Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 8: Chương 8




Nhánh hồng thứ tám

“Tôi thừa nhận, người đàn ông ở cùng cậu Kỷ Tòng Kiêu tối hôm qua là tôi.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Tin tức của Diệp Trác đến rất không đúng lúc, khi bọn họ lên mạng cùng mở livestream ra xem, buổi họp báo đã bắt đầu được một lúc.

Trên màn hình, Thịnh Hoài ngồi ngay ngắn trên sân khấu, anh đã thay bộ vest ba mảnh tối hôm qua thành một bộ trang phục thường ngày, trông càng điềm đạm thong dong hơn. Ngồi bên cạnh là người đại diện trước đây của anh, Hà Xa - nữ giám đốc đương nhiệm của Truyền thông Thiên Tụng.

Hai người đang trả lời những câu hỏi liên quan do phóng viên dưới sân khấu đặt ra.

Đây là một buổi họp báo nhân danh “tái xuất”, do Thịnh Hoài vừa mới về nước nên không có tin tức gì đào được cả. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu hỏi đơn giản như “Những năm qua anh làm gì?”, “Vì sao năm đó ra khỏi giới?”, “Vì sao trở về?”, “Trạng thái thế nào? Có thể duy trì thành tích không?”, “Hiện tại có rất nhiều tiểu thịt tươi(*), liệu anh có sợ bị lấn át hay không?“.

(*) Một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt.

Không bao lâu sau đã đi tới phần kết.

“Được rồi, những chuyện liên quan đến tái xuất tôi đã nói rõ cả rồi, kết thúc ở đây thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm...”

Thịnh Hoài trả lời xong câu hỏi cuối cùng, mỉm cười nói câu này. Các ký giả cũng không còn gì để phản đối hay không cam lòng, có thể nói là cuộc trao đổi hài hòa nhất từ trước tới nay.

“Cùng lắm thì đây chỉ là một cuộc họp báo đơn giản thôi.” Đỗ Minh Cảnh dựa vào trước bàn cười khẽ, nghịch cây bút máy, trong mắt tỏ vẻ coi thường, “Cho nên cậu muốn cho chúng tôi thấy cái gì?”

Gã hỏi Diệp Trác.

“Giám đốc Đỗ...”

Diệp Trác im re không dám ho he gì, Thịnh Hoài mở buổi họp báo ngay tại thời điểm đang trên đầu sóng ngọn gió, ai mà ngờ được anh chỉ nói vài câu đơn giản như thế?

“Đừng nóng vội, sau cùng mới là tiết mục quan trọng.”

Kỷ Tòng Kiêu cười, hất cằm về phía màn hình.

Nhân viên trên sân khấu lần lượt rời đi, nhưng Hà Xa và Thịnh Hoài vẫn không động đậy. Các ký giả đã đi tới cửa ra vào chợt khứu giác nhạy bén mà cảm nhận được có tin tức lớn, bèn kéo theo cả quay phim cùng nhào về chỗ cũ.

Thịnh Hoài thay đổi dáng vẻ nhàn nhã ban nãy, ngồi thẳng người lên, đặt hai tay lên bàn, thu lại ý cười.

“Buổi họp báo tái xuất đã kết thúc, cá nhân tôi muốn mượn cơ hội này để đưa ra vài lời giải thích cho scandal đầu tiên sau khi tôi về nước.”

Đây mới là mục đích chủ yếu khi vội vàng gặp mặt các ký giả hôm nay.

Mặc dù Thịnh Hoài dậy rất sớm vào buổi sáng nhưng anh không có thói quen lướt xem tin tức giải trí. Bởi vậy mãi đến hơn chín giờ, Hà Xa đi làm, đang mò cá(*) thì đọc được tin này, từ nửa gương mặt đã nhận ra thân phận của anh, sau khi gọi điện tới hóng hớt thì mới biết hôm qua anh khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc rượt đuổi của chiếc xe kia, hơn nữa lại còn như... ngựa thần lướt gió.

(*) Ngôn ngữ mạng, một trong những nghĩa rộng được hiểu là làm việc riêng trong giờ làm việc.

Hà Xa hiểu tính Thịnh Hoài nên cũng không đích thân xử lý ngay, chỉ hỏi dự định của anh. Vì thế nên mới có cuộc họp báo mà theo kế hoạch ban đầu là phải vài hôm nữa mới diễn ra.

Thịnh Hoài vừa nói xong, dưới sân khấu lập tức xôn xao.

Các ký giả nhìn nhau, mặt mũi tỏ rõ sự hoang mang.

Scandal? Scandal gì cơ? Thịnh Hoài vừa mới về nước, tin tức đầu tiên chẳng lẽ không phải tin tái xuất trong tay bọn họ sao? Hơn nữa scandal nào? Cùng ai? Khi nào? Ở đâu? Vì sao bọn họ không hề có một chút tin tức nào?!

Các ký giả chợt hoài nghi hiệu quả các kênh tin tức của mình, không ít người lấy điện thoại ra tìm kiếm các tin liên quan đến Thịnh Hoài, nhưng vẫn không có kết quả, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, đợi chính chủ chủ động nói rõ.

Hoàn toàn có thể là một vết đen lớn trong sự nghiệp của anh!

Thịnh Hoài mở miệng.

“Tôi thừa nhận, người đàn ông ở cùng cậu Kỷ Tòng Kiêu tối hôm qua là tôi. Thế nhưng——”

Anh nhìn khắp hội trường.

“Tôi phủ nhận bất cứ phỏng đoán nào trong các nguồn tin được tiết lộ.”

Kỷ Tòng Kiêu xem livestream, lơ đãng quay đầu lại đã nhìn thấy Đỗ Minh Cảnh không giấu được vẻ rối rắm trong ánh mắt, cậu không khỏi bật tiếng cười khẽ. Cậu rất muốn hỏi Đỗ Minh Cảnh xem mặt gã có đau không, dù sao vừa rồi gã còn chửi bới người ta sau lưng là bo bo giữ mình vì tư lợi, lúc này lại bị Thịnh Hoài đánh trả một cú bóng trở về, cảm giác này... chậc chậc.

Kỷ Tòng Kiêu đảo mắt đi chỗ khác, khóe môi lặng lẽ cong lên. Mặc dù không hi vọng gì, nhưng không ngờ lại nhận được niềm vui bất ngờ, không thể phủ nhận rằng... tâm tình cậu rất tốt.

...

Tin tức có sức bùng nổ lớn khiến phóng viên choáng váng ngay tại chỗ, scandal Kỷ Tòng Kiêu và người đàn ông bí ẩn đang là tin tức hot nhất, liên quan tới thân phận của người đàn ông bí ẩn kia, cả giới giải trí đều đang suy đoán, thậm chí còn có người lôi từng sao nam mà Kỷ Tòng Kiêu từng tiếp xúc để so sánh, nhưng vẫn không đưa ra được kết luận nào. Bọn họ còn tưởng người kia là người ngoài giới, nhưng mà... hiện tại... Thịnh Hoài... nói gì cơ?!

Người kia là anh sao?!

Câu nói phỏng đoán kia đã hoàn toàn bị quên lãng, tất cả mọi người chỉ chú ý tới việc Thịnh Hoài thừa nhận thân phận là người đàn ông bí ẩn!

Các ký giả kịp phản ứng rối loạn trong nháy mắt, vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi họp báo không có điểm nóng nào khác ngoài danh tính của nhân vật chính, không ngờ lại thu được một tin giật gân thế này!

Thịnh Hoài là ai? Kỷ Tòng Kiêu là ai? Đó đều là những nhân vật tạo chủ đề hàng đầu trong nước! Trói hai người này lại với nhau cũng tạo thành tin cực lớn! Chứ đừng nói những chủ đề mang tính gây sốc như đồng tính luyến ái!

Từng người từng người thay đổi hình tượng tao nhã lịch sự khi trước, cầm microphone xoay người lao về phía trước, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh lục giống như con sói đói nhìn chòng chọc vào Thịnh Hoài, còn miệng thì không ngừng chất vấn.

“Anh Thịnh! Quan hệ giữa anh và Kỷ Tòng Kiêu là thế nào? Có thể nói thêm không?”

“Anh phủ nhận tin nóng của Kẻ ẩn náu đêm hôm qua, vậy xin anh có thể giải thích thêm về chuyện đích thân đưa đón và cùng vào khách sạn được không?”

“Anh Thịnh, dựa theo tin tức thì anh vừa mới về nước ngày hôm qua, hôm nay đã vội vàng mở họp báo tái xuất, liệu có phải chịu ảnh hưởng của tin nóng đêm hôm qua không?”

“Anh Thịnh, xin trả lời một chút...”

“Anh Thịnh...”

Vô số câu hỏi tranh nhau ập tới, Thịnh Hoài giơ tay lên, làm động tác yên lặng, đợi tình hình cả hội trường được khống chế, anh mới chọn vài câu hỏi mấu chốt để trả lời, giải thích gọn ghẽ đầu đuôi câu chuyện tối hôm qua, còn không quên phê phán hành vi truy đuổi của đám săn ảnh và bao vây của đám phóng viên.

“Anh chỉ giải thích tiến vào hầm đỗ xe khách sạn là vì tránh xe truy đuổi, thế thì sau khi vào khách sạn thì sao? Khi nào hai người rời khỏi? Vì sao Kẻ ẩn náu không chụp được hình hai người rời đi, có phải hai người ở chung một đêm trong khách sạn đúng không? Có phải anh đang cố lảng tránh vấn đề, lánh nặng tìm nhẹ không? Liệu điều này có chứng tỏ vừa rồi anh chột dạ không?!”

Một giọng nữ cao chói tai đặt ra các câu hỏi sắc bén trong hàng loạt các câu hỏi, sau khi những câu hỏi này được đặt ra, phóng viên cả hội trường không hẹn mà cùng nín thở im lặng, chỉ lo sơ sẩy một chút là có các câu hỏi khác giúp Thịnh Hoài né tránh được, cũng sợ âm lượng quá lớn lấn át câu trả lời của anh. Microphone và bút ghi âm trên tay bọn họ đều chĩa ra phía trước hết mức, mục đích là ghi lại cả giọng điệu lẫn hô hấp của Thịnh Hoài khi trả lời tiếp.

Thịnh Hoài nhướng mày, quay đầu nhìn nữ phóng viên đặt ra các câu hỏi này.

Nữ ký giả đứng giữa đám phóng viên đang ngồi ngay ngắn, rõ ràng cực kỳ hài lòng với hiệu quả câu hỏi do cô ta tự đặt ra, trên gương mặt không giấu được sự tự hào.

“Anh Thịnh...”

Rất lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, cô ta cau mày, cặp môi đỏ mở ra không ngừng thúc giục. Nhưng vừa ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy Thịnh Hoài lạnh lùng nhìn mình, cô ta ngậm mồm ngay tức khắc, người vô thức co rúm lại.

Thịnh Hoài dời mắt, chậm rãi mở miệng.

“Tôi cho rằng tu dưỡng của một phóng viên và sự an toàn cá nhân của nghệ sĩ mới là những vấn đề quan trọng nhất.”

“Nhưng hình như các vị đều không ủng hộ, đã như vậy thì... nhiều lời cũng vô ích.”

Chỉ hai câu ngắn gọn, trong nháy mắt đã nâng sự kiện tối hôm qua lên một cấp độ mới. Giọng nói của anh trầm thấp, vẫn trả lời rành mạch đâu vào đấy, nghe không có gì khác biệt so với ban nãy. Tất cả mọi người đều không để ý tới, chỉ cho rằng anh đang thỏa hiệp, nhưng... chỉ có Hà Xa ngồi bên cạnh anh mới biết, đây mới là lúc Thịnh Hoài tức giận thật.

“Khách sạn có rất nhiều lối ra, tối hôm qua tôi và cậu Kỷ chỉ ở lại khách sạn cùng lắm là năm phút rồi đi ngay. Vì sao Kẻ ẩn náu không chụp được ảnh chúng tôi rời khỏi...” Thịnh Hoài nhìn qua lần lượt các phóng viên trước mắt, khóe môi khẽ cong lên tạo ra nụ cười, “Từ bao giờ nghiệp vụ của đám săn ảnh có vấn đề thì lại đi hỏi nghệ sĩ thế?”

Anh ghì ngón tay lên mặt bàn, đứng dậy, ý cười đã hoàn toàn vụt tắt.

“Khoảng 9 giờ 30 phút tối hôm qua chúng tôi rời khỏi khách sạn, cậu Kỷ làm chủ nhà, dẫn tôi đi dạo con đường Thấu Bài chưa tới một tiếng đồng hồ. 11 giờ 23 phút đêm qua tôi đã về đến chung cư.”

“Đây là toàn bộ hành trình tối hôm qua, nếu như các vị vẫn có nghi ngờ thì có thể yêu cầu khách sạn, cảnh sát giao thông và chung cư của tôi cung cấp camera giám sát, tin rằng mấy người sẽ có câu trả lời mà mình muốn.”

Vừa dứt lời, anh đi vòng ra sau bục sân khấu mà không hề dừng lại, bỏ lại đám phóng viên còn chưa kịp hỏi xong đang đứng nguyên tại chỗ mà choáng váng.

...

“Ông vừa về đã tạo tin tức lớn thế cho tôi, có phải kiếp trước tôi mắc nợ ông không?”

Sau khi xử lý xong buổi họp báo, Hà Xa trở về văn phòng giám đốc, ngả thẳng vào ghế sô pha, đá giày cao gót sang một bên.

“Hay là muốn kiếp này tôi nợ bà, kiếp sau bồi thường bà gấp bội đây? Ví dụ như là... xử tên đàn ông cặn bã gì đó cho bà chẳng hạn?” Thịnh Hoài nghịch điện thoại cười nói.

“Xùy xùy xùy! Tôi đây làm trâu làm ngựa cho ông, vậy mà ông còn rủa tôi kiếp sau gặp phải tên cặn bã...” Hà Xa trợn trắng mắt, sầu não khiển trách Thịnh Hoài, nhưng mà đang nói dở, cô mới nhận ra có điểm nào là lạ.

Tên này... rõ ràng vừa rồi còn sa sầm, cả người toát ra nộ khí, sao bây giờ còn biết nói giỡn rồi?

“Ông đang tán dóc với ai đấy?” Hà Xa híp mắt hỏi. Quan hệ giữa cô và Thịnh Hoài không tệ, nói là đồng nghiệp, chẳng thà bảo bọn họ là bạn thân còn hợp hơn. Vì vậy lúc này cũng chẳng có gì mà không thể hỏi được.

Thịnh Hoài đưa trang web trên điện thoại cho cô nhìn lướt qua.

Anh vừa mới nghe xong Đỗ Minh Cảnh gièm pha mình, trong câu nói sau cùng, tiếng cười khẽ của Kỷ Tòng Kiêu như muốn xé màn hình xông ra thật, anh vô thức bị cậu bạn nhỏ làm ảnh hưởng, tâm tình cũng khá hơn nhiều. Cho nên ấy, cuộc đời này vẫn cần chút sức sống.

“Đỗ Minh Cảnh cũng đáng thương ghê, người khác dù thế nào thì đều bị đội mũ xanh, còn hắn, một mình đội hai cái, lại còn do cậu và Kỷ Tòng Kiêu cùng nhau dệt.”

Hà Xa chẳng còn giữ hình tượng nào nữa, dựa lên ghế sô pha cười trên nỗi đau của người khác. Chợt nhớ đến gì đó, cô ngồi thẳng người lên, dặn dò Thịnh Hoài, “Chỉ là hôm qua ông cũng kích động quá rồi đấy, cứ tự vạch trần xu hướng tính dục của mình ra như thế, không sợ Kỷ Tòng Kiêu đâm một nhát dao sau lưng mình sao?”

Thịnh Hoài hơi khựng lại, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Kỷ Tòng Kiêu ngày hôm qua, giờ mới hiểu được hàm ý câu nói ngay thẳng kia. Anh khẽ cười, lắc đầu một cái.

“Không sao, cũng không nhất thiết phải diễn kịch, đánh cược thôi.”

“Đánh cược thì phải có được có mất chứ, ông thua, con đường này không đi được nữa, thắng thì cũng chẳng nắm chắc sẽ giành được cái gì, cược kiểu gì cũng lỗ vốn.” Hà Xa sắc bén vạch trần.

“Lương tâm là vô giá, chỉ có lời không có lỗ.”

“...” Hà Xa nói không lại anh, cũng không tiếp tục tốn nước bọt nữa, chỉ phổ cập lại kiến thức các tin tức tiêu cực lẫn các scandal rối ren của Kỷ Tòng Kiêu cho anh, cuối cùng bình chân như vại, giống như dặn dò con trai, “Ông nhớ để ý vào đấy, đừng để người ta lừa.”

“Thế à?” Thịnh Hoài đáp, gõ hai ngón tay lên cằm, “Nhưng mà tôi lại cảm thấy cậu bạn nhỏ này cũng được lắm, đùa rất vui, còn có sức sống, chỉ là bề ngoài không được lễ phép cho lắm.”

Thờ ơ gọi người ta một câu anh mà chẳng thèm bận tâm, dù thế nào cũng phải gọi tên một cách kính trọng chứ.

“Đúng rồi, còn hơi ngốc nữa.”

Nếu không sao trước khi lên tiếng thanh minh lại không tìm anh nữa? Không sợ anh chỉ lo mỗi thân mình thật à?

Hà Xa nhìn anh mỉm cười trong u mê, không khỏi run sợ, “Đừng nói là ông vừa ý cậu ta nhé?”

“Chỉ là tôi cảm thấy cuộc sống của mình hơi thiếu sinh lực.” Thịnh Hoài lặng im chớp mắt một cái.

“Tôi đã nói với ông rồi, cậu Kỷ Tòng Kiêu này ba ngày đổi hai người bạn gái, minh tinh mập mờ với cậu ta có thể xếp hàng dài cả phố Trường An đó, cậu ta không phải người ông nên sống cùng đâu!”

Thịnh Hoài im miệng không nói gì, mặc cho Hà Xa tự tưởng tượng ra, anh biết thừa, giờ mình có nói gì thì cô cũng không lọt tai được chữ nào đâu.

Điện thoại rung lên, Thịnh Hoài nhấn mở tin nhắn, khóe môi cong lên ngay tức thì.

[Kỷ Tòng Kiêu: Anh Thịnh cho em mặt mũi, làm chủ nhà mời anh một bữa thật được không?]

Hà Xa hoài nghi hỏi anh: “Ai vậy?”

Thịnh Hoài: “Người không nên sống cùng.”

“... Cậu ta tìm ông làm gì? Không đúng, làm quái gì cũng được, từ chối đi! Phải từ chối! Lỡ như cậu ta thích ông thật xem ông xử lý kiểu gì!” Nữ giám đốc Thiên Tụng tao nhã giỏi giang gào lên chẳng còn tí hình tượng nào cả, đã vậy còn lộ khẩu âm Đông Bắc lâu lắm không nghe thấy.

Thịnh Hoài không thèm để ý đến cô, tay gửi tin nhắn đi.

[Được.]

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Thấu Bài 2333333 (2333333 là hình ảnh vừa đập đất vừa cười).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.