Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 9: Chương 9




Nhánh hồng thứ chín

Bọn họ gọi anh là——Sự trở lại của vương giả.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Hai người hẹn nhau ba ngày sau, Kỷ Tòng Kiêu quyết định địa điểm là ở Thập Nhị Lâu.

Thập Nhị Lâu là một nhà hàng đặc sắc nổi tiếng lâu đời ở thủ đô, tính riêng tư rất cao, diện tích chiếm đến 300 mét vuông ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, được tu sửa thành một nhà hàng cao ba tầng. Lan can gỗ chạm trổ, vật trang trí bằng sứ men xanh, mang phong cách rất cổ xưa. Đại sảnh dùng bình phong để ngăn cách, cho dù hai bàn có gần nhau thì cũng nhìn không thấy, nghe không rõ. Có khá nhiều người trong giới thích nơi này.

Kỷ Tòng Kiêu vừa mới quay xong một quảng cáo, chẳng muốn về nhà nên quyết định tới thẳng luôn. Cậu đi theo người phục vụ mặc Hán phục hoa rơi liễu rủ(*) đến chỗ ngồi đã được đặt trước, gọi một bình nước chanh.

(*) 分花拂柳 (Phân hoa phất liễu): Thành ngữ Trung Quốc, mô tả dáng đi đẹp của người phụ nữ.

Sau đó cô phục vụ mang biểu cảm phá của trời không tiếc tay rót nước chanh vào chén sứ men xanh Long Tuyền thượng hạng, rồi cúi đầu lướt di động, đứng xem vụ scandal còn chưa hạ nhiệt ở hiện tại.

Lúc đó, Kỷ Tòng Kiêu lên tiếng phản bác trước, Thịnh Hoài lại ngay thẳng bác bỏ tin đồn, mặc dù không thể chứng minh mình trong sạch hoàn toàn nhưng cũng đủ giành được sự tín nhiệm của phần lớn người. Chỉ là vẫn có không ít kẻ đang chất vấn, bắt bẻ bọn họ vu khống bịa chuyện, cũng không biết có đúng là những người đó không tin tưởng thật không hay là seeding do người khác thuê.

Hai phòng làm việc cũng không bận tâm, camera của khách sạn hay camera đường phố đều không phải thứ dễ dàng có được. Còn camera chung cư nơi hai người ở thì thật ra lại rất đơn giản, nhưng tin tức tràn ra quá nhiều, rõ ràng không đáng để phơi bày chuyện riêng tư của họ khi dư luận đã có thành kiến ​​với hai người.

Chỉ là... mặc dù bọn họ không lên tiếng, nhưng trên Weibo đã có người giúp cả hai tung bằng chứng——

[Latte Art của tui là hình con mèo: Sao trên đời này lại lắm anh hùng bàn phím thế nhỉ? Đã nói rõ ràng như thế còn bảo vu khống là sao? Đòi bằng chứng đúng không? Tôi cho các người xem. Tối hôm ấy Thịnh thần đến quán bọn này mua một ly Mocha và một ly Americano, kẻ nghiện sắc đẹp như con này nhớ rất rất rõ vẻ đẹp trai của ảnh, sau khi anh ấy rời đi, tôi giao ca với đồng nghiệp, thời gian là 9 giờ 45 phút tối. Để tránh mấy người nói tôi chỉ biết nói miệng mà không có bằng chứng, tôi đã cất công tìm cửa hàng trưởng để xem camera, cho xem đây này. [Thịnh Hoài chọn món trước quầy.jpg] [Kỷ Tòng Kiêu ở ngoài cửa nhận cà phê.jpg] [Thịnh Hoài đeo kính mắt cho Kỷ Tòng Kiêu để ngụy trang.jpg]

Bài Weibo này vừa được đăng lên, người ta đã bình luận rằng nghi ngờ đây là thủ đoạn tẩy trắng của Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài, chỉ là ý kiến này rất nhanh đã bị vả mặt. Bởi vì blogger này đã từng đăng rất nhiều ảnh liên quan đến quán cà phê ở các bài đăng cũ, thậm chí còn lưu cả bức ảnh chụp hình quán cà phê trước khi được người khác thuê. Trong khoảng thời gian ngắn, câu từ chất vấn gần như biến mất không còn nữa, thỉnh thoảng lại nhảy ra vài kẻ chưa từ bỏ ý định, nhưng đều không ai để ý tới, sự kích động này chẳng làm dậy nổi bọt sóng nào. Điểm chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên sự tương tác giữa Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu, bình luận toàn là kiểu thế này——

[Chị họ Phật hệ: Há há há há há há há cười chết mị rồi, Kỷ Trùng Trùng à em đang đóng giả là học sinh trường nào vậy? Có phải là kiểu chưa bao giờ thi đạt không?]

[Trừ tớ ra thì Vương phi Trùng tộc không thể là ai khác: Chất lượng hình ảnh hơi kém nha! Cần xem HD!]

[Ngậm miệng khum nói gì: CMN! Chẳng phải đây là hai anh chàng đẹp trai soi gương ngày hôm qua sao? Dạo này tôi còn lải nhải với nhỏ bạn thân là, đến cả đàn ông cũng ăn diện đẹp zậy... [doge] [Hai người đàn ông sửa tóc bên ngoài cửa kính.jpg]

[Dung Vân là chồng tui: lss chị gái này đúng là cá chép!]

[ANNIE: Trời ơi! Hai người bọn họ không biết đây là cửa kính một chiều sao? Sao lại tự nhiên thế hả?]

[Đại ca nhà họ Kỷ: Kỹ thuật diễn của con trai tôi đúng là tỉ mỉ, chồng cái vẻ ủ rũ suy sụp này lên một lập trình viên là tôi đây đúng là chẳng có gì khác biệt cả ha ha ha ha!]

[Núi tào lao thế nhỉ: Cái anh chàng bên cạnh là ai vậy? Đẹp trai quá nha [chảy nước miếng], chị gái bên trên gọi ảnh là Thịnh thần hử? Xin được phổ cập kiến thức!]

[Sơn Nguyệt Nguyệt: Tiếc là scandal này là giả! [Xin phép được buồn]

[Tui là một chú cá voi con: Lầu bên trên không cô đơn! Thịnh thần đeo kính cho Kỷ Trùng Trùng, vụ này hơi bị đặc biệt à nha!]

[Gà rang wu: Bạn không cô đơn +1...]

[Ông trùm Đại học Nghi Giang: Bạn không cô đơn +2...]

[Nghiện ăn gà: Bạn không cô đơn + số CCCD...]

Vì thế, bài đăng nghiêm túc bác bỏ tin đồn lại biến thành nơi khởi xướng cho fan CP, đây lại còn là tin tức của mấy ngày trước nữa. Kỷ Tòng Kiêu uống vài hớp nước chanh, tìm hiểu đầu đuôi thì tra ra được đại bản doanh của “CP Cầm Tinh(*)”, lập tức bị số lượng lương thực sản xuất bên trong dọa giật cả mình!

(*) “Cầm tinh” là /shēngxiào/, trong đó chữ Thịnh phiên âm là /shèng/, chữ Kiêu phiên âm là /xiāo/, ghép lại được từ /shèngxiāo/ có thanh điệu na ná từ “cầm tinh“.

Hiện tại mới chỉ vài ngày sau thôi, vì sao lại có thêm nhiều fanfic và đồng nhân 18+ thế?

Ôi chao là ai vậy? Trên cái quảng trường tối om như thế mà bạn cũng có thể nhận ra được chúng tôi, có phải mắt tinh quá rồi không?

Còn cả cái vị viết gương vỡ lại lành kia nữa, suy nghĩ đến hiện thực được không? Bọn tôi mới gặp mặt một lần thôi đó!

À không phải, hai lần.

Cậu nhìn bức ảnh Thịnh Hoài đỡ mình ở sân bay không biết bị ai tung lên, không khỏi rơi vào trầm tư.

“Xem gì đấy?”

Âm thanh vang lên từ đỉnh đầu, Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu lên theo giọng nói, chạm mắt với Thịnh Hoài vừa đẩy kính râm lên. Cậu trở tay đưa điện thoại tới.

Thịnh Hoài xem truyện đồng nhân kín đặc màn hình, cũng không thiếu những video được cắt ghép biên tập, nhưng anh lại thích ứng khá tốt, “Mấy cô gái trẻ hay thích gán ghép, cậu thích xem cái này à?”

“Cũng không hẳn, từ trước tới nay em chưa từng xem thứ này.” Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, môi cong lên, “CP của em nhiều rồi, xem không xuể.”

“Fanclub của cậu không nổi lửa cũng là chuyện lạ đấy.” Thịnh Hoài mỉm cười bình luận một câu, cũng không nói gì nhiều nữa. Cho dù đọc được trong tin tức hay nghe đồn thổi lan xa, người trước mặt anh đều mang hình tượng phong lưu chơi đùa cuộc sống. Nhưng... dù thế nào thì Thịnh Hoài vẫn cảm thấy không giống vậy.

Vẫn là do ấn tượng đầu tiên quá mức sâu sắc.

Anh vẫn nhớ khi Kỷ Tòng Kiêu dứt khoát từ chối Đỗ Minh Cảnh, nhớ đến lúc khi nghe thấy màn bộc bạch nửa thật nửa giả, những ngón tay cậu ấy giấu phía sau run rẩy...

Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không phải công tử bột như lời đồn đại.

Kỷ Tòng Kiêu cũng không biết trong đầu Thịnh Hoài đang có cả trăm ngàn ý nghĩ xoay vần, cậu chỉ gọi người phục vụ tới để chọn món.

Cô gái nở nụ cười theo tiêu chuẩn cầm thực đơn cổ điển đi tới, khi đến gần hai mắt không khỏi sáng bừng lên, bước đi nhanh hơn, đến cả nụ cười mỉm cũng chân thành hơn hẳn.

“Chào anh, thực đơn của anh đây ạ.”

Fanfic trong tay còn chưa đọc xong, Kỷ Tòng Kiêu không rời mắt đi, chỉ vươn tay về phía phát ra âm thanh, nhưng mãi mà không thấy thực đơn được đặt vào tay mình. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoài, gương mặt ửng hồng, còn toát ra vẻ phấn khích, nhưng do vướng quy định của nhà hàng nên cũng không nói gì.

Kỷ Tòng Kiêu thấy buồn cười, mới mấy hôm trước thôi dù Thịnh Hoài có đi lẫn trong đám người thì vẫn không ai nhận ra được, thế mà giờ tìm bừa một nhà hàng lại gặp phải một Hoài Thủy?

Chỉ là ngẫm lại thì cũng thấy bình thường, dù sao số lượng Hoài Thủy ở hiện tại không phải chỉ nhiều bình thường thôi đâu.

Đương nhiên, việc này truy tìm nguồn gốc cũng có sự cống hiến của cậu trong đó——

Thịnh Hoài chủ động công khai trong buổi họp báo, dựa vào sự nổi tiếng của Kỷ Tòng Kiêu mà thu hút được sự chú ý của vô số người lên người anh.

Người đàn ông tuấn tú dịu dàng này vốn dĩ là một kho báu, chỉ là đã bị thời gian niêm phong bên trong rồi.

Liên tục mấy lần giành được vị trí ảnh đế của Ngô Đồng Vàng, người giành được giải thành tựu trọn đời, diễn viên được thần linh chiếu cố, người tạo nên truyền kỳ....

Trải qua vụ việc lần này, năm năm trôi qua, anh đã từng đi lên đỉnh cao, tạo ra huy hoàng, còn cả sự vinh quang khác biệt duy nhất thuộc về Thịnh Hoài từng bị bao người quên lãng, những năm tháng xưa kia từng phủ bụi giờ đã được lau sạch, lại một lần nữa hiển hiện dưới ánh mặt trời.

Hai chữ Thịnh Hoài, trong nháy mắt bao phủ khắp hệ thống mạng.

Bọn họ gọi anh là——

Sự trở lại của vương giả.

Thật sự xứng đáng là sự trở lại của vương giả.

Số lượng Hoài Thủy cũng tăng lên với tốc độ kinh khủng, hiện tại tự nhiên gặp được một người cũng không có gì là lạ.

Nghĩ tới đây, Kỷ Tòng Kiêu không khỏi nhếch môi lên, vì sao fan người ta tên “Hoài Thủy” dịu dàng đầy ý thơ như thế, còn của cậu thì——

Đại quân Trùng tộc.

Chẳng buồn nói nữa.

...

Thịnh Hoài uống nước chanh, đầy hứng thú nghe Kỷ Tòng Kiêu giới thiệu.

“Ông chủ Thập Nhị Lâu là người say mê phong cách Trung Hoa cổ điển, cho nên quán này được tu sửa như vậy, trang phục nhân viên, dụng cụ dùng cơm,... đều là thiết kế giả cổ, thực đơn và tên món ăn cũng không tránh được một kiếp.” Không tiếp tục quan tâm tới người phục vụ đang phấn khích nữa, Kỷ Tòng Kiêu rút thực đơn qua, thực hiện nghĩa vụ của chủ nhà mà giới thiệu cho Thịnh Hoài, “Cho nên người tới đây gọi món thường có hai thao tác, hoặc là hỏi thẳng phục vụ giới thiệu, hoặc là——”

Thịnh Hoài ngước mắt lên nhìn cậu.

“Chơi điểm mù, nhìn tên món mà gọi, trúng món gì đều là ý trời.” Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, trở tay giao thực đơn có bìa gỗ được khắc hình hoa cho Thịnh Hoài, ngón tay cậu đan nhau, chống lên mép bàn, “Đương nhiên, anh còn sự lựa chọn thứ ba. Em chọn, anh ăn.”

Cậu đã tới Thập Nhị Lâu mấy lần, xem như cũng có hiểu biết một chút với món ăn ở đây. Mùi vị cũng được lắm, chí ít mấy món có tên nghe bùi tai cậu đều biết một, hai món, không bị mất hứng.

Thịnh Hoài vuốt ve tờ giấy trong tay, không trả lời, suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Cậu có món gì cần kiêng không?”

“Em không kén ăn, không bị dị ứng.” Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, lắm miệng hỏi một câu, “Như vậy là anh chuẩn bị chọn điểm mù hả?”

“Ừm.” Thịnh Hoài đáp một tiếng, mở thực đơn ra, lại cong khóe môi giải thích: “Thú vị mà, giữ lại một chút hồi hộp thì sẽ còn cả sự bất ngờ nữa.”

Thực đơn là dùng trâm hoa viết tay chữ Khải nhỏ, tên món ăn rất thơ, theo cách nói của Kỷ Tòng Kiêu thì hoàn toàn chẳng nhìn ra được dùng nguyên liệu nào.

Kỷ Tòng Kiêu đưa tiếp cho anh một ly nước chanh, làm tốt công tác chuẩn bị chờ. Nhưng không ngờ người đàn ông này vừa liếc mắt đã gọi tên món, hoàn toàn không do dự và cân nhắc như những người khác chọn phương án điểm mù.

Chỉ là... nhiều tên món... cậu còn chưa nếm thử bao giờ.

“Xích Minh Hương, Tiêu Dao Chích, Võng Xuyên Tiểu Dạng, Vân Hà Đoạn Tiêu... Món ăn của hai anh đã lên đủ, mời hai anh thong thả dùng.”

Những món ăn được tạo hình độc đáo cùng bộ đồ ăn đặt làm theo yêu cầu đặc biệt được bày lên bàn, màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Kỷ Tòng Kiêu rút đũa ra bắt chuyện, “Anh Thịnh, đợi khi sự hồi hộp được phơi bày, có phải sẽ khiến anh vui hơn không?”

Sự thật chứng minh, kết quả sau khi sự hồi hộp được phơi bày chưa hẳn đã là tốt...

Quả thật là có sự bất ngờ, thế nhưng ít, nhiều hơn cả là hương vị vô cùng quỷ dị, đến ngay cả kiểu người chẳng hay soi mói đồ ăn như Kỷ Tòng Kiêu cũng không thể ăn nổi, không muốn lĩnh hội lần thứ hai.

Hai người nếm xong một lượt tất cả các món ăn trên bàn thì liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự oán trách không biết trút vào đâu ngập tràn trong mắt đối phương. Sau đó không biết ai không nhịn được phì cười trước, lúc này cả hai mới cùng quay đầu đi bật cười thành tiếng.

“Không được không được, bỏ qua bỏ qua, trời ạ, vận may của anh kiểu gì thế?” Kỷ Tòng Kiêu vất vả nhịn cười, lại một lần nữa gọi các món thường ăn, cuối cùng Thịnh Hoài còn gọi thêm một món tên là Chiết Mai Nhạn Bắc.

Chiết Mai Nhạn Bắc là một món ăn nhẹ kiểu Trung, dương mai sấy khô một nửa, cho thịt quả mơ vào đá lạnh, thêm nước bạc hà tươi và hoa hòe, nhào với nhau rồi nhồi vào bên trong bột gạo nếp. Khi ăn, vị đầu tiên nếm được là cảm giác chua ngọt mát lạnh của thịt quả mơ, dần dần biến thành ý xuân với mùi hoa hòe và sự the mát của bạc hà, có cảm giác như sự se lạnh cuối đông dần chuyển sang nhiệt độ ấm áp của mùa xuân.

Đây là sự ấn tượng sâu sắc duy nhất, Kỷ Tòng Kiêu thừa nhận món này ngon, còn Thịnh Hoài thì ghiền mê mẩn.

Chỉ là... Một đĩa có sáu viên con con, Kỷ Tòng Kiêu ăn hai, phần còn lại của Thịnh Hoài cả. Bây giờ còn muốn ăn nữa không?

Trẻ em được phép ăn không ngừng món mình thích mà, đúng không?

Kỷ Tòng Kiêu âm thầm lải nhải trong lòng, lại rướn người tìm phục vụ còn chưa đi xa, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy cầu thang gỗ bên cạnh đang có ba người đi lên——

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Tòng Kiêu: Giống như trẻ con, gặp phải món mình thích ăn thì cứ muốn ăn hoài ăn hoài à!

Thịnh Hoài nhìn cậu, bổ nhào tới lần một.

Bổ nhào tới lần hai.

Bổ nhào tới lần ba.

Bổ nhào...

Kỷ Tòng Kiêu: Anh không được qua đây!

Thịnh Hoài (vô tội): Gặp phải món mình thích ăn thì cứ muốn ăn hoài ăn hoài à!

Kỷ Tòng Kiêu:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.