Bùi Địch Văn nhắm mắt lại, tim đập rất mạnh, cảm thấy thân thể gầy gò
của Thư Sướng hơi run rẩy trong lòng mình. Sự lo lắng và căng thẳng
trong lòng từ lúc nghe điện thoại đến giờ lập tức biến mất. Anh dịu dàng mút cánh môi cô rồi lướt thoáng qua, mặt cô trở nên nóng bừng.
Thư Sướng ôm chặt quanh vòng eo khỏe mạnh của anh, nghe tiếng tim đập,
khóe mắt thoáng nhìn gương mặt đẹp trai của anh, đôi mắt trong suốt
khiến các đường nét lạnh lùng trên gương mặt trở nên ấm áp hơn.
Cô vẫn không rõ vì sao anh lại tốt với cô như vậy, sự thật chính là như thế, cô cũng chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân nữa.
Khi Thần Thần đã mất, Dương Phàm quay đi, người nhà hiểu lầm, cô đang
đầy rẫy thương tích, chính người đàn ông này đã xuất hiện ân cần chăm
sóc cô. Chẳng lẽ là vì anh là một người tốt, cô đang tiến thoái lưỡng
nan nên mới từ từ quyến luyến không khống chế được? Bây giờ cô như một
người bị thu mua, có thể coi là lấy thân báo đáp.
Giới hạn đạo đức của mình thật cao, vẫn biết giao dịch phải công bằng, hòn đất ném đi hòn chì ném lại!
Nhưng Bùi Địch Văn quả thật là một chùm pháo hoa trong ban đêm lạnh lẽo
và cô độc của cô, cho dù không phải màu sắc cô mong đợi nhất nhưng vẫn
chiếu sáng rực rỡ khuôn mặt cô bằng ánh sáng của mình.
Anh đi vào cuộc sống của cô bằng phương thức của chính mình, không một
tiếng động. Cô vẫn không muốn nhìn thẳng vào chuyện này, đến tận tối nay khi cô thật sự suy sụp, ngón tay đã thành thật hơn trái tim, lí trí bảo cô gọi cho Thắng Nam, nhưng tình cảm lại ngả về phía anh.
Đây chính là sự khác biệt giữa lí trí và tình cảm mà mọi người thường nói?
Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, nhưng cô đã mệt, trước
mặt có một cánh tay vững chãi như vậy, cô bám lấy mà không tự chủ được.
Bùi Địch Văn đưa tay gạt lọn tóc trên trán cô ra phía sau tai, buông cô ra rồi khởi động xe.
Tới bệnh viện, anh đánh xe vào bãi đỗ xe rồi dìu Thư Sướng đi tới phòng cấp cứu.
Bậc thềm trước cửa tòa nhà rất cao, Thư Sướng co gối bước lên làm vết thương bị kéo căng, cô đau đớn hít một hơi khí lạnh.
Bùi Địch Văn hơi ngồi xuống, quay lưng về phía cô, "Để anh cõng em!"
Thư Sướng sững sờ, vừa xấu hổ vừa e dè, "Không cần, tự em đi được".
"Đừng có cố!" Giọng nói của anh cương quyết mà vẫn dịu dàng.
Thư Sướng nằm trên lưng anh, tim đập thình thịch, cô nhận ra hai vai anh rất rộng rãi và rắn chắc. Không ngờ phòng cấp cứu của bệnh viện đã kín
người hết chỗ, khó khăn lắm mới tìm được một chiếc ghế trống để đặt cô
xuống, Bùi Địch Văn vội vã đi đăng kí, nộp phí, tìm bác sĩ. Đây là những việc cô thường làm khi Thần Thần hay bố mẹ bị ốm, lần đầu tiên trở
thành một người được chăm sóc, cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
Tình hình không quá bi quan, chỉ có chỗ ngã ở đầu gối lẫn lộn máu thịt,
những chỗ khác không hề hấn gì. Bác sĩ sợ làm động vết thương nên dùng
kéo cắt hai lỗ tròn trên đầu gối chiếc quần jean của cô, rửa sạch vết
thương rồi sát trùng, bôi thuốc, tiêm một mũi phòng uốn ván.
Bùi Địch Văn vẫn nắm tay Thư Sướng.
Bác sĩ dặn mua thuốc tím, thuốc chống viêm, băng gạc về tự chăm sóc,
không cần quay lại bệnh viện nữa. Bùi Địch Văn cầm đơn thuốc đến phòng
phát thuốc.
"Chồng em đẹp trai thật, lại cực kì dịu dàng quan tâm chăm sóc em nữa".
Một người phụ nữ ngồi truyền dịch bên cạnh Thư Sướng tỏ ra rất hâm mộ.
Thư Sướng nghẹn lời định giải thích Bùi Địch Văn không phải chồng cô,
nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết phải nói rõ ràng với một người không hề quen biết làm gì.
Vẻ nhã nhặn và từng trải của Bùi Địch Văn rất khó làm mọi người chỉ nghĩ đến hình ảnh của một người bạn trai. Hơn nữa trong mắt mọi người, hình
như chỉ có chồng mới bận rộn chạy đôn chạy đáo vì vợ lúc đã quá nửa đêm
như bây giờ, nhìn thấy cô cắn răng nhịn đau khi bôi thuốc, lông mày anh
cũng nhíu lại theo.
Tạ Lâm nằm viện mấy ngày, người đến tặng hoa rất nhiều nhưng lại không
hề có ai bưng trà, đưa nước, dìu đi nhà vệ sinh cho nên chị ta mới u oán như vậy. So với chị ta, Thư Sướng cảm thấy quả thực mình chính là người may mắn nhất trên đời.
Bùi Địch Văn cầm một cái túi về, trên tay còn có một chiếc khăn tay ướt. Anh dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt cô, dấu tay hiện ra
càng rõ hơn.
Anh không hỏi. Nếu Thư Sướng muốn nói thì tự cô sẽ nói với anh.
"Bác sĩ, cảm phiền bác sĩ xử lí bàn tay trái giúp anh ấy". Nhìn thấy bác sĩ đã cơ bản xong việc, Thư Sướng đột nhiên lên tiếng yêu cầu. Khóe
miệng Bùi Địch Văn khẽ nhếch lên.
Bác sĩ rất nhiệt tình cắt sạch lớp da ở những nốt phồng trên tay Bùi
Địch Văn, dùng thuốc sát trùng lau sạch, lòng bàn tay cơ bản đã mọc da
non, nhìn chung đã đỡ hơn trước khá nhiều.
Đi ra bệnh viện, anh không hỏi cô muốn đi đâu mà lái xe thẳng về Khế Viên.
Thư Sướng mệt không mở mắt ra được, để mặc Bùi Địch Văn dắt lên cầu
thang vào nhà. Ngay cả ga trải giường màu gì cô cũng không thấy rõ, lập
tức vùi đầu vào gối ngủ mất.
Ban đêm, cô mang máng cảm thấy Bùi Địch Văn vào phòng hai lần, đứng bên
giường kéo lại chăn cho cô. Lúc tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng, Bùi Địch
Văn đứng trước giường cô quay lưng về phía ánh sáng buổi sớm tinh mơ. Cô mỉm cười với anh, không hề cảm thấy mất tự nhiên, dường như đây là một
hình ảnh rất thông thường.
Cô chống tay ngồi dậy, anh đưa cho cô một cốc nước đường rồi lại đưa
điện thoại di động của mình cho cô, "Gọi điện về nhà cho bố mẹ em đỡ lo
đi!"
Thư Sướng ngỡ ngàng nhìn anh.
Anh vuốt tóc cô, "Gọi điện xong thì đi ra, anh nấu mì cho em!"
Một lúc sau Thư Sướng mới mở điện thoại ra. Sao có thể giận hờn bố mẹ
chứ? Bố mẹ đã bằng ấy tuổi, lại đang trong cơn giận dữ, mình chạy ra
khỏi nhà như vậy sợ là cả đêm bố mẹ cũng không ngủ được. Sau một đêm,
trong lòng Thư Sướng lại thấy bình thản. Mặc dù bố mẹ không thể chấp
nhận chuyện cô li hôn nhưng cuối cùng lớp giấy này cũng bị đâm rách rồi, trong lòng cô bớt đi một bí mật, mặc dù phải chịu oan ức nhưng lại thấy thoải mái hơn một chút.
Cô gọi điện thoại cho Thắng Nam trước.
"Cần gặp ai?" Số điện thoại lạ, giọng Thắng Nam tỏ ra cảnh giác.
"Thắng Nam, tớ đây. Bây giờ tớ đang ở bên ngoài, nếu bố tớ gọi điện
thoại cho bạn thì bạn nói là tối qua tớ ngủ ở chỗ bạn nhé, mấy hôm nữa
cũng vẫn ở chỗ bạn".
"Ơ, sao lại phải nói dối?" Thắng Nam thắc mắc. Thư Sướng cười cười,
"Ngày mai bạn đến nhà tớ lấy cho tớ mấy bộ quần áo, gần tối chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo, đến lúc đó tớ kể cho bạn sau".
"Bạn bỏ nhà đi bụi rồi à?" Âm lượng của Thắng Nam lập tức nâng cao, giọng nói nghe rất hưng phấn.
"Cắt tóc đi tu rồi! Nhớ kỹ nhé, không gặp không về".
Nói chuyện với Thắng Nam xong Thư Sướng lại gọi điện về nhà, gần như vừa mới đổ chuông đã có người nghe máy.
"Xướng Xướng phải không?" Thư Tổ Khang sốt ruột hỏi.
"Vâng". Thư Sướng nghẹn ngào, viền mắt đỏ lên.
"Bây giờ con đang ở đâu?"
"Con đang ở nhà Thắng Nam, con ở đây mấy hôm nữa, đợi lúc nào mẹ bớt giận thì về nhà sau".
Thư Tổ Khang thở dài, "Xướng Xướng, không phải bố không thương con,
nhưng lần này con quá đáng thật. Hôn nhân không phải trò đùa, sao có thể tùy tiện như vậy được? Con ở bên ngoài mấy ngày cũng được, xem xét lại
bản thân cho đàng hoàng sau đó về cùng bố mẹ đến nhà Dương Phàm xin lỗi
xem có cứu vãn được cuộc hôn nhân này không. Mẹ con đã nói rồi, chỉ cần
vớt vát được thì nhà mình sẽ lo hết các khoản trang trí nội thất và mua
đồ dùng trong nhà, ngoài ra còn mua một chiếc xe cho Dương Phàm nữa. Nó
vẫn thích xe Jeep đúng không, sẽ mua loại đó, xe nhập".
Thư Sướng không nói gì nữa, cô gấp điện thoại lại, cảm giác mệt mỏi ngập đầu khiến cô cảm thấy như mình sắp chết đuối.
Bùi Địch Văn nấu mì rất sạch sẽ, vô cùng đơn giản nhưng lại cực ngon, dù không muốn ăn nhưng Thư Sướng vẫn ăn hết nửa bát, còn húp cả mấy ngụm
nước mì nữa.
"Hôm nay không cần đi làm, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Trong phòng sách có các loại sách, muốn đọc thì vào tự tìm". Bùi Địch Văn vừa thu dọn bát
đĩa mang vào bồn rửa vừa nói với Thư Sướng đứng ở bên ngoài.
"Đây là đặc quyền khi làm bạn gái anh à?"
Bùi Địch Văn cười ôm cô, "Đây là sự quan tâm của Tổng biên tập Bùi dành cho phóng viên Thư".
"Vậy làm bạn gái anh thì có thể được hưởng đặc quyền gì?"
"Em muốn đặc quyền gì?" Bùi Địch Văn cười tủm tỉm hỏi, "Tăng lương cho
em? Cuối năm tăng mức thưởng bao nhiêu phần trăm? Ra ngoài du lịch với
danh nghĩa đi công tác? Dùng công quỹ điên cuồng mua sắm?"
Thư Sướng lắc đầu cười khẽ, "Thôi, nghe không giống như là bạn gái mà giống bồ nhí của anh hơn".
"Anh không có bồ nhí". Bùi Địch Văn nói từng chữ từng câu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trái tim Thư Sướng chợt động, cô cắn môi, "Quan hệ của chúng ta có thể
tạm thời không công khai ở tòa soạn hay không? Em không có ý khác, chỉ
có điều... Thực ra chúng ta vẫn rất trong sáng, nhưng người khác nhất
định sẽ không cho là như vậy. Em không muốn để người khác nghi ngờ năng
lực của mình. Được không?"
Mắt Bùi Địch Văn sáng rực nhìn Thư Sướng với vẻ quái dị đến mức cô không chịu được phải nhìn qua chỗ khác.
"Được!" Một hồi lâu sau anh mới gật đầu, "Nhưng chỉ giới hạn trong tòa
soạn thôi. Ra khỏi tòa soạn anh phải sử dụng quyền lợi của bạn trai".
Thư Sướng đỏ mặt cúi đầu.
Trước khi đi làm, Bùi Địch Văn giúp cô bôi thuốc lên vết thương trên đầu gối. Cô dùng ni lông bọc vết thương lại rồi gắng gượng vào nhà tắm tắm
một cái, thay bộ đồ ở nhà rộng rãi của Bùi Địch Văn vào, giặt quần áo
rồi mang ra phơi ngoài ban công. Xong việc, cảm thấy mệt mỏi, cô lại lên giường ngủ tiếp.
Vừa ngủ được một lát thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cô đi ra
xem, thì ra là người giúp việc theo giờ đang nấu cơm trong bếp.
"Bùi tiên sinh vừa gọi điện thoại về, tôi nói cô đang ngủ, anh ấy bảo
tôi không được đánh động cô". Người giúp việc là một phụ nữ Sơn Đông
chất phác, giọng nói uốn lưỡi rất nặng, tay chân hết sức nhanh nhẹn.
Bữa trưa có hai món ăn một món canh là thịt thái sợi xào rau cần, cá hoa vàng rán giòn và canh mướp trứng gà. Một bữa ăn thông thường nhưng nấu
nướng lại rất tốn thời gian.
Bà giúp việc nhặt sạch từng cây rau cần, cẩn thận gạt sạch bùn đất rồi
rửa ba bốn nước. Thịt được thái cực nhỏ như những sợi tóc, vừa cho vào
chảo dầu đảo lên đã có thể ngửi thấy mùi thịt và mùi rau cần. Cá hoa
vàng rán giòn cũng là một món cần nhiều thời gian. Phải mổ bụng từng con cá nhỏ, bỏ hết nội tạng, rửa sạch dưới vòi nước rồi ướp muối, chờ đến
khi gần khô hết nước mới cho vào rán dầu, ăn ngay khi còn nóng, cực kì
thơm ngon.
"Cô thường xuyên nấu ăn cho Bùi tiên sinh à?" Nhìn hai đĩa thức ăn, Thư Sướng cảm thấy thật sự hơi đói.
Người giúp việc quay lại cười rồi nhanh chóng bày thức ăn lên bàn, "Bùi
tiên sinh rất ít khi ăn cơm ở nhà, may ra đến ngày nghỉ cuối tuần mới
nấu cho anh ấy một bữa. Hôm nay anh ấy gọi điện thoại cho tôi dặn lúc
đến nhớ mua một ít thức ăn dễ ăn, tôi là người Sơn Đông chém to kho mặn, phải mất rất nhiều thời gian mới học được cách nấu các món ăn thường
ngày ở Tân Giang. Cô mau ngồi xuống ăn thử đi".
Thư Sướng bảo bà ta cùng ăn nhưng bà ta vội xua tay, "Trước khi đến đây tôi đã ăn rồi, cô ăn đi, tôi đi quét dọn".
Thư Sướng nếm thử mấy miếng, thật sự rất ngon, đơn giản, tinh tế, nếu
nói văn vẻ một chút thì là mang đậm triết lí sống của người Tân Giang.
Bà giúp việc quét dọn nhà cửa xong quay ra lau rửa phòng bếp rồi đi về.
Thư Sướng đã ngủ quá nhiều, lại không muốn xem TV nên cứ đi vòng vòng
trong nhà, từ phòng khách vào đến phòng ngủ rồi lại ra ngoài ban công,
sang phòng ngủ dành cho khách rồi cuối cùng vào phòng sách.
Sách của Bùi Địch Văn đều là các tác phẩm kinh điển, đại bộ phận là về
lĩnh vực kiến trúc, cũng có sách về báo chí. Thư Sướng lấy một quyển ra
lật lật, chữ chi chít nhìn mà đau đầu, cô lại nhét lên giá sách. Trên
bàn có một chiếc máy tính xách tay, Thư Sướng nghĩ bụng, thôi thì lên
mạng vậy!
Bật máy lên ngồi chờ chốc lát, trên màn hình xuất hiện một hộp thoại nhắc nhở phải nhập mật khẩu mới có thể sử dụng máy tính.
Thư Sướng gõ trán khó hiểu, trong nhà này chỉ có một mình Bùi Địch Văn, lại còn phải đặt mật khẩu để đề phòng ai chứ?
Người giúp việc? Thư Sướng rất nghi ngờ bà ta có biết đâu là màn hình, đâu là thân máy hay không.
Internet là nơi không hề an toàn, các tài liệu quan trọng của Bùi Địch
Văn nhất định đều để trong máy tính ở tòa soạn. Chiếc máy xách tay này
cũng chỉ dùng để duyệt web, đọc tin tức khi về nhà, có thể có thứ gì
riêng tư mà cần phải bảo vệ?
Suy nghĩ mãi không ra, cô chỉ có thể kết luận Bùi Địch Văn quá cẩn thận, cô vẫn chưa hiểu anh cho lắm.