Trong thế giới của Mục Thắng Nam chỉ có luật pháp và quy định, hết thảy đều là khuôn sáo gò bó, vì thế cô đã hình thành một tư duy chặt chẽ cẩn thận trong mọi việc. Kế hoạch cô đã định ra thì cũng giống như hiến pháp, không thể có một chút bất ngờ nào xảy ra được. Ở trại tạm giam, bất ngờ chính là phạm nhân chạy trốn hoặc phạm nhân nghĩ quẩn tự sát, hai chuyện này đều có thể làm cho trời sập xuống N lần. Hẹn đi gặp một người nào đó cô cũng chính xác đến từng giây.
Thư Sướng uống hết một cốc nước chanh ở quán cà phê Thượng Đảo mà vẫn chưa thấy Thắng Nam, cô không khỏi thấp thỏm không yên, cổ dài như hươu cao cổ, nhìn ra cổng chằm chằm không chớp mắt.
Lúc cô bé phục vụ mặc đồng phục màu tím đỏ mang cốc nước chanh thứ hai đến cho Thư Sướng, rốt cục Thắng Nam cũng xuất hiện với chiếc máy tính xách tay và túi quần áo to đùng của Thư Sướng. Vừa ngồi xuống Thắng Nam đã giành lấy cốc của Thư Sướng uống ùng ục hết sạch.
Cô bé phục vụ mím môi cười trộm rồi lại mang cho hai người hai cốc khác.
Thư Sướng gọi hai suất cơm hải sản rồi đưa tay sờ sờ túi chiếc áo gió kiểu nam trên sofa, xấu hổ thật, tiền tiêu vặt hôm nay là Bùi Địch Văn cho cô.
Buổi chiều Bùi Địch Văn lại gọi điện thoại về.
Nghe chiếc điện thoại bàn đổ chuông rất lâu, Thư Sướng do dự có nên nghe máy hay không. Cô sợ người gọi là người nhà hoặc bạn bè của Bùi Địch Văn, nếu vậy cô phải tự giới thiệu thế nào? Tôi là người giúp việc mới?
Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, cô đành phải chạy tới nghe.
"Lại ngủ à?" Bùi Địch Văn nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm nhưng giọng nói êm ái dễ nghe.
"Không, em đang xem TV nên không nghe thấy chuông". Cô trợn mắt nói dối, mặt tự nhiên lại đỏ lên.
Bùi Địch Văn không bóc mẽ cô mà chỉ hỏi vết thương của cô có đau hay không, cơm trưa ăn có ngon không, buổi tối cô muốn ăn gì.
"Lát nữa em hẹn Thắng Nam ra ngoài ăn cơm".
"A, hẹn ở đâu?" Bùi Địch Văn không phải người thích vặn hỏi đến cùng, nhưng bây giờ chỉ cần Thư Sướng ra cửa thì lập tức sẽ như giọt nước rơi xuống biển rộng không thể liên lạc được nữa.
Thư Sướng ngoan ngoãn nói thời gian, địa điểm và cả mục đích hẹn hò.
"Trong ngăn kéo phòng ngủ dành cho khách có một ít tiền tiêu vặt, em nhớ mang theo. Người bên ngoài không phải ai cũng dễ tính như nhân viên quán cà phê tối qua đâu. Hôm nay nhiệt độ hơi giảm, em ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác. Ăn cơm xong thì gọi điện cho anh, đừng làm phiền cảnh sát Mục, anh sẽ đến đón em".
Thư Sướng ấm áp trong lòng, "Anh cũng mệt rồi, cứ về nghỉ ngơi trước đi, em tự bắt taxi về".
"Anh cũng biết cảnh sát Mục, em không cần lo lắng". Bùi Địch Văn nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Ý em không phải thế..." Thư Sướng thở dài vô lực, có điều quả thật cô cũng không định để Thắng Nam biết vai trò mới của anh ta.
"Vậy nghĩa là em quan tâm đến anh à?" Tiếng cười của Bùi Địch Văn vang lên trong điện thoại, "Chẳng qua là anh muốn nhìn thấy em sớm một chút thôi mà".
Thắng Nam lại uống một hơi cạn sạch cốc nước chanh thứ hai, đặt cốc xuống, phóng khoáng đưa tay gạt vệt nước trên môi rồi tức giận nói, "Tớ đang tức điên lên đây".
"Ai dám động đến bạn đấy?" Thư Sướng kinh ngạc.
"Ôi, chán chả buồn nói nữa. Sáng sớm hôm qua không biết tại sao tự nhiên một mảng trần nhà lại rơi xuống suýt nữa trúng người bố tớ. Nhà tớ đã xây mấy chục năm, đến lúc phải đại tu rồi, tính ra thì chuyện thế này cũng tương đối bình thường. Nhưng mẹ tớ lại nghe các bà các thím nói nhà tớ đắc tội thần linh gì đó, vì sao trần nhà người khác không rơi mà trần nhà tớ lại rơi, thế là đi mời một ông đạo sĩ trừ tà tróc quỷ tới xem. Đạo sĩ nói sát khí của bố tớ quá nặng quấy rầy sự thanh tĩnh của thần linh nên phải nhanh chóng chuyển nhà mới có thể giữ được bình an. Lần này mới chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ phải gặp họa thật. Mẹ tớ cho là thật nên nhất định bắt bố tớ phải chuyển nhà. Sức khỏe mẹ tớ vốn không tốt nên lúc nào bố tớ cũng nhường mẹ. Bị mẹ tớ nói nhiều quá, bố tớ bảo tớ hay là chúng ta chuyển nhà đi, dù sao nhà tớ cũng chuẩn bị một khoản tiền để sửa nhà rồi. Xướng Xướng, bạn nói xem có phải thích chuyển nhà là chuyển được đâu? Tớ đi tìm cả buổi chiều mà không thấy khu nào có bán căn hộ đã hoàn thiện cả. Không tìm được nhà tớ cũng không dám về nhà vì sợ nghe mẹ tớ lải nhải".
Thắng Nam móc một tập quảng cáo bán nhà sặc sỡ ra trải lên bàn, tức giận phùng mang trợn má.
Thư Sướng nhìn cô thông cảm, "Ngày mai tớ đi hỏi phóng viên mảng nhà đất xem bọn họ có thông tin gì về mặt này hay không".
"Ờ, nếu có thì lập tức gọi điện cho tớ. Xướng Xướng, bạn nói xem tại sao bố mẹ lớn tuổi là lại không khác gì trẻ con như thế? Vừa vô lí vừa cố chấp, gặp ngõ cụt vẫn cứ đi tiếp, có kéo cũng không kéo lại được".
Thư Sướng cúi đầu cười đắng chát, "Bạn... đã đến nhà tớ rồi chứ?"
Thắng Nam gật đầu, "Mẹ bạn nằm trên giường còn bố bạn thì đi thu quần áo. Có chuyện gì thế?"
"Chính là chuyện tớ li hôn ấy mà. Họ không chấp nhận được".
"Bạn có nói thật mọi chuyện với bố mẹ không? Dương Phàm không chịu cùng gánh vác trách nhiệm với bạn chứ không phải bạn chủ động bỏ anh ta?"
"Việc này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh ta được, cũng phải trách tớ giấu việc này quá kĩ, lại còn bảo Dương Phàm tốt như thế nào nên bây giờ bố mẹ tớ cho rằng tớ đang nói dối. Chỉ mong họ giận vài ngày xong là lại bình an vô sự!" Thư Sướng cười cười lo lắng không hề nắm chắc chút nào.
"Vậy bây giờ bạn ở đâu?"
"Tớ ở nhờ nhà người ta".
"Đàn ông hay phụ nữ?"
Thư Sướng trầm ngâm một chút, "Xem như sống chung với một người đàn ông!"
Thắng Nam kinh ngạc trợn mắt suýt nữa rơi con ngươi ra ngoài, "Bạn nói đùa à?"
Thư Sướng không nói lời nào, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhân viên quán mang hai suất ăn lên, Thư Sướng gõ gõ bàn, "Mau ăn đi!"
"Xướng Xướng, bạn bị người khác bắt cóc hay ép buộc đúng không?" Đầu óc Thắng Nam thật đáng thương, suy nghĩ vấn đề gì cũng dính dáng đến tội phạm.
Thư Sướng gắp một con tôm chậm rãi nhai, "Là tớ tự nguyện".
"Đây là bạn đang trêu tức hay biểu tình với Dương Phàm? Xướng Xướng, bạn đang giận dỗi đúng không?"
"Anh ta không đáng để tớ hi sinh nhiều như vậy. Tớ không đau lòng như bạn nghĩ đâu, tính ra còn có thể xem như may mắn nữa".
Điểm tốt của Thắng Nam chính là không tò mò. Cô gật đầu nặng nề, đưa tay vỗ vỗ vai Thư Sướng, "Được rồi, bạn nói thế tớ cũng yên tâm. Tớ tin bạn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn".
Thư Sướng đang ngậm cơm trong miệng đột nhiên bị lời này của Thắng Nam làm cho buồn bã. Vì sao Thắng Nam có thể tin tưởng cô như vậy mà bố mẹ là người sinh ra cô, nuôi dạy cô lại không thể?
Chẳng lẽ đây chính là khoảng cách thế hệ sao?
Đi ra khỏi quán cà phê Thượng Đảo, Thư Sướng đứng ở ngoài cửa nhìn quanh, không thấy chiếc Continental Flying Spur.
"Xướng Xướng, bạn cầm cái này cho tớ, tớ đi mua mấy cái bánh mì bột đậu ẹ tớ rồi về nịnh bà ấy đừng nghĩ đến chuyện chuyển nhà nữa". Thắng Nam đưa một xấp quảng cáo bất động sản sặc sỡ và ba lô cho Thư Sướng, xoay người chạy đến cửa hàng bánh kem cách đó không xa. Mới đi được vài bước cô lại quay lại chỉ chiếc áo gió hỏi, "Trước kia chưa thấy bạn mặc cái áo này bao giờ, đó là kiểu mới năm nay à?"
Thư Sướng không biết nên khóc hay cười, cô kéo kéo hai cổ tay áo dài đến tận đầu ngón tay lên.
"Kiểu này được đấy, rộng rãi, có thể dang tay thoải mái, màu sắc cũng đẹp. Lúc nào rảnh dẫn tớ đi mua một cái, tớ cao hơn bạn, to hơn bạn, mặc vào nhất định sẽ đẹp hơn bạn".
Thư Sướng nghe mà không biết nói gì.
Quán cà phê đối diện với một công viên giữa phố nên có tầm nhìn rất rộng. Trong công viên có trồng mấy cây hoa quế, gió đêm thổi tới, không khí mang theo mùi thơm ngọt của hoa quế làm mọi người không khỏi mê say.
Thư Sướng hít sâu mấy hơi, mỉm cười lấy điện thoại di động từ ngăn ngoài túi đựng máy tính xách tay ra, đúng lúc đó nghe thấy tiếng nói từ phía công viên vang lên, "Tiểu Khả, em đi về trước đi, đừng theo anh mãi thế".
"Không được, anh vừa khỏi ốm được mấy hôm, mẹ anh dặn anh trông em, không được để anh mệt quá".
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân của hai người cũng vang lên càng ngày càng gần.
Thư Sướng nhíu mày, đứng thẳng người lên. Nhìn quanh không có nơi nào có thể tạm lánh một chút, cô không muốn để mình phải nhìn thấy cảnh Dương Phàm và Đàm Tiểu Khả thân mật với nhau vì sợ bẩn mắt.
Tại sao La Ngọc Cầm và Dương Phàm lại biết đến Bùi Địch Văn? Không cần đoán cũng biết là Đàm Tiểu Khả nói với bọn họ.
Trong lúc nói chuyện nhất định cô ta còn phát huy sở trường văn học của mình để thêm mắm thêm muối. Cô ta nói ra những điều này là vì nghi ngờ Dương Phàm có gì đó với mình nên cố ý để Dương Phàm không còn tâm tư này nữa, đồng thời còn làm nền cho nhân phẩm tốt đẹp của cô ta.
Thư Sướng cười lạnh.
Xung quanh rất rộng rãi, chỉ có mấy cái cây không to bằng cánh tay, Thư Sướng chớp mắt, chỉ còn nước quay lại quán cà phê thôi.
Cô ôm một đống đồ trên tay xoay người lại.
Ầm một tiếng, cô va vào một bộ ngực chắc chắn, đống quảng cáo trong tay rải khắp mặt đất.
"Ôi trời..." Thư Sướng vội vàng ngồi xuống nhặt, đây chính là nguồn tin của Thắng Nam.
Một đôi tay khác cũng nhặt cùng cô.
"Cảm ơn, tự tôi làm được... Tổng giám đốc Ninh?" Thư Sướng ngẩng đầu lên, phát hiện người mình vừa va vào là Ninh Trí.
Ánh mắt Ninh Trí thoáng lấp lánh rồi tối dần, gương mặt lạnh lùng giống như tượng đá.
"Em muốn mua nhà à?" Anh ta nghi hoặc hỏi.