Thủy Liên Y nuốt một ngụm nước bọt!
Mỹ nam tử này, thoạt nhìn non nớt! đã là quan nhị đại! Ô hô! Mộng này thật đẹp!
" Làm sao ngươi biết ta gọi là Thủy Thủy?" Nàng trước kia đi làm sau đó gặp hắn? Hay là sau khi đi làm mới nhìn thấy hắn? Vì sao nam nhân có tiền này lại xuất hiện trong mộng của nàng? Lại nói, da của hắn thật sự là rất tốt!
Thủy Liên Y nhịn không được lại giơ tay lên nhéo nhéo khuôn mặt của hắn. Thật mềm a! Làn da thật tốt!
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ân Thần Tinh sửng sốt một chút, “hai mươi mốt tuổi!"
Hai mươi mốt a? Thủy Liên Y mặt nhăn nhíu mày.
"Ngươi so với ta nhỏ hơn nha! Ta hai mươi tư tuổi!" Quên đi, nàng cũng không muốn làm trâu già gặm cỏ non!
Ân Thần Tinh ý cười dạt dào nhìn nàng, “Thủy Thủy! Nàng nhớ lầm rồi! Nàng mười tám tuổi! Không đúng! Qua một năm rồi, nàng mười chín rồi!"
Mười chín tuổi? Nhưng lại qua một năm rồi? Tiểu tử này nói làm nàng càng ngày càng hồ đồ!
Thủy Liên Y sờ sờ mặt mình, thực trắng mịn! Không có phấn son, so với làn da ở hiện đại của nàng thì tốt hơn nhiều!
Vì sao mình ở trong mộng biến thành mềm mại hơn? Thời gian quay ngược rồi sao?
"Thủy Thủy! Nàng thay đổi! Nàng không nhớ rõ Thần Tinh!"
Thần Tinh? Thủy Liên Y vì xưng hô này mà cảm thấy cả người rét run! Nàng cũng không thể gọi hắn buồn nôn như thế.
"Ngươi tên là Ân Thần. . . . . Tinh? Gọi ngươi Âm Trầm! Tương đối dễ nhớ!"
Âm Trầm? Cái trán Ân Thần Tinh lướt qua hắc tuyến, nàng không có thay đổi a, miệng vẫn thẳng như vậy!
"Thủy Thủy! Nàng vẫn nên gọi ta là Thần Tinh! Thủy Thủy muội muội!"
Da gà đều nổi lên rồi! Thủy Liên Y xoa xoa cánh tay, lại còn Thủy Thủy muội muội?
"Thần Tinh a! Ngươi cũng nên gọi ta là Thủy Thủy đi!"
Ân Thần Tinh khoái trá gật đầu, “Thủy Thủy! Nàng có tính toán gì không? Còn muốn đi tìm Sở Mị Dạ sao?"
Sở Mị Dạ? Thủy Liên Y nhíu mày.
"Thần Tinh? Ngươi nói gì kỳ quái vậy?! Sở Mị Dạ là ai?"
. . . . . Ân Thần Tinh kỳ quái sờ đầu, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y, xem ra nàng không giống như là đang làm bộ xa lạ.
Nàng thật sự không giống với lúc trước! Khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ như vậy, ánh mắt vẫn có thần như vậy, cách nói chuyện cùng hành vi vẫn to gan như vậy! Rốt cuộc tại sao không giống với lúc trước? Nàng vì sao ngay cả Sở Mị Dạ cũng không nhớ rõ?
Ân Thần Tinh còn nhớ một năm trước Thủy Liên Y tự mình nói ra mình có người thương, hơn nữa nàng đã không còn hoàn bích! Lúc đó hắn vì những lời này của nàng mà thương tâm khổ sở cỡ nào .
Biết được nàng rời đi Xích Thành đi Uyên thành, hắn liền cưỡi ngựa bám theo!
Đến con đường không ai quản lý, nhìn thấy lão Từ đánh xe bị một mũi tên bắn chết, ngựa chấn kinh. Hắn nghe được Thủy Liên Y hô to tên lão Từ, liền nhảy lên xe ngựa!
Những người ở đường không ai quản lý kia, bị lính của hắn diệt trừ! Từ nay về sau con đường không ai quản lý này không còn có đạo tặc vào nhà cướp của! Cái gọi là con đường không ai quản lý giữa Sở Mặc quốc cùng Ân Xích quốc, rốt cục yên tĩnh trở lại!
Sau lại có ít người giả mạo bọn sơn tặc thổ phỉ giết người không chớp mắt này, nhưng cũng chỉ lặng lẽ tiến hành, thủ đoạn công phu cùng khí thế, căn bản kém xa bọn thổ phỉ bị quan phủ bắt!
Ân Thần Tinh nhìn về phía Thủy Liên Y, "Thủy Thủy! Nàng quên Sở Mị Dạ?" Hắn không biết vì sao khi nghe được tên Sở Mị Dạ, Thủy Liên Y lại lạnh nhạt như vậy, giống như nàng căn bản chưa từng quen người nào như thế.
Hắn một đường hộ tống nàng đến Uyên thành, con đường kia hắn đi qua rất nhiều lần! Bởi vì hắn không chỉ là Thần Vương, hắn cũng là một thương nhân, một đại thương nhân đi du lịch bốn phương tiếp thu các loại thủ đoạn kinh thương!
Du lịch các quốc gia sau đó hắn lấy tên là Xuất Trần để tiến hành buôn bán!
Khi hắn đến Triệu thành thì quen biết Sở Húc Nhật! Húc Vương kia thoạt nhìn bề ngoài phong lưu, kiệt ngạo không kềm chế được, dạo chơi nhân gian, lưu luyến bụi hoa! Hai người trở thành thâm giao, hắn biết trong lòng Sở Húc Nhật, vẫn luôn hướng tới tư tưởng tình yêu là duy nhất!
Sau lại biết Sở Húc Nhật bởi vì mẫu hậu bệnh nặng mà trở về Mặc thành. Ân Thần Tinh dùng tên giả Xuất Trần cũng trở lại Ân Xích Thành!
Hai người vẫn thường gửi thư, Sở Húc Nhật đem chuyện mình gặp được Thủy Liên Y, đối với nàng có cảm tình, sau lại phát hiện mình thật ra là thích nàng, cuối cùng hắn phát hiện mình yêu nàng! Những cảm tình thăng hoa này Sở Húc Nhật đều tâm sự với Xuất Trần!
Sở Húc Nhật không biết Xuất Trần là Thần Vương Ân Xích quốc, cho nên vẫn luôn đối với hắn thành thật!
Đôi mắt Ân Thần Tinh tối sầm xuống, theo một khắc Thủy Liên Y bước vào Xích Thành, mạng lưới tình báo của Duyệt Tường lâu cũng đã truyền đạt tin tức cho hắn!
Tất cả dân chúng Xích Thành, dù là cố định ở lại, hay là ngoại lai định cư, tất cả mọi người mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút xuất nhập Xích Thành, đều có người ghi lại trong hồ sơ!
Lại nói, công năng của Duyệt Tường lâu này thật ra giống với chế độ quản lý hộ tịch ở hiện đại!
Nhìn Ân Thần Tinh lâm vào trầm tư, Thủy Liên Y vươn tay khua khua ở trước mặt hắn!
"Thần Tinh! Ngươi làm sao vậy? Sao lại thất thần rồi?"
Hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y, lại nhịn không được lộ ra ý cười.
Thủy Liên Y phát hiện, răng của hắn trắng noãn, hơn nữa còn có hai cái răng nanh mèo a!
Trời ạ! Nam nhân đáng yêu như thế! Nàng sắp bị hắn hấp dẫn chết rồi!
"Tiểu Y! Vậy nàng về sau cùng Thần Tinh ở cùng một chỗ!" Ân Thần Tinh nhẹ nhàng giữ chặt tay nhỏ bé của nàng.
Ách? Thủy Liên Y cảm nhận độ ấm từ bàn tay hắn, cảnh trong mơ này cũng quá chân thực đi! Nàng nhịn không được hoài nghi hay là mình xuyên qua!
"Cái kia...... Thần Tinh! Chúng ta phát triển có phải quá nhanh hay không?" Tuy rằng xã hội thời nay nam nữ yêu đương đều ở phát triển nhanh chóng, nhưng nàng chính là kiểu người theo đuổi một đời một thế, chỉ yêu một người! Cho dù ở trong mộng, nàng cũng không thể mất đi nguyên tắc làm người của mình a!
"Làm sao có thể nhanh? Lúc chưa gặp được nàng, ta đã nghe Sở Húc Nhật nhắc tới nàng. Ở trong rừng cây ngoài Xích thành, gặp nàng đang tắm rửa, mặc dù là ta cố ý theo đuôi, nhưng là ta không phải cố ý rình coi nàng tắm! Tiếp đó trong hoàng cung Xích Thành ta lại gặp được nàng!
Kỳ thật một năm trước, lúc đưa nàng đi Uyên thành, biết được người nàng muốn tìm là Sở Mị Dạ, ta rất khổ sở!"
Thủy Liên Y mê man, không bình tĩnh nổi nữa rồi!
"Ân Thần Tinh! Vẻ mặt ngươi sao lại rối rắm như vậy? Vì sao thoạt nhìn giống người gặp bi kịch? Một năm trước? Chúng ta một năm trước từng gặp nhau sao? Ta vừa mới tốt nghiệp đại học thôi mà! Chẳng lẽ ngươi là bạn học của ta? Vẫn đối với ta có ý đồ bất lương? Lại nói! Ngươi tốt nghiệp trường nào?"
Ân Thần Tinh nói, Thủy Liên Y nghe không hiểu! Thủy Liên Y nói Ân Thần Tinh cũng nghe không hiểu.
Hai người thông ngôn nửa ngày, lại thành gà với vịt nói chuyện. . . . . Hình dung này hình như hơi tục! Hai người bọn họ chỉ hỏi mà không đáp lại, hàn huyên nửa ngày, mới sửng sốt nhận ra mình không hiểu được ý tứ của đối phương!
"Thủy Thủy! Nàng có phải bị sặc khói rồi không?" Ý nghĩ này cũng có thể xảy ra lắm! Bằng không vì sao từ lúc hắn đem nàng cứu xuống từ trên xe ngựa, nàng vừa tỉnh dậy, hành vi nói chuyện lại trở nên quái dị như thế!
"Ngươi mới bị sặc khói!" hắn thế nhưng nguyền rủa nàng, thật sự là đáng ghét!
"Nhưng cách nói chuyện của nàng cùng bình thường không giống nhau? Nàng có vẻ như quên mất rất nhiều người?" Nàng quên mất Sở Mị Dạ, Sở Húc Nhật, thậm chí là Ân Thần Tinh hắn! Cho dù gặp biến cố lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể nào làm cho nàng không nhớ rõ tất cả mọi người như thế!