Quên mất rất nhiều người? Thủy Liên Y hơi không hiểu lời nói của Ân Thần Tinh! Lại nói, giấc mộng này càng ngày càng chân thật!
"Ân Thần. . . Tinh! Ta sắp tỉnh! Hay ngươi cho ta số điện thoại di động! Hôm nào đi uống cà phê!" Mặc dù là nằm mơ, nhưng phải lấy số điện thoại của trai đẹp trước, ngộ nhỡ về sau có thể gặp mặt! HOHO! Thủy Liên Y đắc ý! Mặc dù tiểu tử này hơi trẻ con một chút, nhưng nàng thật sự chưa từng thấy nam nhân nào đẹp trai hơn hắn!
Số điện thoại di động? Ân Thần Tinh xoa xoa đầu, hắn không thể hiểu nàng đang nói cái gì!
"Thủy Thủy! Lời của nàng nói thật kỳ quái! Số điện thoại di động là cái gì? Uống gì?"
Thủy Liên Y không hiểu! Có phải nàng đã từng nằm mơ như vậy rồi hay không, cảnh tượng trong mộng vô cùng sống động, giống y như thật, chỉ khác là trong mộng xuất hiện một tiểu nha hoàn cằn nhằn không ngừng nghỉ!
Ac . . . Đầu đau quá! Thủy Liên Y phát hiện mình nhức đầu, cảnh tượng mới vừa xuất hiện lại dần dần mờ nhạt.
"Thủy Thủy nàng làm sao vậy?" Ân Thần Tinh nhẹ nhàng vịn nàng.
"Không biết vì sao đầu ta đột nhiên rất đau?! giống như trong óc có thứ gì nhô ra, sau lại đột nhiên biến mất!"
Lông mày Ân Thần Tinh khẽ nhíu, hắn cảm thấy Thủy Liên Y không phải vô duyên vô cớ quên mất tất cả mọi chuyện, mà là nàng từng mất trí nhớ!
"Thủy Thủy! Nàng đã quên mất mọi người, nếu đã như vậy, nàng Tinh thành với ta được không?!"
Tinh Thành? Dường như lúc trước học địa lý đã học rồi! Đó là một thành thị nhỏ ở Hồ Nam! Chỉ là, không biết Tinh Thành theo lời Ân Thần Tinh có phải chỗ nàng biết không!
Nhưng, hắn nói nàng quên mất mọi người nghĩa là sao? Thủy Liên Y nhìn sắc trời dần tối! Trong mộng cũng có thời gian sao?! Cả mặt trời xuống núi cũng sống động như vậy. Quá thần kỳ!
Bụng tựa hồ đang kêu loạn ừng ực ừng ực, Thủy Liên Y ôm bụng ra vẻ đáng thương! Hôm nay trước khi nàng đi ngủ có phải chưa ăn cơm? Vì sao lại đói bụng?
Không đúng! Hôm nay tan ca xong nàng liền về tắm! Sau đó đi ngủ! Lại đột nhiên nhớ ra . Trời ạ… . . nàng còn ngâm mình ở trong bồn tắm!
Thấy Thủy Liên Y che bụng, cặp mắt đen rất câu hồn của Ân Thần Tinh lóe lên một cái.
"Thủy Thủy! Có phải đói bụng hay không?"
"Ừ! Đúng! Hình như chưa có ăn cơm!"
"Chúng ta đi ăn cơm!" Ân Thần Tinh cười đưa tay ra vẫy nàng.
Thấy nụ cười thiên sứ này, Thủy Liên Y hoàn toàn bị mê hoặc, không thể khống chế liền đưa tay nhỏ bé ra để vào trong lòng bàn tay của hắn.
Kéo tay nhỏ bé của Thủy Liên Y, Ân Thần Tinh cười thật vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng noãn!
Không thể kháng cự nhất chính là hai cái răng mèo này của hắn, Thủy Liên Y cảm thấy giấc mộng này của mình thật ngọt ngào!
Lôi kéo tay nàng, cùng đi đến trước tuấn mã, lòng Ân Thần Tinh tràn đầy vui vẻ! Trước khi gặp nàng, hắn là vì nhận được thư của Sở Húc Nhật mà đến cứu nàng! Gặp nàng rồi, hắn hoàn toàn bị lạc!
Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thấy nàng tắm, nàng tuyệt mỹ trong nước khiến hắn không dám nháy mắt. Chỉ sợ nháy mắt một cái, nàng sẽ biến mất không thấy nữa!
Gặp lại nàng lần nữa là ở hoàng cung Xích Thành, mặc dù nàng che mặt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng.
Khi thấy mặt nạ da người của nàng, hắn lại có chút giật mình! Không nghĩ tới nàng vì che giấu dung mạo tuyệt mỹ của mình mà đeo tấm mặt nạ xấu xí như vậy!
Chính bản thân hắn cũng là một cao thủ dịch dung, bất kể là mặt nạ da người hay là các loại thủ đoạn dịch dung, hắn chỉ cần nhìn một lần là có thể nhận ra!
Hắn là Thần vương, bình thường rất ít lộ diện, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ở Tinh Thành.
Không ai biết hắn dùng tên giả là Xuất Trần đi làm ông chủ Duyệt Tường lâu ở Xích Thành!
Thân phận Xuất Trần của hắn, trừ hoàng đế ca ca Ân Ám Nguyệt của hắn ra, thì không ai biết!
Vốn cũng không muốn để hoàng thượng biết! Nhưng mà ở Xích Thành, thế lực Vũ Văn gia vô cùng lớn, Vũ Văn Sâm lũng đoạn thị trường! Nếu như không có người bảo bọc sẽ rất khó sinh tồn!
Ân Thần Tinh biết cách làm sao để lợi dụng thân phận của mình, hắn âm thầm lấy tên, tuổi Xuất Trần đi buôn bán, du lịch bốn phương, kết giao những người kỳ quái làm bằng hữu!
Ngoài sáng thì dùng thân phận hoàng tộc che chở Duyệt Tường lâu, khiến danh vọng của Duyệt Tường lâu ở Xích thành nhanh chóng lên cao!
Tất cả mọi người đều biết, Duyệt Tường lâu là quán rượu hoàng tộc ủng hộ, cho nên hoàng thượng và Thần vương cũng ủng hộ!
Bao gồm cả Vũ Văn Sâm cũng rất ít đến Duyệt Tường lâu gây phiền phức, bởi vì hắn biết rõ Ân Ám Nguyệt đã từng hạ chỉ, Duyệt Tường lâu giảm miễn tất cả thuế thu, không chịu bất luận quản chế nào!
Ân Thần Tinh, có gương mặt thiếu niên, nhưng tính tình giảo hoạt giống như Hồ Ly. Nhìn xa trông rộng khác với tuổi của hắn!
Tiểu tử này nếu dùng lời nói hiện đại của chúng ta để nói, thì là tâm cơ quá sâu!
Thủy Liên Y bây giờ, tựa như lúc mới xuyên qua, hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trước kia. Còn tưởng rằng mình đang nằm mơ! Cũng không biết khi nào nàng mới có thể tỉnh khỏi giấc mộng!
Ân Thần Tinh nắm tay Thủy Liên Y đi tới trước tuấn mã màu đỏ thẫm của mình, bế nàng lên ngựa, sau đó hắn lên ngồi ở phía sau nàng.
Thủy Liên Y kêu lên, "Oa! Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, không ngờ nằm mơ còn có thể được cưỡi ngựa! Tiểu đồng Ân Thần, cám ơn ngươi!"
Lúc trước nàng từng được học cưỡi ngựa ở trường đua, nhưng chi phí khá mắc! Nàng hôm nay coi như được lời! Nàng âm thầm vui mừng!
Chuyện trong mộng, trên thực tế có thể xảy ra!
Khi nàng lên đại học, có một bạn học nữ ngủ chung phòng, một buổi tối nằm mơ nhặt được ví tiền! Ngày hôm sau đi dạo phố lại mua được một bộ y phục 500 đồng ở bách hóa nào đó, còn rút thưởng được một cái laptop 5000 đồng! Thật là thần kỳ!
Còn có một lần, biểu ca nàng nằm mơ gặp được mỹ nữ, chưa đến mấy ngày trong nhà an bài mai mối, hắn liền nhận ra nữ nhân xem mắt hắn chính là nữ nhân hắn đã gặp lúc nằm mơ! Thật quá may mắn!
Lại nói, tối hôm nay nàng gặp được trai đẹp, hơn nữa còn tự xưng là người có quyền, hôm nay lại dẫn nàng ngồi trên ngựa với hắn! Những điều này có ngụ ý gì? Chẳng lẽ hai ngày nữa nàng sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai giàu có, hay là, việc này biểu thị nàng sắp được thăng tiến!
Thủy Liên Y âm thầm vui mừng, nữ nhân mơ mộng không phải cái tội, tất cả chuyện tốt đều đến với nàng. . . Nha đầu này điên lên vì sung sướng, đang hát vang trong lòng!
Cảm thấy tâm tình Thủy Liên Y tựa hồ rất tốt, gương mặt trắng nõn đáng yêu của Ân Thần Tinh lộ ra nụ cười non nớt, ánh sáng trong mắt sáng chói như sao.
Nắm chặt dây cương, Ân Thần Tinh phóng ngựa mang theo Thủy Liên Y rời khỏi bờ sông, chạy băng băng trên đường.
"Âm Trầm! Chúng ta đi đâu?" Thủy Liên Y ngồi trên lưng ngựa, cảm thụ sự rong ruổi này, cảm thụ gió nhẹ đang chạm vào mặt.
Tóc của nàng theo gió thổi ra sau lưng, đánh vào trên mặt Ân Thần Tinh.
Cảm nhận được sợi tóc mềm mại của nàng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng, tâm Ân Thần Tinh có chút mê say!
"Chúng ta đến Tinh Thành! Đất phong của ta!"
Đất phong? Đó là địa phương nào? Phòng cà phê hay nhà hàng Tây? Thủy Liên Y ảo tưởng mình được Ân Thần Tinh hẹn gặp tại một nơi cao cấp. Lại nói, nàng bằng này tuổi còn chưa được chàng trai nào hẹn!
Có phải giấc mộng này cho thấy, hoa đào của nàng sắp nở rộ rồi không? Thủy Liên Y vui vẻ hưng phấn, vui đến cả người đều run rẩy!