Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 145: Chương 145: Chó dữ đến chặn đường




Sở Huyễn Huyễn rốt cuộc là bị bệnh gì, ngay cả Ngao Cẩn Phong cũng không nói rõ được! Mỗi ngày bé đều phát bệnh đúng giờ, hơn nữa mỗi lần mỗi lợi hại hơn! Càng lúc càng sốt nghiêm trọng hơn!

Thủy Liên Y lo âu bất an, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Cũng may Ngao Cẩn Phong ở đây, bằng không nàng thật không cách nào lo cho đứa nhỏ!

Bệnh của Sở Huyễn Huyễn có thể là trời sinh! Hơn một tháng mới bắt đầu phát bệnh, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì gây nên, Ngao Cẩn Phong tìm khôngra!

Ở Duyệt Tường lâu vài ngày, Ngao Cẩn Phong nói với Thủy Liên Y, hắn muốn ra ngoài thành tìm thuốc cho Sở Huyễn Huyễn, bảo nàng giữ đứa nhỏ ngoan ngoãn chờ ở trong phòng.

Trước khi hắn đi Thủy Liên Y còn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Ngao Cẩn Phong vừa xoay người rời khỏi, nàng liền ôm đứa nhỏ đi ra phòng.

Sở Húc Nhật bảo nàng tìm một người tên Xuất Trần! Người này là nam nhân hay là nữ nhân, người trẻ tuổi hay là người già! Nàng hiện tại hoàn toàn không biết gì cả! Nếu người tên Xuất Trần này đang ở Duyệt Tường lâu, như vậy tiểu nhị của nơi này chắc biết!

Thủy Liên Y đi vào hành lang, nhìn thấy rất nhiều khách dưới lầu! Đãi ngộ của Duyệt Tường lâu, ngay cả chỗ ăn cơm dưới lầu cũng không giống người thường!

"Phu nhân! Lão gia nhà ngài nói, bảo ngài ở trong phòng chờ ngài ấy!" Một tiểu nhị đi đến bên cạnh Thủy Liên Y, cực kỳ cung kính! Người có thể ở lại phòng khách tốt một ngày mấy lượng bạc, là VIP tuyệt đối!

Ngao Cẩn Phong! Người không ở nơi này còn tìm người nhìn chằm chằm nàng! Thủy Liên Y cắn môi, mở cửa về phòng.

"Tiểu nhị!" Nhìn thấy người nọ từ trước cửa đi tới, Thủy Liên Y nhịn không được kêu lại hắn.

"Có cái gì phân phó?"

"Hỏi thăm một chút! Nơi này có ai tên Xuất Trần không?" Thủy Liên Y nhìn tiểu nhị kia.

Tiểu nhị sửng sốt một chốc, lắc lắc đầu,"Chưa từng nghe!" Sau đó xoay người rời đi!

Thủy Liên Y nhíu mày! Chưa từng nghe? Như vậy ở Duyệt Tường lâu căn bản cũng không có người tên Xuất Trần? Nhưng vì sao Sở Húc Nhật bảo nàng tìm một người không có?

Mang theo nghi hoặc, Thủy Liên Y mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, cả ngày núp ở trong phòng rất bị đè nén!

Ách? Đột nhiên trừng lớn hai mắt! Một nam tử cưỡi ngựa đen, mặc áo đen đi qua Duyệt Tường lâu. Gương mặt lạnh lùng từ trong phát ra khí vương giả, không phải Sở Mị Dạ thì là ai chứ!

"Tiểu Dạ?" Thủy Liên Y hoảng sợ, trời ạ! Tiểu Dạ thật sự ở Xích Thành? Ngao Cẩn Phong không có lừa nàng? Vì sao hắn lại ở chỗ này?

Nàng ôm đứa nhỏ, kích động chạy ra khỏi phòng, từ lầu ba chạy đến lầu một. Không để ý đám khách nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng sau đó thèm nhỏ dãi, cũng không để ý các loại tiếng kinh hô! Nàng chỉ muốn đuổi theo Sở Mị Dạ, hỏi hắn rốt cuộc tại sao tới Xích Thành?

"Tiểu Dạ!" Chạy ra Duyệt Tường lâu, Thủy Liên Y đuổi theo, bốn vó của tuấn mã màu đen kia phi như bay, chạy thật nhanh! Thủy Liên Y mệt mỏi thở hồng hộc, ôm ngực đang nhảy loạn bình bịch, thở không ra hơi!

"Tiểu Dạ......!" Nàng không để ý người qua đường nhìn chăm chú, không để ý tới tiếng bàn luận xôn xao chung quanh! Lớn tiếng kêu to, lúc này trong lòng của nàng rất hỗn loạn!

Vì sao Tiểu Dạ ở Xích Thành? Chàng tới làm gì? Chàng rốt cuộc có đến sơn cốc tìm nàng hay không? Lòng có chút đau đớn, nhìn khuê nữ trong lòng, nàng cắn môi!

Nhất định phải tìm được chàng, nói cho chàng biết, hiện tại chàng có con rồi! Nàng ở trong sơn cốc nhịn lâu như vậy cũng chỉ vì chờ hắn, nhưng tại sao hắn tới Xích Thành?

Thủy Liên Y chậm chạp hồi sức, lai tiếp tục đuổi theo!

"Đứng lại!" Đột nhiên nửa đường nhảy ra mấy con chó chặn đường!

Thủy Liên Y nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện mấy tên nam nhân chó săn đáng khinh.

"Tránh ra!" Nàng còn đang nhìn chỗ Sở Mị Dạ biến mất, khinh thường nhìn mấy nam nhân này!

Bốp Bốp! Truyền đến tiếng vỗ tay.

"Không sai! Có cá tính! Ta thích!" Có một thanh âm nam nhân truyền đến, Thủy Liên Y chăm chú nhìn lại, một nam tử mặc quần áo hoa lệ, hận không thể đeo hết tất cả trang sức quý trọng lên người.

Trên mười ngón tay kia, đeo ít nhất bảy tám cái nhẫn! Vàng sáng choang, được khảm hồng bảo thạch, lục bảo thạch, ngọc bích! Ngón tay đều bị kẹp đến không sao khép lại! Trên thắt lưng đeo không dưới ba miếng ngọc bội! Trên cổ lộ ra vòng cổ được khảm mã não!

Mẹ nó! Sợ người khác không biết hắn có tiền sao! Người này nếu ở hiện đại khẳng định đã bị túm vào khoa tâm thần xem bệnh!

Luận diện mạo nam nhân này coi như là trung thượng, nhưng Thủy Liên Y đi tới thời đại này, mấy nam nhân đã gặp ai cũng hơn hẳn hắn ta!

Sở Mị Dạ lạnh lùng, Sở Húc Nhật tà mị, Ngao Cẩn Phong tao nhã, Ân Thần Tinh cường tráng! Ngay cả Sở Thánh Hạo nhân vật phản diện lớn cũng tốt hơn người nam nhân này nhiều lắm!

"Ta là Vũ Văn Sâm!" Nam nhân có một đôi mắt âm tà, vẻ mặt đáng khinh! Khuôn mặt tuấn mỹ bị biểu tình xấu xa kia phá hư hầu như không còn.

Vũ Văn Sâm? Thủy Liên Y nhìn người nam nhân này, hồi tưởng lại việc một năm trước ở Xích Thành bị nữ nhân tên Vũ Văn Thiển kia quất! Đều là Vũ Văn, người nam nhân này và nữ nhân kia hẳn là có quan hệ!

"Mỹ nhân! Về phủ với ta!" Vũ Văn Sâm cười dâm đãng, đi từ từ đến trước mặt Thủy Liên Y.

Thủy Liên Y lui về phía sau! Mẹ nó! Ra ngoài không xem hoàng lịch gặp sắc quỷ!

"Đi!" Vũ Văn Sâm nháy mắt, mấy tên thủ hạ liền vây quanh Thủy Liên Y!

"Các ngươi muốn làm gì?" Rõ như ban ngày, đám ngu trâu thiếu đạo đức này không phải định chiếm đoạt dân nữ chứ?

"Làm gì? Mỹ nhân! Xích Thành có ai không biết đại danh của thiếu gia nhà ta! Thiếu gia nhà ta coi trọng ngươi, tự nhiên là muốn dẫn ngươi về phủ làm tiểu thiếp!" Một con chó săn ở một bên tâng bốc Vũ Văn Sâm, có ý chó cậy gần nhà!

"Phi!" Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y lộ ra khinh thường! Làm tiểu thiếp? Mù mắt chó bọn họ!

Vũ Văn Sâm nhìn thấy dáng người tuyệt mỹ linh lung của Thủy Liên Y, một đôi mắt chó đều lộ ra ánh sáng!

Duyệt nữ vô số, hắn chưa từng thấy giai nhân tuyệt mỹ như thế!

"Mỹ nhân! Ngoan ngoãn trở về với bổn thiếu gia! Nàng sẽ được chỗ tốt! Ở Xích Thành, người phản kháng ta đều không có kết cục tốt!"

Thật sự là ở xã hội cũ vạn ác! Hoàng đế Ân Xích quốc, cái tên gọi là Ân Ám Nguyệt thoạt nhìn cũng không phải ngu ngốc! Vì sao dưới chân Thiên Tử còn có du côn ác bá kiêu ngạo như thế chứ!

"Ngươi về nhà nằm mơ đi! Cũng không ngồi trước gương mà chiếu nước tiểu soi đi! Diện mạo kia của ngươi suy đến độ liên lụy kinh tế Xích thành! Nữ nhân thích nam nhân xấu tính, chứ không thích nam nhân mặt xấu! Nghe hiểu hay không!" Thủy Liên Y nhìn cái khuôn mặt mê đắm kia liền muốn nôn.

Chân mày Vũ Văn Sâm nhíu vài cái.

"Mỹ nhân chẳng những bộ dạng đẹp, ngay cả tài ăn nói cũng giỏi! Thật muốn hôn cái miệng nhỏ của nàng! Cảm giác hôn lên nhất định vừa trắng mịn vừa ngọt ngào!" Nói xong còn liếm liếm môi.

Thủy Liên Y thiếu chút nữa ói ra, cả người nổi lên da gà.

"Ngu ngốc có thể làm lão sư của ngươi, người điên cũng có thể dạy ngươi nói tiếng người! Trong mồm chó nhả không ra ngà voi! Xấu xa! Vô sỉ! Máy giặt cũ mà Thượng Đế lỡ tay rơi xuống, sinh vật túi ngốc nghếch có thể tự hỏi! Bại não!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.