Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 144: Chương 144: Thuốc quên lãng lương tâm




Trước kia, khi nàng xem tiểu thuyết xuyên không cũng đã từng nghiên cứu, bạc ở cổ đại rất đáng tiền.

Một lượng bạc vào thời Minh triều tương đương với 660 đồng tám hào nhân dân tệ; Một lượng bạc ở thời Đường triều tương đương với hai ngàn sáu trăm mười lăm đồng nhân dân tệ!

Không biết ngân lượng ở thời kỳ này thế nào, nếu mấy lượng bạc mà ở được cả đêm, ít ra cũng tương đương với 'phòng tổng thống' ở khách sạn sáu sao rồi!

"Ngươi giàu quá! Tham ô à?!" Ngao Cẩn Phong là thần y, ở trong hoàng cung Sở Mặc quốc có lẽ cũng kiếm được không ít tiền!

Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng cười, "Tham ô?" Suy nghĩ của nàng quả thật vô cùng kỳ quái!

Thủy Liên Y nghĩ lại, Ngao Cẩn Phong là người Ngao Nam quốc, hơn nữa còn họ Ngao! Biết Thủy Liên Y là muội muội hoàng hậu! Chẳng lẽ hắn cũng là người trong hoàng tộc!

OH MY GOD! Chẳng lẽ là Vương gia?

"Này. . . . Ngao Cẩn Phong! Ngươi không phải là vương gia ở Ngao Nam quốc chứ?"

Ánh mắt Ngao Cẩn Phong thâm thúy, "Tiểu Y! Ngươi đoán đúng rồi!"

Thủy Liên Y không chắc chắn! Vô cùng không chắc chắn! Không ngờ phỏng đoán của mình lại đúng! Lại nói! Vì sao từ khi nàng đi tới nơi này các Vương gia đều có dính dáng tới nàng! Vương gia ba nước đều xuất hiện!

"Oa oa. . . .!" Sở Huyễn Huyễn tỉnh! Không biết vì sao khóc! Đứa bé này mặc dù rất thích hoạt động, nhưng bình thường đều không khóc!

"Huyễn Huyễn! Sao thế? Con khóc gì vậy?" Thủy Liên Y bị hù sợ, ôm lấy nữ nhi của mình!

Nhìn Sở Huyễn Huyễn, Thủy Liên Y cả kinh thất sắc, mặt đứa bé đỏ giống như trái cà chua, còn thở dốc dồn dập, nhất định là vô cùng không thoải mái, bằng không không thể khóc thành như thế.

Vừa rồi còn tốt, tại sao vừa đảo mắt đã thành như vậy? Nàng sợ tới mức ôm con đi tới bên cạnh Ngao Cẩn Phong!

"Ngao Cẩn Phong! Mặt của Huyễn Huyễn thật đỏ! Có phải ngã bệnh rồi hay không? Ngươi xem nó thế nào?"

"Ta xem một chút!" Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn, nhìn một chút, chân mày cau lại. "Làm sao có thể chứ! Đứa bé mới hơn một tháng, sao lại phát sốt?"

Phát sốt? Thủy Liên Y sửng sốt, nàng đã từng sốt cao, biết sốt cao là rất nguy hiểm!

Hơn nữa, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy! Mặc dù nàng không có tham gia lớp học làm mẹ,nhưng ở hiện đại tốt xấu gì cũng có hiểu chút ít! Bạn học của mình cũng có người làm mẹ! Em bé trong sáu tháng đầu đều có sức miễn dịch, sẽ rất ít phát sốt, huống chi em bé mới hơn một tháng!

"Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?" Nàng hoàn toàn hoảng loạn! "Huyễn Huyễn còn nhỏ như vậy, không chống đỡ được! Mau cứu nó, mau cứu nó! Van cầu ngươi!"

Ngao Cẩn Phong nhìn Thủy Liên Y kinh sợ, trên mặt lộ ra thương tiếc, nhẹ nhàng để tay ở trên gương mặt của nàng.

"Tiểu Y! Gọi ta một tiếng Phong ca ca! Đừng kêu tên ta nữa!" Trong giọng nói của hắn có khẩn cầu.

Thủy Liên Y cảm nhận được nhiệt độ bàn tay hắn, lúc này nàng không có kháng cự, loại cảm giác đó khiến nàng rất an tâm! Thật ra thì nàng không muốn tham như vậy, nàng cũng không muốn trái một nam nhân phải một nam nhân mất tim vì nàng! Nhưng, nàng căn bản không khống chế được mọi chuyện! Hiện tại nàng rất sợ!

"Phong ca ca! Cứu nữ nhi của ta! Van cầu ngươi!" Nàng nắm tay hắn, hắn là thần y, chữa cho 1 đứa bé cũng không phải là điều khó khăn gì!

Ngao Cẩn Phong gật đầu một cái, đặt Sở Huyễn Huyễn lên giường, từ trong ngực móc ra một bọc châm.

"A. . . .!" Thủy Liên Y che kín cặp mắt, không dám nhìn những chiếc châm dài kia đâm lên đầu và người của nữ nhi mình.

Sở Huyễn Huyễn oa oa khóc, Thủy Liên Y cũng khó chịu chảy nước mắt! Nguyên lai máu mủ của mình gặp phải thống khổ, làm mẹ cũng sẽ đau lòng như thế! Không biết hiện tại mẹ mình thương tâm đến mức nào! Nàng còn nằm ở trong bệnh viện, hiện tại có phải mẹ cũng khó chịu giống như nàng hay không?

Ngao Cẩn Phong cho Sở Huyễn Huyễn uống một chút thuốc, rồi thu châm về!

Thần y quả thật là thần y, Sở Huyễn Huyễn đã giảm sốt.

Thủy Liên Y ôm nữ nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ. Kéo áo cho đứa bé bú sữa, đứa bé ăn no xong, chậm rãi ngủ thiếp đi!

Ngao Cẩn Phong ngồi trên một cái giường khác, nhắm mắt lại! Lông mi thật dài nhuộm một tầng bóng trên mặt.

Thủy Liên Y nhìn nam nhân trước mặt, không nhiễm dù chỉ một chút khói lửa nhân gian! Trong lòng của nàng có chút rung động!

Không biết quan hệ trước kia của Thủy Liên Y và Ngao Cẩn Phong tốt tới trình độ nào? Tại sao nàng ấy phải vì Ngao Cẩn Phong mà phản kháng Sở Mị Dạ?

Nếu như nàng ấy thật muốn thủ thân vì một nam nhân, vì sao lại đáp ứng gả cho một nam nhân khác? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao Ngao Cẩn Phong phải rời đi, vì sao hắn để Tiểu Y muội muội chờ hắn?

Vì sao Thủy Liên Y phải đáp ứng gả cho Sở Mị Dạ? Đã đáp ứng nghĩa là nàng đã nhận mệnh! Nếu nhận mệnh vì sao lại phản kháng?

Những ý nghĩ này sôi trào trong đầu làm Thủy Liên Y thấy hơi choáng váng đầu rồi!

Càng ngày càng nhiều nỗi băn khoăn khiến nàng bối rối, nàng không biết mình rốt cuộc có nên hỏi Ngao Cẩn Phong hay không!

"Đứa bé ngủ rồi?" Ngao Cẩn Phong mở mắt.

Thủy Liên Y không cách nào hình dung cặp mắt kia, không có gợn sóng, trong suốt như nước. Tựa như chưa từng trải qua bất kỳ thế tục nào, không có tạp niệm!

Tại sao một nam nhân lại có tâm cảnh như vậy? Hắn chính là phiên bản nam của Tiểu Long Nữ dưới ngòi bút Kim Dung, luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh! Không giận, không buồn, không thích! Quả thật chính là đại biểu điển hình của nhân sĩ sống lâu! Đoán chừng mấy chục năm sau, hắn cũng vẫn tuấn mỹ tuyệt luân, nhất định trường sinh bất lão!

"Cám ơn ngươi! Nếu như không có ngươi ở đây, ta nhất định không biết làm sao, bị hù chết, cũng gấp đến chết!" Thủy Liên Y nói thật!

"Nếu như muội luôn gọi ta là Phong ca ca! Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh muội, tuyệt đối sẽ không để muội bị hù dọa! Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong nắm tay

nàng, khẩn thiết yêu cầu "Gọi ta Phong ca ca!"

Trong mắt của hắn mang theo khẩn cầu, Thủy Liên Y có thể cảm thấy rõ ràng.

"Phong ca ca!" Không thể khống chế liền nói ra miệng theo ý muốn của hắn.

Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra nụ cười như ánh mặt trời! Hắn vui vẻ như thế khiến Thủy Liên Y nhìn đến ngây dại! Bộ dạng cười lên của nam nhân này còn khuynh thành, còn đẹp hơn nữ tử!

"Ngươi cười lên thật đẹp!" Bị hắn mê hoặc, Thủy Liên Y cảm khái.

Trong mắt Ngao Cẩn Phong có dịu dàng, "Tiểu Y! Về sau ta sẽ ở cùng với muội, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau!"

Hít vào một hơi! Thủy Liên Y hồi hồn. Nàng còn có Tiểu Dạ! Vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã luân hãm!

"Ngao. . . . Phong ca ca! Ta. . . . Còn có Tiểu Dạ!"

Thần sắc Ngao Cẩn Phong hơi động, "Tiểu Y! Ta đã nói! Sở Mị Dạ sẽ thương tổn muội! Nếu như muội thật muốn gặp hắn, sợ rằng thuốc Thương Tâm Quên Lãng trong cơ thể sẽ lập tức phát tác! Muội sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn quên hắn!"

Thủy Liên Y lắc đầu "Ngươi nói láo! Ta tin tưởng hắn! Hắn sẽ không khiến ta thương tâm, vĩnh viễn cũng sẽ không!" Nàng tự trở lại trên giường, cởi giày chui vào trong chăn che đầu. Cho dù chết, nàng cũng không tin Tiểu Dạ sẽ thương tổn nàng!

Hắn yêu nàng, yêu nàng hơn bất luận kẻ nào! Hắn không hy vọng nàng bị thương tổn mới giấu nàng đi! Hắn đã nói sẽ về bên cạnh nàng!

Ngao Cẩn Phong! Hắn đang nói láo! Tuyệt đối đang nói dối! Nàng tin tưởng Tiểu Dạ! Tin tưởng hắn hơn bất luận kẻ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.