Lãnh Hương cung.
Thủy Liên Y ngồi trên giường lạnh lẽo, trên giường ngay cả chăn cũng không có, Lãnh Hương cung này chính là lãnh cung dành cho hậu cung phi tử phạm sai lầm!
Ôm bụng của mình, cục cưng a! Không biết vận mệnh gì đang đợi chúng ta!
Lãnh Hương cung này đúng là rất lạnh, trừ bỏ thị vệ gác trước cửa cung, trong cung một người cũng không có!
Liên tục hai ngày, chỉ có cung nữ đưa tới đồ ăn thực lộn xộn, tuy rằng khó có thể nuốt xuống, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, nàng vẫn cắn răng ăn vào.
Hoàng thượng hạ chỉ, ba ngày sau xử tử nàng.
Trên mặt lộ ra cười khổ, Sở Mị Dạ ở Uyên thành xa xôi, chỉ sợ còn không biết Thái Hậu đã qua thế? Càng không biết nàng bị oan uổng thành hung thủ, lập tức xử tử!
Nàng thật sự không sợ chết, chính là không muốn để cho cốt nhục của mình và Tiểu Dạ bồi nàng cùng chết, lại cảm thấy bị oan uổng chết không cam lòng. Nàng không muốn oan khuất chết đi!
Đấu tranh ở cung đình cổ đại thật sự tàn khốc, nàng căn bản không phải người trong cung đình, cũng bị liên lụy vào, còn liên lụy một mạng của Thái Hậu!
Là ai ác độc như vậy? Chẳng lẽ là Ngọc Linh Nhi? Trừ bỏ nàng, không ai có thể hận mình như vậy?
Ngay lúc Thủy Liên Y suy đoán có phải Ngọc Linh Nhi hay không, thì đại môn Lãnh Hương cung bị mở ra! Thủy Liên Y nhìn về phía cửa.
Sở Thánh Hạo một thân long bào, đi đến.
"Các ngươi đều ra ngoài!"Sở Thánh Hạo nói với thị vệ đi phía sau.
Nhìn Sở Thánh Hạo đi bước một tiêu sái đến gần nàng, Thủy Liên Y vô duyên vô cớ khẩn trương lên! Hoàng thượng này, nàng tới bây giờ cũng không cẩn thận quan sát, bởi vì trong mắt nàng trừ bỏ Tiểu Dạ của nàng, căn bản chứa không nổi nam nhân khác.
Nhưng lúc này hắn cho nàng cảm giác áp bách, làm nàng không thể không quan sát hắn.
Sở Thánh Hạo có thân thể cao lớn giống như Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật, tướng mạo anh tuấn bất phàm! Ánh mắt của hắn thoạt nhìn càng dọa người, lực uy hiếp cũng rất mạnh! Dù sao cũng là vua của một nước, giơ tay nhấc chân đều có loại khí phách cùng lệ khí! Giết người trong vô hình! Hai tròng mắt hẹp dài kia có một cỗ tà mị, môi mỏng biểu thị người nam nhân này vô tình! Theo tướng mạo nhìn lại hắn không phải người tốt. . . . . .
Thủy Liên Y ngồi trên giường, thấy hắn đến gần, có chút khẩn trương!
Nhìn thấy trên mặt tuyệt mỹ của nàng có một tia bối rối, trên mặt Sở Thánh Hạo lộ ra nụ cười tà nịnh! Nữ nhân này thật sự là báu vật, không riêng gì khuôn mặt xinh đẹp, dáng người còn tốt như vậy! Ánh mắt nhắm vào bộ ngực đầy đặn của nàng, hắn nuốt một ngụm nước bọt! Thân thể này không biết sau khi tiến vào sẽ tiêu hồn như thế nào!
Thủy Liên Y phát hiện trong mắt Sở Thánh Hạo có dục vọng càng ngày càng mạnh! Trong lòng nàng có dự cảm rất không tốt! Người nam nhân này một mình tiến đến nhất định không có chuyện tốt!
Sở Thánh Hạo đi đến trước mặt nàng, nhìn mặt nàng, vươn tay nhéo người nàng.
"Hoàng thượng!"Thủy Liên Y ra tiếng đánh vỡ yên tĩnh đáng sợ trong phòng! Nàng tránh né bàn tay to của hắn, "Hoàng thượng tự trọng!" Lộ ra vẻ mặt cao ngạo! Hoàng thượng này không phải có ý đồ với nàng?
Sở Thánh Hạo lộ ra nghiền ngẫm! Nữ nhân trong cung hắn thấy nhiều rồi, từng người đều hận không thể làm hắn sủng hạnh. Hơn nữa người người cực kỳ cung kính, không có nữ nhân dám nói chuyện như vậy với hắn! Bao gồm hoàng hậu cũng không dám đối với hắn như vậy!
"Thủy Liên Y! Nàng có biết mình là tử tội hay không!"
"Hoàng thượng! Ta oan uổng! Ta bị người vu oan giá họa!" Thân mình Thủy Liên Y đứng thẳng lên, không muốn trước mặt hắn yếu đuối đi xuống!
Sở Thánh Hạo ngồi trên giường, độ cứng của giường làm hắn nhíu mày một chút.
"Trẫm không muốn nghe nàng giải thích! Nếu nàng muốn sống thì lấy lòng trẫm đi!"
Cái gì? Thủy Liên Y như bị sét đánh! Không dám tin nhìn Sở Thánh Hạo! Vị hoàng đế này lại dùng mạng đến lợi dụng mình!
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của nàng, khóe miệng Sở Thánh Hạo chuyển động.
"Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời! Trẫm có thể lưu lại mạng cho nàng!"
"Ngươi muốn thế nào?" Thủy Liên Y trừng lớn một đôi mắt trong suốt.
Sở Thánh Hạo vươn tay bắt lấy bả vai của nàng, kéo nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng nói nhỏ "Để trẫm xem công phu trên giường của nàng như thế nào?"
Thủy Liên Y hít sâu một hơi, giãy dụa trong lòng hắn.
"Buông! Hoàng thượng!" Giọng nói của nàng vội vàng xao động, cùi chỏ chống đối hắn.
Sở Thánh Hạo không nghĩ tới thân thể yếu ớt của nàng, lực lượng vẫn còn lớn, ngực bị nàng đụng đến tê rần, không khỏi nhíu mày. Nắm hông nàng trực tiếp ép nàng đến trên giường thô sáp.
"A!" Phía sau lưng đập rất đau, Thủy Liên Y nhíu mày. Mình không phải xui xẻo như vậy chứ! Ngay cả hoàng thượng có vô số hậu cung mỹ nhân cũng muốn nhúng chàm nàng!"Hoàng thượng! Buông!"
Sở Thánh Hạo đè trên người nàng, thân thể dưới thân mềm mại không xương như vậy, hương vị thơm mát sung sướng như thế!
Bởi vì thở dốc dồn dập, cao ngất đẫy đà kia hơi hơi rung động.
Quả thật là báu vật!
Tay hắn chậm rãi đi tới gương mặt của nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn đụng chạm như có như không, làm trên mặt Thủy Liên Y ngứa ngứa giống như bị con kiến bò đầy, cảm giác da gà toàn thân đều nổi lên.
Bây giờ nên làm gì? Nàng hoảng, không trấn định nổi! Nếu là lúc trước, nhất định sẽ cùng nam nhân đáng chết này liều mạng! Thà chết không theo! Nhưng . . . . . Đáy mắt nàng nổi lên đau thương, trong bụng của nàng có cốt nhục của Tiểu Dạ! Nàng không thể để cho đứa nhỏ chết cùng nàng!
"Hoàng thượng. . . . . .!" Khi ngón tay Sở Thánh Hạo vỗ về chơi đùa môi cánh hoa của nàng, muốn đưa vào trong miệng nàng, Thủy Liên Y kinh hô.
"Hoàng thượng! Như vậy rất không thú vị! Không bằng Tiểu Y nhảy múa vì ngài, hoặc là ca hát! Giúp hoàng thượng có nhã hứng!"
Nga? Sở Thánh Hạo không nghĩ tới nàng sẽ đưa ra đều nghị lúc này! Trên mặt lộ ra nghiền ngẫm! Hắn nhưng thật muốn nhìn một chút nàng xuất ra chiêu số gì.
"Tốt! Để trẫm nhìn một cái!"
"Hoàng thượng! Hai người chúng ta ở trong cung quá mức lạnh lùng! Không bằng hoàng thượng mang Tiểu Y ra ngoài đi dạo! Cảnh trí bên ngoài tốt như vậy! Nhất định có một phen phong tình khác.
Sở Thánh Hạo nhìn chằm chằm nàng một lát, ngay lúc Thủy Liên Y bị hắn xem đến lông tơ dựng đứng, hắn lộ ra ý cười.
"Tốt! Trẫm đi dạo cùng nàng!" Nói xong ôm lấy Thủy Liên Y xuống giường.
"Hoàng! Hoàng thượng! Như vậy đi ra ngoài không tốt lắm. . . . . .!" Đương kim thiên tử ôm một người bị tình nghi giết người! Thật quỷ dị! Thủy Liên Y không muốn bị toàn bộ người Mặc thành biết!
Nàng là nữ nhân của Chiến thần Sở Mị Dạ, hiện tại nếu như bị hoàng thượng ôm đi ra như vậy, một người một ngụm nước miếng là có thể chết đuối nàng! Huống chi, hoàng thượng này muốn chiếm tiện nghi của nàng!
Sở Thánh Hạo ôm nàng mới phát giác, nữ nhân này quả thật là yêu nghiệt họa thủy, thân mình nhẹ nhàng ôm vào ngực rung động lòng người! Làm cho tâm thần hắn không ngừng nhộn nhạo.
"Hôn trẫm một cái! Trẫm để nàng xuống dưới!"
Hắn như thế nào không biết ghê tởm như vậy! Trong lòng Thủy Liên Y chán ghét, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài!
"Hoàng thượng! Ngươi thật xấu!" Cố ý giả bộ nũng nịu, nàng muốn ói rồi.
Đôi mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo tối sầm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, đột nhiên cúi đầu.