Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 101: Chương 101: Không màu lại không vị




Ô. . . . . Thủy Liên Y thấy môi của hắn rơi xuống, cuống quít tránh né, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng vào trong ngực của hắn, môi của hắn rơi vào khóe miệng của nàng!

Trắng mịn đến gần, khiến Sở Thánh Hạo không muốn ra khỏi căn phòng này, hận không thể lập tức lấy hết y phục của nàng, ấn nàng ngã xuống giường hung hăng tiến vào nàng.

"Nàng thật thơm!" Hắn ngừng bước chân!

"Hoàng thượng! Khí trời bên ngoài có vẻ rất tốt!" Thủy Liên Y cảm thấy thân thể nam nhân này rất căng thẳng, tựa hồ mọi lúc sẽ bộc phát." Cơm ngon không sợ trễ! "Hoàng thượng!" Nàng tránh né môi rơi xuống của Sở Thánh Hạo, tim đập thình thịch! Không được! Hai người đơn độc ở chung rất nguy hiểm!

Sở Thánh Hạo đã bị mùi vị mát mẻ trên người nàng mê hoặc! Nữ nhân trước mắt khiến bụng dưới của hắn xông lên khí nóng, vật tượng trưng nam tính đã thức tỉnh.

"Để trẫm hôn một cái trước!" Hắn cúi đầu hôn môi nàng.

"Đừng!" Thủy Liên Y vươn tay tâm ngăn trở môi Sở Thánh Hạo, “Hoàng thượng! Bây giờ sắc trời còn sớm, không bằng đi ra ngoài dạo!" Nàng khẩn trương đến lòng bàn tay đều là mồ hôi, giọng nói hơi run rẩy!

Trong lòng bi phẫn! Hiện tại nàng thật muốn chết đi cho xong! Vì sao phải khúm núm lấy lòng một nam nhân mình khinh thường như thế! Nhưng. . . . Đứa bé làm thế nào? Nàng có thể mang theo cùng xương thịt của Tiểu Dạ an toàn rời đi chỗ này sao? Nhưng nếu như mình thật bị tên hoàng thượng này cường bạo, còn mặt mũi nào đi gặp Tiểu Dạ! Nàng phải nghĩ biện pháp chạy thoát, không thể mặc người chém giết!

Nhìn nữ nhân trong ngực, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên ngượng ngùng, Sở Thánh Hạo cười! Hắn cho tới bây giờ chưa từng kiên nhẫn với nữ nhân như thế! Dù sao nữ nhân này đã là miếng thịt trên thớt của hắn, thế nào cũng trốn không thoát đâu!

"Được! Trẫm mang mỹ nhân ra ngoài đi dạo!"

Mỹ nhân! Thủy Liên Y nổi da gà đầy người.

"Hoàng thượng để Tiểu Y xuống có được hay không? Bị người thấy được, không tốt lắm!" Nàng cố làm vẻ mềm mại đáng yêu.

Sở Thánh Hạo đặt nàng lên đất, Thủy Liên Y thở phào nhẹ nhõm.

"Đi! Mỹ nhân!" Sở Thánh Hạo vươn tay ôm hông của nàng, khiến cả người Thủy Liên Y cứng ngắc.

Hai người đi ra khỏi Lãnh Hương cung, thấy bọn thị vệ thái giám canh giữ ngoài cửa ở một bên.

"Trẫm muốn đi dạo một chút! Các ngươi không cần theo!"

"Tuân chỉ!"

Thủy Liên Y thấy may mắn, nếu thị vệ của hắn đều không đi theo, tỷ lệ chạy trốn của nàng nhất định sẽ cao!

Xuyên qua đình đài lầu các tinh xảo đặc sắc, đi qua phong cảnh tươi đẹp, rừng cây suối nước trong suốt. Sở Thánh Hạo một mực bên cạnh nàng.

Thủy Liên Y không rảnh quan sát cảnh sắc tuyệt đẹp bên trong hoàng cung, trong lòng đang tính toán nên chạy trốn như thế nào.

Đi tới một rừng trúc xanh um tươi tốt! Không nghĩ tới trong hoàng cung còn có địa phương như vậy! Thủy Liên Y thấy rừng trúc sum xuê, không biết có thể thuận lợi chạy thoát hay không.

"Ừ. . . .!" Không đợi nàng có hành động, cảm thấy eo bị ôm, Sở Thánh Hạo đã từ phía sau nàng dùng bàn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng!

"Mỹ nhân! Ngươi thích trẫm cưng chiều ngươi ở trong rừng trúc sao?" Hắn chui đầu vào cổ của nàng, thở gấp ra khí thô khiến cả người nàng run rẩy.

Đáng chết! Nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp né ra! Hắn không thể gấp vậy!

"Hoàng! Hoàng thượng! Tiểu Y còn chưa chuẩn bị xong!"

"Mỹ nhân muốn chuẩn bị cái gì?" Sở Thánh Hạo có chút hăng hái!

Thủy Liên Y cảm thấy bàn tay bên hông mình càng ngày càng dùng sức, hơn nữa đã từ từ dời lên trên.

Ừ! Nàng cau mày, đầu ngón tay của hắn đã đụng chạm tới phần đẫy đà của nàng!

"Hoàng thượng. . . Không bằng! Tiểu Y chơi với ngươi một trò chơi!" Nàng thiếu chút nữa thét chói tai ra ngoài, mau mắn nghĩ ra biện pháp!

Ngón tay Sở Thánh Hạo đã cảm nhận được phần mềm mại, lúc này tâm thần nhộn nhạo.

"Được! Mỹ nhân! Chơi trò chơi gì?"

"Hoàng thượng! Chúng ta chơi đoán chữ! Tiểu Y ra đề! Nếu như hoàng thượng đáp đúng, Tiểu Y hôn hoàng thượng một cái! Nếu như hoàng thượng đáp sai, sẽ phải. . . . Cởi một món y phục!" Thủy Liên Y âm thầm cầu nguyện.

Sở Thánh Hạo lộ ra nụ cười tà "Tựa hồ rất thú vị!"

"Hoàng thượng nghe cho kỹ! Có gió bất động không gió động, bất động không gió động có gió. Xin hoàng thượng đoán là vật gì!" Thủy Liên Y ngừng thở! Bàn tay to của hắn vẫn còn ở ngang hông mình, hiện tại nàng không dám lộn xộn xuống.

Sở Thánh Hạo suy nghĩ hồi lâu, hơi cau mày, là cái gì?

Thủy Liên Y mừng thầm "Nếu như hoàng thượng không biết, như vậy sẽ phải cởi quần áo! Nói chuyện phải giữ lời!"

Lúc này một cơn gió nhỏ thổi qua, lá trúc trong rừng trúc rào rạc vang không ngừng.

Sở Thánh Hạo đột nhiên cười "Mỹ nhân! Chẳng lẽ vật ngươi nói là cây quạt?"

Mẹ nó! Đầu óc của đế vương cổ đại quả thật không tầm thường! Hắn có thể nghĩ ra được!

Thủy Liên Y muốn lừa gạt hắn nói không đúng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không quá thỏa đáng, ngộ nhỡ hắn hỏi đáp án chính xác là cái gì chứ? Nàng nên trả lời như thế nào? Thời khắc mấu chốt, nàng hoảng loạn!

Đột nhiên lộ ra nụ cười nịnh nọt "Hoàng thượng thật thông minh!"

Sở Thánh Hạo nhíu mày, "Mỹ nhân có phải nên hôn trẫm một cái hay không!"

Thủy Liên Y cảm thấy phải mau chạy trốn, "Hoàng thượng! Ngài buông hông của người ta ra trước! Tiểu Y không hôn được!"

Tay Sở Thánh Hạo đột nhiên buông ra, khiến Thủy Liên Y thở ra một hơi. Nàng hơi kỳ quái, Sở Thánh Hạo thân là một đại nam nhân, trên người thậm chí lại có một mùi nhàn nhạt! Chỉ là, đó không phải trọng điểm nàng quan tâm, hiện tại nhiệm vụ thiết yếu của nàng là chạy đi! Điều chỉnh tốt vẻ mặt, xoay người lộ ra nụ cười nịnh nọt!" Hoàng thượng! Ngài. . . . Trước tiên nhắm mắt lại!"

"Nhắm mắt?" khóe miệng Sở Thánh Hạo khẽ động một chút, nữ nhân này thật rất nhiều trò, chỉ là, hắn cảm thấy rất mới mẻ, rất có ý tứ!

"Hoàng thượng! Người ta ngượng ngùng!" Thủy Liên Y giả bộ cười với hắn, hai mắt thật to còn nháy nháy!

"Được!" Sở Thánh Hạo nhắm hai mắt lại, hắn còn chưa có thử được nữ nhân hôn như vậy!

Nụ cười của Thủy Liên Y dần dần biến mất, nàng muốn bỏ chạy! Nhẹ nhàng xoay người, lấy một tốc độ cao xông ra, ngao. . . . phi thân chạy đi.

Ừ. . . . Đột nhiên cả người vô lực, hai đầu gối hư mềm lảo đảo một cái, té nhào xuống đất.

Thủy Liên Y thất kinh, tại sao như vậy? Tại sao nàng không còn hơi sức? Hơi sức toàn thân giống như bị đột nhiên rút sạch.

Tiếng xào xạc của chân đạp trên cỏ truyền đến từ sau lưng. Thủy Liên Y té nhào xuống đất, cả hơi sức bò dậy cũng không có.

"Mỹ nhân! Thế nào? Có phải cả người vô lực hay không?" thanh âm Sở Thánh Hạo truyền đến trước nàng, Thủy Liên Y nhìn thấy giày hắn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn ngồi chồm hổm xuống nhìn nàng.

"Ngươi. . . . Ta thế nào?"Thủy Liên Y biết mình mắc bẫy của hắn rồi!

Sở Thánh Hạo ôm lấy nàng, "Mỹ nhân! Trên áo khoác của trẫm có một loại bột không màu không vị, đụng phải thân thể nữ nhân, có thể tạo ra một loại hương! Tiếp theo sẽ khiến người suy yếu, vô lực, không có bất kỳ năng lực phản kháng! Mỹ nhân! Vừa rồi có ngửi thấy được mùi thơm hay không?"

"Thật hèn hạ!" Thủy Liên Y cắn môi, thì ra mùi thơm này là thuốc mê! "Ngươi. . . Có thể thả ta hay không?" Mang theo một tia khẩn cầu "Ta là vương phi của Tiểu Dạ! Ngươi không thể chạm ta!"

Mặt của Sở Thánh Hạo tối tăm xuống, đặt nàng ở trên thảm cỏ.

"Mỹ nhân! Nàng còn thiếu trẫm một cái hôn!" Sở Thánh Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, cúi người xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.