Sở Huyễn Huyễn sờ mặt Thủy Liên Y, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp sát mặt nàng.
"Phụ thân bảo ngày mai dẫn chúng ta đi chơi! Bên ngoài ra sao a?"
Từ lúc còn nhỏ Sở Huyễn Huyễn vẫn ở trong trang viên này chưa từng đi ra ngoài, căn bản không biết bên ngoài trông như thế nào, cho nên tràn ngập tò mò! Nàng ở trong phòng lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, cho nên mới tìm Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y sờ sờ tóc nàng, “Huyễn Huyễn muốn xem náo nhiệt sao? Bên ngoài có thiệt nhiều thiệt nhiều người, cho tới bây giờ con đều không có gặp qua nhiều người như vậy đâu! Bên ngoài có thiệt nhiều thứ mới mẻ, thiệt nhiều mỹ thực cho con chảy nước miếng, còn có thiệt nhiều xiếc ảo thuật đầu đường mà con chưa từng xem qua! Huyễn Huyễn! Con nhất định sẽ thích thế giới bên ngoài!"
"Thật vậy chăng?" Sở Huyễn Huyễn không thể tin được." Nếu bên ngoài tốt như vậy, vì sao phụ thân không sớm chút dẫn chúng ta đi chơi?"
Nghe xong lời nữ nhi nói, Thủy Liên Y đột nhiên nghẹn lời .
"Nương!" Sở Huyễn Huyễn dúi đầu vào trong lòng Thủy Liên Y, cảm thụ xúc cảm ấm áp kia.
Nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, Thủy Liên Y cảm thấy thật xin lỗi khuê nữ của mình.
"Huyễn Huyễn! Hai năm qua Phong ca ca vì phối dược cho ta mà đi khắp đại giang nam bắc, đi rất nhiều địa phương nguy hiểm. Cho nên lạnh nhạt Huyễn Huyễn. Ngày mai nhất định sẽ cho Huyễn Huyễn tận hứng!"
"Dạ! Mẫu thân thật tốt! Phụ thân cũng tốt!" Sở Huyễn Huyễn ôm cổ Thủy Liên Y không chịu buông tay. "Tối nay Huyễn Huyễn có thể ngủ ở nơi này sao?"
Thủy Liên Y ôm nàng ngã xuống trên giường, “đương nhiên có thể, hôm nay nương liền kể cho Huyễn Huyễn nghe truyện cổ tích của mỹ nhân ngủ được hoàng tử hôn tỉnh lại!
"Mỹ nhân ngủ?"
"Ừ! Đúng vậy, mỹ nhân ngủ! Trước kia, có một quốc vương cùng hoàng hậu vẫn không có đứa nhỏ, bọn họ vì thế phi thường thương tâm buồn rầu. Có một ngày. . . . .!" Thủy Liên Y nhẹ nhàng vỗ nữ nhi nằm ở trên giường, ôn nhu kể truyện cổ tích mà mình vẫn thích nghe! Lúc kể đến đoạn vui vẻ, Huyễn Huyễn sẽ vui vẻ cười to, khi kể đến lúc bi thương, Huyễn Huyễn cũng sẽ buồn theo.
"Sau đó thì sao?" Mắt Sở Huyễn Huyễn trừng thật sự lớn.
"Nụ hôn của hoàng tử làm cho công chúa tỉnh lại. Không lâu sau, hoàng tử cùng công chúa cử hành hôn lễ long trọng, bọn họ sống cùng một chỗ hạnh phúc sung sướng đến đầu bạc."
"Truyện cổ tích thật đẹp nha! Kết cục thật hạnh phúc! Nương, nếu phụ thân hôn người, mắt của người có thể thấy lại được hay không? Ngày mai bảo phụ thân thử xem. . . . ." Sở Huyễn Huyễn ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở vững vàng, nàng ngủ say.
Ngày mai thử xem? Thủy Liên Y tuy rằng không thấy mặt mình, nhưng nàng có thể cảm thấy cảm giác như đốt lửa kia, nàng thẹn thùng!
Ngoài cửa, Ngao Cẩn Phong vốn nhìn thấy cửa phòng không có đóng, đến thay nàng đóng cửa . Lại nghe được nàng kể truyện cổ tích cho Huyễn Huyễn làm hắn nghe xong liền ngẩn người, đợi cho Huyễn Huyễn nói, "Nếu phụ thân hôn người, mắt của người có thể thấy lại được hay không? Ngày mai bảo phụ thân thử xem!" Nghe xong những lời này, mặt của hắn liền đỏ.
Mà khi hắn nhìn thấy Thủy Liên Y cũng ngượng ngùng, trong lòng hắn càng khẩn trương hơn!
Nhẹ nhàng gõ cửa, "Tiểu Y! Đã ngủ chưa?"
"Ách. . . . . Phong ca ca! Còn chưa có!" Thủy Liên Y đột nhiên nghe được thanh âm Ngao Cẩn Phong, hoảng sợ, vì che dấu khuôn mặt đỏ bừng kia, nàng cà lăm ." Muốn. . . . . Muốn tiến vào ngồi một chút hay không?"
Ngao Cẩn Phong vốn bước vào được vài bước, nhưng ngay lập tức rút lui trở về." Huyễn Huyễn ở trong phòng của muội ngủ! Ta không vào, nếu đem nàng đánh thức, nàng sẽ không ngủ được đi tra tấn người!"
Thủy Liên Y cười khẽ, vẻ mặt mang đầy tình thương của mẹ. Nhẹ nhàng cầm cây quạt quạt cho nữ nhi, đứa bé này đôi khi trưởng thành sớm giống như đại nhân, sau đó lại nghịch ngợm giống như con khỉ.
Cũng không trách Ngao Cẩn Phong nói nàng không ngủ được sẽ đi tra tấn người.
"Tiểu Y! Đi ngủ sớm một chút! Ngày mai chúng ta đi vào thành! Nơi này đến Nam thành Ngao Nam quốc, phải mất lộ trình hai canh giờ, nếu nghỉ ngơi không tốt sẽ rất mệt!"
"Ừm! Phong ca ca cũng sớm đi nghỉ ngơi đi! Tiểu Y ngủ!" Thủy Liên Y ghé vào bên người Sở Huyễn Huyễn, một bàn tay ôm cả nữ nhi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tiểu Y! Ngủ ngon!" Ngao Cẩn Phong thay nàng khép cửa phòng lại.
Có thể có cuộc sống như hiện tại hắn đã thực thỏa mãn, mỗi ngày có thể gặp nàng, nghe được tiếng nói nàng, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi! Hắn không hy vọng xa vời nhiều lắm, thầm nghĩ cứ như vậy bình bình đạm đạm qua cả đời!
Ngày hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng, Sở Huyễn Huyễn liền từ trên giường bò dậy.
"Huyễn Huyễn! Làm sao vậy?" Thủy Liên Y nửa mê nửa tỉnh, còn thực lờ mờ.
"Mẫu thân, con muốn đi tiểu!" Sở Huyễn Huyễn dù sao vẫn là đứa nhỏ, phát hiện mình sắp tè ra quần .
"A! Con chờ chút!" Thủy Liên Y mang giày xuống đất, "Huyễn Huyễn, nương ôm con đi tiểu!"
"Oh!" Sở Huyễn Huyễn nhịn khó chịu, ôm cổ Thủy Liên Y, để cho nàng ôm lấy ." Nương, người dẫn ta đi tiểu thật sao a?"
Thủy Liên Y một tay ôm Sở Huyễn Huyễn, một tay sờ mò. Tuy rằng phòng này nàng đã ở hai năm, đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Nhưng khi ôm đứa bé, nàng vẫn có chút run sợ, sợ đứa bé té.
"Nương, bằng không con tự đi!" Sở Huyễn Huyễn có điểm sợ hãi, nhìn Thủy Liên Y lảo đảo, tùy lúc đều có thể ngã sấp xuống, làm cho lòng người kinh hãi.
Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra cô đơn, nàng là người mù ngay cả năng lực ôm nữ nhi đi tiểu cũng không có, nàng thật sự rất giống một tên phế nhân.
"Tiểu Y! Để cho nha hoàn làm!" Một đôi cánh tay hữu lực đưa qua đón lấy Sở Huyễn Huyễn, đưa cho nha hoàn đứng một bên. Nha hoàn ôm Sở Huyễn Huyễn chạy ra phòng.
"Phong ca ca!" Tâm Thủy Liên Y nặng nề, nàng hiện tại cái gì cũng không thể làm, phi thường bất lực!
Nhìn thấy Thủy Liên Y không vui, Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng kéo tay nhỏ bé của nàng.
"Tiểu Y, mắt của muội ta nhất định sẽ trị khỏi! Hôm nay ta mang muội cùng Huyễn Huyễn đi Nam Thành, nơi đó rất vui vẻ! Không cần khổ sở nữa, được không?!" Hắn nhẹ giọng an ủi nàng.
Cố nặn ra vẻ tươi cười, nàng gật gật đầu.
Một chiếc xe ngựa xa hoa ly khai trang viên lớn, trên đường đi làm cho dân chúng xung quanh nhìn chăm chú. Cái xe ngựa kia lại chạy ra từ trong trang viên lớn, hơn nữa hoa lệ đến làm cho người ta chậc lưỡi.
Bình thường chỗ kia rất thần bí, dân chúng tò mò mà không dám đụng, mọi người mặc dù hiếu kỳ nhưng lại không thể thỏa mãn tâm tìm tòi nghiên cứu thần bí của mình. Nhất là sau khi rất nhiều người đi qua trang viên kia, đều bị lây bệnh hiểm nghèo, càng làm cho dân chúng chung quanh nói đến trang viên là biến sắc.
Rốt cuộc là người phương nào ở trong trang viên thần bí kia? Ngay khi xe ngựa ở trên đường bôn chạy, cửa sổ xe ngựa bị mở ra, lộ ra gương mặt mỹ lệ môi hồng răng trắng, làn da tinh tế của một tiểu cô nương.
"Phụ thân! Bên ngoài thật lớn nha, so với nhà chúng ta tốt hơn nhiều!" Sở Huyễn Huyễn vô cùng hưng phấn kêu to, nhìn dân chúng hai bên đường, nàng càng thêm ngạc nhiên." Thiệt nhiều người! Thật náo nhiệt!"
Ngồi ở trong xe ngựa Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Huyễn Huyễn, "Một hồi đến Nam Thành, so với nơi này còn náo nhiệt rất nhiều!"