Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 199: Chương 199: Hội chùa Nam thành




Vừa nghe Ngao Cẩn Phong nói Nam Thành náo nhiệt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Huyễn Huyễn mừng rỡ như nụ hoa sắp nở rộ, vừa mỹ lệ lại vừa đáng yêu.

Nàng gật đầu một cái, tràn đầy vui sướng. Ngồi chồm hỗm trên ghế xe, đầu nhỏ lộ ra khỏi cửa sổ xe. Thế giới bên ngoài thật lớn, không biết lớn hơn trang viên nhà nàng bao nhiêu lần?

Thủy Liên Y ngồi ở trong xe có thể cảm nhận được sự kích động của nữ nhi, tâm tình của nàng cũng từ từ khá hơn.

"Phong ca ca! Nam Thành là quê hương của Tiểu Y, không biết người thân của nàng vẫn còn tốt chứ?" Nàng biết Thủy Liên Y là người Ngao Nam quốc, nhất định là có cha mẹ và huynh đệ tỷ muội!

"Sau khi Thủy đại nhân giải giáp quy điền (cáo quan về quê), Thủy gia liền rời khỏi Nam Thành! Chỉ có tỷ tỷ của Tiểu Y cũng chính là hoàng hậu nương nương vẫn còn ở Nam Thành." thanh âm Ngao Cẩn Phong trong sáng, ánh mắt nhu hòa. Thâm tình nhìn đôi mắt thật to nhưng không có tiêu cự của Thủy Liên Y.

Tỷ tỷ sao? Thủy Liên Y cười, nàng không có trí nhớ trước kia, cho nên không có tình cảm thâm hậu đối với người thân của thân xác này. Nàng cảm thấy không thấy cũng được, cho dù gặp mặt cũng như người xa lạ thôi. Nàng sẽ lúng túng không biết nói gì!

Xe ngựa đi vững vàng, sợ hai nữ tử trong xe bị lắc lư quá mà mệt mỏi, Ngao Cẩn Phong đã dặn phu xe cứ đi từ từ.

Vốn hai canh giờ là có thể đến, nhưng bọn họ đi mất ba canh giờ.

Xe ngựa đến Nam Thành của Ngao Nam quốc, đi tới một phủ đệ.

Ngao Cẩn Phong đỡ Thủy Liên Y xuống xe, Sở Huyễn Huyễn nhảy cà tưng theo ở phía sau. Phía trên cửa chính treo một tấm biển "Cẩn vương phủ" thật cao.

Cẩn vương từ năm mười bốn tuổi đến nay chưa từng nạp phi. Hơn nữa hàng năm không ở trong phủ, mà đi du lịch khắp đại giang nam bắc. Hôm nay hắn tự mình dẫn theo một nữ tử áo trắng trở về phủ, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp cả Cẩn vương phủ.

Người làm trong phủ đều lén lén lút lút muốn xem ai có thể xứng với Cẩn vương hoàn mỹ của bọn họ!

Khi bọn họ thấy Thủy Liên Y, trừ sợ hãi than cũng chỉ sợ hãi than.

Đó không phải là đệ nhất mỹ nhân Thủy Liên Y của Ngao Nam quốc sao? Đó không phải là nhị tiểu thư trong phủ Thủy đại nhân sao? Đó không phải là muội muội ruột của hoàng hậu nương nương sao? Đó không phải là Quận chúa đã bị hoàng thượng phái đi Sở Mặc quốc hòa thân sao?

Tại sao nàng còn ở chung với Cẩn vương? Hai người xem ra còn rất thân mật!

Bọn hạ nhân trong phủ đều tò mò nhìn trộm trong bóng tối. Có rất nhiều người biết Thủy Liên Y!

Thủy Liên Y được an trí nghỉ ngơi ở trong phòng, không bao lâu sau thì có nha hoàn tới tắm rửa thay quần áo cho nàng.

"Thủy tiểu thư, mắt của người sao vậy?" bên tai truyền tới thanh âm rất hiền lành.

Mắt của Thủy Liên Y không nhúc nhích, "Ngài là ai? Biết ta sao?"

Một đôi tay dịu dàng kéo tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của nàng, "Ta là bà vú của Phong nhi, nhà chồng họ Hứa, tất cả mọi người đều gọi ta là Hứa ma ma! Từ khi Phong nhi còn nhỏ ta đã chăm sóc hắn! Chuyện của các ngươi ta đều biết!"

Thanh âm bên tai có âm điệu như của mẫu thân, rất dịu dàng, rất thân thiết. Thủy Liên Y cầm ngược tay bà vú, trên mặt lộ ra ý cười.

"Vậy ta cũng gọi ngài là Hứa ma ma! Chuyện lúc trước Tiểu Y đều không nhớ được! Hứa ma ma có thể kể cho ta nghe không?"

Hứa ma ma nhìn cặp mắt mất đi sáng rỡ của Thủy Liên Y, không nhịn được than thở.

"Đứa trẻ thật ngoan, mà mắt lại không nhìn thấy!" Nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thủy Liên Y, kể chuyện lúc trước với nàng.

Ngao Cẩn Phong từ nhỏ đã được phong là Cẩn vương, sinh ra đã sống ở Cẩn vương phủ. Hắn lớn hơn nhị tiểu thư Thủy Liên Y của Thủy phủ ba tuổi, hai người có thể coi như là thanh mai trúc mã, luôn ở chung với nhau.

Lúc đó còn có đại tiểu thư Thủy phủ và đương kim hoàng thượng Ngao Cẩn Đằng, tuổi của bốn người xê xích không nhiều, cho nên nói chuyện rất hợp ý.

Tính tình của đại tiểu thư Thủy phủ hoạt bát, tính khí lại hợp với hoàng thượng Ngao Cẩn Đằng.

Nhưng nhị tiểu thư Thủy phủ - Thủy Liên Y rất xấu hổ, rất nhát gan, tính tình mềm yếu, lại động một chút là khóc nhè, là một đứa bé được người khác bảo vệ quá độ.

Tính tình Ngao Cẩn Phong luôn lạnh nhạt, đối với mọi người và sự tình đều biểu hiện không ham thích. Nhưng mà hắn đối với Thủy Liên Y lại có một trái tim trìu mến, luôn yên lặng che chở nàng, không để cho nàng chịu một chút uất ức.

Sau đó thì giống như mọi người đã thấy, Ngao Cẩn Đằng lấy đại tiểu thư Thủy gia.

Khi tất cả mọi người cho rằng Cẩn vương rồi cũng sẽ lấy Thủy Liên Y, lại xảy ra một chuyện lớn.

Thái hậu băng hà rồi! Thái hậu không mấy lớn tuổi nhưng bởi vì thân thể bị một cơn bệnh nặng, lúc bệnh nặng đã mời hết các danh y, cũng không có ai có thể chữa khỏi cho bà. Kết quả sau cùng là, khi Ngao Cẩn Phong mười lăm tuổi, Thái hậu qua đời bởi vì bệnh tật .

Kể từ sau khi Thái hậu chết, Ngao Cẩn Phong liền si mê học y, xem y như mạng, du lịch khắp nơi học tập các loại y thuật.

Sau đó biết được ở nước ngoài có một vị thần y ẩn cư, nghe nói vị thần y này ngay cả người chết cũng có thể chữa thành sống, vì vậy hắn rời Nam Thành, một thân một mình đi tìm thần y! Năm đó Ngao Cẩn Phong mười tám tuổi, mà Thủy Liên Y chỉ có mười lăm tuổi.

Nghe nói Ngao Cẩn Phong muốn rời khỏi, hơn nữa còn đến chỗ rất xa. Thủy Liên Y mười lăm tuổi cập kê không để ý sự dè dặt của nữ tử đuổi theo hắn.

Lúc đó nàng khóc rất dữ dội, bởi vì theo phong tục Ngao Nam quốc, một khi nữ tử cập kê là có thể gả cho người ta. Một khi Ngao Cẩn Phong rời đi Nam Thành, như vậy nàng sẽ không biết bị ai cầu hôn, cũng không biết lệnh của cha mẹ, lời của mối mai sẽ khiến nàng gả cho ai?

Ngao Cẩn Phong cũng không biết là trúng tà gì, nhất định rời đi, hơn nữa còn bảo Thủy Liên Y chờ hắn.

Chờ đợi ba năm! Thủy đại nhân và hoàng thượng đều biết chuyện giữa Thủy Liên Y và Cẩn vương, mọi người đều mở một mắt, nhắm một mắt cho qua. Chỉ cần Thủy Liên Y chịu chờ cũng sẽ không bức bách nàng gả cho người khác.

Hứa ma ma nói rất nhiều, Thủy Liên Y nghe vào trong tai, trong lòng thế nhưng cũng ẩn ẩn đau. Chuyện sau đó thì nàng đã biết.

Thủy Liên Y được Sở Mị Dạ tới Ngao Nam quốc xin thuốc coi trọng, lấy nàng trở về Mặc thành. Nàng vì bảo vệ trong sạch mà nhảy xuống ao hoa sen tự vận.

Sau đó thì mình xuyên qua rồi!

Thật ra thì Ngao Cẩn Phong cũng rất đáng thương, vì ước mơ trong lòng mà bỏ đi người mình thích nhất! Nam nhân này quá chấp nhất. Đợi đến khi chân chính bỏ lỡ mới phát giác ra tình cảm chân thật nhất trong lòng mình.

"Vương Gia!" Hứa ma ma hô một tiếng, Thủy Liên Y hồi hồn lại.

"Bà vú!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm bình thản của Ngao Cẩn Phong.

Nam nhân này luôn một bộ như không có hỉ nộ ái ố, tính tình quá mức lạnh lùng. Bất luận đối với cái gì, đều cực kỳ lạnh nhạt. Hắn mới hai mươi bốn tuổi, có lúc lại như người bốn mươi hai tuổi, thậm chí già hơn một chút. Tâm tính của hắn thật sự là không đủ hoạt bát.

"Vương Gia! Ta đi xuống trước!" Hứa ma ma vỗ vỗ tay Thủy Liên Y, sau đó rời đi.

Ngao Cẩn Phong đi tới trước mặt Thủy Liên Y, ngồi xuống bên giường.

"Bà vú tán gẫu với muội cái gì?"

"Hứa ma ma là người rất tốt! Ta hỏi bà chuyện của huynh và Tiểu Y lúc nhỏ!"

Tròng mắt Ngao Cẩn Phong tối lại, chuyện này đã thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn! Tiểu Y của hắn đã sớm không còn ở đây! Khi hắn độc ác rời bỏ nàng, khi hắn bỏ nàng lại, đã biểu thị kết cục bi kịch của hắn và Tiểu Y.

Nàng chờ đợi hắn ba năm, nếu như hắn trở về sớm một chút, nàng cũng sẽ không đến Sở Mặc quốc. Tất cả đều là lỗi của hắn.

Nhìn Thủy Liên Y trước mặt, ánh mắt của hắn đột nhiên có chút chan chát.

"Tiểu Y! Bất kể trước kia ta làm sai bao nhiêu chuyện, hi vọng về sau ta có thể bồi thường cho muội! Chỉ cần muội chịu ở lại bên cạnh ta!"

Ách. . . . . Thủy Liên Y nuốt một ngụm nước bọt. Ngao Cẩn Phong vẫn không chịu tiếp nhận thực tế, thật ra hắn không yêu nàng, mà là yêu muội muội Tiểu Y thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên với hắn! Đến lúc nào hắn mới có thể không lừa mình dối người, bây giờ nàng là Thủy Liên Y hiện đại, là Thủy Liên Y có tính cách cay cú. Mà không phải muội muội Tiểu Y như chim nhỏ nép vào lòng người khác, yếu đuối, thường hay khóc thầm!

"Phong ca ca! Không phải huynh nói muốn dẫn ta đi ra ngoài giải sầu với Huyễn Huyễn sao! Khi nào chúng ta đi?" Nàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đau thương này.

Ngao Cẩn Phong đỡ nàng đứng lên, "Bây giờ chúng ta đi! Hôm nay Nam Thành có hội chùa! Muội nhất định rất thích! Huyễn Huyễn sẽ thích hơn!"

"Ừ!" Thủy Liên Y gật đầu một cái, cùng rời khỏi phòng với hắn.

Đô thành Ngao Nam quốc —— Nam Thành.

Trong thành vô cùng náo nhiệt, người đến người đi.

Mặc dù Thủy Liên Y không thấy được, nhưng thanh âm huyên náo truyền tới bên tai khiến cho nàng cảm nhận được sự vui mừng hôm nay.

Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn, hai nha hoàn đỡ Thủy Liên Y. Bọn họ đi ở trên đường phố, khiến rất nhiều người nhìn chăm chú.

Cẩn vương Ngao Cẩn Phong là nam nhân tuấn mỹ nhất Ngao Nam quốc thậm chí là khắp thiên hạ, đây là điều mà dân chúng Ngao Nam quốc cực kỳ kiêu ngạo. Hôm nay thấy Thủy Liên Y bên cạnh Cẩn vương, dân chúng quả nhiên được mở rộng tầm mắt rồi! Cái gì gọi là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, quả là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên! Bọn họ đi cùng nhau chính là thế này đây!

"Thật náo nhiệt! Phong ca ca! Hôm nay là ngày lễ gì vậy?"

"Hôm nay là lễ Thượng Tỵ mỗi năm một lần." Ngao Cẩn Phong hơi cười cười.

Người đi ngang qua nhìn thấy nụ cười của hắn, từ lão phụ bảy mươi, cho tới trẻ em đều không khỏi si mê.

"Lễ Thượng Tỵ?" Thủy Liên Y nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa, nàng không hiểu ngày lễ này.

"Lễ Thượng Tỵ, còn gọi là lễ Nữ Nhi, là một ngày lễ cho thiếu nữ trưởng thành. Ngày nay có hội chùa, còn có đua thuyền trên sông Thanh U! Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi có thể tâm sự vào ngày này."

"Giống như lễ tình nhân!" Thủy Liên Y cười khẽ.

"Lễ tình nhân?" Ngao Cẩn Phong không hiểu.

"Ừ! Đúng! Ngày 14 tháng 2 hàng năm ở chỗ chúng ta sẽ có lễ tình nhân của phương tây, giống như lễ tình nhân vào Thất Tịch của Trung Quốc chúng ta. Nam nhân sẽ tặng hoa hồng đỏ cho nữ nhân yêu thích, đó là ngày lễ của hai người yêu nhau!"

Lễ tình nhân! Ngao Cẩn Phong cũng cười, cái tên này thật tốt, tình nhân!

Mấy người đi tới một địa phương náo nhiệt, Thủy Liên Y cảm thấy bên cạnh có rất nhiều người thoáng qua.

"Phong ca ca! Ta ngửi thấy mùi gì rất thơm!" Trong hai năm mất đi ánh sáng, Thủy Liên Y phát hiện khứu giác của mình trở nên đặc biệt tốt.

"Tiểu Y! Những người ở đây đang cúng tế Cao Môi!"

"Ai là Cao Môi?"

"Là thần trông coi hôn nhân cùng sinh con."

"A!" Thủy Liên Y gật đầu, vươn tay sờ sờ Sở Huyễn Huyễn trong ngực Ngao Cẩn Phong!" Có Huyễn Huyễn, ta cảm thấy vậylà đủ rồi!"

Nghe nàng nói xong, trên mặt Ngao Cẩn Phong ảm đạm. Có Huyễn Huyễn là đủ rồi sao? Nàng đang ám chỉ sẽ không tiếp xúc sâu hơn với hắn sao?

Hội chùa rất náo nhiệt, mặc dù Thủy Liên Y không thấy được, nhưng nàng có thể ngửi được. Thức ăn ngon rất nhiều, mùi thơm chung quanh khiến nàng chảy nước miếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.