Vương gia. . . . . .!
Vào thời khắc mấu chốt, khi hai người đều có hứng thú, ngoài cửa truyền đến tiếng thét phá hư phong cảnh.
Sở Mị Dạ cau mày, thật muốn mắng một câu thô tục a! Nhìn Thủy Liên Y mặt ngượng ngùng đỏ ửng phía dưới, hắn sắp nghẹn điên rồi!
"Chuyện gì?" Trong giọng nói của hắn để lộ ra sự không nhịn được.
Thị vệ ngoài cửa hơi run rẩy nói "Vương gia! Hoàng thượng truyền Vương gia vào cung!
Vào cung? Buổi sáng vừa mới đi gặp mẫu hậu, lúc này hoàng thượng lại có chuyện gì? Mặc dù Sở Mị Dạ rất không tình nguyện, nhưng đây không phải là Uyên thành, ở Mặc thành hoàng thượng lớn nhất.
"Tiểu Y! Bổn vương. . . .!" Thấy Thủy Liên Y trợn mắt, "Ta vào cung gặp vua, buổi tối trở lại tiếp tục nha!" Lập tức đổi Bổn vương thành ta.
Thủy Liên Y nhìn hắn mặc quần áo vào, có một tia mất mác!
"Trở về sớm chút! Ta. . . Chờ chàng!" Lời nói này, quá mập mờ! Quả thật chính là giọng điệu của một nàng dâu nhỏ chờ đợi trượng phu sủng ái!
Sở Mị Dạ mặc quần áo tử tế ôm mặt của nàng, nặng nề hôn nàng!
"Tiểu Y! Ta sẽ nhanh về thôi!"
"Ừ!" Thủy Liên Y phất tay với hắn "Bái bai! Tiểu Dạ!"
Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười anh tuấn, mở cửa rời đi.
Hiện tại là ban ngày, Thủy Liên Y nhìn bộ dạng không mảnh vải che thân của mình không khỏi xấu hổ không chịu nổi! Ngọc nữ biến thành dục nữ rồi! Trời ạ! Nàng thật đúng là chưa thỏa mãn dục vọng! Cầm y phục lên mặc vào từng cái. Vẫn nên đi chăm sóc Tiểu Kinh rồi!
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.
"Ưm!" Đột nhiên bị người bụm miệng từ phía sau, người tới sức rất lớn. Khiến nàng có cảm giác hít thở không thông! Thủy Liên Y nhấc chân đá ra sau, bị người kia né tránh.
"Đừng động! Không muốn sống thì cứ thử xem!"
Thủy Liên Y cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sau đó có cảm giác đau đớn đánh tới. Nàng cảm thấy là cây chủy thủ! Cổ của nàng tựa hồ bị thương tổn! Trước kia từng gặp người xấu đánh cướp vào giờ tan việc, nhưng đã bị nàng chế phục! Hôm nay nàng lại phải nghĩ biện pháp khiến hắn không thể thương tổn mình, và có thể an toàn chạy trốn!
Dùng tĩnh chế động, rốt cuộc là người nào lẫn vào vương phủ vào ban ngày? Thị vệ của vương phủ ở nơi nào? Người tới đúng là tìm đúng thời gian, biết Sở Mị Dạ vừa rời đi!
Thấy Thủy Liên Y không giãy dụa nữa, người tới cười lạnh.
Nàng bị bịt miệng từ sau, phán đoán theo hơi thở và bàn tay, thì người tới phải là một nam nhân mạnh mẽ, nhưng giọng nói vừa rồi của hắn. . . .
Thủy Liên Y sửng sốt một chút, nếu như nàng không có nghe lầm, phải là Mạc công công tới vào buổi sáng! Hắn lại tới làm gì? Chẳng lẽ lại là ý chỉ của hoàng hậu nương nương? Vị hoàng hậu nương nương này có quan hệ gì với mình? Vì sao nhất định bắt mình vào cung? Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương tìm người bảo Sở Mị Dạ rời đi? Phim truyền hình bình thường đều diễn như vậy!
Nhưng mà lúc này cũng không có thời gian cho Thủy Liên Y suy đoán lung tung, nàng chỉ cảm thấy cổ đau nhói, cả người tê liệt ngã xuống!
Thủy Liên Y bị chấn động tỉnh lại, khi tỉnh lại phát hiện mình té trong một chiếc xe ngựa, đôi tay bị trói ở phía sau.
Trong xe còn có một người, Thủy Liên Y trừng lớn cặp mắt, quả nhiên là Mạc công công!
"Ngươi trói ta làm gì?" Nàng hung ác nhìn, xem ra công công này còn trẻ, mặc dù trông giống đàn bà, nhưng cũng tuấn lãng. Từ gương mặt mà nhìn, hắn không phải là người rất ác! Nhưng bề ngoài không thể đại biểu nội tâm a! Người không thể xem bề ngoài! Chó cắn người bình thường đều không sủa! Mẹ nó! Mình còn có lòng rảnh rỗi nghiên cứu vấn đề này.
Mạc công công âm trầm nhìn nàng, "Hôm nay Hoàng hậu nương nương nhất định muốn gặp ngươi! Không thể bắt sống phải lập tức xử tử! Ngươi cảm thấy mình muốn đi con đường nào?"
Hừ! Thủy Liên Y hừ lạnh!
"Vẫn là cổ đại dễ lăn lộn a! Cắt rớt là có thể làm nhân viên công vụ!" Nàng không khỏi châm chọc nhìn Mạc công công.
Quả nhiên, mặc dù Mạc công công nghe không hiểu cái gì gọi là nhân viên công vụ, nhưng hắn vừa nghe đến hai chữ cắt rơi, gương mặt xanh mét.