Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 57: Chương 57: Ai bồi thường cho ai




Sở Mị Dạ ôm nàng thật chặt, nữ nhân này nhào tới trước mặt mọi người thế này, nhưng mà hắn thích!

Thấy được hắn, nàng an tâm! "Hôm nay làm phiền Trình tổng quản, bằng không ta bị bắt cóc rồi!" Nàng rất cảm kích liếc mắt nhìn Trình Ngự Thiên bên cạnh.

Sở Mị Dạ ôm lấy nàng, nói nhỏ ở bên tai nàng! "Chúng ta trở về phòng rồi nói!" Chuyện đêm qua, hắn còn muốn tiếp tục!

Thủy Liên Y đỏ mặt "Ta còn muốn chăm sóc Tiểu Kinh!"

"Có người chăm sóc nàng! Hiện tại bổn vương cần sự chăm sóc của nàng!" Cũng không quản trong phòng còn những người khác, Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y rời đi!

Vương gia. . . . Trình Ngự Thiên và hai nha hoàn đều ngốc lăng! Ban ngày ban mặt, Vương gia luôn luôn nghiêm cẩn cũng làm ra chuyện trái với đạo lý rồi! Thì ra tất cả đều có thể. . . .

Ôm Thủy Liên Y trở về phòng, Sở Mị Dạ khẩn cấp đặt nàng lên giường, trực tiếp cúi xuống hôn nàng.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y đỏ mặt đẩy mặt của hắn ra "Ban ngày chàng làm gì?"

"Tiểu Y! Đêm qua nàng khiến Bổn vương khó chịu cả đêm! Hôm nay nên bồi thường đi!"

"Nói bậy! Đêm qua rõ ràng người đau đến té xỉu là ta!"

"Vậy. . . . hiện tại bổn vương sẽ bồi thường nàng thật tốt!" Hắn cúi đầu hôn nàng lần nữa, sử dụng cả môi lưỡi cạy ra múi môi của nàng, liếm khắp mỗi góc trong miệng nàng.

Thân thể của nàng rất kỳ quái, giống như bị hắn đốt lên một đống lửa! Đột nhiên cảm thấy cả người nóng ran khó nhịn, so với lần trúng mị trước trước kia chỉ có hơn chứ không kém!

"Tiểu Dạ!" Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, tràn đầy mùi vị hấp dẫn.

Bàn tay của Sở Mị Dạ cởi thắt lưng của nàng ra "Tiểu Y! Cởi quần áo cho bổn vương!"

"Tiểu Dạ! Lần sau chàng nói cởi quần áo cho ‘ ta ’! Ta mới cởi giúp chàng! Nói ‘ Bổn vương ’ ta không nghe!"

"Được! Tất cả đều nghe Tiểu Y! Giúp ta cởi bộ y phục đáng chết này xuống đi!"

Thủy Liên Y cười híp mắt mở nút áo của Sở Mị Dạ ra, hai người đều cởi quần áo của nhau.

Từng phần y phục trên người bị ném lên đất, khi Thủy Liên Y chỉ còn lại áo ngực thì không để cho hắn cởi.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ thả tay nhỏ bé của nàng lên ngực rắn chắc của mình, "Chúng ta tiếp tục chuyện chưa làm xong tối hôm qua!"

"A!" Thủy Liên Y nhớ tới sự đau đớn khiến nàng té xỉu, hơi lo sợ. "Tiểu Dạ! Ta phải chuẩn bị tâm tư, vậy quá. . . . Đau!"

Sở Mị Dạ cảm thấy nơi đó của mình đã đứng dậy. "Tiểu Y!" Hắn hôn nàng, bàn tay chạy ở trên người của nàng, từ từ đi đến trước ngực của nàng, cách áo ngực thật mỏng nhẹ nhàng níu lấy đỉnh của nàng.

Ừ! Hắn thật ác! Thủy Liên Y trợn to hai mắt. Môi của nàng bị hôn, thân thể bị hắn vuốt ve, lúc này sinh ra một cỗ dục vọng trong thân thể.

Ngón tay của Sở Mị Dạ nhẹ nhàng giãy dụa, khiến toàn thân Thủy Liên Y mềm thành một vũng nước.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y rốt cuộc khẽ gọi một tiếng khi hắn rời môi mình.

"Tiểu Y! Lần này chắc chắn sẽ không khiến nàng đau!" bàn tay của Sở Mị Dạ kéo áo ngực của nàng xuống, khi thấy bộ ngực trắng của nàng toát ra, không khỏi há mồm cắn.

Hít vào một hơi, Thủy Liên Y cảm thấy bụng có một cỗ khí nóng, còn có một tia đau đớn, hiện tại nàng vô cùng đáng xấu hổ hi vọng hắn tiếp tục.

"Bắt đầu!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng đặt mình ở phía trên nàng, tìm được vị trí chính xác.

"Tiểu. . . . Tiểu Dạ!"

"Hử?"

"Nhẹ! Nhẹ một chút!" Nàng xấu hổ nhắm mắt lại.

"Được!" Sở Mị Dạ lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hôn nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.