Mạc công công nhìn chằm chằm Trình Ngự Thiên "Trình tổng quản muốn cãi lời hoàng hậu nương nương? Chẳng lẽ sẽ không sợ rơi đầu?"
Trình Ngự Thiên cười một cái "Trình mỗ chỉ nghe lệnh của Vương gia, tánh mạng cũng thuộc về Vương gia! Hôm nay bất kể Mạc công công gắn tội danh gì cho Trình mỗ, Trình mỗ cũng sẽ không để vương phi rời đi vương phủ nửa bước!"
Trình Ngự Thiên giỏi lắm! Thủy Liên Y vô cùng cảm kích! Nàng nhất định phải đề cử Trình Ngự Thiên thật tốt trước mặt Sở Mị Dạ! Quá trung thành!
Mạc công công hừ lạnh, "Đã như vậy, ta sẽ phải bẩm rõ như thật với hoàng hậu nương nương rồi ! Đến lúc đó hoàng hậu nương nương trách tội, một mình ngươi gánh chịu!"
"Được!" Trình Ngự Thiên cười lạnh "Mời Mạc công công trở về đi!"
"Hừ. . . . . . !" Mạc công công tựa hồ còn chưa cam lòng, chỉ là thị vệ trong vương phủ cũng đều không phải ngồi không, Trình Ngự Thiên là võ tướng thủ hạ đắc lực nhất của Sở Mị Dạ. Hôm nay khẳng định chiếm không được tiện nghi! Nhất định phải bẩm báo hoàng hậu nương nương! Đến lúc đó ban tội cho Trình Ngự Thiên không để hoàng hậu nương nương ở trong mắt !
"Chúng ta đi!" Mạc công công vênh váo tự đắc mang chúng thái giám rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Trình Ngự Thiên cau mày. Sao Hoàng hậu nương nương muốn mạnh mẽ mang vương phi vào cung? Nhìn Mạc công công, giống như không có cam lòng, trở lại bên cạnh hoàng hậu nương nương nhất định sẽ thêm dầu thêm mỡ một phen!
"Vương phi ngươi không sao chớ?" Hắn đi tới bên người Thủy Liên Y.
"Trình tổng quản, Tiểu Kinh bị thương!" Thủy Liên Y muốn ôm Tiểu Kinh sắc mặt tái nhợt gương mặt sưng đỏ đã hơi lâm vào hôn mê lên, nhưng lại không có hơi sức đó. Không khỏi giận đến dậm chân, tại sao Tiểu Kinh luôn bị thương vì mình!
"Vương phi! Ta tới!" Trình Ngự Thiên ôm lấy Tiểu Kinh, trở về phòng cùng các nàng.
Thả Tiểu Kinh vào trên giường, Trình Ngự Thiên nhìn về phía Thủy Liên Y "Ta đi tìm đại phu cho Tiểu Kinh cô nương!"
"Cám ơn ngươi!" Thủy Liên Y thật sự vô cùng cảm kích.
Trình Ngự Thiên cười, đi ra sau đóng cửa phòng lại.
Ngồi ở bên giường Tiểu Kinh, trong lòng của Thủy Liên Y rất khó chịu. Nhẹ nhàng vuốt gương mặt của Tiểu Kinh, "Tiểu Kinh thật xin lỗi, bởi vì ta, muội mới luôn bị thương!" Nàng xuyên không tới thời đại này, người quen đầu tiên là Tiểu Kinh, người luôn ở cạnh nàng cũng là Tiểu Kinh!
"Về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, ta sẽ bảo vệ muội!" Nàng âm thầm thề.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sở Mị Dạ trở lại trong phủ, Trình Ngự Thiên kể lại chuyện hôm nay một lần.
"Hoàng hậu cho đòi Tiểu Y vào cung?" Sở Mị Dạ cau mày. Nghĩ thầm Ngọc Linh Nhi có ý đồ gì? Nàng căn bản không biết Thủy Liên Y, vì sao cho đòi nàng vào cung? "Ngự Thiên! Ngươi làm vô cùng tốt! Nếu có người trách tội, Bổn vương sẽ gánh chịu!"
"Tạ vương gia!"
Sở Mị Dạ gật đầu một cái "Vương phi có bị thương hay không?"
"Không có! Chỉ là Tiểu Kinh cô nương bên cạnh nàng bởi vì đỡ cho chủ nên bị thái giám thủ hạ của hoàng hậu nương nương đả thương!"
Nha đầu kia rất trung thành! Sở Mị Dạ nhìn về phía Trình Ngự Thiên "Tìm đại phu cho nàng chưa?"
"Đại phu đã tới! Tiểu Kinh cô nương bị Tam vương gia đả thương còn chưa có phục hồi như cũ, hôm nay lại vết thương chồng chất, đại phu nói cần nghỉ một thời gian!"
"Ừ! Bây giờ Vương phi đang ở nơi nào? Bổn vương muốn gặp nàng!" Hôm qua nàng ngất đi, sáng sớm hắn lại vào cung, đến bây giờ cũng không nhìn thấy! Hắn rất là nhớ.
"Vương phi ở trong phòng Tiểu Kinh cô nương!"
Sở Mị Dạ và Trình Ngự Thiên đi tới trước cửa phòng Tiểu Kinh, "Ngự Thiên! Tìm hai người chăm sóc Tiểu Kinh!"
"Dạ! Vương gia!" Trình Ngự Thiên gọi hai nha hoàn tới.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ đẩy cửa vào nhà, thấy Thủy Liên Y ngồi ở trước giường Tiểu Kinh, Tiểu Kinh đã ngủ rồi !
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y thấy hắn thì nhào tới.