Thủy Liên Y đột nhiên thét chói tai, "Các ngươi làm gì!" Quần và quần lót của nàng bị kéo xuống, lộ ra cái mông tuyết trắng vểnh lên.
"Làm gì?" Vương ma ma âm lãnh cười gằn, "Đánh cho ta!" Nàng ra lệnh một tiếng, hai ma ma mỗi người cầm một cây hèo giống vậy, cùng đánh xuống mông của nàng.
"Ba ba!!" Tiếng hèo vang lên ở mông nàng.
"A. . . . . .!" Thủy Liên Y kêu thảm thiết, nước mắt ào ào chảy xuống, gậy gỗ kia đánh nàng cơ hồ trầy da sứt thịt, chịu đựng không nổi kêu đau. Mỗi một hèo, đều làm cho da thịt trắng như tuyết của nàng sưng to lên rất cao, chảy ra máu.
"Có bản lãnh giết. . . . Ta! Các ngươi bà đồng già! Ta chết cũng sẽ không bỏ qua các ngươi ——! Ư . . .!"
Sợ nàng cắn lưỡi tự sát, Vương ma ma cầm một khối vải rách nhét vào trong miệng của nàng. Sau đó dữ tợn giơ hèo lên dùng sức đánh vào mông của Thủy Liên Y.
"Ô!" Nước mắt và mồ hôi đan vào nhau, Thủy Liên Y trừng lớn cặp mắt, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, bà đồng già đáng chết, nếu như nàng có thể còn sống rời đi! Nàng nhất định sẽ báo thù!
Từng gậy gỗ rơi vào trên mông tuyết trắng, trên mặt Thủy Liên Y không ngừng co quắp, nước mắt đầy gương mặt. Mỗi ngày hậu cung đều trình diễn thảm kịch như vậy, vì sao cố tình để cho nàng gặp gỡ!
Tiểu Dạ ngươi đang ở đâu? Tiểu Kinh! Ta sắp chết! Thật là đau! Thật là đau! Thủy Liên Y không biết mình còn có thể chống đỡ hay không. Nhớ lại lần đầu tiên của nàng và Sở Mị Dạ, lần đó nàng đau đến bất tỉnh, nhưng so sánh nỗi đau đó với hiện tại, quả thật chính là gặp sư phụ! Thật là đau a! Thật sự rất đau!
Lần lượt bất tỉnh, lại bị họ dội nước lạnh tỉnh táo, không biết mình bị bao nhiêu hèo, trừ đau nhói cái gì cũng không cảm thấy, cuối cùng đau đến chết lặng! Nước băng hàn thấu xương kia, còn tản ra một loạt mùi thúi! Nàng cảm giác mình sắp chết!
Áo khoác trên người, đã bị nước lạnh tưới ướt, phía trên dính đầy vết máu, nước lạnh hòa lẫn vết máu, tí tách nhỏ xuống ở trên mặt đất hình phòng .
Ừ. . . .! Thủy Liên Y ngước mắt lên, thắt lưng truyền đến đau đớn càng thêm khó có thể chịu được. Yếu đuối ngẩng đầu lên, thấy Vương ma ma cười gằn lấy ra một cây châm dài, trên cây kim rơi xuống một giọt máu tươi!
Đau đến long trời lở đất, nàng giãy giụa ở trên ghế dài, gặp thống khổ như thế, không bằng để cho nàng chết! Chết đi coi như xong rồi! Tại sao họ không giết chết nàng! Bây giờ còn học Dung Ma Ma trong Hoàn Châu cách cách!
"Còn không nghe lời!" Vương ma ma cầm châm dài mạnh mẽ ghim vào bên eo của nàng, một lần lại một lần.
A. . . . . . Đau đến sắp bất tỉnh, eo vừa đau vừa tê dại.
Vương ma ma tìm huyệt vị rất chính xác, khiến nàng đau chết đi sống lại cũng không muốn mạng của nàng.
Không còn hơi sức giãy giụa nữa, thân thể của nàng giống như bị ngàn vạn tấn xe tăng hạng nặng đè lên, xương cũng giống như đứt đoạn.
Vương ma ma thử dò xét hơi thở của nàng, phát hiện còn có hơi thở, gật đầu một cái với ba ma ma kia, xách nàng giống như đối đãi người chết, kéo nàng đến trên một cái giá. Dùng ống khóa trói lại thật chặt.
Thần trí Thủy Liên Y hoảng hốt, mơ hồ thấy Vương ma ma cầm một que nóng vẫn còn đang cháy từ trong chậu than nóng lên. Trong phòng tối, chậu than thiêu đốt như lửa địt ngục. Trời ạ! Nàng muốn làm cái gì?
Không. . . . . .! Thủy Liên Y không ngừng giãy giụa trên giá, lắc đầu, sao có thể tùy tiện khiến người ta chịu hình phạt tàn nhẫn này, nàng phạm vào lỗi gì? Họ không có quyền vận dụng tư hình với nàng!
"Hoàng hậu nương nương nói phải phục vụ ngươi thật tốt!" Vương ma ma đi tới trước mặt nàng, "Như vậy! Bản ma ma sẽ phục vụ ngươi thật tốt! . . . . "Vương ma ma lộ ra nụ cười gian trá, giơ que sắt lắc lắc trước mặt nàng, lăng trì ý chí của nàng.
Nhìn que sắt tỏa ra ánh đỏ ở trước mặt mình, gương mặt của Thủy Liên Y cũng có thể cảm nhận được sự nóng rực. Bà đồng già này muốn hủy dung mình à? Đồ chơi kia dính vào, dù nàng đi Hàn Quốc chỉnh dung bao nhiêu tiền cũng không thể trở lại!
Được Vương ma ma bày mưu đặt kế, hai ma ma đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống dùng sức tách hai chân của nàng ra.
Làm gì? Thủy Liên Y giống như hiểu ra. Họ muốn làm gì? Vương ma ma dời que sắt nóng đung đưa trước mắt nàng đến dưới thân thể của nàng.
Thấy ánh mắt tràn đầy sợ hãi của Thủy Liên Y, Vương ma ma điên cuồng cười.
"Muốn biết bản ma ma muốn làm cái gì sao? Hoàng hậu nương nương nói khiến chỗ kia của ngươi không còn nam nhân nào chịu đụng! Hôm nay phá hủy ngươi phía dưới trước, sau đó mới hủy mặt của ngươi! Không biết bộ dạng chỗ đó của ngươi bị đốt trọi sẽ là hình dáng gì?" Nói xong đưa que sắt lên.
Không! Không cần! Thủy Liên Y không phát ra được thanh âm nào, sợ hãi trong lòng không cách nào phóng ra, bi thống van xin ông trời, hi vọng mình sẽ chết đi trước khi gặp phải thống khổ như thế!
Nàng nhắm hai mắt lại, nếu như đây là mạng của nàng, nàng nhận! Lúc này nàng sớm đã bị que sắt nóng rực kia làm sợ tới mức hồn bay phách tán.
Khi nàng cảm thấy mình sắp chết mất, trước mắt hiện lên gương mặt lạnh lùng của Sở Mị Dạ. Tiểu Dạ! Thật xin lỗi! Nước mắt rối rít lăn xuống, nghẹn ngào chuẩn bị đến một thế giới khác báo cáo.
"Xoẹt!" trong khoảnh khắc que sắt trong tay Vương ma ma sắp dán lên thân thể Thủy Liên Y thì bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng lên vách tường. Mà trên mặt đất có thêm một cục đá cứng, Vương ma ma cảm thấy cổ tay tê dại, cả người lùi lại, bị cỗ lực lượng kia chấn đến ngồi trên mặt đất.
Là ai? Người nào có nội lực sâu vậy, Vương ma ma trợn mắt, thấy cửa sổ duy nhất bị thủng một lỗ to. Tảng đá bị người ném vào từ ngoài cửa sổ! Trong hình phòng vô cùng tối, người nào có thể chính xác đánh bay que sắt trong tay nàng?
Lúc que sắt bị đánh vào vách tường, cửa hình phòng đột nhiên bị mạnh mẽ đá văng, một ánh sáng soi vào trong phòng tối này.
Một bóng đen đứng ở cạnh cửa, Vương ma ma đang muốn mắng to, nhưng mà lúc thấy khuôn mặt khát máu thô bạo đó, phịch một tiếng đã quỳ gối trên đất.
Ngoài cửa thái giám cung nữ quỳ đầy đất, bên trong cửa bốn ma ma cũng run sợ trong lòng quỳ trên đất dập đầu, trong ngoài hình phòng yên lặng như tờ. Bọn họ không biết tại sao Nhị vương gia lại đột nhiên đi tới nơi này.
Sở Mị Dạ lạnh lùng đi vào hình phòng, lúc chứng kiến Thủy Liên Y bị trói trên hình giá, hai mắt trợn tròn, khí ác tựa hồ tuôn ra từ trong tròng mắt nổi tơ máu.
Tóc của nàng dính nhơn nhớt, xốc xếch dính vào trên mặt, rủ thấp đầu, khóe miệng nhỏ máu, thắt lưng nhỏ máu, phía dưới cũng nhỏ máu, xiêm áo trên người ướt nhẹp dán chặt nàng, giọt nước hòa lẫn vết máu, chảy xuôi thành một vũng máu ở dưới chân của nàng.
Không chờ mở khóa, hắn trực tiếp sử dụng nội lực đánh gãy ống khóa buộc chặt nàng, thân thể giống như đống bùn nhão của Thủy Liên Y trực tiếp đổ vào trong ngực của hắn. Rất lạnh! Thân thể mềm mại tựa hồ không có một chút nhiệt độ khiến hắn run sợ trong lòng.
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ rống to.
"Tiểu. . . . Dạ!" Thủy Liên Y yếu đuối lộ ra một nụ cười với Sở Mị Dạ, "Cám ơn chàng tới cứu. . . . Ta!"
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ cởi quần áo dính máu ướt đẫm trên người nàng ném xuống đất, dùng áo khoác của mình bọc thân thể lạnh như băng của nàng.
Bọn người Vương ma ma ngớ ngẩn! Nữ nhân này và Nhị vương gia có quan hệ như thế nào? Vừa kinh vừa sợ quỳ ở nơi đó không dám nói một tiếng!