Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 98: Chương 98: Quạt gió thêm lửa




Làm sao có thể? Mới không bao lâu? Mẫu hậu sao có thể nói đi là đi rồi? Cơ thịt trên mặt Sở Húc Nhật run rẩy, hai mắt lộ ra bi thương.

"Mẫu hậu! Ngài đã đáp ứng Húc nhi . . . . . .! Ngài đã đáp ứng Húc nhi phải sống thật tốt! Làm sao ngài có thể rời đi?" Sở Húc Nhật nhào vào trên người Thái Hậu.

"Ngài nói muốn nhìn thấy con nối dòng của vương huynh sinh ra! Ngài nói muốn nhìn thấy Húc nhi tìm được nữ tử âu yếm! Mẫu hậu!" Ôm lấy Thái Hậu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, mặc cho ai cũng kéo không ra!

Ngọc Linh Nhi đột nhiên đi vào bên cạnh hắn "Thái Hậu bị tiện tỳ kia hại chết!"

Sở Húc Nhật ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, theo ngón tay Ngọc Linh Nhi, nhìn đến Thủy Liên Y bị vài tên thị vệ bắt đi.

Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện, tại sao nàng lại ở chỗ này?

"Ngươi nói cái gì?" Hai mắt Sở Húc Nhật trợn tròn nhìn Ngọc Linh Nhi, hoàn toàn không tin tưởng.

Hắn đi vài bước đến trước mặt thị vệ, đẩy thị vệ ra, kéo Thủy Liên Y qua, "Các ngươi buông nàng ra!"

Ách! Ngọc Linh Nhi mắt trợn tròn, Húc Vương lại ngang nhiên che chở con tiện nhân kia.

Thủy Liên Y bắt lấy quần áo của Sở Húc Nhật "Sở Húc Nhật! Ta thật không có giết Thái Hậu! Ngươi tin tưởng ta! Ta là bị oan uổng! Ta thật là bị oan uổng!" Cả người nàng run run, lúc này giờ phút này, Sở Húc Nhật là cây dù bảo vệ của nàng! Trừ hắn ra không ai sẽ vì nàng rửa sạch oan khuất!

Sở Húc Nhật bắt lấy tay lạnh như băng của nàng, phát hiện nàng ở run run, nữ nhân này sợ hãi!

"Ta tin tưởng nàng! Chỉ cần nàng nói không phải nàng làm! Ta sẽ tin tưởng nàng!"

"Không phải ta! Thật không phải!" Thủy Liên Y khóc, trời ạ! Lúc này nói cái gì cũng không bằng câu 'ta tin tưởng' ngươi trong miệng hắn, thật làm người ta cảm động!

"Húc!" Sở Thánh Hạo đột nhiên hô to." Nữ nhân kia giết mẫu hậu, ngươi lại che chở nàng?"

"Ta không có! Ta không có!" Thủy Liên Y lắc đầu kêu to, nước mắt trượt xuống, gắt gao bắt lấy cánh tay của Sở Húc Nhật, "Thái Hậu nương nương triệu kiến ta! Mọi người ở Sở Vương phủ có thể làm chứng! Sau khi ta tới không nhìn thấy người nào trong cung! Đi đến trước mặt Thái Hậu đã thấy nàng như vậy rồi! Ta thật không có làm!"

Hai mắt Sở Húc Nhật híp lại, "Thái giám cung nữ trong cung đâu?"

"Nô tài ( nô tỳ ) ở!" Một đám cung nữ thái giám bịch bịch bịch bịch quỳ trên đất.

"Lúc đó các ngươi ở đâu?" Giọng điệu Sở Húc Nhật lạnh như băng.

"Thái Hậu làm cho nô tài ( nô tỳ ) lui ra, nói muốn gặp Vương Phi của Sở Vương, không muốn có người quấy rầy!"

"Không bảo hộ Thái Hậu thật tốt! Toàn bộ các ngươi đều đáng chết!" Sở Húc Nhật lộ ra sát ý, Thái Hậu rời đi làm cho hắn điên cuồng!

Ngọc Linh Nhi đi đến trước mặt hắn "Húc Vương! Bệnh tình của Thái Hậu đã muốn ổn định rất nhiều. Nữ nhân này vừa xuất hiện, Thái Hậu liền. . . . . .! Hừ! Sau khi bổn cung đến tận mắt thấy, nữ nhân này ở trên người Thái Hậu động tay chân! Rõ ràng là nàng hại chết Thái Hậu! Chẳng lẽ Bổn cung nhìn lầm sao?"

Ngọc Linh Nhi! Sở Húc Nhật nghiến răng nghiến lợi! Nàng hôm nay thị phi muốn cho Thủy Liên Y đeo lên tội danh sát hại Thái Hậu?

Cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thủy Liên Y, hắn không tin Thái Hậu là nàng hại chết! Thái Hậu nói tiếp nhận nàng rồi, còn cho triệu nàng vào cung, nàng tại sao có thể hại Thái Hậu. Nàng không phải loại nữ nhân này!

"Có lẽ các ngươi nhìn lầm rồi!" Giọng điệu của Sở Húc Nhật thật trầm thấp.

"Húc Vương!" Sở Thánh Hạo ra tiếng, "Ngươi lại tin tưởng nữ nhân này mà không tin tưởng hoàng hậu! Thân mình Thái Hậu ngươi cũng biết, đã muốn khá nhiều, nếu không phải nữ nhân này làm hại, Thái Hậu làm sao có thể tiên thăng?" Sở Thánh Hạo ở chỉ trích.

Vẻ mặt Ngọc Linh Nhi đầy hận ý "Hoàng thượng! Con tiện nhân kia chính là phi tử của Sở Vương! Không biết Húc Vương vì sao khẩn trương như thế?"

Sở Thánh Hạo nhìn thoáng qua dung mạo tuyệt sắc của Thủy Liên Y, thân hình thướt tha, lúc này hoa lê đẫm mưa, đầy bụng uất ức, giống con thỏ nhỏ gặp rủi ro tránh ở dưới cánh chim của Sở Húc Nhật.

Cả người Sở Húc Nhật chấn động, Ngọc Linh Nhi tiện nhân này! Mắt hắn lộ sát ý nhìn hướng Ngọc Linh Nhi ở bên người hoàng thượng, châm ngòi thổi gió!

Thủy Liên Y nắm Sở Húc Nhật thật chặt, nàng biết, mình bây giờ bị người vu oan hãm hại, trừ bỏ Sở Húc Nhật căn bản không có người có thể giúp nàng! Nàng hiện tại trong bụng có cục cưng của Tiểu Dạ, nàng không thể bị oan khuất mà chết!

Rốt cuộc ai vì hại nàng mà ngay cả Thái Hậu cũng không buông tha? Đột nhiên trong lòng chấn động, ánh mắt liếc về hướng Ngọc Linh Nhi hận đến nghiến răng với nàng! Trừ bỏ hoàng hậu, nàng nghĩ không ra người khác!

Hoàng thượng Sở Thánh Hạo nhìn Sở Húc Nhật che chở Thủy Liên Y, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Húc Vương nếu quả thật muốn bảo vệ nữ nhân này, như vậy, cho dù là đệ đệ của trẫm, trẫm cũng không tha thứ!"

Sở Húc Nhật nhìn bộ dạng quyết tuyệt của Sở Thánh Hạo, trong lòng còn có chút cố kỵ. Bất kể như thế nào, hắn là vua của một nước, lời hắn nói chính là thánh chỉ, nếu hắn nhận định Thủy Liên Y hại Thái Hậu, vậy nhất định sẽ định nàng tử tội!

Thân thể nữ nhân bên cạnh run rẩy, nàng hiện tại có cốt nhục của vương huynh, hắn tin tưởng nàng sẽ không thương hại Thái Hậu! Nhưng làm thế nào mới có thể rửa sạch tội danh của nàng? Thế nào mới có thể chứng minh nàng trong sạch?

"Bắt nữ nhân này vào tử lao!" Sở Thánh Hạo ra lệnh một tiếng, thị vệ trong cung lao đến, bắt Thủy Liên Y đi!

"Hoàng thượng!" Sở Húc Nhật ra tiếng.

Gương mặt Sở Thánh Hạo lạnh lùng hoàn toàn không nhìn hắn. "Húc Vương! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?"

"Húc Vương!" Ngọc Linh Nhi kêu to ngăn ở trước mặt Sở Húc Nhật, ngăn cản hắn gây trở ngại bọn thị vệ lôi Thủy Liên Y đi.

Nhìn Thủy Liên Y bị mang đi, Sở Húc Nhật nhíu mày "Hoàng hậu nương nương! Ngươi muốn cản bổn vương?"

"Nữ nhân kia là hung thủ sát hại Thái Hậu! Ngươi đừng quên, nàng. . . . . . Giết mẫu hậu của ngươi!" Ngọc Linh Nhi trừng mắt.

Sở Húc Nhật đối diện nàng "Hoàng hậu nương nương! Nàng căn bản không có lý do giết mẫu hậu! Mẫu hậu nói muốn triệu kiến nàng, cho nàng cái danh phận! Nếu ngươi là nàng, ngươi sẽ ngốc đến giết Thái Hậu sao?" Lời này của hắn nói đến chính nghĩa, mặc dù đối với Ngọc Linh Nhi, nhưng cũng là nói cho Sở Thánh Hạo nghe!

Quả nhiên, Sở Thánh Hạo nghe xong, nhíu lông mày một chút.

Sở Húc Nhật nói tiếp "Bổn vương tới bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu nương nương nghe nói Thủy Liên Y có cốt nhục của Sở Vương, phi thường cao hứng! Nếu triệu kiến Thủy Liên Y tiến cung nhất định là chuyện tốt! Nếu phong hào cho nàng, nàng căn bản không có khả năng sát hại Thái Hậu! Đạo lý đơn giản như thế, chẳng lẽ còn không thể chứng minh nàng vô tội sao?"

Sở Húc Nhật. . . . . .! Ngươi lại che chở cho con tiện nhân kia như vậy! Ngọc Linh Nhi ghen ghét nhìn Thủy Liên Y bị đưa đến cửa!

Thủy Liên Y nghe được Sở Húc Nhật bảo vệ nàng như vậy, cảm động đến nói không ra lời. Nàng thật không ngờ, Sở Húc Nhật sẽ nói ra lời như vậy!

Mẫu hậu hắn chết, nàng thậm chí còn là người hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn lại tin tưởng nàng như vậy!

Là thời gian nàng ở cổ đại quá dài sao? Nàng phát hiện mình thay đổi thật nhiều! Càng ngày càng đa sầu đa cảm rồi! Này căn bản không phải là nàng trước kia! Bị người giá họa, nhưng ngay cả cơ hội giải thích biện bạch cũng không cho nàng!

Ngọc Linh Nhi chạy đến bên người Sở Thánh Hạo thổi gió. "Hoàng thượng! Một ngày không điều tra rõ ràng, thì không thể thả nàng! Mặc kệ Thái Hậu là ai hại chết, tóm lại cùng nàng không thoát được quan hệ! Vì sao nàng tới, Thái Hậu liền xảy ra chuyện đâu!"

Ánh mắt Sở Thánh Hạo híp lại một chút, "Người tới! Mời công tử Cận đến!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.