Khi Tư Nguyên nói với Hình Tuế Kiến
những lời đó, sắc mặt Hình Tuế Kiến tái mét xông ra ngoài. Có lẽ do tâm trí rối
loạn nên Hình Tuế Kiến mất đi sự cảnh giác thường thấy, không phát hiện Tư
Nguyên vẫn đang bám theo sau.
Anh thấy Hình Tuế Kiến vừa tăng tốc
vừa nói chuyện điện thoại. Khoảng một tiếng sau, Hình Tuế Kiến dừng xe bên
ngoài một ngôi biệt thự.
Tư Nguyên không dám hành động nông
nỗi, anh đứng ngoài cửa canh chừng rất lâu, mãi tới khi trong biệt thự vang lên
tiếng nổ súng, anh quyết định lập tức báo cảnh sát. Anh luồn vào bên trong,
thấy Hình Tuế Kiến mặc chiếc áo may ô nằm bên cạnh Kiều Duy Đóa. Còn Kiều Duy
Đóa mặc chiếc áo sơ mi nam, toàn thân bê bết máu.
Mặt Tư Nguyên tái xanh: “Đóa, em bị
thương hả?” Anh sốt ruột vọt tới trước mặt cô.
“Mau gọi xe cấp cứu đi, anh ấy bị
thương nặng lắm!” Kiều Duy Đóa lại không thèm nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe ngân
ngấn nước.
Tư Nguyên lập tức gọi tổng đài 120.
“Anh có đau không?” Kiều Duy Đóa vô
cùng lo lắng hỏi người đàn ông đang nằm trên đùi mình.
“Em đừng lo, anh chỉ bị thương
ngoài da thôi… anh không sao.” Hình Tuế Kiến gượng ép kéo khóe môi, đưa tay
vuốt ve gương mặt cô để trấn an, nhưng mỗi cử động đều đau đớn kịch liệt.
“Có phải bị thương ngoài da hay
không, cứ tới bệnh viện khám rồi sẽ biết!” Kiều Duy Đóa nắm tay gã, vừa tức
giận lại vừa đau lòng.
“Em đừng nhích tới nhích lui.” Hình
Tuế Kiến day day trán, có lẽ do tác dụng của thuốc phiện nên bây giờ đầu gã đau
như búa bổ.
Kiều Duy Đóa lập tức ngậm miệng ôm
chặt lấy gã, không dám động đậy gì nữa.
Cảnh sát vẫn tìm kiếm tội phạm khắp
nơi, còn Tư Nguyên thẫn thờ nhìn bọn họ. Xung quanh thật hỗn loạn, nhưng trên
người bọn họ phảng phất một nét đẹp khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả. Bởi vì
đáy mắt cả hai chỉ có đối phương, không dung chứa bất luận kẻ nào.
Xe cứu thương tới, nhân viên cứu hộ
chuyển gã lên xe, Kiều Duy Đóa một tấc không rời, bám sát theo sau. Đến bệnh
viện, giường xe lăn được đưa tới, cô đỡ Hình Tuế Kiến lên giường bằng tâm trạng
hết sức chăm chú.
Tư Nguyên đi theo phía sau, ngơ
ngác nhìn bọn họ.
Hình Tuế Kiến được đẩy vào phòng
cấp cứu, cô bị cách ly bên ngoài nhưng cứ đứng lì trước cửa mà chẳng chịu rời
đi.
“Cô gái, trên người cô dính đầy
máu, cô mau đi thăm khám một chút!” Các cô y tá lướt ngang qua, thấy bộ dạng
nhếch nhác của cô đều cất lời khuyên nhủ, ấy vậy mà cô lại luôn lắc đầu.
“Cô gái, cô có thể nói cho chúng
tôi biết, rốt cuộc trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát lại càng khó
lấy được lời khai, bởi vì cô chỉ chuyên chú nhìn đăm đăm cánh cửa phòng cấp
cứu.
Mãi đến lúc cánh cửa phòng cấp cứu
bật mở, cô lao tới như tên bắn cầm lấy bàn tay đặt dưới tấm chăn màu trắng.
“Anh đi chụp X-quang, Kiều Duy Đóa,
em mau đi khám để người ta bôi thuốc cho em!” Hình Tuế Kiến ráng giữ tinh thần
căn dặn.
Nửa bên mặt cô sưng vù, vả lại bị
Nhiếp Lạc đá trúng một cước thì chắc chắn bắp đùi và vùng bụng phải bầm tím,
chẳng biết có bị thương hay không?
Cô lắc đầu, nói: “Em không sao.”
“Em không nghe lời, thì anh cũng
không đi kiểm tra.” Hình Tuế Kiến nói.
“Em nghe lời anh!” Cô lập tức đáp.
Hình Tuế Kiến gật đầu, bấy giờ mới
đồng ý để nhân viên cứu hộ và cô tiếp tục đẩy mình tới phòng kiểm tra.
Tư Nguyên có cảm giác cổ họng mình
khô khốc. Thấy cô hết bận bịu, anh mới kéo cô qua cẩn thận kiểm tra vết thương
và bôi thuốc.
Khi chất sát trùng gây cảm giác ran
rát trên gò má và đôi môi, thì cô mới khôi phục tinh thần: “Tư Nguyên? Sao anh
lại ở đây?”
Sự ngỡ ngàng của cô khiến trái tim
Tư Nguyên khẽ lướt một tia khổ sở.
“Anh tới lâu rồi.” Do từ đầu tới
cuối, trong mắt cô không nhìn thấy anh.
Cô rũ mắt xuống, hối lỗi đến mức
không thốt nỗi thành lời.
Tư Nguyên đưa cô đi làm một vài
kiểm tra, trong suốt quá trình thăm khám, cô luôn hiện rõ vẻ bất an.
“Bác sĩ nói em chỉ bị vết bầm,
ngoài ra không có vấn đề gì.” Hình Tuế Kiến bảo vệ cô rất khá.
Quả nhiên mới vừa nghe vậy, cô lập
tức xoay người chạy ra canh chừng trước cửa phòng khám.
Một lát sau, Hình Tuế Kiến cũng
được đẩy ra.
“Tình trạng của anh ấy thế nào?” Cô
nôn nóng hỏi.
“Sau khi chụp X-quang, chúng tôi
phát hiện trên người anh ta có rất nhiều chỗ bị nứt xương.” Bác sĩ thông báo
với cô.
“Có cần… làm phẫu thuật không?” Cô
dè dặt hỏi.
“Trước mắt không cần thiết, nhưng
vết thương của anh ta khá nghiêm trọng, để tránh lưu lại di chứng về sau, chúng
tôi yêu cầu nhập viện để điều trị!” Vị bác sĩ căn dặn, “Cô làm thủ tục nhập
viện xong thì tới văn phòng tôi một chuyến, tôi sẽ viết giấy giới thiệu sắp xếp
loạt kiểm tra kỹ càng cho anh ta…”
Tư Nguyên đi làm thủ tục nhập viện,
còn Kiều Duy Đóa trở ra từ văn phòng bác sĩ. Mới bước vào phòng bệnh, cô thấy
Hình Tuế Kiến đang cố chống người ngồi dậy mặc quần áo.
Động tác của gã rất chậm, vì tự
mình làm nên càng thêm đau đớn. Gã khom lưng mang giày, đau tới mức mồ hôi nhỏ giọt.
“Anh định làm gì?” Cô kinh hãi hỏi,
vì trông gã như chuẩn bị…
“Anh không thể ở đây, ít nhất là
mấy ngày này.”
“Anh lại muốn biến mất? Lại muốn
rời bỏ em?” Cô đứng ngay cửa phòng bệnh, trái tim giá lạnh, ngân cao giọng hỏi.
Gã thở gấp, lập tức phát hiện cô
đang hiểu nhầm: “Duy Đóa, bây giờ cả người anh rất khó chịu…”
Cô vốn định nổi cáu nhưng nghe gã
nói vậy thì vẫn bước lên, “Anh khó chịu chỗ nào?” Giọng cô lành lạnh, nhưng ân
cần khó nén.
“Cả người anh rất khó chịu, tim đập
loạn xạ, mạch máu giãn nở, trước mặt có vô số con kiến bò! Nếu để bác sĩ tiếp
tục thăm khám, anh sợ mình giả vờ không nổi và bọn họ nhất định sẽ phát hiện
anh tiêm ma túy. Nếu cảnh sát biết thì sẽ phiền phức lớn.” Gã không dùng hàng
trắng, nhưng ở trong trạng thái này chỉ một thời gian ngắn mà gã cũng cảm thấy
rất tệ.
Nghe vậy, Kiều Duy Đóa sửng sốt.
Biểu hiện của Hình Tuế Kiến quá trấn tĩnh, suýt chút cô cũng bị lừa.
“Anh không xóa số phone của em.” Gã
nhếch môi nhắn nhủ với cô, “Em đừng giận, chờ anh qua khỏi mấy ngày này sẽ liên
lạc với em.”
“Anh đáng không tin.” Cô mím chặt
môi.
Ngay sau đó, cô bị kéo nhẹ vào một
vòng tay ấm áp.
“Anh sẽ không biến mất, dù có bất
cứ việc gì anh cũng không buông tay em.” Gã can đam.
Bấy giờ cô mới mỉm cười, ngồi thụp
xuống mang giày giúp gã, nhưng…
“Em đi với anh!”
Hình Tuế Kiến suy nghĩ chốc lát rồi
nói: “Được!” Gã không cự tuyệt, bởi vì một Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn là thế,
vậy mà giờ đây trong đáy mắt lại khó che giấu nỗi lo sợ và bất an.
Kiều Duy Đóa bước lên đỡ gã, còn
Hình Tuế Kiến chia một phần sức nặng của mình cho cô, để hai bên hỗ trợ lẫn
nhau.
Tư Nguyên làm xong thủ tục nhập
viện quay về, thấy cảnh tượng ấy khiến anh giật mình đứng ngay trước cửa.
Hình Tuế Kiến và Kiều Duy Đóa cũng
bị ngăn lại.
“Tư Nguyên, ban nãy ở đồn cảnh sát
bọn chị nghe nói đã tìm được Kiều Duy Đóa rồi!” Sau lưng anh có tiếng người ồn
ào.
Kiều Duy Đóa nhận ra đây là giọng
nói hai bà chị gái của anh. Quả nhiên hai bà chị chẳng thèm khách khí gì mà
xông thẳng vào, thấy cô đang dìu một người đàn ông thì mặt mày hai bà chị đều
xám mét.
“Tư Nguyên, em hiểu cô ta nhiều hay
ít? Những ngày Kiều Duy Đóa mất tích, bọn chị mới biết cái quá khứ phức tạp của
cô ta. Thì ra cả gia đình chúng ta đều bị cô ta lừa! Em hãy lập tức chia tay
với cô ta đi!”
“Tư Nguyên, chính là tên đàn ông này!
Cô ta bị tên này cưỡng hiếp tới mang thai, mà còn sống chung với anh ta nữa.
Nói gì thì nói, chị không cho em lấy loại người như thế!” Chị hai anh bắt đầu
cất giọng phản đối kịch liệt.
“Công việc thấp hèn, bằng cấp không
cao, bọn chị đều có thể nén chịu. Nhưng bọn chị tuyệt đối không thể chấp nhận
việc em đi cưới một cô gái thiếu đức hạnh…”
“Được.” Tư Nguyên thốt ra một chữ.
Hai bà chị ngỡ ngàng, anh dễ dàng
bị thuyết phục làm những lời luyên thuyên tiếp theo đã không còn đất dụng võ.
“Em sẽ chia tay với Kiều Duy Đóa và
không cưới cô ấy nữa. Hai chị đừng tranh cãi ầm ĩ, để bọn họ đi đi.” Giọng Tư
Nguyên rất nhẹ, nói xong anh thụt lùi tới hành lang, dựa vào vách tường hít thở
rời rạc.
Kiều Duy Đóa thẫn thờ đỡ Hình Tuế
Kiến, khi đi ngang qua người anh, cô cất tiếng xin lỗi nhẹ nhàng: “Em xin lỗi…”
Nếu có thể, cô thật hy vọng bọn họ
chưa từng bắt đầu, cả hai luôn đứng ở vị trí tình bạn, thì có lẽ sẽ không làm
tổn thương anh đến như vậy.
“Anh chỉ vâng lời các chị mà thôi.”
Tư Nguyên nhắm mắt để mình đừng thấy cảnh cô rời khỏi.