Hoa Lửa

Chương 24: Q.1 - Chương 24




Sau khi chính thức qua lại trong một tháng, nam nữ đều đã ở độ tuổi chín chắn đến gặp gỡ phụ huynh của đối phương cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Lúc tan tầm, Tư Nguyên gặp Duy Phong ở cửa cục.

Duy Phong đang ngồi trên xe, cúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại di động.

Tư Nguyên đến gần nhìn chăm chú, hóa ra là chiếc Iphone4 mới ra.

"Kiểu dáng không tệ, vừa nhận được tiền lương liền mua di động mới à ?"

"Không phải, có một kẻ ngốc tặng cho." Nhìn thấy anh, Duy Phong xấu hổ giấu di động đi.

Động tác của cậu ta khiến cho Tư Nguyên trầm mặc, bởi vì anh đã hiểu.

"Tiến triển nhanh như vậy sao, đã đến gặp cha mẹ em rồi à ?" Nụ cười trên khóe môi anh nhàn nhạt.

"Chủ nhật tuần trước là ngày chị em cố định trở về nhà, cái đồ ngốc kia quấn quýt lấy chị em, sau đó thì..." Duy Phong thành thật khai báo, "Hắn ra tay thật rộng rãi, tặng đồng hồ cho cha em, tặng áo khoác hàng hiệu cho mẹ em, còn em thì…" Duy

Phong dương dương tự đắc được chiếc di động mới.

"Nghe qua dường như rất có thành ý."

"Mặc kệ có thành ý hay không, dù sao cha mẹ em cũng rất vui vẻ." Duy Phong nhếch môi.

"Bộ dáng của em thoạt nhìn cũng rất vui vẻ."

"Anh Tư Nguyên ..." Duy Phong cảm thấy thật khó xử, dường như sau khi bị vạch trần, cậu ta có cảm giác phản bội.

Tuy rằng cậu ta cũng hi vọng bản thân không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo mà không hèn, không khuất phục trước quyền thế, nhưng cuối cùng ý chí của cậu ta vẫn quá bạc nhược.

"Anh không có ý gì khác đâu." Tư Nguyên không để cho cậu ta suy nghĩ quá nhiều.

Có thế Duy Phong mới cảm thấy khá hơn một chút.

"Đúng rồi, công việc mới thế nào rồi?" Tư Nguyên thay đổi đề tài khác.

"Rất tốt, mỗi ngày đều có xe để chạy, thích lắm!" Duy Phong huýt sáo.

Tư Nguyên nhịn không được bật cười.

"Đừng có lấy xe chạy linh tinh, phải chăm chỉ làm việc." Tư Nguyên không nhịn được căn dặn cậu.

Nhiều lúc anh thật sự coi cậu ta là em ruột của mình.

"Vâng!" Duy Phong có lệ gật đầu.

Một lát sau, Duy Phong suy nghĩ một chút, ấp a ấp úng nói, "Đúng rồi, anh Tư Nguyên, cái kẻ ngốc kia nói, nếu em muốn kinh doanh, hắn có thể đầu tư tiền cho em." Đề nghị của đối phương thật sự rất hấp dẫn, làm hại cậu ta mấy ngày nay không có tâm tư gì khi đi làm.

Tư Nguyên nhíu mày.

"Hắn còn nói với cha mẹ em, nếu gả chị gái cho hắn, hắn nhất định sẽ đưa sính lễ thật hậu hĩnh, còn mua một căn hộ cho nhà em ở khu trung tâm nữa!" Đây mới là chuyện làm cho người ta vô cùng phấn khởi.

"Chị em có biết không?" Anh theo trực giác hỏi.

Duy Phong lắc đầu, "Hắn thừa dịp lúc chị em không có ở đó mới nói." Sau khi cha mẹ cậu ta nghe xong, đều hận không thể đóng gói đem chị gái dâng hai tay cho hắn.

Tư Nguyên suy nghĩ, "Duy Phong, em có thương chị gái mình không?"

Duy Phong nổi da gà, "Anh Tư Nguyên à, đàn ông không nên buồn nôn như thế chứ."

Tư Nguyên cười cười, "Anh chỉ muốn nói với nhà em, chỉ có người nhà giữ nguyên thái độ đúng đắn, thì khi chị gái em về nhà trai mới được tôn trọng." Nếu không sẽ càng bị coi thường.

Duy Phong có nghe chút hiểu .

"Vậy... em phải đem di động trả lại cho hắn sao?" Chị gái không biết gì về việc cậu ta nhận di động của Tống Phỉ Nhiên.

Aiz, đạo lý này ai cũng biết, nhưng khi áp dụng vào thực tế cuộc sống lại khiến người ta cảm thấy đau như cắt thịt.

"Không cần, về sau mọi người có khả năng sẽ là người một nhà, hiện tại trả lại quà tặng mới gọi là kì lạ ấy." Tư Nguyên ngẫm lại nói, "Anh giúp em chọn quà tặng cho hắn, coi như là có qua có lại."

Trước mắt Duy Phong sáng ngời, vội vàng đồng ý gật đầu, nhưng…

"Tiền lương của em tháng này..." Vừa mới phát được tiền lương mấy ngày, cậu ta đã gọi bạn bè ra Happy tiêu xài hết.

"Vậy anh sẽ mua trước giúp em." Đã sớm biết cậu ta là đồ quỷ, chỉ biết tay làm hàm nhai, không thể trông cậy vào cậu ta chuyện gì.

"Anh Tư Nguyên, anh thật tốt!" Duy Phong vô cùng cảm động.

Thật là đáng tiếc, người tốt như vậy lại không phải là anh rể tương lai của cậu ta.

"Nếu em dám tìm anh vay tiền, anh báo trước là không được đâu đấy." Tư Nguyên cười cười.

Nếu Duy Phong dám tìm anh mượn tiền, đáp án của anh vĩnh viễn là NO.

Không thể chiều chuộng đứa nhỏ này.

"Anh Tư Nguyên, chị còn chưa biết chuyện em đã tìm được việc đâu! Em có nên nói cho chị ấy biết không?" Anh Tư Nguyên miệng nói mặc kệ cậu, nhưng cuối cùng vẫn sắp xếp công tác giúp cậu, hơn nữa còn là lái xe cho lãnh đạo nha, chờ cậu đã thân thiết với lãnh đạo, không biết chừng có cơ hội thăng quan phát tài!

"Công việc hiện tại của em chỉ mang tính chất tạm thời, không có gì đáng để khoe cả." Tư Nguyên hắt cho cậu gáo nước lạnh.

Mặt Duy Phong suy sụp.

"Chờ em làm việc được gần nửa năm, hãy nói cho chị em biết, để cho cô ấy hãnh diện một chút." Anh lo Duy Phong sẽ không làm được lâu dài, không muốn để cho Duy Đóa hi vọng rồi lại thất vọng.

"Nhưng .." Đây là cơ hội tốt để quảng cáo cho anh Tư Nguyên mà?

"Duy Phong, đừng quậy khiến cho chị em thất vọng nữa." Huống chi, nếu Duy Đóa biết anh giới thiệu công việc cho Duy Phong, nhất định sẽ còn căng thẳng hơn.

"Vâng, em biết rồi." Duy Phong nhanh chóng làm động tác kéo khóa ở mồm.

Nhưng Duy Phong đã làm chuyện tốt bằng cách ghi lại trong nhật ký, còn anh Tư Nguyên vẫn luôn ở sau lưng yên trả lặng giá...

...

Tuần trước, Tống Phỉ Nhiên quả thật có đến gặp người nhà của cô.

Còn hôm nay, Tống Phỉ Nhiên cũng mang cô đến gặp người nhà.

Tuy rằng, trong lòng cô không tình nguyện chút nào, nhưng tình huống vẫn phát triển đến mức này.

Sau khi chính thức qua lại trong một tháng, nam nữ đều đã ở độ tuổi chín chắn đến gặp gỡ phụ huynh của đối phương cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Nhưng trong khoảnh khắc Tống Khải Nguyên nhìn thấy cô, phản ứng vô cùng kì quái.

Chẳng lẽ Tống Phỉ Nhiên chỉ mới nói cho cha của hắn ta là muốn dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, nhưng không nói tên của cô?

Bởi vì thậm chí trong nháy mắt, Duy Đóa suýt nữa cho rằng Tống Khải Nguyên sẽ hoảng hốt bỏ chạy.

Cô thật sự dọa người đến vậy ư?

Lúc dùng cơm, Tống Khải Nguyên càng đứng ngồi không yên.

Thái độ vô cùng lúng túng của Tống Khải Nguyên khiến cho Duy Đóa có chút lĩnh ngộ, mà phần lĩnh ngộ này khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Năm đó số người biết chuyện xảy ra trên người cô thật ra cũng không hề ít.

"Cha à, cũng không phải là lần đầu tiên gặp Duy Đóa, sao cha lại xa lạ như vậy?" Tống Phỉ Nhiên cười dịu dàng.

Trước kia khi còn qua lại với Duy Đóa, lúc học bài hắn ta cùng thường mang Duy Đóa về nhà làm bài chung, cho nên tuy rằng mọi người không quá quen thuộc, nhưng nhất định cũng không quá xa lạ mới đúng.

Nghe vậy, phản ứng của Tống Khải Nguyên càng giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Mà Duy Đóa cũng như vậy.

Sau bữa ăn, Tống Khải Nguyên tìm cớ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào cô, khách sáo bắt chuyện, rồi vội vàng rời đi.

Trong biệt thự, chỉ còn lại cô và Tống Phỉ Nhiên.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Trong phòng khách, động tác của Tống Phỉ Nhiên dịu dàng ôm thắt lưng cô, còn cô bị ôm trong ngực vô cùng khẩn trương.

Duy Đóa hơi hoảng hốt.

Trong lòng cô quả thật có tâm sự, nhưng cô cũng không dám khẳng định.

Sau khi qua lại với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng cô lại không biết không thích hợp ở chỗ nào.

Tống Phỉ Nhiên rất chắc chắn hiện tại túi của cô để trên sô pha, vì thế, hắn ta thong thả lôi áo từ trong váy của cô ra, tay bắt đầu dò xét dưới quần áo...

Cơ thể Duy Đóa cứng đờ .

Tay kia qua sườn thắt lưng của cô, sau đó sờ soạng khắp nơi, sắp đụng đến móc áo lót của cô.

"Anh làm gì vậy? !" Duy Đóa dùng sức đẩy hắn ta ra.

Bị cô kích điện một lần còn chưa đủ ư? Đàn ông thật sự là càng đánh càng hăng sao? Hiện tại, số lần Tống Phỉ Nhiên động tay động chân càng ngày càng nhiều, cho dù mỗi lần cô đều không lưu tình chút nào ngăn lại, nhưng hắn ta vẫn như cũ làm theo ý mình, khiến cô cũng càng ngày càng không biết làm thế nào.

Tống Phỉ Nhiên bị đẩy ra vài thước, xoa trán, hắn ta phải cố gắng lắm mới khống chế được cảm giác nóng nảy.

"Chúng ta là người yêu, hôn em, ôm em, rất muốn có được em, chẳng lẽ là sai sao?" Cuối cùng Tống Phỉ Nhiên cũng không nhịn được đặt câu hỏi.

"Không sai, nhưng …"

"Anh cũng đã mang em đến gặp cha anh, chẳng lẽ ý đồ của anh còn chưa rõ ràng sao?" Tống Phỉ Nhiên hỏi lại.

Nghe được hai chữ ý đồ, cả người Duy Đóa cứng lại.

"Ý đồ gì?"

Hắn ta thở dài, "Em thật sự không hiểu ư?"

Duy Đóa lắc đầu.

"Anh chuẩn bị đính hôn với em." Tống Phỉ Nhiên quăng ra một quả bom.

Cả người Duy Đóa đều chấn động.

Điều này vừa bất ngờ lại vừa đột ngột.

"Chúng ta qua lại cũng chưa được bao lâu!" Cô đưa ra nghi vấn.

"Làm gì có chuyện không được bao lâu chứ? Hơn nữa trước đây, chúng ta đã có hơn một năm yêu nhau đấy!"

Điều này…

Phương thức tính toán như vậy quả thực làm cho người ta cảm thấy quái dị.

Tống Phỉ Nhiên tiếp tục dịu dàng nói, "Anh cảm thấy thời gian giữa chúng ta đã đủ dài, đã đủ để cho chúng ta hiểu rõ lẫn nhau,

lần này gặp lại càng khiến cho anh xác định anh không thể sống thiếu em!"

"Anh vội vàng muốn kết hôn với em, thật sự là không thể chờ nổi nữa ! Huống chi sớm hay muộn chúng ta cũng làm chuyện này mà..." Trước kia là bởi vì không có gì bảo đảm cho tình cảm này, hiện tại hắn ta đã có tất cả, cô căn bản không có lí do cự tuyệt hắn ta!

Những lời hắn ta nói thực sự rất có lý.

Nhưng cô thật sự...

Duy Đóa lâm vào trầm tư.

"Duy Đóa, không phải em luôn nghi ngờ anh đấy chứ?" Hắn ta hỏi, giọng điệu hoang mang trở nên lạnh lùng.

Cuối cùng đã chọc thủng lớp giấy này khiến Duy Đóa có chút ứng phó không kịp.

"Có phải em luôn suy nghĩ, năm đó em đối xử với anh như vậy, hiện tại trong lòng anh thực sự không có khúc mắc sao?"

Tống Phỉ Nhiên đột nhiên ép hỏi, "Có đúng hay không?"

Duy Đóa không biết bản thân nên có phản ứng gì.

Lúc này, nếu cô gật đầu, sẽ chỉ làm không khí càng thêm căng thẳng, nhưng nếu lắc đầu, cô lại không chấp nhận được sự dối trá.

Cô trầm mặc, khiến Tống Phỉ Nhiên buồn bực quay lưng.

Không khí đông cứng tầm một phút, hai phút, rồi ba phút...

Tống Phỉ Nhiên hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người, đưa di động trong tay giao cho cô.

"Tự em xem đi, sau khi xem xong em sẽ hiểu rõ mọi chuyện."

Duy Đóa nghi hoặc.

"Những tin tức được lưu trữ."

Duy Đóa ấn một chút, nhưng di động của hắn ta lại đặt mật mã.

"Mật mã là sinh nhật của em." Hắn ta nhắc nhở cô.

Những lời này khiến cho Duy Đóa cứng đờ.

"Không chỉ có di động đâu, mà cả máy tính xách tay, máy tính công ty của anh, toàn bộ mật mã đều là sinh nhật của em."

Tống Phỉ Nhiên thong thả nói, "Trong mười ba năm qua chưa từng thay đổi một lần nào."

Từ trước đến nay Duy Đóa chưa từng rung động như vậy.

Nhập sinh nhật của mình vào, quả nhiên di động của hắn ta được mở khóa.

Mở tin tức hắn ta lưu trữ.

"Chủ nhật này có rảnh, có thể đi xem phim."

"Cám ơn anh đã tặng hoa."

"Bốn giờ em tan học, chờ ở cửa nhé."

"Không, em ghét người ngồi cùng bàn."

"Không thích học thể dục."

"Hôm nay không muốn ra khỏi nhà."

"Lần này thành tích tiếng Anh cũng tạm được."

"Buổi sáng ngày mai bác lái xe xin nghỉ, anh có thể tới đón em đến trường."

...

Cái này…

Cô tìm gần 20 phút, nhìn trong di động của hắn ta có tổng cộng ba đến bốn trăm tin nhắn được lưu trữ vĩnh viễn. Mà những tin nhắn trả lời này đều là từ số điện thoại trước kia của cô.

Cô đều không có ấn tượng với đa số tin nhắn này, thậm chí nhiều lúc còn tự hỏi không biết hắn ta hỏi gì mà cô đáp lại như thế.

"Mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều di động, nhưng chuyện đầu tiên trước khi đổi di động đó là sao chép hết những tin nhắn này vào máy tính rồi chép lại vào máy di động mới." Tống Phỉ Nhiên chăm chú nhìn cô, dùng giọng nói dịu dàng, "Bởi vì anh vô cùng sợ không tìm được dấu vết em đã từng tồn tại."

Cô...

"Cho nên, không phải là trong lòng không có khúc mắc, mà là do anh yêu em đến mức không thể kiềm chế nổi." Hắn ta thâm tình thổ lộ.

Cho dù cô là người vô cùng lạnh lùng, nhưng vào giờ khắc này, Duy Đóa cũng không thể không cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.