Hoa Lửa

Chương 25: Q.1 - Chương 25




Từng ấy năm tới nay, trong lòng cô luôn luôn không có cảm giác an toàn, không ai có thể lý giải được loại cảm giác này, cho nên cô không có cách nào dễ dàng ỷ lại, tin tưởng một người đàn ông, càng không có cách đem cuộc sống của mình giao cho người khác.

Ngày đó, cuối cùng Tống Phỉ Nhiên đã hôn được cô.

Suốt từ lúc ở trong nhà hắn ta đi ra cho tới khi trên đường về, cô vô cùng trầm mặc.

Trước khi vào nhà cô không nhịn được nhìn qua ngôi nhà đối diện, nó vẫn có ánh đèn ấm áp như thường lệ.

Cô rất muốn tới gần, cuối cùng, lại chỉ đành bỏ qua.

Giữa cô và Tư Nguyên như thể vĩnh viễn có một điểm dừng.

Như vậy cũng tốt, cô nên toàn tâm với đoạn tình cảm trước mắt này, không nên tham lam sự ấm áp vĩnh viễn không thể thuộc về cô.

Về đến nhà, Thường Hoan đang ở trong phòng khách không ngừng lấy trán đập vào bàn, dường như cô ấy không hề cảm

thấy đau một chút nào.

Thường Hoan tóc tai bù xù, vành mắt thâm quầng, giống như Sadako bò ra từ trong TV khiến cho người ta nhảy dựng.

"Sao vậy?" Gần đây Thường Hoan thường đi sớm về trễ không thấy bóng dáng, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy cô ấy, không ngờ lạ là bộ dáng giống như ma Nhật thế này.

"Đây là đề án và kế hoạch tiêu thụ năm nay do tớ làm." Thường Hoan quăng tài liệu cho cô, bộ dáng đau khổ không muốn nhìn.

Thường Hoan chỉ muốn ném hết đống tài liệu nội bộ này ra ngoài.

Chẳng một chỉ là một ít phương thức và hoạt động tuyên truyền, cường độ giảm giá…, chẳng có gì thay đổi so với năm vừa rồi.

"Không có vấn đề gì mà." Dù sao đề án và kế hoạch tiêu thụ hàng năm đều là như vậy.

"Cậu cũng nói không có vấn đề gì đúng không? Nhưng ông chủ nói, chúng ta cảm thấy không có vấn đề, mới chính là vấn đề lớn nhất!" Thường Hoan ôm đầu rên rỉ, "Ông ta nói không được! Viết lại, viết lại, viết lại, tớ đã viết lại đến n lần, nhưng ông chủ nhấn mạnh nhất định phải viết ra đề án và kế hoạch độc đáo mới mẻ!" cái này không phải là kiếm chuyện sao?

"Duy Đóa, giúp tớ lên mạng tìm xem điểm mấu chốt ở đâu nhé, có thể sao chép đối phó một chút cũng được!" Thường Hoan cầu cứu.

Thường Hoan đã đầu váng mắt hoa đến mức quên cả chuyện lúc đi học Duy Đóa ghét nhất là sao chép bài tập của người khác.

"Cậu không thể sao chép như vậy, nếu ông chủ phát hiện cậu tải dự án marketing từ trên Internet xuống, ông ta sẽ đánh giá thế nào về cậu chứ?" Duy Đóa vô cùng bình tĩnh.

"Hu hu hu" Thường Hoan kêu khóc vài tiếng, nhất thời bị đả kích nằm bẹp xuống đất không dậy nổi.

Sau khi trầm mặc thật lâu, Duy Đóa ngồi ở trước mặt Thường Hoan, "Thật ra cậu có phát hiện hay không, mỗi lần vào dịp lễ tết, quảng trường Thời đại hầu như lúc nào cũng đông nghịt người, nhưng trước cửa tòa tháp Fortune của chúng ta lại vắng tanh như chùa bà đanh?"

"Điều đó là đương nhiên ! Người ta có đầy mặt hàng giảm giá siêu mạnh, còn chúng ta lại là những thương hiệu cao cấp, đến mùa nghỉ lễ mới được giảm giá một chút." Thường Hoan yếu ớt trả lời.

Mọi người qua lại trên những con đường khác nhau, do đó mánh khóe marketing cũng khác biệt.

"Thực ra số khách hàng mua sản phẩm của công ty tớ tương đối cố định." Sẽ có một bài viết mới khi đi dạo xung quanh đó.

"Tớ cũng nghe nói đến điều đó." Duy Đóa làm việc ở "tiền phương", hiển nhiên hiểu rõ tình huống hơn Thường Hoan.

"Nếu vào thời điểm lễ tết, chúng ta có thể xin tặng một ít quà cho khách hàng lâu năm, ví dụ như lễ tình nhân chúng ta có thể tặng hoa, Noel chúng ta có thể tặng một ít tất có nhãn hiệu của chúng ta hoặc một cây thông Noel nhỏ tự chế, chỉ là một phần quà nhỏ bé như vậy, nhưng có thể thiết lập được tình cảm của chúng ta với những khách hàng lâu năm, càng có thể hấp dẫn khách hàng mới trở thành hội viên của chúng nữa?"

Trước mắt Thường Hoan sáng ngời, " Ý tưởng này của cậu thật sự không tồi nha."

"Ngoài ra chúng ta có thể sắp xếp cho người tiêu dùng ngày hội xổ số, phần thưởng có thể là quà tặng, cũng có thể là các phiếm giảm giá, một số thương hiệu cũng đã từng tiến hành hoạt động này, cậu có thể thu thập thông tin về các món quà hoặc những sáng tạo trong chiến dịch marketing..."

Thường Hoan đã hiểu ra.

"Duy Đóa, cậu mau giúp tớ viết kế hoạch marketing đi!" Cô ấy cầm lấy tay Duy Đóa không chịu buông.

Nhưng Duy Đóa chỉ mỉm cười, "Cậu phải tự nỗ lực mới có thể thành công." Cô đã cho điểm quan trọng, còn kế hoạch marketing phải dựa vào chính cô ấy.

Khi Thường Hoan đang định mắng Duy Đóa không có nghĩa khí, cô đã búi tóc, bộ dáng chuẩn bị tác chiến, "Nhưng tớ có thể giúp cậu sửa sang, thu thập tư liệu."

"Cậu giúp tớ thu thập tư liệu? !" Có người giúp Thường Hoan thu thập tư liệu, thực sự quá tuyệt vời!

"Suốt đêm cũng không thành vấn đề sao?" Thường Hoan kích động hỏi.

Chừng nào còn chưa giao được kế hoạch marketing này, vẫn còn ảnh hưởng cực lớn đến “uy tín” của Thường Hoan.

"Không thành vấn đề." Duy Đóa đã mở máy tính.

Nhưng.

"Duy Đóa, hình như cậu rất mệt ." Thường Hoan nhìn thấy đáy mắt cô cũng lộ ra sự mệt mỏi, lo lắng nói.

"Đừng nói dài dòng." Cô chỉ khẽ cười.

Thường Hoan chăm chú nhìn cô.

Ai bảo Duy Đóa là người lạnh lùng chứ? Chỉ là cô ấy quá cố chấp với nhiều chuyện, sau khi tiếp xúc sẽ dần dần phát hiện, Duy Đóa đối xử với bạn bè không tồi một chút nào.

...

Sáng sớm, hai người cuối cùng cũng làm xong kế hoạch marketing, Thường Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Duy Đóa đứng dậy, cảm thấy chóng mặt, nhưng cô vẫn lắc đầu chống đỡ tinh thần.

"Cậu đừng nói với tớ, cậu chuẩn bị dùng bộ dáng này đi làm trong ngày hôm nay nhé." Thường Hoan không dám nói bừa.

"Nếu xin nghỉ, sẽ bị trừ một ngày tiền lưởng cùng với tiền thưởng chuyên cần, tớ không chịu nổi thiệt hại này." Duy Đóa bình tĩnh nói.

"Không phải cậu đã tìm được người bạn trai siêu giàu sao, còn để ý mấy trăm tiền lương như vậy làm gì? Vất vả như vậy làm chi? !" Thường Hoan mắng cô ngốc, "Học trưởng Tống rất đau lòng vì cậu đấy!"

Từ khi cô qua lại với Tống Phỉ Nhiên, đây là Thường Hoan lần đầu tiên mở miệng thảo luận về chuyện tình cảm của cô.

Duy Đóa chỉ im lặng cười.

Từng ấy năm tới nay, trong lòng cô luôn luôn không có cảm giác an toàn, không ai có thể lý giải được loại cảm giác này, cho nên cô không có cách nào dễ dàng ỷ lại, tin tưởng một người đàn ông, càng không có cách đem cuộc sống của mình giao cho người khác.

Rửa mặt chải đầu một chút, cô chuẩn bị đi làm, không ngờ lại nhận được điện thoại của cô Lí.

"Cô Kiều, không hay rồi! Buổi sáng lúc tôi rời giường, phát hiện không thấy Tiểu Lộng đâu cả!" Cô Lí vô cùng sốt ruột.

Duy Đóa hoảng hốt.

"Tại sao có thể như vậy?"

"Ngày hôm qua cha mẹ cô tới, không biết đã nói gì với Tiểu Lộng, sau khi bọn họ đi, Tiểu Lộng bắt đầu khóc, tôi hỏi thế nào cô bé cũng không chịu nói, kết quả buổi sáng hôm nay khi tôi gõ cửa phòng cô bé..." liền phát hiện không thấy Tiểu Lộng đâu cả.

Duy Đóa vô cùng hỗn loạn.

Cô vội vàng gọi điện thoại đến nhà cha mẹ, vừa có người nhận, cô liền chất vấn, "Cha, mẹ, rốt cuộc hai người đã nói gì với Tiểu Lộng?"

"Có nói gì đâu, chỉ nói sự thật là con sắp lập gia đình, không thể mang theo một đứa con riêng." Người tiếp điện thoại là mẹ cô.

Toàn thân Duy Đóa phát lạnh.

"Mẹ… "

"Duy Đóa, con không thể tiếp tục chăm sóc Tiểu Lộng! Thân thế Tiểu Lộng không thể giải thích rõ, sẽ liên lụy đến con rất nhiều! Nếu sau này con không thể nói rõ với nahf họ Tống, càng thêm phiền toái hơn!" Mẹ cô lạnh lùng nói.

Vì vậy, cha mẹ cô vì tương lại yên tĩnh quyết định đuổi Tiểu Lộng đi?

Cả người Duy Đóa đều bắt đầu phát run.

"Mẹ, Tiểu Lộng là người nhà của chúng ta!" Vì sao đã qua nhiều năm như vậy , cha mẹ vẫn không thể nào chấp nhận được sự tồn tại của Tiểu Lộng?

"Con gái của tội phạm cưỡng gian cũng xứng làm người nhà của chúng ta sao?" Mẹ cô lạnh lùng giễu cợt.

Đủ rồi!

"Duy Đóa, con giới thiệu Phỉ Nhiên với cả nhà chúng ta, nhưng không giới thiệu sự tồn tại của Tiểu Lộng, trong lòng con có lẽ cũng giống như chúng ta mà thôi, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện? !" Mẹ cô cho rằng đã vạch trần được cô, vô cùng đắc ý .

Không! Không phải như vậy! Chỉ là thân thế của Tiểu Lộng quá nhạy cảm, còn cô cũng không muốn nhắc với Tống Phỉ Nhiên đoạn quá khứ cô đã cố gắng vùi lấp kia!

Có lẽ mẹ cô cũng đã nói với Tiểu Lộng như vậy, cho nên con bé mới hiểu lầm!

Trong lòng Duy Đóa vô cùng bứt rứt, cô cũng không nói thêm gì, cúp điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài.

Cô nhất định phải tìm được Tiểu Lộng trở về! Con bé còn nhỏ như vậy, nếu lưu lạc đầu đường, biết làm sao bây giờ? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.