Cả đêm lại thêm mấy lần khiến Cố Vân Thanh mệt đến chết đi sống lại. Cô rút ra bài học cho chính bản thân mình, không được bỏ đói một con sói quá lâu, nếu không người bị thương chỉ có mình.
Sáng sớm anh thức giấc thấy cô mở mắt chau mày, anh lo lắng xoa đầu cô.
- Bà xã. Có chuyện gì vậy ?
- Rất đau.
Cô chỉ chỉ vào nơi hạ thân của mình, anh cúi người xuống xem, sưng đỏ một vùng, cũng làm không biết bao nhiêu lần còn gì...
Cô kéo chăn lên phủ kín đầu, anh mỉm cười kéo cô ra ngoài hôn lên vai cô.
- Đêm qua đã thấy, đã sờ, đã hôn. Làm cũng làm hết rồi, chỉ có con là chưa sinh thôi, em ngại cái gì ?
Cô đỏ mặt tía tai, đáng ghét, người này lại ăn nói như vậy.
- Dù sao cũng là lần đầu tiên...
- Vậy sau này chúng ta làm thật nhiều.
- Mới không cần.
- Nhưng anh cần.
Anh cười hôn cô, cô lúc nào cũng đáng yêu làm anh không muốn rời.
- Em ngủ thêm chút đi. Anh đến trường, lát nữa sẽ về đưa em đi đăng ký kết hôn.
- Tạm biệt.
Anh hôn lên vầng trán rộng của cô sau đó bước vào phòng tắm rồi đi học. Cô nằm trên giường suy nghĩ về tương lai. Cả nhà bốn người cô và anh cùng con trai con gái sống thật hạnh phúc. Hơn mười phút sau đó mẹ anh lẻn vào phòng ngồi xuống giường.
- Đau lắm hả con ?
Cô đỏ mặt cười cười. Mẹ anh nói tiếp.
- Lần đầu thì phải vậy. Sau này sẽ không đau nữa. Mà mẹ dặn này. Hôm nào nó muốn ấy thì mình phải kiêu, nói hôm nay mệt hay không vui gì đó. Mà cũng đừng để nó chủ động nhiều quá, đôi khi mình cũng phải chủ động trong chuyện vợ chồng. Gặp tiểu tam thì giải quyết nhanh gọn, mẹ luôn ủng hộ con.
- Mẹ... đừng nói vậy mà.
Cô ngại lắm rồi. Mặt đã đỏ như tôm luộc.
- Da mặt của con gái mẹ mỏng vậy sao. Được rồi, con ngủ đi, lát nữa Tuấn Kỷ về đưa con đi chơi.
- Dạ.
Lý Nguyệt Nguyệt đi, cô liền nhảy vào phòng tắm. Lát sau cô mặc quần jeans và áo thun rất thoải mái. Cô xuống bếp ăn sáng sau đó ngồi trên sofa đọc tạp chí.
Lúc anh về đã là chín giờ. Thấy cô ngồi trong phòng khách đọc tạp chí tư vấn nước hoa thì vui vẻ đi đến.
- Bà xã. Chúng ta đi thôi.
- Đi đâu...
- Đi đăng ký kết hôn.
- Được.
Cô cười. Anh nắm tay cô ra xe chở cô đi. Tại cục dân chính, anh cùng cô ngồi ở ghế chờ. Hôm nay là ngày đẹp, nhiều người chen nhau đi đăng ký kết hôn, cô và anh đã chờ hơn ba mươi phút. Cô nóng nực mồ hôi ướt cả lưng. Anh nhìn thấy cô thở nặng nhọc, lấy sổ hộ khẩu nhà anh quạt cho cô.
- Hay là anh vào đó kêu họ làm cho chúng ta ngay bây giờ ?
- Cứ ngồi chờ. Em không sao.
Cùng lúc đó Châu Mỹ Na và Vân Hân Nhi đi xem anh trai của Châu Mỹ Na đăng ký kết hôn thì gặp cô và anh vội lại bắt chuyện.
- Anh Tuấn Kỷ. Anh đến đi đây làm gì ?
- Tôi đưa vợ đến đăng ký kết hôn.
Châu Mỹ Na nhìn sang cô, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
- Cố Vân Thanh. Không ngờ cô lại câu được một con cá lớn như vậy.
- Chắc cô muốn kết cục giống như Bạch Ngọc Lộ ?
Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn Châu Mỹ Na làm cô ta rùng mình. Vân Hân Nhi đứng một bên không dám nói gì cả...
- Anh Tuấn Kỷ. Vân Thanh cậy thế ăn hiếp em...
- Cô ấy muốn thế nào cũng được.
- Em nhớ không lầm hai người chỉ yêu nhau một năm. Tại sao lại vội kết hôn đến như vậy ?
- Làm sao đây ? Con tôi ở trong bụng mẹ được ba tháng rồi mà hôm nay mới đăng ký kết hôn. Chúng tôi còn phải chờ sau khi sinh xong mới tổ chức tiệc cưới.
- Có... có thai rồi sao ?
- Phải.
- Anh Tuấn Kỷ. Chúng em có việc bận, hẹn gặp anh hôm khác.
Vân Hân Nhi tạm biệt anh dắt tay Châu Mỹ Na đi, nếu còn ở lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà cô nghe anh nói chuyện mang thai ba tháng thì phì cười. Gì chứ, đêm đầu tiên là hôm qua. Hôm nay đã mang thai ba tháng. Người này thật là...
Một lát sau thì anh đưa cô vào nơi đăng ký. Cầm trên tay tờ giấy màu đỏ lòng anh vui vẻ muốn bay lên, trong hộ khẩu nhà anh đã có tên cô, từ nay về sau cô là của một mình anh !