Hơn một tuần sau đó thì chân cô đã lành. Anh vẫn đi học bình thường nhưng về đến nhà lại ru rú trong phòng với cô.
- Bà xã. Anh đã chọn ngày rồi. Tháng sau chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.
- Không cần đâu.
- Làm sao lại không cần ? Anh muốn cho cả thế giới biết em là người Lâm Tuấn Kỷ anh yêu thương, để em đi đến đâu cũng có người gọi một tiếng Lâm phu nhân. Vợ à, em chịu khổ nhiều rồi, anh chỉ cho em một hôn lễ làm sao đáp đủ những gì em đã vì anh.
Phải. Cô vì anh thích trẻ con mà ngay cả biện pháp tránh thai cũng bỏ qua mặc dù chỉ mới hai mươi tuổi, cô yêu thích tự do, không muốn làm mẹ quá sớm, nhưng anh quá thích trẻ con, cô đành phải sinh cho anh...
Cô bị anh làm cảm động. Mũi nghẹn nghẹn khóc nấc lên. Anh bị cô dọa sợ, ôm cô vào lòng hôn lên mắt cô.
- Được được. Không làm lễ cưới cũng được. Anh không ép em.
- Ông xã. Em thật sự rất yêu anh, từ trước đến nay chỉ có anh là tốt với em nhất, em không thể không có anh...
Vừa rồi cô kêu tiếng 'ông xã' làm anh vô cùng thích thú. Lại thêm 'em thật sự rất yêu anh', tâm trạng của anh lúc này bay bổng trên chín tầng mây, được rồi, Lâm Tuấn Kỷ hai mươi năm nay tự hào mình không bại dưới tay lũ đàn bà ngu xuẩn ngoài kia, bây giờ bại dưới tay cô gái nhỏ này, anh có chết cũng không ngờ được, bản thân lại yêu say đắm một cô gái.
- Bà xã. Anh cũng rất yêu em. Chỉ cần em vui vẻ là được.
Cô gật gật đầu, anh an lòng mà tính tới bước tiếp theo.
Anh lật người nằm trên cô, áp môi mình vào môi cô hôn ngấu nghiếng, tay anh xoa nắn mạnh mẽ ngực cô, cô khẽ ưm vài tiếng làm anh càng thêm thích thú, anh cởi hết quần áo của hai người, trêu đùa trước ngực cô, để lại dấu hôn cả một vùng cổ. Cô sắp nhịn không được, nhưng anh vẫn cố ý trêu chọc không để cô được thỏa mãn.
- Tuấn Kỷ... em... em sắp chịu hết nổi...
- Thì sao ?
- Em muốn... em muốn anh.
- Muốn thì tự đến.
Anh bật dậy ngồi ở đầu giường, cô đắn đo một lúc sau đó cũng bật dậy ngồi vào lòng anh để anh được tiến sâu vào cô. Cô ngồi trong lòng để anh ôm và cử động, mỗi một cử động của anh đều làm cô muốn nổ tung ra, anh hôn lên ngực cô, khẽ cắn nụ hoa trước ngực, cô nắm tóc anh ép sát đầu anh vào ngực mình, cô không còn nhớ gì nữa rồi, lần này khiến cô đê mê.
- Tuấn Kỷ. Nhẹ một chút... anh làm mạnh quá... Đúng đúng, chính là chỗ đó... ưmmm...
- Bà xã. Em thích không ?
- Thích... A. Tuấn Kỷ, nhẹ một chút, nhẹ một chút... Em chết mất. Tuấn Kỷ !
Cô nhận thấy tiếng kêu của mình càng kích thích anh cử động mãnh liệt hơn nên ngậm chặt miệng lại. Anh từ trước ngực ngước lên thấy cô đỏ mặt.
- Bảo bối. Gọi tên anh, vì anh mà kêu lên...
- Tuấn Kỷ. Em... em chịu không nổi nữa... Tuấn Kỷ...
- Ngoan ! Anh yêu em...
Cho đến khi cao trào, anh xuất vào bên trong cô một luồng tinh dịch nóng hổi. Anh gầm lên một tiếng, đáng ghét, cô lúc nào cũng làm anh lên tận mây xanh, đúng là quá đỗi tuyệt vời.
Đêm đó lại thêm nhiều lần nữa, cô mệt lã người nằm trong ngực anh cười e thẹn.
- Ông xã. Anh nói xem nên đặt tên con là gì ?
- Ừm. Con trai là Lâm Tuấn Khôi, con gái là Lâm Vân Huyên. Được không ?
- Được. Em sẽ sinh cho anh thật nhiều con...
- Hai đứa là đủ rồi. Anh không muốn em mệt mỏi. Vợ à, bây giờ có lẽ anh nên cô gắng để em mang thai, năm sau có con, mẹ con em là lý do thích hợp nhất để anh có động lực kiếm tiền.
- Đáng ghét.
- Hôm nay anh mới biết là em rất có sức quyến rũ anh.
- Anh cũng vậy.
- Nơi đó... có đau không ?
- Một chút thôi. Không như hôm trước.
- Vậy thì được rồi.
Anh cười tà cùng cô triền miên suốt đêm. Anh đã quyết rồi, nhanh chóng có con để cô ngoan ngoãn ở nhà...