Hướng Thanh im lặng, chàng cúi đầu dùng cành cây vẽ lên mặt đất, chau mày không biết đang nghĩ gì, lâu sau mới hỏi:
“Miêu Miêu cô nương, nhà cô như thế nào?”
Thấy chàng nói chuyện với mình, tôi vô cùng hoan hỉ, thế là vội vàng ngồi
xuống cạnh chàng, kể cho chàng nghe về mấy chỗ cảnh đẹp ở Huyền Thanh
Cung, rồi cả chiếc giường gỗ mềm mại, những loài hoa cỏ rất ngon ở hậu
hoa viên, cái lọ hoa đẹp mà dễ vỡ, rồi cái hành lang dài khiến tôi
thường xuyên lạc đường.
Hướng Thanh nghe rất chăm chú, nhưng sắc
mặt thì vô cùng khó coi, cuối cùng chàng thở dài một tiếng, ném cành cây trong tay, cười gượng gạo:
“Không còn sớm nữa, đến giờ dùng bữa sáng của Mao Sơn rồi, chúng ta quay về đi.”
“Huynh không tìm A Hoa nữa hả?” Tôi vội vàng hỏi.
Chàng giải thích với tôi:
“A Hoa là tên con mèo hôm qua tôi nhặt về, tôi nghĩ chắc nó không thích tôi nên bỏ đi rồi.”
“Làm gì có chuyện không thích huynh! Không có đâu!” Tôi vội vàng lắc đầu biện giải.
“Nếu thích thì nó sẽ tự quay về, thế nên tôi không tìm nữa.” Hướng Thanh rảo bước nhanh, “Tôi đưa cô xuống núi ăn sáng đã nhé.”
Tôi đi theo chàng, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, không rõ cảm xúc lúc này là gì. Thích Hướng Thanh, A Hoa sẽ quay về, không thích Hướng Thanh, A
Hoa sẽ không quay về nữa. Đương nhiên là tôi thích chàng rồi! Nhưng...
nhưng Ngân Tử không cho tôi biến thành mèo thì phải làm thế nào?
Tâm sự trùng trùng, tôi chẳng còn biết bữa sáng có mùi vị như thế nào, chỉ
cảm thấy có rất nhiều sư huynh ngồi xung quanh tôi, khiến chỗ ngồi của
tôi trở nên chật chội. Thế là tôi cũng chẳng còn muốn ăn, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi vội vã bỏ đi.
Ngân Tử tới tìm tôi, nói là bài học
trên Mao Sơn bắt đầu rồi, người mới tới làm quen với lịch sử và pháp bảo trấn sơn của Mao Sơn trước, thất sư huynh rất ân cần đưa chúng tôi vào
Tàng Bảo Các, trong tháp hai bên treo đầy những bức tranh toàn những ông già và các loại pháp khí hoặc mới hoặc cũ.
Vị thất sư huynh dẫn
đường có thân hình trung bình, ngũ quan anh tuấn, trông có vẻ thanh tú,
tính tình dễ chịu, thế nên chịu trách nhiệm đón khách ở Mao Sơn. Hắn nói chuyện ý tứ rõ ràng, thứ gì cũng khen lên tận mây xanh, còn nói đều là
những vũ khí lợi hại thu phục yêu quái. Tôi với Ngân Tử là hai yêu quái, ở trong đó ngó đông, ngó tây, còn chạm vào vài món trong đó mà có thấy
chỗ nào lợi hại đâu.
Đi lên đỉnh tháp, trước mặt xuất hiện một
thanh bảo kiếm, và một bộ khôi giáp rách nát. Mắt tôi sáng lên, lập tức
lao tới. Nhìn hai món đồ chằm chằm, không làm sao dịch chân đi được.
Thất sư huynh lại gần, đắc ý nói:
“Hai món này là trấn sơn chi bảo trong số các trấn sơn chi bảo, kiếm tên là
Tô Mi, khôi giáp tên là Đa Bảo, đó chính là hai món đồ mà Bích Thanh
Thần Quân trên Thiên Giới để lại chốn nhân gian! Nghe nói là dùng Cửu
Thiên Huyền Hỏa luyện thành, nhiễm đầy yêu huyết, nghe nói bất cứ con
yêu quái bào cũng sợ ngài ấy, gặp là bỏ chạy.”
Ngân Tử nghe xong thì liếc mắt nhìn tôi, như cười như không. Tôi cố gắng nhớ lại, đáp khẽ:
“Hôm mang đồ đến, bữa tối của ta hình như là cá Tô Mi với cá Đa Bảo...”
“Quả nhiên...” Ngân Tử lẩm bẩm, “Cái tên khó nghe như vậy đâu giống là hắn đặt chứ.”
“Ừm, chàng vốn định đặt là Tam Hoa hoặc Miêu Miêu, nhưng người luyện kiếm
nói nếu đặt tên này cho bảo bối của ông ấy thì ông ấy sẽ lập tức nhảy
xuống từ Nam Thiên Môn, chết đi cho xong, thế là sư phụ bèn bảo ta đặt
tên...”
Ngân Tử lườm tôi:
“Tên của Oa Oa không phải là vì khi tới nó mới chỉ là một đứa trẻ con, tên của Tiểu Lâm vì hắn tới rừng chứ đấy chứ?”
“Không phải, tên của Tiểu Lâm nghe nói là vì hôm hắn tới, sư phụ bị dính mưa ở dưới trần gian...”
“Sao không gọi là Tiểu Vũ?”
“Vì có một thị nữ tên là Tiểu Vũ rồi, sao ngươi lại biết?”
“Ta... thôi bỏ đi.”
Hai chúng tôi chụm đầu thì thầm to nhỏ một hồi lâu thì nghe thấy thất sư huynh lên tiếng:
“Sư muội, đồ trong tháp xem hết rồi, khi nào xuất sư, sư phụ sẽ tặng cho
muội một món đồ phòng thân, tới khi đó là có thể dùng đến.”
Tôi lập tức cười tươi như hoa:
“Tôi muốn có Tô Mi và Đa Bảo.”
“Ha ha, đừng nằm mơ, những món này chỉ bày ra cho mọi người thèm thôi.”
Thất sư huynh chỉ cười, lát sau lại nói, “Sư phụ của chúng ta cái gì
cũng tốt, chỉ có điều là tính tình hơi nhỏ mọn, năm xưa lục huynh xuất
sư, được cho kính Tầm Yêu, đó là nể tình huynh ấy toàn đi tới những nơi
nguy hiểm, làm việc chăm chỉ, thế là mới phá lệ một lần, sau lần đó còn
tiếc mãi.”
Chiếc kính Tầm Yêu đó đã bị Hướng Thanh cầm ở Y quán rồi, không biết đã chuộc về hay chưa...
Ra khỏi cửa, thất sư huynh nói việc tu hành trên núi rất đơn giản, thư các có rất nhiều loại thư tịch, có thể tùy ý mượn đọc, nếu muốn tập võ thì
tới Tây Đường, ở nơi đó có tam sư thúc dạy dỗ, nhưng hắn đề nghị chúng
tôi không nên đi, bởi vì tam sư thúc nghiêm khắc như một con quỷ, không
có việc gì thì tốt nhất là nên tiếp xúc ít thôi. Sau khi làm quen với
mọi thứ thì theo các sư huynh đi bắt yêu quái hoặc đi xem phong thủy, để bọn họ dạy bảo thêm. Sau đó thất sư huynh còn hỏi Ngân Tử với vẻ ngượng ngùng:
“Bản lĩnh thu phục yêu quái của ta cũng tạm được, nếu sư muội... có hứng thú thì ta sẽ đưa muội đi.”
Ngân Tử tái mặt:
“Tạ... tạ ơn mỹ ý của sư huynh, tôi... tôi rất sợ yêu quái, thế nên tôi cứ đọc sách trước đã.”
Thất sư huynh vẫn không bỏ cuộc:
“Xem phong thủy ta cũng biết.”
“Tôi... tôi đến giờ vẫn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.”
Bình thường đi ra ngoài chẳng phải toàn do hắn dẫn đường sao? Sao lại không
phân biệt được phương hướng? Tôi nghi hoặc nhìn Ngân Tử, thấy trán hắn
vã mồ hôi, mặt thì cười rất ngốc. Sắc mặt của thất sư huynh thoáng tối
đi, sau đó lại sáng bừng lên:
“Thế thì ta đưa muội đi đọc sách nhé.”
“Hôm nay tôi hơi đau đầu, thấy trong người khó chịu...” Ngân Tử nói tiếp.
“Thế làm sao được, để ta đưa muội đi khám đại phu.” Thất sư huynh không chịu buông tha.
Ngân Tử đưa mắt nhìn tôi cầu cứu, tôi vò đầu bứt tai một lúc, cố gắng nghĩ
xem ngày trước Oa Oa cùng Cẩm Văn muốn thoái thác việc gì đó thì viện cớ gì, cuối cùng do dự nói:
“Ngân Tử... phải về thêu hoa.”
“Thêu hoa?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Hắn rất thích quét dọn, thêu thùa, may vá, ngày nào không làm là thấy khó chịu.”
Thất sư huynh vỡ lẽ ra, khen ngợi:
“Ngân Tử cô nương đúng là hiền lương thục đức.”
Ngân Tử càng tái mặt hơn:
“Đây là bổn phận của nữ nhi mà...”
“Ta thực sự hy vọng có cơ hội tận mắt nhìn tư thế xinh đẹp của Ngân tử cô nương khi thêu hoa.”
Ngân Tử điên đầu, cái mỹ danh hiền lương thục đức của hắn sau khi qua miệng
của thất sư huynh đồn đại, Ngô đạo trưởng lập tức triệu kiến hắn, và đưa cho hắn vài cái cẩm bào, yêu cầu hắn thêu hình hoa nở phú quý trên đó,
Ngân Tử nghe xong yêu cầu thì muốn ngất luôn, vô cùng phẫn nộ, muốn xé
rách tôi ra.
Tôi thấy thật oan ức, bản thân tôi không nghĩ ra
được cái cớ nào, hắn cứ bắt tôi nghĩ... Hơn nữa cái cớ này thực sự rất
hữu ích, chẳng phải đã giải quyết vấn đề một cách thành công sao?
Ngân Tử giận dữ, không chịu tha thứ cho tôi, nhưng việc tới nước này thì
cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn chỉ đành nhanh chóng triệu tập Oa Oa
từ Hoa Phủ tới, nỗ lực học nữ công mặc cho Oa Oa đang phải cố nín cười
tới suýt thì bị nội thương. Tài năng của hắn trong lĩnh vực này thật
tuyệt... Không lâu sau đã thêu rất đẹp, hơn nữa nhờ có Oa Oa giúp đỡ nên mấy chiếc cẩm bào đó đã thêu xong nhanh chóng, được Ngô đạo trưởng
thích lắm. Điểm không tốt duy nhất là cứ thêu được nửa canh giờ, hắn lại lao tới đánh tôi một trận...
Tôi tự biết mình có lẽ đã làm sai
điều gì đó, thế là rất tình nguyện giúp đỡ, nhưng cầm kim thêu được một
khắc đồng hồ là chẳng hiểu tư duy của tôi đã trôi tuột tận đâu đâu, cây
kim trong tay cứ đâm vào đầu ngón tay, khiến đầu ngón tay thủng lỗ chỗ,
thế là bọn họ đuổi tôi ra ngoài với lý do làm vướng tay vướng chân họ.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Ngân Tử khi chăm chỉ ngồi thêu khiến tiếng tăm
của hắn ở Mao Sơn tăng lên nhanh chóng, rất nhiều sư huynh đều nói một
nữ nhân hiền thục như thế mà không cưới thì thật phí hoài, ngày nào cũng có bao nhiêu quà cáp, thư từ được gửi đến, khiến nhất bách tam thập
thất sư huynh cứ tươi roi rói, đặc biệt là thất sư huynh, thậm chí hắn
còn thề là cả đời cả kiếp này chỉ cần một mình Ngân Tử, ngày nào không
có việc gì là ngồi ngoài cửa lớn nơi chúng tôi ở, ngày nào cũng nghĩ
cách tặng quà độc đáo, chỉ mong giai nhân để mắt tới.
Ngân Tử chỉ có một từ:
“Cút.”
Thất sư huynh vẫn kiên định, nói:
“Sẽ có một ngày ta làm lay động được trái tim muội!”
Ngân Tử nghe xong thì muốn khóc:
“Cầu xin huynh, mau cút đi...”
Thất sư huynh:
“Ta sẽ khắc phục khó khăn.”
Ngân Tử khóc thật.
So với sự hiền thục của Ngân Tử thì tôi chẳng có gì để so sánh, tuy rằng
cũng có không ít sư huynh tặng quà cho tôi, nhưng đều là mấy món đồ ăn
vặt hay trang sức nhỏ, tôi đều không thích, thế là tôi ném cho Liễu Văn
Chỉ và Dương Diệc Lan ăn, còn mình ngày nào cũng nghĩ cách xuống núi bắt trộm gà ăn. Điều duy nhất khiến tôi thấy may mắn là Hướng Thanh không
nói ra chuyện một ngày tôi ăn sáu bữa cơm, nếu không chắc Ngân Tử sẽ đặt thêm cho tôi cái biệt hiệu là “thùng nước gạo” mất...
Còn về bọn mèo khốn kiếp ở trên núi, tôi bớt thời gian xắn tay áo lên bắt hết,
giáo dục cho một bài, nói với chúng rằng cướp người thương của người
khác là không tốt! Đùi của Hướng Thanh là thuộc về tôi! Ai còn dám trèo
lên đùi chàng nằm thì tôi sẽ chặt đứt chân của kẻ đó.
Bọn chúng
đều phản đối, nói tôi là như thế là không nhân hậu. Tôi lập tức tỏ ra là con mèo lưu manh, ta chẳng sợ ai cả và một chưởng đập vỡ một tảng đá
cao bằng người ngay trước mặt chúng. Thế là chúng cúp đuôi ngoan ngoãn
bỏ đi hết.
Hướng Thanh không tìm được đám mèo đó thì hình như
không vui lắm. Chàng thẫn thờ ngồi trên một tảng đá lớn, ngắm cảnh dưới
chân núi, không biết đang nghĩ gì. Tôi nhân cơ hội đó, tới an ủi chàng:
“Sư... Hướng đại ca, huynh lại tới đây à?”
“Ừm.” Hướng Thanh nheo mắt bởi ánh nắng, “Mèo trên ngọn núi này đều biến mất cả rồi, cô có nhìn thấy chúng không?”
Tôi lắc đầu đầy vẻ trong sáng, giả bộ chẳng biết gì cả, sau đó nhìn vào
chân chàng, đấu tranh nội tâm rất gay gắt, suy nghĩ xem có nên bò lên đó không.
Lại một sự im lặng, tôi còn chưa suy nghĩ xong thì Hướng Thanh đã lên tiếng:
“Bảo vật tổ truyền của cô, sư phụ rất thích, tôi vẫn nghĩ cách để đòi nó về cho cô.”
Bảo vật tổ truyền nào? Tôi nghĩ ngợi rất lâu mới nhớ ra, vội vã lắc đầu:
“Không cần nữa, mà kính Tầm Yêu của huynh quan trọng lắm phải không... Miêu Miêu giúp huynh lấy nó về.”
“Không cần phải lo, ta sẽ tự chuộc nó về.” Hướng Thanh nói đơn giản.
Sau câu nói đó, chúng tôi chẳng biết phải nói gì nữa, cuối cùng tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng đầy mong đợi:
“Ở gần Mao Sơn có nơi nào chơi được không?”
“Cách đây khoảng mười dặm có Tàng Long Cốc, truyền thuyết nói ngày trước Bích Thanh Thần Quân của Thiên Giới sau một trận đại chiến với Diêu Dương
của Ma Giới, đã vũ hóa ở nơi đó. Trấn sơn chi bảo của Mao Sơn chúng ta
cũng được lấy về từ nơi đó.” Hướng Thanh nghiêm túc giảng giải, quay đầu lại nói với tôi, “Nếu cô thích thì có thể tới đó chơi.”
Tàng
Long Cốc, ba tiếng ấy như tấm bùa gọi hồn tôi. Một cảm giác đau đớn thấu xương dội lên, tôi hốt hoảng nắm lấy tay Hướng Thanh, lắc đầu nói,
“Không tới chỗ đó... không thể tới chỗ đó được, Miêu Miêu không muốn
đi.”
“Không đi, không đi, ta chỉ nói thế thôi mà,” Hướng Thanh ngơ ngác, “Cô đừng khóc nữa, cô sao thế?”
“Đó là nơi huynh... Bích Thanh Thần Quân chết mà, ta không muốn đi.”
“Ừm, tuy rằng những ghi chép về Bích Thanh Thần Quân rất ít, nhưng người này coi cái ác như kẻ thù, trắng đen rõ ràng, là tấm gương để ta noi theo
và học tập suốt đời.” Hướng Thanh nghi hoặc nhìn tôi. “Vì sao cô biết
ông ấy? Thất sư đệ nói à?”
“Ta thích Bích Thanh Thần Quân.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt, kéo tay áo chàng, “Rất, rất thích.”
“Rất ít người nói thích thần tiên.” Hướng Thanh nhìn tay tôi, cảm giác như bị điện giật, nhưng không đẩy ra, “Cô đặc biệt thật.”
“Huynh thích Tàng Long Cốc?”
“Không, nhưng luôn cảm thấy ở nơi đó có một thứ gì đó quan trọng lắm đang chờ ta phát hiện, thế nên thi thoảng ta lại tới đó.”
“Đó không phải là chỗ tốt, huynh đừng tới nữa.”
“Được.” Hướng Thanh nói với tôi đầy vẻ thương yêu, “Ta nghĩ Bích Thanh Thần
Quân trên Thiên Giới chắc chắn rất được yêu mến, một người vừa mạnh mẽ,
thông minh, lại làm việc ngiêm túc nữa, chắc chắn là một đối tượng tốt
nhất trong lòng các nữ nhân.”
“Không phải đâu.” Tôi vội vàng trả
lời, “Họ nói Bích Thanh Thần Quân là người tính tình khó chịu, không có
đầu óc, không biết nói chuyện, không biết suy nghĩ cho người khác, hầu
như chẳng có ai chịu chơi với chàng, cũng không ai chịu cưới chàng.”
“Truyền thuyết sao...” Gương mặt của Hướng Thanh thoáng ngây lại, rồi bật cười
đau khổ. “Ta nên thấy may mắn rằng mình không phải là người như thế
sao?”
“Không phải không phải.” Tôi lắc đầu, “Huynh với chàng giống y nhau, đều là người như thế.”
Đầu Hướng Thanh xì khói đen:
“Tính tình khó chịu, không có đầu óc, không biết nói chuyện, không biết suy nghĩ cho người khác?”
Tôi ra sức gật đầu.
Thế là Hướng Thanh im lặng, tiếp tục cầm cành cây vẽ vòng tròn lên mặt đất.
Tôi không biết chàng không vui vì việc gì, lại nhào tới tiếp tục nói giọng vui vẻ:
“Miêu Miêu thích nhất là Bích Thanh Thần Quân.”
“Thích người tính tình khó chịu, không có đầu óc, không biết nói chuyện, không biết suy nghĩ cho người khác?”
“Miêu Miêu thích huynh.”
Hướng Thanh ngây người, cành cây trong tay rơi xuống đất, cả người chàng như
biến thành một bức tượng gỗ, duy trì một tư thế như vậy rất lâu.
Tôi sợ chàng nghe không hiểu, vội vàng lặp lại như súng liên thanh:
“Ta thích huynh, thích huynh, thích huynh.”
“Ta... có tài cán gì” Hướng Thanh hoàn hồn lại, nụ cười chát đắng.
“Huynh cưới ta được không?” Tôi vẫn không buông tha, ngây thơ hỏi, “Chúng ta có thể sinh con.”
Hướng Thanh đẫn đờ, lâu sau mới nói:
“Chúng ta mới quen nhau vài ngày...”
Tôi áp sát hơn vào chàng:
“Không sao cả.”
Hướng Thanh rụt về phía sau, toát mồ hôi lạnh:
“Chúng ta vẫn chưa tìm hiểu về nhau.”
Tôi lại áp sát chàng thêm một chút:
“Không sao cả.”
Hướng Thanh tiếp tục lùi về sau:
“Như thế thì nhanh quá.”
Tôi tiếp tục áp sát vào chàng:
“Không nhanh, không nhanh, còn chậm lắm.”
Cuối cùng cả người Hướng Thanh ngã khỏi tảng đá đang ngồi, tôi vội vàng lại
gần đỡ chàng lên, tiếp tục nghiên cứu chủ đề kết hôn và sinh con.
“Kết hôn không phải cứ thích nhau là có thể ở bên nhau.” Hướng Thanh trả lời rất kỳ lạ.
“Thế còn cần những gì?” Tôi không hiểu.
“Miêu Miêu cô nương, cô rất xinh đẹp, tính tình cũng đáng yêu, bất cứ nam
nhân nào cũng muốn cưới cô.” Hướng Thanh có vẻ buồn rầu. “Ta chẳng có sở trường nào, ai cũng tài giỏi hơn ta.”
“Sở trường gì? Đó là cái gì?” Tôi vẫn không hiểu lắm.
Hướng Thanh cười khổ:
“Miêu Miêu chịu để mắt tới là vinh dự của ta, nhưng hôn nhân là đại sự, phải
cân nhắc kỹ lưỡng, đừng dễ dàng đưa ra quyết định như vậy.”
Tôi còn định hỏi chàng thế nào là để mắt thì chàng đã vội vàng bỏ chạy.
Nhìn bóng chàng rời đi, trong lòng tôi thấy hơi thất vọng. Chẳng nhẽ tôi cầu hôn như thế là sai sao? Hay là tôi nên trực tiếp hơn nữa? Có thể nói
một cách uyển chuyển rằng sau này chúng tôi hãy cùng nhau sinh thật
nhiều con? Hay là cứ làm như ngày trước Hỷ Nương dạy tôi công phu trên
giường, cứ cởi quần áo ra rồi bò lên giường chàng, nhào vào lòng chàng?
Bực bội quá đi mất. Quên mất là sư phụ của Miêu Miêu rất khó giải quyết, tư tưởng, đạo đức quan của con người cũng rất khó giải quyết, hình như
hoàn toàn không thích hợp với tư tưởng của tôi. Đối với mèo mà nói,
thích ai thì cứ tới mời gọi người ta là được rồi! Thật là phiền phức!
Quay về chỗ ở, Ngân Tử vẫn đang nghiến răng chiến đấu với đống chỉ thêu, hắn thấy tôi quay về thì cốc mạnh lên đầu tôi để hả giận, đầu của Miêu Miêu có phải làm bằng đá kim cương đâu, đánh nhiều cũng thấy đau chứ, thế là tôi nhân lúc hắn không chú ý, rón rén chạy ra ngoài.
Thất sư huynh thấy tôi đi ra thì vội vàng chạy tới hỏi:
“Ngân Tử cô nương lâu rồi không thấy ra ngoài, cứ ở trong nhà suốt không tốt
đâu, ta mang một ít bánh mật tới, nhờ Miêu Miêu cô nương mang vào giúp
ta.”
Tôi khinh bỉ nhìn món bánh mật ngọt gắt, sau đó mở miệng nói:
“Huynh tặng cái này Ngân Tử không thích đâu.”
“Thế... Ngân Tử cô nương thích cái gì?” Thất sư huynh háo hức.
“Hắn thích vịt quay.” Tôi liếm miệng thèm thuồng, “Mỗi ngày huynh mang một con tới đây, chắc chắn là hắn thích.”
Thất sư huynh trầm ngâm suy nghĩ, rồi vội vã bỏ đi.
Tôi chán nản đi loanh quanh vài vòng, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn gặp
Hướng Thanh, đó có phải là một ngày không gặp tựa ba thu không? Vì sao
mới có một canh giờ không gặp chàng mà tôi đã cảm thấy như ba mươi thu
trôi qua rồi?
Nhân lúc Ngân Tử còn đang mải miết ngồi thêu, không có thời gian để quản lí tôi, tôi len lén tìm chỗ nào đó không có người
rồi biến thành mèo, ung dung đi vào phòng của Hướng Thanh.
Chàng
đang dốc mấy đồng bạc vụn trong cái ống trúc ra đếm, thấy tôi quay về,
chàng vui lắm, vội vàng vào bếp làm cho tôi một đĩa cá to, mặc cho tôi
ăn thỏa thích. Sau đó chàng lại tiếp tục đếm bạc, vừa đếm vừa thở dài.
Tôi không biết chàng đếm bạc làm gì, thế là nhảy lên đùi chàng làm nũng, cố cào lên ngực chàng, không chịu bỏ đi. Một nam nhân thân hình gầy gò,
trang phục quý giá từ ngoài bước vào, hắn nhìn Hướng Thanh, cười nói:
“Sao hả? Đệ cũng bắt đầu nghĩ đến tiền rồi à? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây chăng?”
“Không ạ.” Hướng Thanh vét hết chỗ bạc vụn trên bàn cất đi, rồi khách khí nói, “Tứ sư huynh từ sau khi thành thân lâu lắm rồi mới quay về, đại sư tỷ
vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, thi thoảng ta cũng phải quay về thăm tiểu sư
đệ chứ, nhân tiện khoe rằng Tiểu Lam sắp sinh con rồi, các đệ mau chuẩn
bị quà mang tới nhà ta để chúc mừng đi.” Gã đàn ông được gọi là tứ sư
huynh cười ha hả ngồi xuống, “Nói đi cũng phải nói lại, đệ từ trước tới
giờ chẳng phải rất thanh cao sao? Giờ cần tiền làm gì?”
“Không có gì.” Hướng Thanh có vẻ ngượng ngùng.
“Để ta đoán xem nào.” Tứ sư huynh xoa cằm, đôi mắt nhỏ dài của hắn khi cười trông như một con hồ ly. “Mẫu thân của đệ bị bệnh?”
“Huynh đừng nói linh tinh.” Hướng Thanh có vẻ không vui.
“Đệ làm hỏng đồ của người ta phải bồi thường.” Tứ sư huynh tiếp tục suy đoán.
“Không.”
“Đệ lại gặp ai đó cần cứu tế?”
“Không phải.”
“Ai dà, rốt cuộc là vì sao?” Tứ sư huynh bực bội đứng lên đi qua đi lại mấy vòng.
“Đừng đoán nữa, chẳng ra sao cả.”
Tứ sư huynh đột nhiên cúi xuống, nhìn thẳng vào chàng:
“Chẳng nhẽ... đệ thực sự thích cô nương đó?”
“Không phải.” Mặt Hướng Thanh đỏ bừng lên, “Huynh đừng có nói linh tinh nữa mà.”
“Ha ha, đoán trúng rồi.” Tứ sư huynh vui vẻ vỗ tay, chẳng đếm xỉa gì tới
sắc mặt Hướng Thanh, nói tiếp. “Cô nương nhà nào mà may mắn thế? Có thể
khiến người có trái tim sắc đá như đệ động
lòng?”
“Đệ không thể cưới nàng.” Hướng Thanh thở dài.
Tứ sư huynh ngơ ngác:
“Vì sao?”
“Nàng xuất thân từ gia đình quyền quý, tính tình lại ngây thơ, lãng mạn, có
lẽ từ nhỏ đã chưa biết đến nỗi khổ của nhân gian. Chẳng nhẽ cưới nàng về để sau này khiến nàng chịu khổ theo đệ sao?”
“Nói không chừng người ta không để ý chuyện đó.” Tứ sư huynh lắc đầu. “Đệ có nghĩ nhiều quá không?”
“Huynh sinh ra ở một gia đình giàu có đương nhiên là không hiểu, chẳng nhẽ
huynh lại để nữ nhân huynh thích theo huynh sống một cuộc sống vất vả
sao? Cô nương đó có lẽ chưa từng phải chịu nỗi khổ nào, cũng chưa từng
làm việc nhà, tay của nàng trắng trẻo, xinh đẹp, đệ không muốn vì những
công việc thường ngày như giặt quần áo lại khiến tay nàng bị chai, bị
xấu đi. Cho dù nàng sẵn lòng thì đệ cũng không thể hại nàng khổ suốt cả
đời.”
Hướng Thanh rốt cuộc đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu,
việc nhà thì liên quan gì tới việc thích hay không thích? Vì sao làm
việc nhà lại hại người ta chịu khổ? Hoàn toàn không nghĩ ra được, tôi
đành dỏng tai lên nghe ngóng tiếp.
Tứ sư huynh chẳng biết trả lời thế nào, bèn lảng sang chủ đề khác:
“Nữ nhân đó là người như thế nào?”
“Lần đầu tiên gặp đã thích. Nàng rất đáng yêu, rất trong sáng, thích cười,
trông có vẻ vô âu vô lo, cho dù gia đình gặp phải biến cố bi thảm thì
vẫn rất lạc quan. Chỉ có điều có những lúc ánh mắt nhìn đệ rất buồn,
khiến đệ đau lòng.”
Nữ nhân đó... là tôi phải không? Đầu tôi loạn cào cào, tôi nhìn Hướng Thanh đầy vẻ mâu thuẫn, không biết làm thế nào, cứ cảm thấy hình như có kẻ mặt dày nào đó đang xuất hiện tranh cướp
chàng với tôi.
Hai nam nhân đang nói chuyện với nhau hoan toàn
không để ý tới tâm sự rối như tơ vò của tôi, Hướng Thanh liên tục đưa
tay vuốt lông tôi:
“Tứ sư huynh vốn là người tốt bụng, chuyện này đừng nói cho ai biết được không?”
“Thế sau này đệ định thế nào? Cứ thế bỏ cuộc sao?” Tứ sư huynh hỏi.
Hướng Thanh nhìn ống trúc đựng tiền trên bàn, kiên quyết nói:
“Đệ tự cho mình thời gian hai năm, nếu có thể kiếm đủ tiền để nàng không phải lo lắng thì sẽ cầu thân với nàng.”
“Nếu nàng cưới ai khác trước khi đệ cầu thân thì sao?”
“Thì đành phải chịu, chỉ cần nàng sống tốt là được.” Hướng Thanh thở dài.
“Đệ hứa với ta một chuyện.” Tứ sư huynh nghiêm sắc mặt. “Đừng gắng sức quá.”
“Ừm.”
“Không phải ừm, mà là vâng.”
“Vâng.”
Tôi trợn mắt lên nghe, thì ra sư phụ thích một cô nương khác rồi, lại còn
nhắc tới chuyện cầu thân... Chàng đã từ chối lời cầu thân của tôi, thế
thì nữ nhân đó chắc không phải là tôi rồi? Rốt cuộc là ai? Thật là to
gan, dám động tới Hoa Miêu Miêu tôi! Mặc kệ giới sát lệnh của Phật Tổ,
tôi phải tìm bằng được kẻ này mà chém! Sau đó đào hố chôn ả xuống đất.