Về tới phòng mình, vốn định thương lượng với Ngân Tử chuyện này, tiếc là hắn đang bị hành
hạ bởi đống chỉ thêu và những bức thư tình, trông con quạ gầy đi thảm
hại, chẳng buồn đếm xỉa gì tới tôi.
Thế là tôi quyết định tự mình giải quyết việc này, len lén đi theo Hướng Thanh, nếu có vấn đề gì thì
sẽ phát hiện ra ngay lập tức!
Hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, biến
thành hình dạng mèo, nhảy vào trong sân của Hướng Thanh. Chàng phát hiện ra sự tồn tại của tôi thì vô cùng vui vẻ, lại mang cho tôi một nồi canh cá to. Tôi ăn no căng cả bụng, khi quay đầu lại thì đã không thấy Hướng Thanh đâu.
Chết rồi, đây chắc chắn là kế dương Đông kích Tây.
Tôi lập tức đuổi theo, đi khắp nơi tìm bóng dáng chàng, khó khăn lắm mới tìm thấy chàng ở chỗ Ngô đạo trưởng.
Ngô đạo trưởng, tính đực,
khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng. Hướng Thanh đang nói chuyện với lão, thái độ vô cùng cung kính. Theo lý mà nói khả năng để người
này là người mà Hướng Thanh thích không cao, nhưng lúc này tôi đề cao
cảnh giác tới mức tối đa, quyết định không bỏ qua bất kỳ đối tượng có
khả năng nào. Thế là tôi âm thầm mài móng vuốt, nghe họ nói chuyện.
Chuẩn bị bất cứ khi nào phát hiện ra điều gì bất thường là tôi sẽ lao
tới cào rách mặt Ngô đạo trưởng.
Tiếc rằng hành động của hai người vô cùng quy củ, lời nói dường như chẳng có chỗ nào không hợp với lôgic cả. Ngô đạo trưởng vuốt chòm râu dài theo
thói quen, giáo huấn Hướng Thanh, nội dung liên quan tới việc chàng
không biết tùy cơ ứng biến, bình thường không chịu nghe lời, giờ hối hận cũng đã muộn. Khi lão mắng chán rồi, lại lôi ra một đống giấy vàng viết đầy chữ, đưa ra trước mặt Hướng Thanh cho chàng chọn:
“Giờ người đến nhờ bắt yêu quái ít rồi, chỉ có ngần này thôi, con tự chọn đi.
Haiz, một người thông minh như ta sao lại có một tên đồ đệ ngu ngốc như
ngươi cơ chứ.”
Hướng Thanh đứng trước đống giấy cân nhắc rất lâu, rồi đưa tay nhặt vài tờ, cáo từ bỏ đi. Tôi thấy chàng đi xa rồi, vội
vàng nhảy vào phòng của Ngô đạo trưởng, nhân lúc lão không để ý, dùng
đuôi quét đi quét lại, làm vỡ ba cái bình hoa trông có vẻ rất quý của
lão.
Ngô đạo trưởng phát hiện ra bình hoa bị vỡ thì hét lên thất thanh. Lúc này tôi mới hài lòng liếm móng vuốt, thích thú bỏ đi.
Đáng đời! Ai bảo ông mắng sư phụ ta! Á, chàng đi xa rồi, đuổi theo mau...
Sau một khoảng thời gian ở chỗ của Ngô đạo trưởng, mặt trời đã dần dần lên
tới đỉnh đầu, Hướng Thanh đi về phía nhà bếp, nói chuyện với người đầu
bếp đang làm thức ăn.
Người đầu bếp tên là Thượng Thúy Hoa, tính
cái, khoảng bốn mươi tuổi, thân hình bà ta khỏe mạnh, eo phải to gấp ba
eo tôi, cánh tay to hơn cả đùi tôi, hơn nữa điều quan trọng nhất là ngực bà ta to hơn ngực tôi, bụng to hơn bụng tôi, nghe nói nam nhân đều
thích những nữ nhân ngực to. Tôi không biết có phải Hướng Thanh cũng thế không, nhưng người này nên đưa vào danh sách đối tượng cần quan tâm đặc biệt.
Tóm lại, khi Hướng Thanh tới lấy cơm, Thượng Thúy Hoa cười rất tươi, lại còn cho chàng thêm mấy thìa cơm, nói là chàng là một đứa
trẻ ngoan, chưa bao giờ tùy tiện như các sư huynh đệ khác, luyện công
hay làm việc đều chăm chỉ, nên bồi bổ thân thể, và dặn chàng chú ý sức
khỏe.
Mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt, và cũng khiến tôi rất bất mãn.
Hướng Thanh cầm thức ăn định ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại ngượng ngùng hỏi:
“Lần trước chuyện tôi nhờ...”
“Yên tâm, yên tâm.” Thượng Thúy Hoa vỗ ngực, “Sau này cô ấy tới ăn cơm, ta sẽ cho nhiều hơn.”
“Đa tạ...” Hướng Thanh nghĩ ngợi một lát rồi lại dặn thêm, “Xin đừng nói với ai chuyện này.”
“Được, một cô nương ăn nhiều, nói ra ngoài cũng không hay lắm, đại nương không phải là người lắm lời đâu.” Thượng Thúy Hoa lắc đầu, rồi lại nói nhỏ.
“Thích nhất là ăn nhiều mà vẫn không béo...”
Hướng Thanh lúc này mới yên tâm hành lễ rồi đi ra chỗ bàn ăn.
Tôi thận trọng áp sát lại gần Thượng Thúy Hoa, càng nhìn chàng cảm thấy
đáng nghi, cứ cảm thấy con người này là đối tượng mà Hướng Thanh muốn
cầu thân, cần phải xử lý gấp. Nhưng một người to lớn như thế thì phải
đào một cái hố rất to mới chôn xuống được...
Lâu lắm không giết người rồi, cũng không biết làm như thế có tốt không, có
lẽ tôi nên thương lượng kỹ lưỡng với Ngân Tử rồi mới động thủ.
Trong lúc đang do dự thì có một lão già gầy gò từ đằng sau bếp đi vào, thân mật nói với Thượng Thúy Hoa:
“Nương tử, hôm nay làm xong việc thì về sớm một tí, bà hai nói sẽ tới nhà bàn
chuyện hôn sự cho tam tiểu tử nhà ta, bà phải về nhà trông nom.”
“Được thôi.” Thượng Thúy Hoa đồng ý rất nhanh nhẹn, mặt cười tươi như hoa.
“Ông đừng có uống nhiều rượu nhé, vào trấn mua ít vải về may y phục mới
cho tam tiểu tử.”
Nghe một lúc lâu tôi mới vỡ lẽ, thì ra đây là
phu quân của Thượng Thúy Hoa, họ đã thành thân rồi. Vậy thì đương nhiên
không phải là đối tượng cầu thân của Hướng Thanh, tất cả chỉ là hiểu
lầm, hiểu lầm.
Thượng Thúy Hoa quay đầu lại nhìn thấy tôi, thích thú nói:
“Con mèo ở đâu mà xinh đẹp thế này? Nào, đại nương cho ngươi ăn chút cá.”
Bà ấy là người tốt! Tôi vui mừng dỏng đuôi lên, vô cùng ân hận vì suy đoán đầy ác ý và sát khí của mình ban nãy, tôi cào nhẹ lên chân bà, tỏ ý
mình sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.
Ăn no nê, tôi quay đầu, thấy Hướng Thanh lại sắp đi rồi, thế là tôi vội vàng lao tới, theo kịp
bước chân của chàng, tiếp tục quan sát.
Hướng Thanh quay về phòng mình, bắt đầu sắp xếp bao nải, chàng kiểm tra cẩn thận thanh kiếm làm
bằng gỗ đào mới và các loại giấy bùa, sau đó cho vào tay nải, thực ra
tôi cảm thấy chàng dùng kiếm gỗ không hiệu quả bằng kiếm thật, chỉ tiếc
là trong sách vở ghi chép ở Mao Sơn đều nói thu phục yêu quái phải dùng
kiếm gỗ đào, hơn nữa còn không cho phép ai thay đổi. Bởi vậy Hướng Thanh chỉ mang theo hai thanh chủy thủ dắt ở thắt
lưng.
Nhất bách tam thập thất sư huynh
đang ăn kẹo hồ lô, đi ngang qua cửa, ngó thấy Hướng Thanh đang sắp xếp
tay nải thì vui vẻ chạy vào:
“Lục sư huynh, huynh định ra ngoài hả?”
“Ừm.” Hướng Thanh trả lời ngắn gọn.
“Mua hộ đệ ít kẹo hoa quế, bánh mật, hướng dương ngũ vị, bánh hoa quế...
về!” Nhất bách tam thập thất sư huynh nói một hơi danh sách những thứ
cần mua.
Hướng Thanh lập tức phản bác toàn bộ yêu cầu của nó bằng một câu rất đơn giản:
“Trẻ con ăn nhiều kẹo quá không tốt cho sức khỏe, không mua.”
“Huynh đừng có nhỏ mọn như thế.” Nhất bách tam thập thất sư huynh ngồi bịch
xuống giường của chàng, làm nũng. “Cùng lắm thì lần sau huynh muốn đưa
thư tình cho người trong mộng, đệ không nhận gì của huynh là được.”
“Mới tí tuổi đầu đã học cái thói mặc cả ngoài chợ.”
“Chính vì mới tí tuổi đầu nên đệ mới được thoải mái chạy tới phòng con gái
chơi, hai sư muội mới tới đều rất xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi,
lẽ nào huynh không động lòng?”
Hướng Thanh chỉ cắm cúi sắp xếp tay nải, không nói năng gì.
“Xì, lòng dạ sắt đá.” Nhất bách tam thập thất sư huynh thấy chẳng được lợi
lộc gì thì đứng lên đi ra ngoài, “Có lẽ cả đời này huynh chẳng có hứng
thú gì với nữ nhân rồi.”