Lời nói vừa dứt, Ngân Tử lập tức giáng một bạt tai xuống đầu nó, tôi vội vàng xót xa ôm lấy con, trách Ngân Tử:
“Chỉ vào lầu xanh ngắm mấy cô nương xinh đẹp với ăn chút đồ ăn, có gì ghê gớm đâu, ngươi đánh Tiểu Mao làm gì?”
“Cha nuôi có cần giảng giải kỹ cho mẫu thân lầu xanh là gì không?” Tiểu Mao
đắc ý lè lưỡi, Ngân Tử lườm nó mấy cái, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Tôi thực sự không hiểu tính khí của con
quạ này vì sao càng ngày càng cổ quái, chẳng nhẽ thực sự không nên bắt
hắn đóng giả nữ tiếp sao? Nếu khiến hắn bị căn bệnh tâm lý nào đó thì
tôi thấy thật áy náy, sau này tốt nhất là nên chú ý một chút.
Cố
gắng nghĩ ngợi rất lâu xem làm thế nào để giáo dục và an ủi tâm lý của
Ngân Tử thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân do dự, tôi lập tức nhận
ra đó là tiếng bước chân của Hướng Thanh, vội vàng chạy ra mở cửa, nắm
tay chàng, cười nói:
“Chàng tới rồi à?”
“Ừm…” Hướng Thanh
nhìn tay tôi, rồi lại nhìn Tiểu Mao đứng ngoài cửa, kiên định nói, “Ta
tới để nói chuyện với nàng và con trai nàng, xin hãy tin ta… Ta nhất
định sẽ cố gắng để trở thành một người cha tốt.”
Hướng Thanh có
tâm ý này thực sự khiến tôi rất vui, thế là tôi lập tức kéo Tiểu Mao tới gần, ép nó phải đối mặt với phụ thân mình, liên tục hối thúc:
“Nào, cười với cha đi.”
Tiểu Mao nhăn nhó một lúc lâu, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười gượng gạo, sau đó hỏi:
“Người thực sự muốn làm cha con sao?”
Hướng Thanh gật đầu đầy căng thẳng, rồi bắt đầu hỏi liên tục như thể đang muốn điều tra tin tức:
“Con tên là gì? Năm nay mấy tuổi? Đã từng vào trường nào học chưa? Bình thường thích ăn gì? Thích chơi gì?”
“Hoa Tiểu Mao, năm nay vừa tròn năm trăm tuổi, vừa mới đi học, bình thường
thích ăn bào ngư, vi cá, yến sào, còn thích lấy trộm gà nhà người ta.”
Tiểu Mao thành thật trả lời.
Tôi vội vàng sửa lại sai sót của nó:
“Là Bích Tiểu Mao, không phải Hoa Tiểu Mao.”
Tiểu Mao chỉ lườm tôi.
Hướng Thanh càng ngơ ngác, chàng lắp bắp:
“Năm trăm tuổi?”
Lúc này Kiếm Nam từ đằng sau chạy nhanh tới kéo Tiểu Mao ra, rồi mỉm cười giải thích:
“Thực ra là bảy tuổi, môn số học của thằng bé này kém lắm.”
Hướng Thanh tiếp tục hỏi:
“Thích ăn bào ngư, vi cá, yến sào?”
Phát hiện tình hình này không ổn, tôi vội vàng thanh minh:
“Vớ vẩn, cho nó ăn cơm thừa cũng ăn rất ngon lành.”
Hướng Thanh lại hỏi:
“Thích ăn trộm gà?”
Kiếm Nam lập tức đáp:
“Toàn bắt trộm gà nhà nuôi.”
Hướng Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Mao vẫn có vẻ khinh bỉ,
miệng như cười như không, nhìn chúng tôi nói liên thiên, không thanh
minh gì thêm.
“Thế… ngoài những việc này thì nó còn thích gì không?”
Lần này chúng tôi không thể để Tiểu Mao tự mình trả lời linh tinh được nữa, Kiếm Nam bước lại gần nhanh như mũi tên, rồi quả quyết nói:
“Nó thích tập võ.”
Tôi kéo Tiểu Mao đang định nói ra sau lưng, trả lời rất nhanh nhẹn:
“Nó thích đọc sách.”
Tiểu Mao vô cùng bực bội:
“Hai người có để cho con có mao quyền không hả?”
“Không! Im miệng!” Tôi với Kiếm Nam đồng thanh nói, dập tắt hoàn toàn nguyện vọng bé nhỏ của nó.
Hướng Thanh ngơ ngác:
“Mao quyền?”
Tôi cười nói:
“Nó thích mèo.”
Hướng Thanh yên tâm hơn, hài lòng gật đầu:
“Ta thích tập võ và đọc sách, cũng thích mèo, xem ra có thể sống chung rất tốt.”
Tiểu Mao lẩm bẩm:
“Ai thèm sống với ngươi.”
“Sao lại không sống được! Đó là cha con! Là cha ruột!” Tai tôi rất thính,
đương nhiên là nghe thấy lời ca thán của Tiểu Mao, “Con nhìn đi, cha đẹp trai thế kia cơ mà! Hơn nữa tính tình lại tốt, là nam nhân tốt nhất thế giới này, mẹ có được một người chồng như thế, con có một người cha như
thế là may mắn đấy!”
Hướng Thanh đỏ mặt bởi lời khen của tôi, chàng gãi đầu nói:
“Miêu Miêu khen quá lời rồi.”
“Cha đọc những sách gì?” Tiểu Mao hỏi giọng hiền hòa hơn, khoác lên mặt một vẻ ngây thơ, trong sáng.
“Tứ thư ngũ kinh, kinh dịch y thư đều có xem qua.” Hướng Thanh có vẻ tự tin.
Tiểu Mao cúi đầu xuống, có vẻ buồn bã:
“Những cái cha nói con đều học rồi, trong tủ sách có hết.”
Hướng Thanh kinh ngạc:
“Con… con đều học rồi? Con mới bảy tuổi mà?”
Tôi lập tức đắc ý khoe khoang:
“Trí nhớ của Tiểu Mao tốt lắm, bất cứ thư tịch gì chỉ cần ngó qua một lần là không quên, được tiên sinh yêu quý lắm, thiếp cũng phải ngưỡng mộ. Chứ
thiếp đến mười chín bài thở cổ cũng không học thuộc.”
Tiểu Mao nghe thấy tôi khen ngợi thì vô cùng đắc ý, sắc mặt Hướng Thanh thì tỏ vẻ kinh ngạc tột độ, chàng tiếp tục hỏi:
“Thế còn chuyện võ nghệ thì tiến triển thế nào.”
“Hay là chúng ta thiết vài chiêu?” Tiểu Mao ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên. “Xin chỉ giáo thêm.”
“Được, ra võ trường.” Hướng Thanh cũng nổi hứng, dẫn Tiểu Mao đi về phía Tây.
Xuyên qua một cây cầu nhỏ bằng đá xanh có điêu khắc rất đẹp, trước mặt
xuất hiện mười tám pho tượng khắc hình quái thú, trông vô cùng độc ác,
không hề giống yêu quái bình thường! Sau đó đi qua những pho tượng, đi
vào một hành lang vẽ tranh rất đẹp, trên hành lang có vẽ cảnh tượng của
mười tám tầng địa ngục, nào là xuống chảo dầu, lên núi đao. Hướng Thanh
vội vàng che mắt Tiểu Mao lại, không cho nó nhìn nhiều, Tiểu Mao len lén nhìn qua kẽ ngón tay, vừa nhìn vừa cười, chắc là nó cảm thấy rất thú
vị.
Đi tới cuối hành lang là một quảng trường không có người, duy nhất có một căn nhà cũ, trong đó có một giá binh khí bằng gỗ đỏ, trên
đó có cắm mười tám ban binh khí, một ông già gầy bé đang ngồi cạnh đó
nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang ngủ gật, lại dường như thế giới đối
với ông ta hầu như không có sinh khí gì.
Hướng Thanh lại gần, cung kính cúi người hành lễ với ông già:
“Đệ tử bái kiến tam sư thúc.”
Vị sư thúc kia lập tức mở đôi mắt mờ đục, mắt lóe tinh quang, cả người ông trông hoạt bát hẳn lên, ông nhảy lên, vỗ vai Hướng Thanh, giọng nói
sang sảng, khỏe mạnh:
“Hảo tiểu tử, mấy ngày không tới, ta ngứa tay lắm rồi.”
“Hôm nay tới đây không phải là để chiết chiêu với sư thúc ạ.” Hướng Thanh khiêm nhường đáp.
Tam sư thúc lập tức tỏ vẻ không vui, hỏi:
“Bây giờ kẻ nào trên Mao Sơn cũng không thích học võ, bọn chúng đều không
biết thu phục yêu quái quan trọng nhất là võ học của cá nhân, lão chẳng
mấy khi gặp được một kẻ kì tài võ học như ngươi, làm sao có thể bỏ qua
dễ dàng được.”
Hướng Thanh khách sáo nói cho ông nghe mục đích
chúng tôi tới đây, tam sư thúc bèn đi về phía chúng tôi, đưa bàn tay già nua và thô ráp ra sờ nắn khắp ngưởi Tiểu Mao. Tiểu Mao vô cùng khó
chịu, nhưng bị tôi ngăn lại, không dám làm gì.
Cuối cùng, tam sư thúc phẩy tay, nói:
“Tùy các ngươi.”
Hướng Thanh một lần nữa đa tạ, sau đó hỏi Tiểu Mao:
“Dùng quyền cước nhé, ta không muốn làm con bị thương.”
“Không, không.” Tiểu Mao lập tức từ chối, “Con quen dùng binh khí.”
Tôi thoáng chau mày, trong lòng không hiểu:
“Thằng bé này mang binh khí theo người từ lúc nào? Chẳng phải nó thường đi tay không sao?”
Tôi không nói nghi vấn này ra, Hướng Thanh kiên quyết giao thủ với Tiểu Mao bằng tay không, còn Tiểu Mao sau khi nghĩ ngợi thì tới giá binh khí
chọn một thanh trường kiếm, sau đó mỉm cười đi ra giữa võ trường.
Tam sư thúc cũng lại gần, ông ta đứng sát gần tôi, hỏi khẽ:
“Phi yêu phi tiên, bán yêu bán tiên, rốt cuộc ngươi là cái gì?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại cảnh giác hỏi: “Ông định làm gì? Không được phá hoại nhân duyên của ta.”
“Lão ở Tây Đường nhiều năm, chỉ có một mình Hướng Thanh là đồ đệ thực sự,
nếu muốn gây bất lợi cho nó thì cho dù có phải thí mạng ta cũng quyết
chiến với ngươi.”
“Chàng là phu quân của tôi, tôi sẽ không gây bất lợi cho chàng.”
“Vậy nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Là yêu hay tiên?”
“Có gì khác biệt sao?” Tôi không hiểu.
“Tiên có thể kết duyên với người, yêu thì không!” Tam sư thúc trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tôi còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì Kiếm Nam đã đảo tròn con mắt, trả lời thay tôi:
“Nàng ấy là tiên! Đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân trên Thiên Giới, yêu thích
phàm trần nên hạ giới, làm sao có thể là yêu quái được.”
“Hừ, chắc chắn lão sẽ điều tra ra chân tướng.” Tam sư thúc vẫn đầy vẻ hoài nghi.
“Ông không phải là đối thủ của tôi.” Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Con người sống ở trên đời, có những lúc biết rõ không phải địch cũng vẫn
đối địch, ta không thể để cho đồ nhi của ta chịu tổn thương!”
Cái lão ngoan cố đó, tôi đã nói là không làm tổn thương Hướng Thanh rồi mà. Thấy chân tướng bị người ta phát hiện ra, tôi hơi chột dạ, thế là quay
đầu đi không nhìn ông ta, chỉ nhìn chăm chăm vào Tiểu Mao và Hướng Thanh trên võ trường.
Thân thủ của Hướng Thanh rất tốt, nhưng dù sao
cũng không phải là tiên, cũng quên mất võ công tâm phát, trong tay lại
không có binh khí, mấy lần bị thanh trường kiếm của Tiểu Mao đưa vào
khốn cảnh.
Mặt chàng lộ vẻ quái dị, hành động càng ngày càng thận trọng và nghiêm túc, Tiểu Mao thì vẫn không biết điều, ỷ có thanh kiếm
sắc trong tay, ép chàng vào đường cùng, khiến tôi đứng nhìn mà lòng nóng như lửa đốt.
“Đủ rồi, mau dừng tay!” Tôi hét lên.
“Vâng.” Tiểu Mao miệng thì đáp, dường như chuẩn bị thu tay về, nhưng đột nhiên
nó quay người đâm mạnh thanh kiếm về phía thắt lưng Hướng Thanh, lưng
chàng sắp bị thủng một lỗ to. Cuối cùng tôi không chần chừ được, lao
tới, tay không nắm lấy thanh kiếm sắt, khống chế đòn tấn công của Tiểu
Mao, Tiểu Mao cười cười, định rút kiếm bỏ đi.
Nhưng Hướng Thanh thì trợn tròn mắt nhìn tôi:
“Nàng… tay của nàng… làm sao có thể nắm được thanh kiếm?”
“Thiếp… thiếp…” Tôi lắp bắp không nói nên lời, không biết nên giải thích thế
nào. Nhưng việc đã tới nước này, cần phải che giấu, tôi vội vàng dùng
lực ở tay, khiến thanh kiếm cứa đứt da mình, máu tươi phọt ra, sau đó
cười cười. “Thiếp phản ứng chậm hơn người khác, nên máu cũng chảy chậm
hơn người khác…”
“Không phải ta nói chuyện này!” Hướng Thanh phẫn nộ, chàng kéo tay tôi, mặt đầy vẻ xót xa. “Nàng bị ngốc à? Sao lại dùng tay không đón kiếm.”
Tiểu Mao thấy tôi chảy máu thì nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, nó vội vàng ném kiếm đi, đẩy Hướng Thanh
ra, lao tới nắm chặt tay tôi:
“Mẹ, sao mẹ ngốc thế?”
Tôi dùng tay không bị thương đánh mạnh lên đầu Tiểu Mao, khiến cả người nó ngã nhào ra đất, miệng tức giận quát:
“Ngươi là đứa trẻ bướng bỉnh, làm nũng một tí thì thôi, sao có thể ra tay độc ác như vậy? Thật là khiến ta quá thất vọng.”
Tiểu Mao cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn tôi, chỉ biết giải thích:
“Con không định làm tổn thương cha, chỉ dọa thôi mà.”
“Không tin! Ta không tin con nữa!” Tôi phẫn nộ hét lên với nó. “Bình thường
bọn Ngân Tử nói con gian trá, giảo hoạt ta còn không tin, xem ra hôm nay đúng là ta quá dễ lừa, để con lừa cho như một con ngốc! Trêu đùa mẹ con như thế, con thấy vui lắm sao?”
“Con…” Tiểu Mao không khóc lóc
làm nũng như thường ngày, chỉ giương đôi mắt to tròn lên nhìn tôi, dường như muốn khẩn cầu, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Con là một đứa trẻ hư!” Nghĩ
tới sự nguy hiểm của Hướng Thanh ban nãy, tôi tức giận quá, không thể
kiểm soát được suy nghĩ của mình, buột miệng nói, “Ta ghét con.”
Lời nói vừa dứt, nước mắt của Tiểu Mao đã lăn ra, rơi vào tim tôi, đau
nhói. Hướng Thanh vội vàng đứng ra chặn tôi lại, khuyên nhủ:
“Sao nàng có thể nói trẻ con như thế, sẽ làm nó đau lòng đấy.”
“Vậy chẳng nhẽ cứ để mặc nó làm chàng bị thương sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn
ánh mắt nghiêm túc của chàng, trong lòng lại thấy sợ hãi và giận dữ, chỉ hận không thể kéo Tiểu Mao về đánh cho một trận thật đau.
Tiểu Mao nhìn tôi, rồi lại nhìn Hướng Thanh, nó mấp máy môi, cuối cùng chỉ lặng lẽ quay người bỏ đi.
Những giọt nước mắt vẫn rơi.
“Mau đuổi theo nó đi.” Hướng Thanh đứng đằng sau đẩy tôi một cái.
Tôi cứ đứng yên không chịu nhúc nhích, Kiếm Nam lao lên như một mũi tên,
túm lấy Tiểu Mao hình như định nói gì đó, nhưng bị Tiểu Mao đẩy tay ra,
chạy mất, rồi biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Sau đó hắn vội vã
chạy về nói với tôi:
“Miêu Miêu, cô đuổi theo đi.”
“Không, tại nó không ngoan.”
“Cô lớn rồi mà sao còn dỗi với trẻ con, nói nặng lời như vậy, nó là con trai do cô sinh ra đấy!” Kiếm Nam tiếp tục khuyên nhủ.
“Chính vì nó là con trai do ta sinh nên ta không thể chịu đựng việc nó đối xử
với phụ thân của nó như vậy.” Tôi cố kìm chế nước mắt và cảm giác đau
nhói trong tim, nghẹn ngào phản bác.
“Chiêu kiếm đó của nó không
phải là chiêu chí tử, chỉ là muốn dọa ta thôi, chủ yếu là thăm dò ấy
mà.” Hướng Thanh hơi do dự một lát rồi phân tích. “Bởi vì giây cuối cùng nó đã thu lực về, hơn nữa mũi kiếm còn chệch khỏi thắt lưng, có lẽ… chỉ là muốn thăm dò thực lực của ta, xem có đủ tư cách làm phụ thân của nó
hay không.”
“Làm phụ thân mà cũng cần phải có tư cách sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Cần chứ.”
“Cần tư cách gì?” Tôi càng không hiểu.
“Trách nhiệm, tình yêu và cả sự kiên nhẫn, chịu trách nhiệm với cuộc đời của
nó, giáo dục tính cách nó, còn phải dùng sự thương yêu và mắng mỏ để nó
trưởng thành.” Hướng Thanh trả lời đơn giản. “Ta từ nhỏ đã mất cha, rất
ngưỡng mộ những đứa trẻ có cha, nhìn họ ở bên nhau, ta luôn cảm thấy cho dù hàng ngày bị đánh, bị mắng thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Thế vì sao Tiểu Mao lại đối xử với chàng như vậy?”
“Miêu Miêu, mẫu thân ra khi còn trẻ cũng là một mỹ nữ, từng muốn cải giá, rất nhiều bà mối tới nhà nói, khi đó ta với ca ca còn nhỏ, trốn ở trong
phòng, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, sợ người đàn ông xa lạ trở thành phụ
thân của mình, không những không yêu mình mà còn cướp mất mẫu thân của
mình, cướp đi thứ quan trọng duy nhất của bọn ta, thế là bọn ta không
dám nhận cha. Sau đó, cuối cùng mẫu thân quyết định không cải giá nữa,
bọn ta lại thấy hơi thất vọng.”
“Nhưng… chàng đối xử rất tốt với nó… Hành vi của nó thật là quá đáng.”
“Trẻ con thông minh thường nghĩ ngợi nhiều hơn những đứa trẻ ngốc, bởi vậy
lo lắng cũng nhiều hơn.” Hướng Thanh xoa đầu tôi, rồi lại lau nước mắt
trên mặt tôi. “Điều nó muốn biết là ta có thực sự yêu thương nó như một
người cha hay không, muốn biết trong lòng nàng thì bản thân nó với cha,
vị trí của ai cao hơn, thế nên nó mới cố ý dùng chiêu thức khiến người
ta tức giận này để thăm dò.”
“Miêu Miêu, lúc Tiểu Mao buồn thực
sự sẽ không bao giờ cầu xin đâu.” Kiếm Nam đứng cạnh bổ sung thêm một
câu, “Cô khiến nó buồn rồi, có những việc phải từ từ, dù sao thì bao
nhiêu năm qua nó không có cha, đột nhiên có một người xuất hiện nên nó
cũng cần có thời gian để chấp nhận.”
Càng nghe họ phân tích, tôi
càng thấy chột dạ, càng thấy buồn rầu, vội vàng quay người đuổi theo
hướng mà Tiểu Mao vừa bỏ đi, Kiếm Nam đứng sau lưng hỏi Hướng Thanh:
“Huynh không đi hả?”
“Giờ ta đi không tiện.” Hướng Thanh chỉ lắc đầu, bảo Kiếm Nam đuổi theo tôi.
Tôi chạy khuất khỏi tầm mắt của Hướng Thanh thì lập tức gia tăng tốc độ,
nhưng đuổi theo rất lâu, tìm kiếm rất lâu, tới khi trời tối mà vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mao đâu, cũng không biết rốt cuộc nó đi đâu, tôi
thấy thật lo lắng.
Kiếm Nam thở hồng hộc đuổi theo tôi, sau đó lau mồ hôi, nói với tôi:
“Hay là bảo Hoa Phủ phái người đi tìm kiếm khắp nơi đi, nếu thằng quỷ đó mà
muốn trốn đi thì e rằng rất khó tìm, hơn nữa còn phải điều tra xem có
phải nó đưa cả Yêu Khuyển Địa Ngục đi không.”
“Ừm…” Tôi vội vàng gật đầu. “Bảo thêm người của Huyền Thanh Cung đi khắp nơi tìm kiếm nữa.”
“Miêu Miêu”. Kiếm Nam đột nhiên kéo tay tôi. “Nếu cô tìm thấy Tiểu Mao thì
đừng nhúng tay vào việc của nó với Hướng Thanh, để hai người họ tự giải
quyết đi, tôi nhận ra Tiểu Mao thực ra không định làm gì Hướng Thanh
đâu, với tính cách và thủ đoạn của nó, nếu thực sự căm hận một người thì nó sẽ có nhiều cách để người đó biến mất, không cần thiết phải gây khó
khăn hay thăm dò Hướng Thanh ngay trước mặt cô đâu.”
“Sao nó lại có tính cách ấy cơ chứ?” Tôi vô cùng hối hận, “Có phải vì bình thường ta chiều chuộng nó quá không?”
Kiếm Nam thở dài:
“Nếu nói một câu hơi khó nghe, tuy rằng Ngân Tử đối xử với chúng nhân ở Hoa
Phủ rất tốt, nhưng đối với người ngoài thì lại rất lạnh lùng, ích kỷ,
hơn nữa tính cách vô cùng cố chấp, thích cái gì thì bất chấp thủ đoạn để đoạt lấy; tôi làm việc thì quá cầu toàn, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo
mọi mặt để không bị thiệt thòi; đại ca cô tính tình lỗ mãng, lại là
người thô lỗ, còn Oa Oa với Lạc Lạc thì chẳng quan tâm tới việc gì, hơn
nữa họ cũng không có con, ai ai cũng thương yêu Tiểu Mao, nó đòi gì cũng đáp ứng; Mạc Lâm với Cẩm Văn công việc bận rộn, thời gian tới thăm
thằng bé chỉ có hạn, còn Ngao Vân tuy rằng chăm tới chơi, nhưng khuyết
điểm của con người này rất rõ ràng, như thế tính ra, việc giáo dục Tiểu
Mao là không hoàn chỉnh. Bản thân cô thì tuy rằng yêu thương Tiểu Mao,
nhưng tính cách chậm chạp, ít giáo dục nó, thêm vào đó nó lại là con của Bích Thanh Thần Quân, thế nên ai ai cũng yêu thương nó, cuối cùng mới
tạo nên tính cách vô pháp vô thiên của nó ngày nay, vấn đề này thì tất
cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.”
“Bây giờ cứu vãn có còn kịp không? Tiểu Mao thực sự là đứa trẻ hư phải không?” Tôi thấy thật bi ai, không biết nên làm thế nào.
“Ở với nhau năm trăm năm, bản thân cô phải biết, tuy rằng thi thoảng nó
làm vài chuyện xấu, nhưng tâm địa nó là tốt, chắc chắn không phải là một đứa trẻ hư hỏng.”
“Đương nhiên là ta biết!” Tôi vội vàng chạy về Hoa Phủ. “Ta phải đưa nó quay về… rồi xin lỗi.”