“Đúng thế.” Tiểu Mao tiếp lời. “Cha chưa bao giờ nghĩ tới bọn tôi, tôi cũng không quen cha.”
“Bây giờ thì quen rồi mà.” Tôi cố gắng an ủi Tiểu Mao. “Sau này con phải ở
với cha nhiều hơn, mọi người đều nói con trai cần có cha dạy dỗ.”
“Nhưng hình như cha không muốn có chúng ta.” Tiểu Mao giương đôi mắt ngây thơ
lên nhìn Hướng Thanh. “Cha đã không cần thì thôi, sau này Tiểu Mao ở với mẫu thân cũng được.”
“Nói linh tinh, cha con sẽ không bỏ mẹ con mình đâu.” Tôi vội vàng giải thích.
Hướng Thanh lại gần, xoa đầu Tiểu Mao, ngồi xuống nhìn nó một lát, Tiểu Mao
lập tức hất chàng ra, sau đó núp sau người tôi, không chịu ló đầu ra.
“Miêu Miêu...” Hướng Thanh chậm rãi lên tiếng, “Việc này quá đột ngột, nàng để ta suy nghĩ lại...”
Nói xong, chàng một mình quay về nơi mình ở, cái bóng chàng trông thật cô độc và bi ai...
Tôi nhìn ra xung quanh, phát hiện ra mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ
quái? Ngân Tử cũng có vẻ tuyệt vọng và bực bội, hơn nữa còn cào mạnh lên đầu mình, quay vòng vòng. Chỉ có Tiểu Mao là vẫn tươi như hoa, vô cùng
đắc ý.
Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra? Có gì không đúng sao?
Vì sao tôi vô duyên vô cớ lại biến thành quả phụ? Vì sao tự nhiên tôi
thành kẻ lừa gạt người khác? Vì sao chỉ vì như thế mà giá trị bản thân
tôi bị sụt giảm thê thảm? Vì sao?
Trong thế giới động vật, chỉ có ai từng sinh con thì mới nổi tiếng, những ai đẹp trai, anh tuấn sẽ bu
lấy bạn như bu lấy ruồi, mặc cho bạn lựa chọn, nếu bạn xinh đẹp, trẻ
trung nhưng chưa có con thì chắc chắn chẳng có giống đực nào để ý tới
bạn, bởi vì mọi người đều biết tầm quan trọng của việc sinh nở. Vì sao
quy luật tự nhiên này trong thế giới con người lại hoàn toàn đảo ngược?
Thật là kỳ lạ!
Tôi dự định tặng Hướng Thanh một sự bất ngờ về
Tiểu Mao, không ngờ giờ lại khiến chàng sợ hãi, khi hiểu ra mọi điều,
tôi than vắn thở dài đầy vẻ đáng thương, cái đuôi cứ ngoe đi nguẩy lại,
không biết nên làm thế nào.
Ngân Tử đang dạy tôi mười
vạn câu hỏi vì sao thì quay sang nhìn Tiểu Mao hằn học, sau đó giảng
giải cho tôi tầm quan trọng và các ưu điểm trong quan niệm sinh nở của
loài người, còn Tiểu Mao thì đắc ý ăn hoa quả trên bàn, thích thú trong
khi chúng tôi sầu não.
Thôi bỏ đi, trẻ con không hiểu chuyện,
không thể chấp nó, dù sao cũng là con của mình, càng nhìn càng thấy đáng yêu, chuyện này không liên quan gì đến nó, chỉ đành dựa vào bản thân.
Ngân Tử thì yêu cầu tôi phải nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Mao, hắn nói:
“Giờ thì hay rồi, mọi thứ đều đầy đủ, chỉ thiếu mỗi gió Đông, nhưng bị nó phá hỏng hết cả, chắc chắn là nó cố ý.”
Tiểu Mao bĩu môi:
“Chẳng nhẽ mọi người muốn che giấu cả đời, hay là muốn nói với mọi người ngoài kia rằng con không phải là con trai của mẹ.”
“Ít nhất thì tạm thời vẫn có thể giấu được, sau này tính sau mà.” Kiếm Nam chau mày ngồi trên ghế, “Giờ thì phải làm thế nào?”
Tiểu Mao liếm bột bánh ngọt dính đầy trên ngón tay:
“Chuyện này đến đêm tân hôn thì cũng chẳng giấu được nữa, chi bằng cứ giải quyết sớm luôn.”
“Chờ chút.” Ngân Tử đứng lên, nhìn Tiểu Mao, hỏi gằn từng tiếng, “Ngươi học từ đâu mà biết từ “đêm tân hôn”?”
Tiểu Mao lập tức giương đôi mắt to tròn ngây thơ lên:
“Ngao Vân thúc thúc nói, thúc ấy dạy con rất nhiều thứ.”
“Đồ khốn kiếp!” Mặt Ngân Tử đen đi, hình như chuẩn bị bốc hỏa, “Sau này
tuyệt đối không thể để cái gã đó tới nhà! Ngươi cũng vào phòng kín đóng
cửa tự kiểm điểm cho ta.”
“Mẹ...” Tiểu Mao lập tức nhào vào lòng tôi, thút thít, “Cha nuôi bắt nạt con.”
Tôi thấy con trai khóc thì ý định suy nghĩ xem có nên đánh cho nó một trận không lập tức biến mất, ôm con dỗ dành:
“Tiểu Mao ngoan, đừng khóc, đừng khóc, chuyện này không trách con được, tại
mẹ không nói với sư phụ là mẹ đã sinh con cho chàng, chàng giận cũng là
đúng.”
“Hay là... Tiểu Mao đi nói với cha, rằng con thực sự là
con nuôi của mẹ, chẳng có quan hệ gì cả, để không phá hoại tình cảm của
mẹ và cha, con về Thiên Giới sống một mình.” Ánh mắt của Tiểu Mao vô
cùng buồn bã, “Tuy rằng Thiên Giới hơi buồn và cô đơn, tuy rằng chẳng có mẹ thương yêu con, nhưng... mẹ vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Hoa Miêu Miêu tôi phải tu ba kiếp mới được cái phúc phận này, có một đứa
con trai đáng yêu và hiểu chuyện. Tôi cảm động suýt thì rơi lệ, vội vàng ôm chặt con vào lòng, dỗ dành:
“Mẹ tuyệt đối không bỏ rơi con đâu! Không để con sống một mình trên Thiên Giới đâu, yên tâm đi!”
“Thế... nếu cha không chịu nhận con thì sao? Nếu cha và con mẹ chỉ được chọn
một, thì mẹ sẽ làm thế nào?” Tiểu Mao nín khóc, nghiêm túc hỏi tôi.
Chuyện này... vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới, Tiểu Mao và Hướng Thanh trong lòng tôi đều vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả tính mệnh của mình,
vì sao hai người lại chỉ được chọn một? Thế thì làm sao tôi có thể chọn
được?
Do dự mãi, tôi nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, không
làm sao nghĩ ra được đáp án, Ngân Tử thở dài, lại gần kéo Tiểu Mao sang
một bên rồi nói:
“Mẹ ngươi si tình chờ đợi suốt năm trăm năm,
ngươi cũng biết rõ nàng rất yêu ngươi, ngươi đừng gây khó dễ cho nàng
nữa, đã lớn rồi, hiểu chuyện một chút có được không?”
“Con rất
hiểu chuyện mà.” Tiểu Mao mỉm cười phản bác, “Hướng Thanh đó có nhớ được chuyện cũ đâu, ai mà biết có phải là trùng hợp hay không, có phải là
cha ruột của con hay không? Hơn nữa hắn là người Mao Sơn, nếu con nói
với hắn thân phận thật sự của mẹ là yêu quái, không biết sẽ như thế nào
nhỉ?”
“Chẳng nhẽ người còn muốn nói ra thân phận thật của chúng ta?” Ngân Tử nheo con mắt, phẫn nộ nhìn Tiểu Mao.
Tiểu Mao dỏng đôi tai đen lên:
“Ôi, nếu mà chú ấy thích mẹ con thực lòng thì để ý làm gì chuyện đó?”
“Ta không cho ngươi làm chuyện đó.” Ngân Tử cũng trở nên nghiêm túc. “Đừng
tưởng ta không đánh được ngươi là sẽ chịu thua ngươi, nhốt ngươi vào một nơi mười năm không ra được cũng không phải là khó đâu.”
“Được
rồi, được rồi.” Tiểu Mao do dự giây lát, cuối cùng thỏa hiệp. “Con không nói hai người là yêu quái, nhưng hai người buộc phải giữ con lại Mao
Sơn.”
Kiếm Nam cảnh giác hỏi:
“Con ở lại đây làm gì?”
Tiểu Mao gạt tay Ngân Tử ra, chạy tới bên cạnh tôi, giọng ngọt ngào:
“Từ lúc sinh ra tới giờ con chưa gặp cha, lần này con phải giao lưu nhiều với cha để thắt chặt tình cảm.”
Nó nói hình như cũng có lý, nếu đã hứa là không tiết lộ thân phận của
chúng tôi thì giữ lại cũng không sao, đã lâu rồi không gặp, tôi cũng rất nhớ nó, chỉ có điều hình như tôi cảm thấy nó có âm mưu gì đó...
Tôi cúi lưng xuống, hỏi Tiểu Mao bằng giọng nghiêm khắc:
“Chẳng nhẽ con định lười biếng không học nữa sao? Hành vi này là không được!
Năm xưa mẹ học hành đã chẳng ra gì, ngày nào cũng phải ăn đánh mà vẫn
kiên trì học! Chẳng nhẽ con định trốn học? Sau này sẽ thành đứa trẻ hư
đấy!”
Tiểu Mao cười nói:
“Con nói với Lam Vũ Thần Nữ, rằng phụ thân của con chuyển thế quay về rồi, con muốn gặp ông ấy, Lam Vũ
Thần Nữ thương con lắm, thế là vui vẻ cho con nghỉ một đợt, và nhờ
chuyển lời hỏi thăm của người tới cha.”
Thế thì không còn vấn đề
gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy khói đen bay lên từ đầu Ngân
Tử và Kiếm Nam, tôi ngơ ngác hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì... thằng bé này càng ngày càng giảo hoạt!”
Vấn đề đi ở của Tiểu Mao đã giải quyết xong, còn chuyện của tôi với Hướng
Thanh thì chưa đâu vào đâu cả, bây giờ chàng đã quay về chỗ ở của mình,
mãi chẳng thấy động tĩnh gì, người ngoài thì cứ nhìn tôi chỉ chỉ trỏ
trỏ, nói là Hướng Thanh sẽ không cưới tôi đâu.
Ánh mắt
của người khác thì tôi chẳng quan tâm, nhưng Hướng Thanh không cưới tôi
lại là một việc rất nghiêm trọng, bốn người chúng tôi túm lại với nhau,
thương lượng một hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định đi thăm dò Hướng
Thanh trước đã. Lén chạy vào phòng chàng, xem chàng buồn rầu tới mức
nào, rồi sau đó nghĩ cách “bốc thuốc theo bệnh”.
Chuyện nghe lén
này đường nhiên phải để con mèo A Hoa mà Hướng Thanh yêu quý làm là hợp
lý nhất, tôi cũng ngoan ngoãn phối hợp khi biến thành hình mèo, sau đó
Kiếm Nam biến thành tôi rồi cùng Ngân Tử ngồi thêu, che giấu tai mắt
người khác.
Tiểu Mao cũng tình nguyện giúp đõ, lúc tôi còn do dự, nó lại lăn lộn trên đất, dùng huyễn thuật học được biến thành một con
mèo rất đáng yêu có bộ lông đen tuyền nhưng bốn chân lại trắng như
tuyết, xuất phát cùng tôi tới phòng Hướng Thanh mặc cho Ngân Tử ngăn
cản.
Chúng tôi thận trọng trèo qua bức tường vây, lại còn chiến
đấu lại được với cám dỗ từ cá khô của nhất bách tam thập thất sư huynh
và gà quay của Thượng Thúy Hoa, cuối cùng cũng thuận lợi đến đích. Lúc
này, những bông hạnh hoa màu đỏ trên cây đã tàn, rơi lên người tôi và
Tiểu Mao, đang định nhảy xuống tường để đi vào phòng Hướng Thanh thì một cô nương xinh đẹp lén lén lút lút từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm
thứ gì đó, sau đó lén lút đi vào phòng Hướng Thanh.
Không hay
rồi, có người định lấy trộm! Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu,
tôi lập tức lao tới định đấu tranh với thế lực ác, giải cứu Hướng Thanh
khỏi tay bọn cường đạo, dùng biểu hiện tốt để giành lấy trái tim chàng.
Không ngờ Tiểu Mao ôm chặt lấy cổ tôi, không cho tôi vào, giọng nói đầy hưng phấn:
“Có khi cha “Hồng Hạnh xuất tường”[2] rồi, chúng ta chờ thêm lát nữa.”
[2]Hồng Hạnh xuất tường: chỉ việc ngoại tình.
Hồng Hạnh xuất tường? Xuất tường gì? Tôi còn chưa kịp hiểu thì đã thấy Tiểu
Mao nhảy nhanh xuống đất, sau đó áp sát vào cửa sổ phòng Hướng Thanh.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đi theo nó, chạy tới gần. Sau đó
giẫm móng vuốt lên đầu nó, nhìn vào trong qua khe hở.
Cô nương đó khoảng mười tám tuổi, gương mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt phượng
rất đẹp và cặp lông mày lá liễu, ăn mặc vô cùng đơn giản, tóc tết hai
bím, đầu cài một chiếc trâm, trông rất đơn giản, không có trang sức gì
cầu kỳ. Nhưng Tiểu Mao giải thích rằng miếng ngọc bội ở thắt lưng của nữ nhân đó trông cũng tương tự với những viên đá quý mà Ngân Tử sưu tầm,
rất đắt đỏ, loại vải của y phục cũng tương tự với loại tôi đang mặc, đều là hàng tinh tuyển, có lẽ xuất thân từ gia đình quyền quý.
Nhưng nữ nhân giàu có này tới phòng Hướng Thanh làm gì? Tâm sự sao? Hay là buôn bán?
Hướng Thanh đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi, chàng cúi đầu, tay cầm
bút, hình như đang viết gì đó, Tiểu Mao có vẻ hưng phấn:
“Chẳng nhẽ ông ấy đang viết giấy từ hôn?”
Tôi lập tức trở nên căng thẳng:
“Chàng còn chưa viết cho ta giấy đính hôn thì sao đã viết giấy từ hôn?”
“Con chỉ đùa thôi.”
Nữ nhân giàu có kia thận trọng móc trong lòng ra một cái túi nhỏ, sau đó
đưa cho Hướng Thanh, mặt thì đỏ bừng, hình như rất ngượng ngùng thì
phải.
Hướng Thanh thở dài đẩy món đồ đó lại:
“Vân Lam sư muội, muội hà tất phải khổ thế?”
Thì ra người này chính là Mộ Vân Lam à, Ngân Tử nói là đó đối tượng cần
quan sát đặc biệt, tôi lập tức đề cao cảnh giác, nhìn cảnh tượng trước
mắt, nghi rằng có gian tình, trong lòng thầm tính toán: Nửa đêm bò vào
phòng cắn chết ả, chắc là quỷ không hay, thần không biết?
Mộ Vân Lam lại đẩy món đồ đó cho Hướng Thanh, khẩn cầu:
“Lục sư ca, huynh hiểu rõ tâm ý của muội mà.”
“Ta biết tâm ý của muội, nhưng vì sao muội không nói thẳng ra?” Hướng Thanh bỏ cây bút trong tay xuống.
“Chuyện này làm sao muội có thể mở miệng ra được.” Mộ Vân Lam tiếp tục khẩn cầu.
Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát, rồi nhận cái túi nhỏ, hơn nữa còn thận trọng để ở đầu giường, sau đó nói với Mộ Vân Lam:
“Muội đi đi.”
Mộ Vân Lam cảm kích gật đầu, quay người chạy ra ngoài, ra tới cửa rồi lại quay đầu lại:
“Lục sư huynh, chuyện đó của huynh có thể muội giúp được.”
“Không cần nữa.” Hướng Thanh khách sáo từ chối cái chuyện mà tôi không biết là chuyện gì.
Mặc kệ tiếng gọi của Tiểu Mao, tôi nhảy khỏi cửa sổ, sau đó chạy vào phòng
Hướng Thanh, trèo lên giường, tìm kiếm một lát, mở được cái túi đó ra.
Trong dó là một chiếc nơ đồng tâm có màu đỏ rực và một bức thư. Tôi biết thứ
này để làm gì? Là một thứ không có ý tốt, ngày trước khi Ngao Vân đưa
tôi tới miếu hội của nhân gian đi chơi, mua một cái cho tôi, sau đó quay về, tôi bị Ngân Tử mắng cho một trận, nói hắn không có ý tốt, sau đó
đốt cái nơ đó đi.
Không có ý tốt nghĩa là gì thì Ngân Tử không
giải thích, nhưng Kiếm Nam nói, đây là dự báo trước của một âm mưu tài
hại mệnh! Nhưng bây giờ vì sao Mộ Vân Lam lại tặng Hướng Thanh nơ đồng
tâm, còn Hướng Thanh vì sao lại nhận nó? Chẳng nhẽ... Mộ Vân Lam là kẻ
xấu, không có ý tốt với sư phụ, định hại chàng!
Tôi hoang mang, Hướng Thanh lại gần, ôm tôi vào lòng, thân mật nói:
“A Hoa, ngươi về rồi à, đừng có cắn đồ đạc lung tung, làm hỏng rồi là không biết ăn nói với người ta thế nào đâu.”
Tôi cắn cổ áo Hướng Thanh, lắc đầu, không biết giải thích với chàng thế nào về tin mưu tài hại mệnh này, trong lúc giằng co, tôi gần làm rách mất y phục của chàng.
Tiểu Mao cũng chạy vào, ngồi trên góc tường nhìn chúng tôi. Hướng Thanh thấy Tiểu Mao cũng tỏ ra rất vui mừng, chàng hỏi Tiểu Mao có phải là con của tôi không, lại còn ra sức khen Tiểu Mao
xinh đẹp, bộ lông trơn mượt, sau đó đặt tên cho nó là Tiểu Hắc.
Tôi ghi nhớ cái tên mà chàng đặt cho con vào tim, định quay về sẽ đổi tên
cho Tiểu Mao. Nhưng Tiểu Mao thì có vẻ rất phẫn nộ, nó lăn lộn trên đất, phủ nhận cái tên này.
Hướng Thanh đặt tôi lên đùi, tiếp tục mài
mực, sau đó nhấc bút viết lên trên giấy, hình như đang tính toán gì đo,
hơn nữa càng tính càng buồn rầu, cuối cùng không nhịn được, chàng vò tờ
giấy ném đi.
“Ui da, đừng có ném lung tung.” Bên ngoài vang lên
tiếng nói không mấy nghiêm túc của tứ sư huynh, trong tay hắn cầm một
cái quạt giấy trông có vẻ rất tao nhã, bước chân vào trong phòng. “Đệ
đang phiền não chuyện gì? Vẫn chưa kiếm đủ tiền cưới vợ sao?”
“Ngày lạnh mang theo quạt làm gì? Bị bệnh à?” Hướng Thanh tâm trạng không tốt lên khẩu khí cũng không tốt.
“Đây không
phải cái quạt bình thường đâu!” Tứ sư huynh lập tức vui vẻ giải thích,
hắn mở quạt ra cho Hướng Thanh nhìn, “Ta đã nhờ thánh thủ vẽ tranh vẽ
một bức tranh của phu nhân và hài tử ta lên đó đấy. Nhìn đi, đẹp không,
hài tử tròn tuổi rồi, lần tổ chức đầy tuổi đó làm ta cười chết mất...”
Rồi hắn thao thao bất tuyệt nói suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Hướng
Thanh bực mình dội gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của tứ sư huynh:
“Đúng là đẹp, nhưng huynh cũng không cần khoe khoang thế chứ?”
“Đố kị, rõ ràng là đệ đang đố kị.” Tứ sư huynh gập quạt lại. “Đố kị với sắc đẹp của nương tử ta, sự thông minh của con trai ta.”
“Vớ vẩn.”
“Đệ định bao giờ cầu thân cô nương mà đệ thích.” Sắc mặt tứ sư huynh lập tức trở nên nghiêm túc.
Hướng Thanh lạnh nhạt đáp:
“Xảy ra chút chuyện.”
Sau đó chàng thành thật kể cho tứ sư huynh nghe một lượt những chuyện xảy
ra ngày hôm nay, rằng con trai tôi tới đây rồi nhận chàng làm cha, cuối
cùng tứ sư huynh đau lòng hỏi:
“Miêu Miêu cô nương là một quả phụ nên đệ không định cầu thân nữa hay sao?
Hướng Thanh im lặng rất lâu rồi nói:
“Đệ phẫn nộ vì sao nàng không nói chuyện này với đệ ngay từ đầu?”
“Bởi vì không dám nói mà.” Tứ sư huynh phân tích.
Tôi ngọ nguậy lắc đầu trong lòng Hướng Thanh, thầm hét lên:
“Không phải thế, là vì ta tưởng nam nhân vui khi vị hôn thê của mình đã có con...”
Đương nhiên, mèo thì không thể nói, Hướng Thanh tiếp tục thở dài:
“Giờ đệ đang buồn đây.”
“Nếu buồn thật thì thôi, thiên hạ thiếu gì cô nương tốt, cha kế không dễ làm đâu.” Tứ sư huynh an ủi.
“Không, đệ không buồn vì chuyện này.” Hướng Thanh buồn bã lắc đầu, đáp. “Đệ
buồn là trẻ con bảy, tám tuổi cần phải đi học, sau này ăn mặc, rồi còn
phải lấy vợ cho nó, tất cả đều cần có tiền, có lẽ đệ phải kiếm được
nhiều tiền hơn mới có thể cầu thân được... không thể để trẻ con sống
khổ.”