Hoa Miêu Miêu

Chương 90: Chương 90: Mua lớn tặng bé




“Mẫu thân, con tìm người lâu quá.” Hai mắt Tiểu Mao ngân ngấn nước, tôi vội vàng ôm lấy con đầy vẻ thương yêu, ra sức giải thích cho nó nghe tình trạng hiện tại của mình, và nói với nó là đã tìm được cha nó rồi, sau này có thể sống chung với nhau được rồi.

Tiểu Mao ngước đôi mắt to tròn vô tội lên, kéo vạt áo Hướng Thanh lúc ấy vẫn còn đờ đẫn, nói:

“Cha thực sự là cha con sao? Cha sẽ mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho con chứ? Nửa đêm cha có đắp chăn cho con không? Sau này con lấy vợ cha có sắm đồ sính lễ cho con không? Cha có đánh, có mắng con không?”

“Có chứ, chắc chắn là cha con sẽ làm thế!” Tôi nhớ là bọn Ngân Tử từng nói, cha nào cũng rất yêu thương con trai, chắc là Hướng Thanh cũng sẽ thương yêu Tiểu Mao chứ nhỉ?

Hướng Thanh hình như vẫn chưa hoàn hồn lại, rất lâu sau mới giữ lấy tôi mà hỏi:

“Nàng... nàng có con trai? Đứa con trai lớn thế này rồi sao?”

“Đúng thế.” Tôi đắc ý nói với chàng. “Cũng là con trai của chàng. Tiểu Mao ngoan lắm, vừa thông minh vừa nghe lời! Thiếp nuôi giỏi không?”

Tiểu Mao nở nụ cười quái dị:

“Cha, Tiểu Mao nghe lời thật đấy, chẵng nhẽ cha định cưới mẹ con nhưng lại bỏ rơi con sao?”

Hướng Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt có vẻ không tin, tiếp tục hỏi:

“Trông nàng cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vì sao đã có đứa con bảy, tám tuổi?”

“Ai nói với cha mẹ con mới mười bảy, mười tám tuổi? Mẹ con trông trẻ thế thôi!” Tiểu Mao nhanh nhẹn tiếp lời, “Mẹ con lớn tuổi lắm rồi.”

“Bao... bao nhiêu tuổi...” Hướng Thanh ngây người.

Tiểu Mao đáp:

“Để con tính xem.”

Hơn hai nghìn tuổi rồi thì phải, nói thật tôi cũng không nhớ là mình bao nhiêu tuổi nữa, thật khổ cho Tiểu Mao. Tôi thấy nó vắt óc suy nghĩ, còn đám đông xung quanh thì bắt đầu náo động, tất cả mọi người đều đua nhau bàn tán, hơn nữa còn chỉ trỏ vào tôi, cảm thấy thật khó chịu, rốt cuộc là có chỗ nào không bình thường nhỉ? Tôi thấy hơi khó hiểu.

Sắc mặt Hướng Thanh càng lúc càng khó coi, gần như muốn ngất đi, hỏi tôi:

“Sao nàng không nói với ta là nàng đã có con rồi?”

“Ta chưa kịp nói.” Tôi thản nhiên giải thích. “Với lại chàng không hỏi.”

Tiểu Mao lập tức nói đầy vẻ ấm ức:

“Sắc mặt của cha thay đổi kia có phải vì chê con là đồ ăn bám, không muốn có con phải không? Muốn bán con đi à?”

“Cha con không làm chuyện đó đâu.” Tôi vội vàng thanh minh cho Hướng Thanh.

Hướng Thanh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Ngân Tử từ đằng xa chạy lại, hắn thấy Tiểu Mao thì dừng bước chân, sau đó vội vàng chạy tới trách mắng:

“Ngươi tới đây làm gì?”

“Ui da, Ngân Tử nhìn xinh quá.” Tiểu Mao không hề ngạc nhiên, chỉ nheo mắt ngắm Ngân Tử mấy vòng. “Trẻ con trí nhớ kém, con quên mất nên gọi người thế nào rồi, làm thế nào ạ?”

“Cháu trai! A di[1] nhớ con quá! Ngày trước lúc con tè dầm toàn là a di thay tã cho con đấy.” Ngân Tử lập tức nhào tới ôm lấy Tiểu Mao, “thân mật” kéo nó sang một bên, nói nhỏ bên tai nó: “Hôm nay mà dám gọi ta là cha nuôi ở đây thì ta không tha cho ngươi đâu.”

[1]A di: dì.

“Hừ.” Tiểu Mao cười cười ôm lại Ngân Tử, miệng thì gầm gừ. “Các người len lén chạy mất, chẳng ai nói với con một tiếng, làm con hạ phàm về nhà, tìm mãi mới biết mọi người làm chuyện này.”

“Thế nào gọi là chuyện này? Đây là đại sự để tìm lại cha ngươi.” Ngân Tử tiếp tục thì thầm.

Tiểu Mao phẫn nộ quát:

“Vớ vẩn! Con không có cha!”

“Hắn chính là cha ngươi chuyển thế.”

“Gã đó trông chẳng lợi hại chút nào cả? Lại còn không đẹp trai bằng Ngao Vân! Dựa vào cái gì mà đòi làm cha con?”

“Dựa vào việc mẹ ngươi thích hắn! Tiểu tổ tông ơi, ngươi đừng có gây loạn thêm nữa, được không?”

“Con có gây rối đâu. Con chỉ tới tìm mẫu thân của con thôi.” Giọng nói của Tiểu Mao bất giác to lên, hình như đang muốn khóc lóc, tố cáo với tất cả mọi người, “Chẳng nhẽ mẫu thân muốn cưới cha thì không cần con nữa sao?”

“Nói vớ vẩn.” Tôi hùng hồn lao tới, ôm Tiểu Mao mắt ngân ngấn nước vào lòng, sau đó quay sang trách Ngân Tử. “Đừng mắng trẻ con, nó chưa bao giờ được gặp cha nên chưa hiểu chuyện, không lý giải được là chuyện bình thường mà, nếu là ta thì ta cũng thế.”

“Nó không hiểu mới lạ!” Ngân Tử quát khẽ, “Chắc chắn là nó tới gây rối.”

“Nhưng cha đang chê con!” Tiểu Mao càng khóc to hơn, còn chạy tới kéo vạt áo Hướng Thanh, “Mẫu thân không nói với cha là vì Tiểu Mao không ngoan, thường xuyên ăn trộm, đánh nhau, sau này Tiểu Mao sẽ làm một đứa trẻ ngoan, cha đừng vứt con đi được không?”

“Ta... ta...” Hướng Thanh bối rối, chàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tôi. “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Những kẻ đa sự lại bắt đầu bàn tán, chủ đề thì rất đa dạng, hơn nữa còn kèm theo rất nhiều từ ngữ mới mà tôi nghe không hiểu.

“Còn phải hỏi là chuyện gì sao? Thực ra Miêu Miêu cô nương là một quả phụ, muốn huynh làm một người cha hờ.”

“Đây rõ ràng là một cái bẫy! Lừa huynh mắc bẫy, sau đó nịnh huynh nuôi con.”

“Hướng Thanh, huynh là đồ ngốc, giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Cha dượng khó làm lắm, phải thật thận trọng! Loại phụ nữ này tốt nhất là không nên cưới.”

Bẫy là cái gì? Cha hờ là cái gì? Cha dượng là cái gì? Lời họ nói kỳ quái quá, hoàn toàn không thể hiểu được! Tiểu Mao rõ ràng là con trai Bích Thanh Thần Quân, thế thì cũng là con trai của Hướng Thanh! Sao lại nói là tôi lừa người ta? Thật là quá đáng! Miêu Miêu chưa bao giờ lừa gạt ai!

Nghĩ trước nghĩ sau, tôi lại gần kéo tay Hướng Thanh:

“Tiểu Mao là con trai chàng...”

“Đúng đúng!” Tiểu Mao ra sức gật đầu, “Cha cưới mẹ con thì con sẽ là con trai của cha.”

Ngân Tử lao tới kéo Tiểu Mao ra:

“Ta xin ngươi, quay về đi, đừng gây rối nữa.”

Thượng Thúy Hoa to lớn chạy tới chỉ trích Ngân Tử:

“Sao lại có thể xúi giục mẹ của thằng bé vứt con mình chứ? Thật là đáng thương!”

Việc này gây náo loạn cả Mao Sơn, chẳng thể nào giải quyết được, mọi người đều đua nhau nói, càng nói càng rối, chỉ có Hướng Thanh đứng ở giữa là im lặng như một tảng đá.

Thượng Thúy Hoa vỗ vai tôi, thở dài nói:

“Sao cô lại che giấu thân phận quả phụ của mình? Như thế là làm tổn thương trái tim của Hướng Thanh, cậu ấy là người tốt, hơn nữa còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có thể làm cha kế của một đứa trẻ bảy, tám tuổi được?”

“Tôi có phải quả phụ đâu!” Tôi vội vàng giải thích, “Hướng Thanh là cha của Tiểu Mao mà!”

Thượng Thúy Hoa rất kinh ngạc:

“Chẳng nhẽ ngày trước cậu ấy quất ngựa truy phong với cô à? Thật không ngờ...”

Hướng Thanh loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Tôi chưa bao giờ quất ngựa truy phong cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.