Mặt trời đã bị che khuất, tôi chau mày vẻ không vui, Hải Dương tay giữ bảo kiếm, chầm chậm cưỡi mây thấp xuống, nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Hướng Thanh.
Hướng Thanh cảnh giác lùi về sau một bộ, sau đó hỏi tôi khe khẽ:
“Có phải vì ta tự dùng thần lực, phạm phải thiên điều nên bị bắt về không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tỏ ý không biết. Tiểu Mao thì lườm:
“Chẳng phải mẹ bảo Kiếm Nam thúc thúc đi gọi cứu binh sao.”
Hình như đúng là có chuyện này, yêu ma vừa chết là tôi quên hết. Đang định
nói với Hải Dương là có thể quay về rồi, đừng có ở đây làm vướng tay
vướng chân, ảnh hưởng tới việc đoàn tụ của gia đình ta.
Không ngờ Hải Dương lại nước mắt nước mũi khóc òa lên rồi nhào về phía Hướng
Thanh, đè chàng xuống đất còn hung hãn hơn cả một con chó, túm lấy y
phục Hướng Thanh không buông, miệng thì gọi:
“Thần Quân đại nhân, mạt tướng nhớ ngài quá! Nhớ chết mất!”
Đáng ghét! Ngực Hướng Thanh là để cho hắn ôm sao? Gã khốn khiếp này coi tôi
là gì hả? Trong lúc phẫn nộ, tôi cố nén đau lại gần, túm lấy quần hắn
lôi về đằng sau, vừa lôi vừa chửi:
“Không được ôm! Đó là để ta ôm! Đồ nam nhân thối tha mặt dày!”
Hải Dương vẫn túm chặt lấy thắt lưng Hướng Thanh không buông, lại còn giơ chân ra định đẩy tôi để độc chiếm ngực chàng:
“Bao nhiêu năm không gặp, để ta kể lể nỗi lòng với Thần Quân đại nhân cái nào, cô đứng sang một bên đi.”
Tôi tức khí cắn mạnh lên đùi hắn, cắn xuyên qua cả bộ giáp, quần hắn bị kéo ra một nửa. Không ngờ lại có bảy, tám nam nhân nữa xông tới, đẩy tôi
sang một bên, sau đó ôm lấy Hướng Thanh, hoan hỉ reo lên:
“Tướng quân, chúng tôi nhớ ngài quá.”
Bao nhiêu nam nhân vây thành một nhóm, họ đè Hướng Thanh xuống dưới cùng,
làm mặt chàng tím cả đi, thật quá đáng, thật chẳng ra làm sao…
“Đừng có quậy nữa!” Cuối cùng Hướng Thanh không nhịn được nữa, quát to, đẩy
hết những kẻ đè trên người mình ra, chỉnh lại y phục, rồi nghiêm túc
hỏi. “Các người là ai?”
Hải Dương và đám người kia nhảy dựng lại, thi hành quân lễ:
“Mạt tướng ngày trước từng là phó tướng dưới quyền của Thần Quân.”
“Ta không nhớ những chuyện đó nữa.” Hướng Thanh xua tay, tỏ vẻ không muốn dây dưa nữa. “Các người về đi.”
“Không…” Thần sắc của Hải Dương có vẻ khó xử, hắn cúi đầu xuống, khẽ khàng nói với Hướng Thanh, “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”
“Khi đó… nếu không phải vì tôi phán đoán sai, trúng quỷ kế của Diệu Dương
thì Thần Quân đại nhân đã không phải hạ phàm chịu khổ, phải chia ly với
ái thê ngần ấy năm.”
“Ta đã quên rồi.” Hướng Thanh lắc đầu.
“Nhưng mạt tướng không thể quên được.” Hải Dương đứng thẳng lên, nói to. “Mặc
dù Thiên Giới không giáng tội, nhưng tâm mạt tướng không an.”
“Ta chỉ là Hướng Thanh, không nhớ được những chuyện quá khứ, chỉ là một
phàm nhân bình thường.” Hướng Thanh nhìn gã nam nhân nghiêm túc trước
mắt, thở dài nói, “Nhưng ta cho rằng trong công việc để xảy ra bất cứ
sai sót nào cũng phải nên truy cứu trách nhiệm của bản thân trước, không thể trách người khác, ngươi cố gắng phụ trách tốt công việc của mình là đủ rồi.”
“Mạt tướng rất cố gắng! Bây giờ vì lập công nên đã được phong thành Phụng Thiên tướng quân rồi! Giờ trấn thủ Ma Giới, tứ hải
bình an, xin Thần Quân đại nhân an tâm!” Hải Dương tự hào nói to, khóe
mắt lấp lánh một giọt lệ.
Hướng Thanh vỗ vai hắn, gật đầu.
“Đúng rồi, con yêu ma to gan dám mạo phạm Thần Quân đại nhân đâu?” Hải Dương
đột nhiên nhớ ra, nhìn xung quanh. “Để mạt tướng thống lĩnh quân tướng
chặt thứ súc sinh ấy thành trăm mảnh!”
“Chết rồi.”
“Hả?”
“Các người có thể quay về rồi.” Tôi vội vàng trả lời, muốn đuổi cái gã nhiễu sự này đi.
“Ta còn chưa kịp thể hiện mà.” Hải Dương có vẻ buồn.
Kiếm Nam từ đằng xa cưỡi Yêu Khuyển Địa Ngục thở hổn hển chạy tới, thấy tàn cục, cuối cùng cũng thở phào.
“May mà tới kịp, mọi người không sao là tốt.”
Hải Dương lưu luyến chia tay Hướng Thanh. Trong phút chốc, mây đen tan
biến, các thiên binh thiên tướng nhanh chóng rời đi, bầu trời lại tươi
sáng trở lại, vầng mặt trời bị che khuất lại xuất hiện trước mắt mọi
người.
Tôi tươi cười tay trái nắm tay Hướng Thanh, tay phải dắt Tiểu Mao, định rời khỏi nơi này.
Hướng Thanh hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi:
“Tam sư thúc của ta đâu?”
Hả, ông già đó đâu? Tôi chầm chậm… bất an quay đầu, nhìn về phía bên kia
bức tường, Hướng Thanh nghi hoặc quay đầu nhìn theo ánh mắt tôi, sau đó
hét thất thanh:
“Sư thúc! Người vẫn ổn chứ!” Chạy mấy bước chân,
chàng quay đầu lại, túm lấy tai và đuôi tôi, ra lệnh. “Nàng với Tiểu Mao biến thân đi, đừng để lộ thân phận yêu quái, sẽ làm sư thúc sợ đấy.”
Tôi nghe lời, ngoan ngoãn biến thành hình người, theo chàng chạy tới bên
tam sư thúc, ông già đó mạng còn lớn lắm, vẫn chưa chết, chỉ có điều gần như đã kiệt sức:
“Hướng… Hướng Thanh.”
Hướng Thanh nắm lấy tay ông, lo lắng đáp:
“Con đây.”
“Lão… sắp không qua được rồi.”
“Sư thúc mạng lớn lắm, đừng nói thế.” Hướng Thanh vừa an ủi vừa xử lý vết
thương cho ông, sau đó chau mày nói khẽ. “Bao nhiêu vết thương do Phương Thiên Họa Kích gây ra đã đành, lại còn bị gãy quá nhiều xương, đặc biệt là vết thương do bị ngã này là nghiêm trọng nhất, con yêu quái đó thật
là độc ác.”
Tam sư thúc liếc tôi một cái, ánh mắt đó khiến tôi chột dạ, vội vàng nịnh nọt:
“Để thiếp đi tìm linh đơn diệu dược với tiên thảo tới…”
“Hừ, mèo khóc chuột…” Tam sư thúc bĩu môi.
“Con không khóc chuột, chỉ khóc người!” Tôi nở nụ cười lấy lòng.
Tam sư thúc ho sặc sụa, khiến các vết thương bị đau hơn, run rẩy đưa tay chỉ tôi mà mắng:
“Đồ ngu ngốc!”
Lại còn nói được câu đó cơ à, tôi thấy chắc chắn ông ta chưa chết được,
nhưng để đề phòng, tôi vẫn bảo Kiếm Nam về tìm Mạc Lâm xin một ít thuốc
quý tới trị bệnh cho lão già này, chứ để lão chết thật thì Hướng Thanh
lại trách tôi.
Phải đến nửa ngày sau, chúng nhân của Mao Sơn mới
xách vũ khí chạy đến, thấy thi thể của yêu ma nằm trên đất, chúng tôi
lại không bị thương nặng, mọi người đều hân hoan cười nói, Ngô đạo
trưởng ra sức hỏi có phải là các thiên binh thiên tướng vừa xuất hiện
trên trời đã ra tay tương cứu Mao Sơn hay không.
Tôi đang định
trả lời là không phải thì bị Tiểu Mao đứng đằng sau đá chân một cái, rồi lại bị Hướng Thanh chặn lại, hai người họ đồng thanh nói đúng là nhờ có thiên binh thiên tướng thi triển thần uy, giết chết yêu ma, cứu chúng
nhân Mao Sơn và người ở quanh đây.
Ngô đạo trưởng, vui vẻ lập tức thống lĩnh chúng nhân quỳ thụp xuống đất, khấu tạ trời cao, và đòi sửa
lại Mao Sơn, xây dựng thêm vài tòa miếu, đắp tượng vàng cho các thần
tiên để tỏ lòng thành.
Sau đó lão quay người tịch thu Đa Bảo Khải và Tô Mi Kiếm của Hướng Thanh, nói là bảo bối quý giá không thể để cho
chàng cầm, sợ chàng làm hỏng. Tôi vốn định phản đối, Hướng Thanh chỉ
cười cười rồi trả đồ lại cho lão, chàng nói là giờ không cần nữa, tùy
cho Ngô đạo trưởng sử dụng.
Sau khi đưa tam sư thúc về phòng
dưỡng thương, nơi ở của các nữ đệ tử chúng tôi đã trở thành đống gạch
vụn, giờ không biết tôi phải đi đâu đây.
“Nàng và ta về nhà nhé, ta đưa nàng đi gặp mẫu thân, để sau này cầu thân cho thuận tiện.”
“Mẫu thân chàng? Chính.. là tới nhà gặp người lớn sao?” Tôi hốt hoảng, Ngân
Tử từng nói: Mẹ chồng như hổ dữ. Đó là một người còn khó đối phó hơn cả
mười tám con yêu ma. Tôi như gặp đại địch, toàn thân toát mồ hôi lạnh,
lập tức yêu cầu lui lại thời gian gặp người lớn, và nhanh chóng đưa Tiểu Mao về Hoa Phủ, vừa dưỡng thương vừa triệu tập mọi người mở một cuộc
họp bàn bạc nghiên cứu về đối sách của con dâu yêu quái gặp mẹ chồng.
Bọn Ngân Tử nghe nói tới chuyện này thì vừa mừng vừa lo, sợ tôi tới khi đó
làm họ mất mặt, vừa gặp mặt đã khiến mẹ chồng không vui, hơn nữa đầu óc
tôi lại chậm chạp, bị người ta bắt nạt cũng không biết phản kích, như
thế sẽ chịu khổ.
Kiếm Nam còn lấy ví dụ
về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng ở một thôn gần Hoa Phủ, sau
đó đã gây ra một bi kịch để dọa tôi, ví dụ như con dâu cãi nhau với mẹ
chồng, mẹ chồng bỏ nhà ra đi, sau đó con dâu bị phế bỏ. Hay là con dâu
độc ác đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà, bị người làng sỉ vả, còn có bà mẹ
chồng gây khó dễ cho con dâu đủ điều, mặc sức đánh mắng, khiến con dâu
uất ức quá phải treo cổ tự tử… Tóm lại là họ tính ngang tính dọc, kết
luận rút ra là trong xã hội loài người hiện nay, địa vị của mẹ chồng
thường cao hơn con dâu, tốt nhất là tôi ngoan ngoãn cúp đuôi mà lấy lòng mẹ chồng, đừng để Hướng Thanh phải khó xử…
Hơn nữa họ còn nói đa số những bà mẹ chồng ở vậy đều thấy con dâu rất ngứa mắt, cố ý gây khó
dễ. Tôi sợ quá, nghiêm túc dùng giấy bút ghi lại những ý kiến và đề nghị mà mọi người nêu ra, chép lên cả cánh tay, học thuộc mấy lần, tuyệt đối không dám quên.
Trước tiên là vấn đề phục trang, những bộ y phục mỏng manh trễ cổ trước đây tuyệt đối không được mặc nữa, phải kín đáo,
cúc áo phải cài tới tận cổ, màu sắc của y phục phải trang nhã, tốt nhất
là y phục cũ giặt sạch, như thế sẽ để lại ấn tượng tốt về một người làm
việc chăm chỉ.
Thứ hai là vấn đề kiểu tóc, không được túm bừa ra
sau gáy như trước là xong, phải chải ngay ngắn, cài một cái trâm bạc đơn giản, để thể hiện rằng mình không quá xa hoa, cũng không quá xuề xòa.
Cuối cùng là thái độ, gặp mẹ chồng phải cúi đầu, tỏ ra e thẹn, cười tươi,
nói nhỏ, hành động nhẹ nhàng, hơn nữa phải nghe lời, không được sờ mó
lung tung, hỏi gì hoặc yêu cầu gì cũng nói vâng, không được nói linh
tinh, phải lễ phép, cung kính thì mới được mẹ chồng yêu quý.
Còn
về Tiểu Mao thì bị mọi người giữ lại, nói là không nên kích thích người
ta ngay lập tức, chờ gạo nấu thành cơm rồi khai ra sau, lúc đó bà ấy có
hối hận cũng không kịp nữa, cùng lắm cũng chỉ chửi bới, ca thán, dù sao
da mặt tôi cũng dày, chỉ cần Hướng Thanh đối xử tốt với tôi thì những
việc khác đều không quan trọng.
Vết thương đã lành, trước khi lên đường, họ lại dặn dò tôi hết nửa buổi tối, khiến tôi cảm nhận rõ ràng
rằng làm con dâu không dễ, yêu quái làm con dâu lại càng không dễ, phải
cố gắng tới khi Tiểu Mao lớn lên lấy vợ, tôi mới được thăng cấp lên mẹ
chồng yêu quái, lúc đấy tha hồ mà ra oai… Còn trước đó, nếu như tôi vô
tình để lộ đuôi mèo ra, khiến mẹ chồng sợ hãi mà sinh bệnh thì tôi đã
mắc phải trọng tội trời tru đất diệt…
Thế là Oa Oa sửa lại y phục cũ của thị nữ cho tôi, Kiếm Nam thì chạy ra chợ của con người mua hai
cái trâm bạc, chải lại đầu tóc cho tôi, Cẩm Văn cố gắng làm giảm sắc đẹp của tôi xuống còn bảy phần, hơn nữa lông mày vẽ vừa thẳng vừa nhạt,
trông dịu dàng, thật thà hơn nhiều…
Hôm sau, Hướng Thanh gặp tôi, sững sờ một lúc lâu mà không nói nên lời.