Hướng Thanh thấy mẹ đã tỉnh lại thì vội vàng chạy tới trước giường hầu hạ, tôi cũng không dám
chậm trễ, lập tức học theo, lại gần chắp tay đứng cạnh để không bị ghét. Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì thở dài, nước mắt lại lăn xuống, không làm
sao ngăn lại được, bà kéo tay Hướng Thanh, đau lòng nói:
“Sao mà
con lại làm một chuyện ngốc nghếch như thế? Tiền đồ của hai cô nương đều bị con hủy hoại… Họ Hướng nhà chúng ta ngày nay tuy đã thất thế, nhưng
tổ tiên đều là người có học, biết lễ nghĩa liêm sỉ… Con… con bảo mẹ sau
này phải nhìn mặt phụ thân con thế nào đây?”
Tôi rất muốn nói là
cứ đến thẳng Diêm La Địa Phủ tìm cha của Hướng Thanh rồi chào ông là
được… Nhưng nghĩ lại, ông mất đã lâu rồi, nói không chừng đã đầu thai
chuyển kiếp từ lâu, không kịp nữa rồi, nên lại chẳng nói gì nữa.
“Hài nhi bất hiếu, làm chuyện ngu xuẩn, xin mẫu thân trách phạt.” Hướng
Thanh đầy vẻ ăn năn, lại quỳ xuống lần nữa, “Chỉ có điều Miêu Miêu cô
nương thực sự vô tội, một mình nàng nuôi dưỡng con bao lâu nay, cuộc
sống rất khó khăn, xin mẫu thân đừng trách tội
nàng.”
“Nhưng con bảo ta ăn nói với Diệp
gia thế nào đây?” Mẹ chồng nhấc tay áo lên lau nước mắt. “Sính lễ đã
mang qua, hàng xóm đã thông báo, Diệp cô nương trong sáng mà lại vô tội
bị tổn thương, con bảo nó làm thế nào để ngẩng đầu lên làm người.”
Đang nói thì đại tẩu vén rèm đi vào, trong tay bê một chậu nước nóng, đặt
lên cái giá cạnh đó, vắt cái khăn mặt màu trắng, cúi đầu lau nước mắt
với mồ hôi cho mẹ chồng, rồi lại lườm Hướng Thanh và tôi một cái, căm
phẫn nói:
“Không có lệnh cha mẹ, lời mai mối thì chưa được tính
là hôn sự! Nước ta cũng có quy định, bôn giả[1] là thiếp, có gì đâu mà
khó?”
[1] Bôn giả: Người con gái có tư tình, sinh con với người khác khi chưa được sự đồng ý cho phép. Có hàm ý chê bai
“Thế nào là thiếp?” Tôi rụt rè mở to mắt, nhìn gương mặt không vui của nàng ta, bỗng dưng cảm thấy bất an.
Đại tẩu ngẩn người ra trước câu hỏi của tôi, do dự giây lát rồi nói:
“Chính là vợ bé.”
“Thiếp thì không được ở với Hướng Thanh sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Được, chỉ có điều xưng hô khác nhau, địa vị thì thấp hơn.” Đại tẩu nhìn tôi vẻ ngơ ngác.
“Như thế Hướng Thanh sẽ không mất mặt và không bị người ta chửi sao?”
“Đúng… đúng thế…”
Tôi lập tức vui vẻ cười tươi:
“Thế thì Miêu Miêu làm thiếp cũng được.”
“Nàng ngốc hả?” Hướng Thanh tức quá nhảy dựng lên, nhéo tai tôi, giận dữ
quát. “Nàng có biết là làm thiếp không có chút địa vị nào, bị mọi người
bắt nạt không? Ta muốn cưới nàng là cưới về làm chính thê, ai bắt nàng
làm tiểu thiếp khốn kiếp!”
Tôi thấy mắt chàng tóe lửa như thể muốn đánh tôi thì vội vàng thừa nhận sai lầm:
“Thiếp không làm thiếp, chàng đừng giận…”
Hướng Thanh lúc này mới giận dữ quay sang chắp tay với đại tẩu:
“Nếu bôn giả là thiếp thì Hướng Thanh nguyện cả đời này không lập chính thê.”
“Đệ…” Đại tẩu có vẻ như thấy hơi mất mặt nên nói với giọng không vui:
“Dù sao đệ cũng phải ăn nói thế nào với Diệp gia, nếu không thì bảo Hướng gia chúng ta làm sao có thể làm người được nữa.”
Mẹ chồng cũng nói đỡ:
“Ta cũng không ghét Miêu Miêu cô nương, dù sao cũng đã thêm con thêm cháu
cho Hướng gia, cũng là có công lớn, nhưng con cũng phải nghĩ tới thể
diện của tổ tiên nhà chúng ta, không thể hành sự khinh suất.”
“Con hiểu ạ.” Hướng Thanh hít sâu một hơi, định thần lại. “Việc này là sai ở con, ngày mai con sẽ đích thân tới Diệp gia, bẩm báo mọi chuyện với
Diệp lão thái gia, rồi để họ quyết định.”
“Nếu họ kiên quyết không chịu thoái hôn thì sao?” Mẹ chồng lo lắng hỏi.
“Dù sao thì con với Miêu Miêu cô nương cũng là ván đã đóng thuyền, nếu Diệp lão thái gia không chịu thì con chỉ đành quỳ trước cửa nhà họ tạ tội
thôi.” Khẩu khí của chàng vô cùng kiên quyết.
“Sao đệ cứng nhắc thế, Miêu Miêu cô nương đã đồng ý làm thiếp rồi còn gì.” Đại tẩu có vẻ sốt ruột.
“Nàng đồng ý nhưng đệ không đồng ý, trong lòng đệ chỉ có một mình Miêu Miêu
thôi, cho dù có cưới Diệp cô nương về thì cũng chỉ làm lỡ hạnh phúc cả
đời người ta, hà cớ gì phải khổ thế?” Hướng Thanh nghiêm túc trả lời,
tôi nghe mà thấy lòng ấm áp, nở hoa.
Bầu không khí trở nên căng
thẳng, đại tẩu và mẹ chồng hình như còn định nói gì đó, đột nhiên rèm
cửa được vén lên, một đứa trẻ rất đáng yêu tò mò ló đầu vào, cười hỉ hả
chào mọi người:
“Bà lão trên giường có phải là bà nội của con không?”
“Tiểu Mao mau ra ngoài.” Tôi thấy con trai mình tới thì vội vàng ra lệnh.
“Người lớn đang nói chuyện, con không được vô phép như thế.”
“Ai
cho cô bắt cháu nội tôi ra ngoài?” Mẹ chồng ngồi bật dậy, mắt mũi sáng
bừng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Mao, kích động vô cùng, “Thằng bé này… giống Thanh nhi hồi nhỏ.”
Đương nhiên là giống rồi,
Hướng Thanh là chuyển thế của Bích Thanh Thần Quân, hai người dung mạo
như nhau, mà Tiểu Mao lại giống phụ thân tới bảy phần, chỉ có điều trông nó lanh lợi và tinh nghịch hơn một chút, nhưng ai nhìn vào chắc chắn
cũng biết họ là cha con.
Tiểu Mao nháy mắt với tôi một cách đáng yêu, sau đó đi về phía mẹ chồng, rồi bỗng dưng làm ra vẻ vô cùng đau đớn, rụt rè hỏi:
“Có phải bà nội không cần con không… có phải bà định đuổi con với mẹ con không…”
“Vớ vẩn! Cho dù bà nội có đuổi cái gã bất hiếu Hướng Thanh thì cũng không
thể nào đuổi đứa cháu nội đáng thương của ta đi được!” Sắc mặt mẹ chồng
thay đổi, hình như đã quên mất việc ban nãy, lập tức ôm lấy Tiểu Mao,
nét mặt hiền từ. “Bao nhiêu năm qua để con chịu khổ…”
“Chuyện này…” Đại tẩu thấy Tiểu Mao đáng yêu thì cũng trở nên khó xử.
Tiểu Mao lại đi tới trước mặt nàng ta, kéo áo, ngây thơ nói:
“Ngày trước Tiểu Mao sống trong núi, không có cha, cũng không có người thân,
lúc nào cũng bị người ta bắt nạt, không ngờ tự nhiên có cha, có bà nội
và cả một đại tỷ tỷ dịu dàng nữa. Con cảm thấy như nằm mơ vậy.”
“Ai dà, ta là đại di của con, không phải là tỷ tỷ.” Đại tẩu đỏ mặt, giọng
nói đã mềm đi mấy phần, nàng cúi lưng xuống, ngắm nghía gương mặt của
Tiểu Mao, trong lời khen không giấu được vẻ ngưỡng mộ, “Thằng bé vừa đẹp vừa ngoan, đệ muội[2] thật là may mắn, ta không có cái phúc phận ấy…”
[2] Đệ muội: vợ của em
“Chắc chắn sau này đại di cũng sinh được một tiểu đệ đệ đáng yêu chơi với
con…” Tiểu Mao nhân cơ hội đó nịnh nọt, giả bộ đáng thương, lại giả bộ
đáng yêu, khiến hai người ấy vui vẻ lắm, chỉ muốn lập tức đưa nó tới đây ở để phát huy tinh thần từ mẫu tràn lan của mình. Những lời trách cứ
tôi với Hướng Thanh cũng đã bớt đi nhiều.
Con trai… làm tốt lắm,
không uổng công mẹ dạy con. Tôi còn đang thấy may mắn vì sự nhanh nhẹn
của Tiểu Mao thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Ngân Tử, chẳng bao lâu sau thì hắn bước vào, trên tay là hai chiếc hộp gấm rất đẹp, một chiếc
đưa cho đại tẩu, một chiếc đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng mở cái hộp ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, bà lắp bắp nói:
“Sao.. sao lại nhiều vàng thế này?”
Ngân Tử lại cười nói:
“Hoa gia chúng tôi giàu sang phú quý, tuy rằng từng bị cướp, nhưng vẫn còn
một chút tích lũy. Chỉ có điều nhân khẩu ít ỏi, tới ngày hôm nay chỉ còn tôi với Miêu Miêu hai người. Một căn nhà to trống trải vô cùng buồn bã, ngày nay Miêu Miêu sắp gả vào Hướng gia, người ta vẫn nói xuất giá tòng phu, tài sản của tỷ ấy đương nhiên cũng theo tỷ ấy về nhà chồng rồi.”
“Cái này… số hoàng kim này là của hồi môn của Miêu Miêu cô nương?” Đại tẩu ngây người. “Nhiều thế sao?”
“Vâng ạ.” Ngân Tử vội vã gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trông vô cùng
trong sáng, như một tiểu cô nương còn chưa hiểu sự đời. “Dù sao nhà
chúng tôi cũng chẳng có nhiều người, Miêu Miêu đã tìm được một phu quân
tốt, Tiểu Mao gặp lại được phụ thân là một chuyện vui lớn, đáng để chúc
mừng, hơn nữa mọi người đều là người một nhà, tiền này ai cầm mà chả
thế.”
“Thế… Miêu Miêu cô nương khi nào qua cửa[3].” Đại tẩu có vẻ ngơ ngác
[3] Qua cửa: chỉ việc cô dâu đặt chân vào nhà chồng
“Hướng gia chúng tôi không cần dựa vào tài sản của con dâu để sống qua ngày.”
Mẹ chồng đóng nắp hộp lại rồi trả lại, khẩu khí đã hòa hoãn hơn một
chút. “Nhưng nể tình cháu nội tôi, hôn sự với Diệp gia thì tùy Thanh nhi định liệu.”
“Vâng.” Hướng Thanh cũng còn đang ngơ ngác, thần sắc của chàng có vẻ không tốt lắm, thấy mẫu thân lên tiếng, chàng vội vã
đáp lời, sau đó kéo tôi ra ngoài, hỏi kỹ lưỡng, tỉ mỉ. Ngân Tử nở nụ
cười giảo hoạt, để Tiểu Mao ở lại rồi cũng đi ra.
“Sao nàng có nhiều tiền thế?” Hướng Thanh có vẻ rất thắc mắc.
Tôi làm sao biết được mình có bao nhiêu tiền, thế là vội vàng quay đầu lại nhìn Ngân Tử, Ngân Tử có vẻ bất mãn, nói nhỏ:
“Nhìn cái gì, đó là tiền riêng của ta.”
“Ngươi nói không đúng.” Tôi lập tức tranh cãi. “Bình thường Tiểu Mao theo
ngươi ra ngoài đánh yêu quái kiếm tiền, lại còn tiền tiến cống của các
yêu quái ở những ngọn núi khác, dù sao thì cũng phải chia cho ta một
phần chứ, làm sao có thể tính hết là của ngươi được?”
“Mặc kệ,
khi đó ta hỏi nó là có cần hay không, nó không cần tức là của ta hết,
hơn nữa chi tiêu trong nhà rất tốn kém, mấy năm gần đây đều thu không bù chi. Cô cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, bọn Ngao Vân
tới làm khách, lại còn đòi đồ ăn ngon, bình thường cô chẳng làm gì, cũng chẳng lo liệu cho gia đình. Làm sao biết được nỗi vất vả của người ta?
Gia cảnh ngày càng sa sút.” Ngân Tử ngẩng đầu lên, lại giảo hoạt cười
nói với Hướng Thanh. “Tóm lại bây giờ tiền riêng của ta bỏ ra giúp
huynh, ta cũng sắp nghèo kiết xác rồi, huynh định báo đáp ta thế nào?”
Tôi bị Ngân Tử hỏi một loạt đến nỗi ngắc ngứ, chẳng biết phản bác thế nào, Hướng Thanh thì thở phào, cảm kích nói:
“Ta sẽ trả cho cô ấy.”
“Huynh trả nổi sao?”, Ngân Tử hừ mũi.
Biểu cảm của Hướng Thanh vô cùng cương quyết:
“Chắc chắn ta sẽ trả.”
“Ta sợ huynh nuốt lời.” Ngân Tử ngồi xuống chiếc ghế trúc ở ngoài cửa, vắt
chân lên, trông như một tài chủ độc ác đang đến xiết nợ một hộ nông dân.
“Ta có thể viết giấy nợ cho huynh.” Nông dân Hướng Thanh cũng bất lực.