Chiếc bộ đàm ở thắt lưng Tất Thanh đột nhiên vang lên, anh ấn nút nghe, bên kia vang lên giọng nói hoan hỉ của Ngân Tử:
“Quả nhiên Tiểu Trà ở nhà lao dưới đáy biển, bọn ta tìm được nàng ấy rồi.
Bây giờ đưa nàng ấy và Kiếm Nam rút khỏi đây, mọi người cẩn thận nhé.”
Lời của hắn còn chưa dứt, Thiếu Chúng đã giằng lấy chiếc bộ đàm:
“Tất Thanh, chỗ này hơi cổ quái, Tiểu Trà với Kiếm Nam đều bị nhốt bên ngoài nhà ngục, lại bị canh gác không nghiêm ngặt, bọn ta thành công quá
thuận lợi, cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Tiểu Trà đâu?” Tôi gọi to vào bộ đàm, “Cô ấy khỏe không? Có bị Ngao Vân ngược đãi không? Kiếm Nam đâu?”
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Trà vang lên:
“Muội không sao, chỉ bị gã khốn khiếp đó nhốt vài tuần, được cho ăn uống ngon lành, nhưng muội không được gặp Ngân Tử nên buồn lắm, thế là càng ăn
uống nhiều, tăng lên mấy cân rồi, về phải giảm cân thôi.”
Sau đó là một tiếng “ui da”, chắc là nói năng linh tinh nên bị Ngân Tử cốc đầu, đáng đời. Sau đó Ngân Tử nói tiếp:
“Kiếm Nam bị đánh mấy roi, tuy là vết thương ngoài da nhưng khá nghiêm trọng, nếu không bôi thuốc kịp thời chắc là sẽ phiền phức, thế nên bọn ta đưa
hắn ra ngoài trước rồi tới hỗ trợ mọi người sau.”
Nghe nói Kiếm Nam bị thương, tôi chỉ đành đồng ý và dặn dò họ cẩn thận một chút.
Tắt bộ đàm đi, Tất Thanh đột nhiên lên tiếng:
“E rằng chúng ta bị chúng mai phục rồi.”
“Sao cơ?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên. “Chẳng phải rất thuận lợi sao?”
“Ngao Vân không phải tên ngốc, bây giờ ba hướng đều có trọng binh, chỉ có con đường mà chúng ta dự định chạy trốn là rất ít binh lính, không hợp với
lôgic lắm, cứ như một cái miệng túi chờ sẵn chúng ta chui vào.” Tất
Thanh chậm rãi giải thích. “Hơn nữa có lẽ hắn cố ý đánh Kiếm Nam bị
thương để kéo dài thời gian của Ngân Tử và Thiếu Chúng, khiến họ không
thể kịp thời tới bên này tiếp ứng… Có điều không biết vì sao hắn không
trực tiếp dùng binh lính để tấn công?”
“Chuyện đó quá đơn giản.”
Tiểu Mao nói tiếp. “Bích Thanh Thần Quân uy danh rất lớn, thủ lĩnh tam
quân của Thiên Giới, Hải Dương lại là thuộc hạ cũ của cha, nếu hắn quang minh chính đại đối phó vơi cha trước mặt mọi người thì hắn cũng chẳng
biết ăn nói với quân đội Thủy tộc của mình thế nào, chi bằng điều binh
lực đi và dẫn chúng ta vào một nơi kín đáo để ra tay, sau đó nói là vì
lỡ tay nên giết chết.”
“Nếu đã như thế thì chúng ta lập tức đổi
hướng.” Tất Thanh quả quyết ra lệnh, thông báo tình hình với bọn Thiếu
Chúng, Thiếu Chúng hiểu ra, lập tức phái thuộc hạ đưa Kiếm Nam đi, còn
mình thì xông tới chỗ chúng tôi.
Đi xung quanh mấy vòng đều là
quân đội dày đặc của biển, ngoài hướng mà Ngao Vân để lại cho chúng tôi
ra thì cho dù là Đông Tây Nam Bắc hay là bên trên đều không có nơi nào
có thể đột phá vòng vây.
Chúng tôi dừng lại ở chỗ cũ, tình hình trở nên nghiêm trọng, Tất Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết ra lệnh:
“Xuống dưới được, xông thẳng tới Long Cung.”
“Chỗ đó đông binh lính nhất, sao lại đi về hướng đó?” Tiểu Mao không hiểu,
đứng yên tỏ ý quyết tâm thí mạng với Ngao Vân, Tất Thanh chỉ đành giải
thích với nó:
“Nếu theo như con nói, Ngao Vân không dám trực tiếp sử dụng binh lực thì hiển nhiên là có điều úy kị, mà người có khả năng
kiềm chế hắn nhất chính là Long Vương, hắn không muốn Long Vương biết
nên binh lực ở đó đằng trước thì tưởng là nhiều, đằng sau chắc chắn là
ít nhất, tới chỗ Long Vương, các tiên nhân qua lại rất nhiều, bọn họ
không thể nào che giấu tin tức chúng ta đang ở đây, thế là chỉ đành
ngoan ngoãn thả chúng ta về.”
Tôi vô cùng khâm phục sự thông minh và tài trí của tướng công, Tiểu Mao nghĩ ngợi giây lát rồi cũng tán
đồng, thế là ba người đổi hướng, tôi dùng Phá Thiên Trảo mở đường, Tiểu
Mao ở một bên yểm trợ, Tất Thanh đi đằng sau bố trí bẫy rập, phối hợp vô cùng ăn ý, xông thẳng tới Long Cung.
Dọc đường gặp không ít binh tôm tướng cá cầm đao kiếm xông tới đối phó, người ta vẫn nói kiến giết
voi, chiến lực của tôi không thể vượt khỏi phạm vi của Tỳ Thủy Châu,
đánh một lúc là mềm cả tay. Thấy Tiểu Mao sắp bị bắt, tôi sốt ruột, thế
là xông thẳng ra ngoài nước để tấn công, nhưng bị Tất Thanh kéo lại, anh lôi ra một khẩu súng máy khổng lồ đen sì, nhanh nhẹn lắp đặt rồi ngắm
về phía Tiểu Mao mà bắn.
Tiểu Mao sợ mất hồn mất vía, vội vàng
nhào sang bên cạnh, xông vào phạm vi của Tỳ Thủy Châu. Sau đó là một
tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến cả ba chúng tôi lăn lông
lốc, đó là một quả ngư lôi loại nhỏ…
“Cha! Cha muốn đánh chết con rồi sinh một thằng con trai ngoan hơn hả?” Tiểu Mao tái mặt.
Tất Thanh an ủi:
“Tốc độ của quả ngư lôi này rất chậm, chỉ dọa được thôi, chắc chắn con có
thể tránh được, đừng có nhỏ nhen thế.” Anh vừa nói vừa lắp quả ngư lôi
thứ hai.
Đám binh tôm tướng cá kia rùng mình bởi hành vi hung hãn của anh, thế là để lộ ra một khe hở, nhất thời không thể bổ sung vào
được, chúng tôi đột phá vòng vây từ nơi đó.
Thấy sắp bỏ rơi được
đám người bao vây, bọn tôi vội vàng xông lên, Tất Thanh lại bắn ra hai
quả ngư lôi mở đường, định nhanh chóng vượt qua con đường tăm tối dưới
đáy biển, đi lên đất liền, đó là địa bàn của tôi, sức chiến đấu của Ngao Vân sẽ bị giảm sút, lao thẳng lên Thiên Giới rồi trốn đi thì cho dù
Ngao Vân có nổi giận thế nào cũng không tìm được. Tới khi đó chúng tôi
sẽ nghĩ cách chu chuyển, chờ gạo nấu thành cơm là được, hắn cũng chẳng
còn cách nào khác.
Tôi đắc ý, vừa nói ra suy nghĩ của mình, Tiểu
Mao đã luôn miệng khen hay, nói tôi thông minh hơn nhiều. Tất Thanh thì
dịu dàng nhìn tôi, khiến tôi tự nhiên thấy ngại. Không ngờ anh đột nhiên quay đầu tôi lại, rút cái dây buộc tóc xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Đây là cái gì?”
Tôi tưởng là chàng ghen nên tự nhiên thấy vui, lập tức đáp:
“Tóc buông ra hành động không thuận tiện nên em lấy cái dây buộc tóc ở Ly
Sầu Cung buộc lên, ở đó toàn là trâm, chỉ có cái này là dây buộc, khó
lắm em mới tìm được.”
Không ngờ Tất Thanh dứt mạnh cái dây ra,
trong đó là một thiết bị rất nhỏ đang tỏa ra ánh sáng màu bạc. Anh với
Tiểu Mao đều biến sắc…
“Đây là máy theo dõi, chúng ta bị chơi một vố rồi.” Tất Thanh siết vỡ cái máy đó rồi kéo tôi ra sức chạy.
Nhưng đã muộn rồi, phía trước có ánh sáng màu đỏ lóe lên, một con rồng khổng
lồ bay vòng vòng trong biển, chặn trước mặt chúng tôi. Mọi sinh vật biển đều vội vàng tản sang hai bên, cung kính hành lễ với vị vua của chúng.
Tất Thanh đẩy tôi ra phía sau theo phản xạ, nhưng tôi đã khôi phục lại sức
mạnh, đương nhiên sẽ xông lên phía trước, giơ Phá Thiên Trảo ra, cảnh
giác nhìn con rồng đỏ, cúi lưng xuống chuẩn bị tấn công.
“Tứ hải
đều là thiên hạ của loài rồng, cho dù các ngươi có muốn thì trốn đi
đâu?” Giọng nói khiêu khích và vô lễ vang lên, con rồng đỏ chầm chậm
biến hình trong nước, hóa thành Ngao Vân, thở dài nói, “Chỉ có điều các
ngươi không tới chỗ chết mà ta đã tận tâm lựa chọn, thật là đáng thất
vọng.”
“Ngao Vân thúc thúc khách sáo quá, mẹ cháu đã làm phiền
chú quá nhiều rồi, thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho chú nữa,
thế nên mới ra đi.” Tiểu Mao đột nhiên bật cười, siết chặt thanh chủy
thủ trong tay, đôi mắt tròn xoe đảo tròn tìm cách thoát khỏi nơi đây.
“Bọn cháu đã hẹn uống trà với Hải Dương tướng quân, nếu không đến thì e
rằng ngài ấy sẽ nổi giận mất.”
Thần sắc Tất Thanh không chút sợ hãi, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Ngao Vân lấy ra một quả cầu tròn mà tôi không biết đó là gì, xoay nhẹ trong
tay, lập tức ánh sáng chói lòa bao vây khắp nơi như một bức màn buông
xuống, cách ly bốn người chúng tôi với thế giới bên ngoài, dần dần, âm
thanh bên ngoài cũng biến mất, sau đó hắn mới chậm rãi nói:
“Cho dù Hải Dương biết thì làm gì được ta?”
“Gây thù chuốc oán với thống soái tam quân hình như là không tốt lắm. Tiểu
Mao hình như đang cố thuyết phục. “Cho dù Kính Hoa Thủy Nguyệt trận này
có thể ngăn cách mọi âm thanh nhưng người ở ngoài nhìn thấy bọn cháu với chú cùng vào đây rất nhiều, chẳng nhẽ chú tưởng mình có thể phong tỏa
tin tức?”
Tất Thanh ngăn nó lại:
“E rằng không đơn giản như thế, hắn hoàn toàn không úy kị gì.”
“Đúng, ta chẳng úy kị gì.” Ngao Vân bật cười, lập tức sắc mặt trở nên đanh ác, “Thứ gì ta không đạt được thì đừng ai mong có được, nếu các ngươi tiếp
tục như thế, cho dù ta có phải vi phạm thiên quy cũng sẽ hủy diệt tất cả các ngươi.”
“Ngươi điên rồi!” Tôi quát.
“Phải, ta điên
rồi, cuộc sống suốt một nghìn năm qua quả thực quá đau khổ, ta không
chịu đựng được nữa rồi, nếu đã không thể có được nàng bằng bất cứ cách
nào thì chi bằng vi phạm thiên quy, đi vào luân hồi và quên hết mọi
việc! Có gì đáng sợ đâu!” Thần sắc của Ngao Vân trở nên không bình
thường, cứ như một người điên.
“Sao ngươi lại cố chấp như thế?” Tôi thấy hắn không có vẻ gì là nói dối thì vội vàng khuyên nhủ.
Tôi chẳng biết nói gì, trận chiến này quá lớn… rốt cuộc tôi đã chọc vào ai? An phận thủ thường sống cuộc sống của mình mà vì sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này?
Trước mặt thì là Ngao Vân khuyên kiểu gì cũng không được, sau lưng thì là Tất Thanh thà chết cũng quyết đến cùng, tôi chỉ
đành lắp bắp khuyên nhủ:
“Mọi người… mọi người bình tĩnh đi… chi bằng hãy cùng nhau nói chuyện, nghĩ ra cách giải quyết…”
Chẳng ai đếm xỉa tới tôi, bầu không khí trở nên căng thẳng, trán tôi lấm tấm
mồ hôi, ra sức tính toán khả năng thành công đột phá vòng vây. Tiểu Mao
cúi đầu, vô cùng buồn bã, tôi hiểu tâm trạng của nó, một bên là cha ruột nhưng sống cùng nhau rất ít, một bên là Ngao Vân đã nhiều năm nuôi nấng nó, cũng được coi như là một nửa người cha, thế nên bây giờ bảo nó làm
Ngao Vân bị thương quả thực là rất khó khăn.
Làm thế nào? Thực ra phải quyết tử với nhau sao? Tôi một lần nữa lên tiếng:
“Ngao Vân… thôi đi, trước khi gây ra lỗi lầm, hãy để bọn ta rời khỏi đây, từ nay không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không được.” Ngao Vân chắc như đinh đóng cột. “Trừ phi Tất Thanh chết thì ta có thể tha chết cho nàng và Tiểu Mao.”
“Nằm mơ!” Tôi lập tức lên tiếng quát. “Ta thà chết chứ không để Tất Thanh chết.”
“Thế thì mọi người cùng chết.” Ngao Vân không chút dao động, giọng nói không cho phép một sự thương lượng nào.
“Sao chú lại trở nên như thế…” Tiểu Mao hỏi khẽ.
“Con người vốn dĩ sẽ thay đổi.” Ngao Vân cười nói.
Tất Thanh cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu rồi nói:
“Nếu như ta chết thì ngươi có tha cho Tiểu Mao và Miêu Miêu thật không?”