Dưới ánh trăng bàng bạc, ở một số chỗ quanh vách tường và gác lầu chậm chạp ửng lên li ti điểm sáng như lân tinh, Lý Thương Lan thấy, hiểu ngay: đó chính là các chốt trận. Hắn lập tức cầm kích, đạp đất phi thân bám vào mấu gạch, thoăn thoắt trèo lên tường, chém đứt chín sợi thừng bện nối trận, hỗn âm giảm đi hơn phân nửa.
Lý Thương Lan bám trên tường nghĩ ngợi một chút, sau đó làm như sư huynh chỉ, dùng mũi kích căn góc độ ánh sáng, quả nhiên tìm ra các dây náu giữa các rãnh tường vỡ. Hàng trăm lục lạc bị nội lực phản lại tan nát giòn giã. Bốn mặt trống đồng cũng 'bụp' một tiếng thủng vào trong ruột. Trận phá!
Khuynh Tự thấy hắn hành động linh hoạt như thế, đuôi mắt hơi nheo lại ý nghiền ngẫm. Trọng Yên bị nàng chèn dưới gối quẫy đạp kịch liệt, gào thét: “Tại sao lại như vậy? Con ta đâu! Con của ta đâu! Con điếm này, mày đã làm gì?”
Khuynh Tự chau mày, dù sao cũng e dè bà ta cướp công lực của mình, dịch đầu gối về sau đè lên tay bà ta, lạnh lùng rít ra: “Con bà chết rồi!”
“Nói láo -!” Thình lình Khuynh Tự xô bà ta ngã vào nước, lách mình tránh một làn mưa tên cắm thành chông ở chỗ vừa ngồi.
“Là Tuyệt! Chúng muốn thủ tiêu nhân chứng!” Nàng nhanh nhẹn đảo vòng, một tay bung ô đồng thời quất kiếm móc lấy Trọng Yên, lôi bà ta lội nước tránh né theo mình. Nàng muốn giữ nguyên vẹn hiện trường.
Bọn sát thủ càng lúc càng đông, bu lên tường như bầy bọ võ vẽ lao tới. Bầy này phải tới tận ba trăm!
Lý Thương Lan ôm lấy Thu Nhậm, khuỷu tay đập vào thân kích - Vô Khuyết chợt tách rời làm hai, nối với nhau bởi dây sắt, trở thành côn nhị khúc. Cổ tay, cổ chân của hắn cực linh hoạt, rõ là một mình nhưng chiêu thức biến ảo lại như thể phân thân thành bảy, tám con người.
Giữa trận địa đằng đằng sát khí này, chỉ có Quân Huyền vẫn im lặng đứng nguyên. Đám sát thủ cũng dường như chẳng muốn tấn công hắn, xung quanh hắn sạch sẽ, vắng tanh, vạt áo tà tà lướt gió. Khuynh Tự thấy Quân Huyền bỗng nhảy vào hồ, lặn xuống chỗ quan tài, biến sắc thốt lên: “Đại hiệp!”
Quân Huyền mắt điếc tai ngơ, hồ nước đã cạn hơn vì bị rút đi bớt lúc xoáy nước, vươn một tay nhấc thi thể nữ ra khỏi quan tài, tay còn lại sờ soạng đáy quan tài tìm kiếm gì đó rồi chạm phải một cái chốt. Hắn chẳng chút do dự vặn nó. Nhưng trước khi chuyện gì kịp xảy ra thì có bốn cánh tay mạnh mẽ xộc vào nước cưỡng ép kéo hắn lên bờ.
Mạc Nhị và Mạc Ngũ nhìn Quân Huyền đang ho khan rồi liếc qua nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Nhị trừng mắt giằng co với Ngũ, cực chẳng đã khom lưng nói thầm vào tai Quân Huyền: “Cốc chủ chỉ muốn bảo vệ đại hiệp, người nhắn mình tự có chừng mực, đều đã chuẩn bị, đại hiệp không cần quá lo -...”
Keng! Quân Huyền đáp lại bằng cách rút kiếm ra, trong chớp mắt sát khí nồng đậm bắn ra tứ phương như xuyên thấu cốt tủy con người. Hắn vén tay áo ướt đẫm, mắt như đầm sâu, hờ hững mấp môi: “Ồn ào quá.”
Ánh liềm trắng nhanh như cắt chém qua bả vai Ngũ trước khi Quân Huyền dứt lời, máu tươi phụt vào lưng gã, Trường Dạ tiếp tục xoay chuyển cắm sượt qua vành tai Nhị, xuyên thủng yết hầu sát thủ phía sau.
Thân kiếm khẽ bẩy lên chạm vào thái dương Mạc Nhị với sự ướt át chết chóc, dầu đã thân kinh bách chiến nhưng cả gã và Ngũ vẫn lạnh toát gáy với hai nhát kiếm như có thể chém lìa hồn phách vừa xong. Quân Huyền vẩy kiếm, quay lại phía hồ nước, cúi xuống kéo thi thể nữ lên bờ.
Nhị với Ngũ thấy lửa giận của hắn quá lớn, chẳng dám phân trần giúp chủ nhân nhà mình nữa, ngậm miệng bảo hộ Quân Huyền lúi húi với xác chết. Hắn quỳ một gối, cẩn thận ấn vào bả vai rà soát trên dưới nữ thi, dù là xác chết nhưng đây cũng là lần đầu hắn tận tay chạm vào một cơ thể nữ tính. Xác nữ tầm dưới hai mươi, da dẻ vẫn còn hồng hào như chỉ vừa tắt thở. Quân Huyền nhíu chặt mày suy nghĩ, thử dùng chuôi kiếm cạy miệng người chết - quả nhiên nhặt ra từ dưới lưỡi một thứ. Sau đó trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi kẻ có mặt, hắn ném thi thể nạn nhân về phía đám sát thủ.
Khuynh Tự thực đâu ngờ 'quân tử như ngọc' Quân Huyền lại có thể bất kính với người chết như vậy, nhất thời ngây ra mà sơ hở, chẳng thấy rõ là kẻ nào chém vào cổ họng Trọng Yên, máu phụt cao lên tận mi mày nàng. Gò má nàng hơi tái đi, đôi mắt đẹp lập tức kiên định lại, mạnh mẽ mở đường máu bật lên nơi cao, rút cây sáo trắng hếu làm từ xương khô đặt vào môi, thổi ra âm thanh u sầu thảm thiết.
Các cô nương 'đánh trống' trúng mê hồn trên bốn lầu bừng tỉnh dậy, ngơ ngác trừng nhau rồi ngó xuống, rất nhanh nắm được tình hình bên dưới mà tham chiến. Các nàng đều từng luyện qua Vấn Thượng Gian, công lực dũng mãnh, lấy ít địch nhiều mà gần như ngang vai vừa sức với phe Tuyệt. Dần dần có thêm viện trợ từ ngoài, lật ngược tình thế.
Thế lửa của cuộc hỗn chiến suy tàn, máu tươi đen đúa, thi thể ngang dọc. Phía chân trời xanh thẫm từ bao giờ bắt đầu ứa ra màu lòng đỏ trứng nhờ nhờ.
Đêm qua là trận chém giết lớn nhất của giang hồ trong gần hai mươi năm đổ lại, sĩ khí của tất cả mọi người đều đang bốc lên đỉnh đầu dù thân xác bị dày vò như giẻ rách. Đánh xong là ai nấy đều uể oải ngồi bệt xuống giữa trận địa ngổn ngang, tanh tưởi thở hồng hộc, ánh mắt còn vương nét bàng hoàng trao đi đôi ba nụ cười gượng ép.
Khuynh Tự buông thõng cây cốt địch rớt xuống mặt đất lạch cạch, như thể thẫn thờ trước cảnh hoang tàn, nàng trượt ngã vào vòng tay của các tỷ muội. Những cô nương vừa chém giết hết mình ấy đã rửa trôi được nỗi hận tủi nhục và hiện tại trút bỏ tấm áo gai góc, cắn môi ôm lấy nhau bật khóc rưng rức.
“Ta đã hứa sẽ giải cứu mọi người mà.” Khuynh Tự khẽ cười xoa một mái đầu vùi vào ngực mình, đôi mắt chứa sóng thu chậm rãi nhìn xung quanh, bằng ngữ điệu thẳng thắn, bình thản...
Nghê Mi lâu chủ Trọng Yên có một đứa con trai chết yểu, mù quáng không chịu chấp nhận sự thật, một lòng muốn hồi sinh con, ở trong Nghê Mi âm thầm cấu kết với tà ma ngoại đạo, táng tận lương tâm lấy các cô nương của lâu để trao đổi suốt nửa năm trước, gây nên toàn bộ sự việc đêm qua.
Vừa nghe căn nguyên vừa nhìn các nàng chụm vào nhau nức nở, ai nấy đều ngậm ngùi.
“Đêm qua bổn cung oai phong biết bao một mình đi lùa đám nít ranh của các môn phái, ai ngờ chúng đều là đồng đội heo nên bổn cung mới nát bét thế này. Bổn cung quyết phải đòi lại đền bù tổn thất, đang mát tai chém gió với hàng người lũ lượt đến cảm tạ, kiếm chác ngon lành thì tự dưng bị ngươi tới chặn đường làm ăn!”
Hồng Tùy chắc là người bị thương nặng nhất sau đêm qua, Lý Thương Lan ngó cái bản mặt cười không ra cười, mếu không ra mếu, trừng mắt vểnh râu như dê già dâm dật thì chặc lưỡi lắc đầu, bảo: “Thôi rầu, về sau ra đường nhớ khoác thêm cà sa, may ra người ta tưởng là lưu manh hoàn lương chứ cứ phải đem tiền chuộc sở khanh về thì Tiêu Dao cung phá sản mất.”
Hồng Tùy đá gãy chân ghế của hắn, trỏ tay ra cửa quát: “Cút!”
Lý Thương Lan không cút, ngồi ghế ba chân lắc lư cười cười: “Ấy là quả báo nợ phong lưu của ông đó.”
Duyên cớ đưa đẩy thực ra rất đơn giản, Hồng Tùy từ sau khi ly thân thì bộc lộ cái tính 'già dê' - hay nói thật kiểu cách là “trời sinh vốn tánh phong lưu, lâu lâu buồn mình dặm bước trăng hoa” tìm vui vẻ, nhờ vậy mà ổng vô tình phát hiện ra bí mật động trời của Nghê Mi.
Vụ việc cực độ nhạy cảm này xảy ra từ bên trong nội bộ của một môn phái chỉ toàn là nữ nhi, lại còn liên quan tùm lum, phần lớn giang hồ thì lắm chó hoang thất học giỏi sủa giỏi cắn chứ đâu có mấy miếng khéo léo, tinh tế - nên đâu phải việc gì cũng có thể trực tiếp giải quyết trắng ra? Lỡ đâu sẽ vô tình đẩy những cô nương mệnh khổ tới bờ tự vẫn rửa nhục.
Khuynh Tự đã quả quyết làm rõ với Hồng Tùy về kế hoạch của mình, dù biết có thể ngăn chặn trận pháp khiếp nhược đêm qua nhưng nàng đã không làm, bởi vì nàng muốn mượn việc này để nhấn mạnh nguy cơ tà ma ngoại đạo và nhờ đó lu mờ vấn đề nội bộ Nghê Mi. Nếu có hai thị phi cùng phát sinh thì người ta luôn chú ý đến thị phi lớn hơn - hỗn âm đêm qua chắc chắn đã khắc ghi ấn tượng sâu đậm vào tiềm thức mọi người. Và trong khi giang hồ bận tâm về tà ma ngoại đạo thì Khuynh Tự sẽ tranh thủ thu xếp cho các tỷ muội lẫn ổn định Nghê Mi. Ấy chính là cách mà nàng bảo vệ chị em mình khỏi thế nhân ác khẩu.
“Khuynh cô nương thực có tư chất của bậc kiêu hùng.” Hồng Tùy xòe tay phẩy quạt sắt, chân thành tán dương. Lý Thương Lan cười không đáp, lòng thầm nói: kỳ thực Khuynh Tự cũng muốn dùng đêm qua để trả thù Trọng Yên...
Đứa con trai đáng lẽ phải nằm trong quan tài của Trọng Yên ở đâu ư? Lý Thương Lan lơ đễnh nghĩ đến pho tượng thần chứa tay chân trẻ sơ sinh.
Đúng là hoa hồng càng đẹp gai càng nhọn.
Đáng tiếc Trọng Yên chết tươi trước khi kịp 'được' trông thấy con mình.
Hồng Tùy liếc Lý Thương Lan với một nét cong môi bâng quơ dường như ẩn chứa thâm ý. Hắn cũng cười tít mắt đoạn giơ chân đạp lật sạp của lão, Hồng nổi đóa, lớn tiếng mắng chửi thằng nhãi không biết kính trên nhường dưới, bắt nạt bệnh nhân, vân vân...
Lý Thương Lan vân vê tay áo, thơ thới ngước mắt nhìn bầu trời xanh quang đãng. Giang hồ là chốn vô pháp luật, không nói đạo lý, kẻ mạnh làm vua. Bản chất của giang hồ là hiểm ác. Chính, tà, ma đạo tuyệt đối không có 'hồ' nào nước trong, dưới đáy luôn luôn lắng đọng những cặn bã dơ bẩn, chuyện xảy ra trong giang hồ nếu bảo thực sự chẳng có một ai phát hiện ra ấy mới là trò đùa.
Nhưng phát hiện ra rồi thì làm gì đây? Không có pháp luật và đạo lý thì dựa vào đâu để phán xét? Bản thân kẻ phát hiện lại có tài cán gì, có thế lực gì để chống đối kẻ mạnh? Dù cho có thể chống đối thì người ấy dám chắc bản thân gánh vác được hậu quả, trao trả được công bằng cho những nạn nhân chưa chắc sẽ được pháp luật bảo vệ sao?
Ấy mới nói làm anh hùng không dễ.
Khuynh Tự là người có tâm cơ rất sâu, Lý Thương Lan liếc mắt liền biết. Vừa nãy Hồng Tùy chỉ mới nói về mục đích bề nổi của nàng ta - Khuynh Tự mượn một đêm qua còn nhằm khơi mào một sự phẫn nộ, một sự đồng lòng muốn tiêu diệt thứ 'tà ma ngoại đạo' trong lời nàng ta. Vì sao hắn khẳng định vậy ư? Ôi dào, bày chuyện là Khuynh Tự, giải quyết cũng là Khuynh Tự, nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay chính là Khuynh Tự.
Khuynh cô nương rất có tố chất của người cầm đầu dắt mũi thiên hạ đấy.
Lý Thương Lan thu lại nụ cười nhạt, có chút ngạc nhiên thấy Quân Huyền rời khỏi sân viện của mình, ánh mắt đối phương lãnh đạm liếc qua hắn, gật nhẹ đầu rồi bỏ đi. Lý Thương Lan đầy đầu chấm hỏi bước qua ngưỡng cửa, cứ lờ mờ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Quân đại hiệp sai sai thế nào ấy.
Hắn lắc đầu tự nhủ mình nghĩ nhiều, đẩy hé cửa thấy sư huynh đang xõa tóc dựa vào án thư giở sách, vạt áo lười cột rũ xuống bên eo, từ góc độ này có thể thấy rõ hai điểm nhỏ trên ngực y. Hắn nuốt nước bọt, tính rón rén hù mỹ nhân một cái. Ai ngờ mỹ nhân chẳng thèm giật mình, tóm chặt lấy bàn tay hắn, bật cười rùng rợn: “Về rồi à?”
Bấy giờ Lý Thương Lan thấy sư huynh rút từ dưới bàn ra một cây roi mây, bảo: “Cởi quần nằm lên giường.”
“... Hả?”
Thấy hắn trù trừ, Thu Nhậm liền trực tiếp dùng vũ lực lôi sư đệ chẳng hiểu mô tê gì hết lên giường, đè đầu Lý Thương Lan úp sấp xuống, lột đai lưng hắn. Lý Thương Lan đã bao nhiêu tuổi đầu, tự nhiên bị đối xử thế này, cái mặt già nhanh chóng chín đỏ, rối loạn túm quần lại: “Chờ, chờ, chờ! Ít nhất huynh cũng phải cho ta biết mình làm sai cái gì!”
“Đánh trước rồi nói.” Thu Nhậm bá đạo bẻ tay Lý Thương Lan trên lưng đồng thời nhấc đầu gối nâng eo hắn lên, thẳng tay quất liền ba roi chát chúa.
“Á, á!”
Đậu móa, mới đi gây nghiệp với lão Hồng có xíu mà sao quả báo đến nhanh vậy!
Lộp cộp, lộp cộp! Vó ngựa vội vàng nện vang rền trên đường mòn rải đầy sỏi đá.
Quân Huyền nhận ra thi thể nữ nọ chính là Ôn nhị tiểu thư từng lui tới tiệm Chước Đào hai lần, thấy Liên Nhi lưu tâm đến cô ta và gã họ Ôn kia, hắn cũng liếc qua vài lần để ghi nhớ. Lý do hắn ném thi thể là để làm một phép thử - thử thái độ của Lý Thương Lan, quả nhiên đúng như hắn suy đoán: Mạc Tử Liên và Lý Thương Lan đã ngầm thỏa thuận dưới mí mắt hắn về sự việc đêm qua!
Nghĩ đến là lửa giận lại bốc lên ót hắn: y sắp đặt cũng khéo lắm, bản chất việc làm ăn với Hồng Thu thị chính là để che mắt hắn, Thu Nhiên là cầu nối giữa Mạc Tử Liên và Lý Thương Lan - đáng lý ra hắn nên nhận ra sự kỳ lạ ngay từ lúc y nhận được pho tượng thần. Nhưng khi hắn nhắc đến Thu Nhiên thì y lại cố ý lòng vòng rẽ qua việc Thu Nhậm chịu lùi một bước*.
Lý Thương Lan vốn không đơn giản, e là ngay từ trận địa Lôi đài năm ngoái hắn đã nhìn ra gì đó. Cái 'gì đó' là gì? Chính là thư pháp! Tạ Khánh Dư từng tán dương Quỷ Ảnh viết chữ rất đẹp*, cha của Tạ Khánh Dư - Tạ Vinh Lễ cũng nổi tiếng về tài thư pháp và lão Bồng Vân cũng có sở thích về thư pháp - cả thảy con người tưởng như chẳng liên quan tới nhau này đều vô tình lộ ra điểm chung là thư pháp!
Mà khi Mạc Tử Liên được mời đến bắt mạch cho Thu Nhậm, ánh mắt đầu tiên liền nhìn bàn viết thư pháp và câu đầu tiên y nói cũng là ẩn ý khen Thu Nhậm có thú vui nho nhã*. Nhưng lúc đó Thu Nhậm đang trúng cổ, ngồi lên còn chẳng nổi thì bày bàn luyện chữ làm gì? Chỉ có thể là Lý Thương Lan bày ra - để làm ám chỉ cho Liên Nhi. Sau hôm đó y liền chạy đi tán tỉnh Thu Nhiên, giăng lên trước mắt hắn một làn sương mờ mờ ảo ảo, nửa giả nửa thật.
* Chương 92; chương 26; chương 79.
Tới Thu Nhậm cũng bị Lý Thương Lan lừa. Lý các chủ ngu dại thật hay giả có lẽ chỉ bản thân hắn mới biết nếu Quân Huyền không nhìn thấy rõ lúc mình ném người chết đánh lạc hướng Khuynh Tự, Lý Thương Lan đã lưu loát chém đứt yết hầu của Trọng Yên.
Quả vậy, chính Lý Thương Lan đã giết chết Trọng Yên.
Giờ nghĩ lại, chợt thấy màn kịch bất hòa giữa Hồng Thu thị và Lý Thương Lan rất gượng ép. Bọn họ diễn cũng thật hay, thế mà Liên Nhi cũng chen một vai vào lừa gạt hắn.
Quân Huyền tự nhiên muốn ngửa cổ cười thật lớn, cười nhạo mình cứ thế bị y nắm vào lòng bàn tay xoay vòng vòng, cười nhạo mình thương vào là mụ mị cả đầu óc. Đáng lý hắn phải nhận ra sự kỳ lạ ngay khi Tiểu Liên Nhi quên mất cặp hồ điệp thả tại Tiêu Dao cung hay từ lúc y thử nghiệm Hoán Thi Thủy - đó là lúc ánh mắt Lý Thương Lan trần trụi với y nhất.
Nhưng hắn không hề nhận ra, quả thực trong đầu chỉ quanh quẩn tất cả là y, nhắm mắt mở mắt đều tìm y trước, ngu muội, thiển cận đi thấy rõ.
Con ngựa dường như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân không ổn, vó chậm dần lại, lững thững rảo bước trên đường rừng, hí lên vài tiếng buồn rầu.
Nhưng mà Quân Huyền vẫn chẳng thể giận y nổi, sau bao lần Liên Nhi nguyện ý gánh tiếng xấu để bảo vệ hắn, vì biết sở dĩ y lừa gạt hắn cũng tại người đáng lý nên bị cuốn trôi đi chính là hắn. Hắn là mục tiêu của trăm mũi nhọn nhắm vào từ đầu đến giờ, và Liên Nhi đã nhảy vào hố lửa thay hắn.
Trong lòng rất giận, lại chẳng nỡ giận người ấy, tâm trạng tồi tệ bồi hồi tích tụ trong lồng ngực, nương theo từng hơi thở đượm gió lạnh săn sắt càng đau nhói. Quân Huyền càng lúc càng không thể xua đi ham muốn trói y vào bên cạnh mình hay trói mình vào bên cạnh y, sao cũng được, chỉ cần Liên Nhi luôn luôn ở trong tầm mắt hắn.
Rắn nhỏ chui đầu ra khỏi ngực áo, nũng nịu vẫy đuôi dụi vào cằm nửa chủ nhân. Quân Huyền não lòng thở dài xoa đầu nó đoạn tiếp tục đi về phía trước.
Trong ngọn gió thổi vào mặt hắn mơ hồ mang theo tiếng vó ngựa dồn dập, đối diện xuất hiện một bóng trắng phi nước đại ngược hướng bất chợt ngã nhào xuống đất cùng với con ngựa hoảng sợ. Mũ trùm tuột khỏi đầu lộ ra mái tóc hoe vàng và khuôn mặt nhỏ bé non trẻ rối loạn, nàng thấy Quân Huyền liền cao giọng cầu cứu hắn: “Cứu với!”
Dẫu Quân Huyền không có thói quen bao đồng nhưng đối phương đã hoảng hốt chỉ đích danh mình thì lẽ nào lại chẳng 'nhấc tay một cái'? Hắn nghiêng thân canh góc độ đoạn đạp vào yên ngựa phóng tới, tuốt Trường Dạ chặn lại một kiếm của gã hán tử xông xáo đằng sau thiếu nữ.
Hán tử thật không ngờ giữa đường tự nhiên xuất hiện một kẻ ngăn cản mình, trợn mắt chửi bới ngôn ngữ gì đó rồi lập tức định thần lại so chiêu. Gã cao hơn Quân Huyền nửa cái đầu, bắp tay cuồn cuộn cơ bắp như nén một sức mạnh to lớn tùy thời đều có thể bùng nổ. Ý thức mình không so cứng với hán tử được, chiêu thức của Quân Huyền liền uyển chuyển tựa tơ, quấn hán tử chui vào lưới.
Thiếu nữ tóc vàng lết cái chân bị trật bám vào ngựa của hắn, chật vật leo lên, còn chưa kịp ngồi vững thì con ngựa biết khôn đã hùng hổ chạy về hướng ngược lại. Quân Huyền chỉ là nhấc tay một cái, câu giờ cho thiếu nữ thoát thân xong thì cũng lập tức thu kiếm lùi lại, chắp tay làm thủ lễ thay cho sự bất đồng ngôn ngữ.
Hán tử tức giận dậm chân, chĩa thanh kiếm to bản vào kẻ phá đám mắng một tràng. Quân Huyền nghe chốc lát thì nhận ra đó là tiếng Minh.
“Ngũ Hán!” Một tiếng quát trầm mà vang dội tới, có một nam một nữ cưỡi ngựa chậm lại. Khí thế của người nam rất lớn, lớn như thân hình hoang dã và con ngựa dữ gã cưỡi, khuôn mặt với khẩu âm gã ta rõ nét Minh quốc hơn.
Hán tử lập tức quỳ xuống thỉnh tội với nam nhân, trỏ tay sang Quân Huyền bẩm báo bằng tiếng mẹ đẻ. Quân Huyền biết mình đắc tội với ai rồi thì cũng trấn tĩnh thỉnh với người ta.
Gã chủ nhân hếch cằm nhìn xuống nam tử người Tư, ánh mắt đậm vẻ kiêu ngạo của kẻ ở trên cao vốn mang theo sương lạnh ngày càng sáng lên. Quân Huyền âm thầm khó chịu vì có thể cảm nhận cái nhìn suồng sã của gã dạo qua từng tấc cơ thể mình, cả giận ngẩng mặt quắc mắt với gã ta.
Gã hơi ngả về sau như ngạc nhiên với khuôn mặt của hắn rồi vỗ đùi bật cười lớn, nói bằng tiếng Tư: “Tư quốc quả nhiên có nhiều mỹ nhân! Cô vương đi một chuyến này thật không uổng phí, kể cả trong rừng rú mà cũng gặp được mỹ nhân mèo rừng tinh!”
Quân Huyền như bị vật nặng đập vào lỗ tai: “...”
Bị gọi là mỹ nhân đã sốc rồi mà còn mèo, mèo rừng tinh?
Một mẩu chuyện nhỏ:
Lan hoang mang: Ta đã làm sai chuyện gì?
Thu lăm lăm roi mây: Đánh trước rồi nói.
Hồng hả hê: Đây chính là quả báo nhãn tiền!
Huyền lãnh đạm: Cung chủ nói không sai.
Sen bé nhỏ ở tít xa xa thơ ngây tạm thời vẫn chưa thấy quan tài.