Họa Mục

Chương 124: Chương 124: Chương 116




Cảnh tượng này... thật quen thuộc.

Trắng, đỏ đôi bờ cách biệt. Nước đen thẳm, sương xanh xao, khói quỷ mờ, hồn vừa đi vừa khóc nức nở.

Lộp cộp, lộp cộp... Nhịp guốc gỗ đều đều vang vọng từ đầu cầu bên kia, người nọ đi ngược chiều với các vong hồn, vạt áo bạc phếch thủng lỗ chỗ như bị chuột gặm, trong tay cầm một tán ô viền vàng che trên sống mũi, lộ ra bờ môi phớt đỏ và khuôn cằm đao khắc.

Y nghe bọn quỷ nhỏ nhao nhao lên: “Á! Đó là Ti Nguyệt* đại nhân đấy! Mau chạy thôi!”

* Ti nguyệt nghĩa là “che trăng” hoặc “ẩn nấp khỏi ánh trăng“.

“Ca ca cũng chạy đi mau! Ti Nguyệt đại nhân sẽ ăn thịt những con quỷ không vâng lời đó!”

Bọn quỷ bé nói chẳng sai, Ti Nguyệt đi đến đâu, ma quỷ ở đó đều khiếp đảm lánh xa, trốn nhui trốn nhủi, nơm nớp đề phòng cứ như đại nhân sẽ bất ngờ mọc ra cái lưỡi dài như con trăn lôi chúng vào miệng và nhai cho tan xương nát thịt.

Song y chẳng chạy, như bị đóng vào một chỗ, ngẩn ngơ nhìn Ti Nguyệt đại nhân ngày càng gần mình. Đối phương dừng lại trước y, có chút ngạc nhiên 'à' một tiếng rồi bật cười khanh khách: “Lại là Hoa sen ngươi, chết đi chết lại hoài thế không mệt sao? Hắn ta chưa biết chừng đã quên ngươi rồi! Nếu chẳng muốn đầu thai thì hay là để ta dẫn ngươi tham quan Minh phủ, sau đó...”

Năm móng tay của Ti Nguyệt thoắt cái mọc dài thành vuốt sắc tanh máu, hất tán ô chém về phía y, “Cho ta ăn thịt ngươi nhé!”

“Hộc!” Y choàng tỉnh, trái tim bật mạnh về lồng ngực.

“Khụ! Hộc...” Đầu óc Mạc Tử Liên như bị nhúng vào nhựa cây dinh dính, hình ảnh trước mắt cũng sền sệt, thoạt tiên y tưởng mình bị hỏng thị giác nhưng qua một hồi chớp mắt thì may là có cải thiện.

Tức khắc y bắt gặp một đôi mắt từ cửa sổ bên trên nhìn xuống song bị tiếng kêu khóc bên cạnh giật lấy sự chú ý.

“A hức, hu hu... Cốc chủ của ta rốt cuộc cũng tỉnh. Tạ ơn trời!” Tiểu Tam Nhi chảy nước mắt tèm lem ôm chân y, khóc lu loa: “Cốc, cốc chủ của ta ơi. Người tỉnh rồi... Người có mệnh hệ gì thì thuộc hạ cũng chẳng thiết sống nữa...”

“Ai... là của... ngươi...” Mạc Tử Liên liếc xéo, giơ gót đạp hắn: “Buông ra.” Y lại ngước lên nhưng chủ nhân đôi mắt kia đã đi mất, ấn vết thương đã được sơ cứu ngồi dậy, hỏi: “Ca ca của ta, khụ, khụ... đâu rồi?”

“Thuộc hạ mất sức hai hổ chín trâu mới giành được cốc chủ từ tay hắn ta đó, thảm như giẻ rách luôn, sao người nỡ không hỏi thuộc -...”

“Ngươi nói cái gì!”

Thập Tam giật mình cứng người, kinh ngạc trước phản ứng có phần kích động của y. Mạc Tử Liên ho dữ một trận vì cao giọng quá mức, quệt tơ máu đoạn loạng choạng đứng dậy, dưới lời can ngăn của Tam Nhi, y chẳng những không giảm quá khích mà còn nóng máu hơn, khản tiếng quát: “Cản cản chó má! Ngươi cút con mẹ nó cho ta!”

Thập Tam bị sốc, sững như trời trồng, sau đó mới cắn môi đuổi theo chủ nhân, trong lòng thấm thía chua chát. Mạc Tử Liên chạy một mạch hướng tới phía ồn ào nhất, hồ dùng cạn không khí trong phổi làm hai mắt hoa lên, nhất thời chưa thấy rõ tình cảnh, đang thở hồng hộc thì bỗng nghe thấy một tiếng thét thống thiết: “Trả y lại cho ta!”

Mạc Tử Liên bần thần, nghe mà tim gan đau nhói, sao người điềm tĩnh như ca ca có thể phát ra âm thanh xé lòng đến thế? Bấy giờ y mới thấy rõ trận địa giáp vây, Huyền ca ca ở giữa thế vây công, tựa như một con hạc bị thương năm lần bảy lượt cố vẫy cánh bay ra khỏi tấm lưới, mà bị đám người giăng bắt liên tục đâm ngã về đất. Hốc mắt y nóng bừng lên, cay xót lệ, cả hơi thở cũng cất thành tiếng gọi ca ca.

“Hoàn Hồi Công.”

Thập Tam nghe cốc chủ nói vậy, thần kinh căng ra gần đến cực hạn: “Hiện giờ người không đủ sức để dùng...”

“Bớt nói, phục tùng đi!” Y gắt.

Thập Tam câm họng, bởi vì hắn thường xuyên dùng thuốc để che giấu công lực trước các đối tượng nên cũng luôn dự phòng thuốc thúc công lực tăng lên trong trường hợp khẩn cấp, đó là Hoàn Hồi Công - và hiển nhiên, sử dụng nó sẽ kèm với tác dụng phụ.

Mạc Tử Liên nuốt thuốc rồi lập tức xông ra trận địa khói lửa, dấn vào bóng đao kiếm giao tranh.

“Cút đi! Trả y lại cho ta! Trả y lại cho ta...”

Nội tâm của Quân Huyền loạn như tơ vò, nhiều hơn thảy là hốt hoảng và suy sụp: hắn mất y rồi, mất y vào tay lũ ma quỷ. Không thể được! Không thể để y bị tổn thương! Y sợ đau như vậy, hay khóc như vậy, làm sao chịu đựng nổi sự cấu xé của vạn quỷ? Phải đối xử nhẹ nhàng với y, luôn luôn là vậy. Người khác đều không biết cách chăm sóc y, họ sẽ làm y đau mất. Cứu y? Nếu như bọn họ muốn giúp y thì tại sao lại đưa y rời khỏi tầm mắt hắn? Dối trá! Tất cả là dối trá! Bọn họ đều muốn đưa y rời khỏi hắn!

“Không thể tiếp tục thế này.” Lý Thương Lan mỏi cả vai nói: “Sức lực và nội công của Quân Huyền vượt mức bình thường rồi, cứ tiếp tục thì chẳng biết là hắn kiệt sức trước hay ta mệt chết trước nữa.”

Thu Nhậm liếc mắt: “Từ đầu ngươi không cho ai làm hắn bị thương.”

Tiếng lòng thiết tha của Lý các chủ: sư huynh ơi, chúng ta hãy - dù là diễn, cho tròn vai một chính đạo nghĩa khí, ghi ân đáp nghĩa, có qua có lại một chút được không? Mạc Tử Liên đang hỗ trợ chúng ta, chẳng nhẽ giờ ta lại đi đánh hội đồng người yêu y sống dở chết dở?

Thường tình đó dĩ nhiên Thu Nhậm cũng hiểu rõ, chẳng qua cực chẳng đã rồi. Y huýt sáo thu hút sự chú ý, xoay kích đánh hai chiêu Oanh San, Quân Huyền quét ra ba hình cánh quạt phá chiêu - song sau lưng lại không đề phòng Vân Hà Tán Công chưởng của Lý Thương Lan. Thu, Lan trước sau phối hợp, người này thu hút sự chú ý cho người kia xuất chiêu áp chế.

Quân Huyền hoàn toàn nhờ vào giác quan tinh nhạy để nhận thức vấn đề, bạo lực cướp đoạt kiếm của một người hỗ trợ đoạn chắn cặp kiếm ngang ngực, ngang lưng, vặn cổ tay quét kiếm một vòng, phá tan hai chiêu thức cùng một lúc. Bấy giờ hắn mới thực sự phá vỡ giới hạn, kiếm pháp biến ảo xuất quỷ nhập thần, chứng tỏ phong độ của 'Không Cảnh công dùng một địch trăm, chẳng đánh mà thắng'. Song kiếm trong tay như cánh hạc vẫy vùng giữa đao quang kiếm ảnh, máu tươi từ đôi mắt cố chấp vấy ướt lông trắng...

“Không xong!” Lý Thương Lan biến sắc: “Kinh mạch phải chịu áp lực quá sức mà vỡ, chảy máu thất khiếu!”

Đang khi bọn họ chộn rộn thì có một người từ ngoài phá vỡ vòng vây, chua xót gọi lớn: “Ca ca!”

Cử động của Quân Huyền thoáng khựng lại, song thay vì dịu bớt thì lại càng cuồng dại, nghiến răng ken két, sát khí đè ép lòng người, máu từ khóe mắt chảy xuống, suýt ngộ sát mấy ai ở gần. Lý Thương Lan buộc phải đánh một chưởng toàn lực, kình phong hất văng một thanh kiếm và xé toạc tay áo đối phương, bức hắn lảo đảo lùi liên tục. Cánh hạc như giãy chết, Quân Huyền kiệt sức, chống kiếm quỳ xuống hộc máu, thở dốc.

“Huyền ca ca! Liên Nhi ở đây!” Mạc Tử Liên thất sắc chạy đến bên Quân Huyền, đặt tay trên lưng truyền công, dụi trán vào sườn mặt hắn: “Liên Nhi không sao. Liên Nhi ở đây, không ai có thể làm hại ca ca.” Sau đó liên tục hôn lên khắp mặt đối phương.

“Liên?” Quân Huyền ngơ ngác nhìn y không chớp mắt, ngây thơ như một đứa trẻ: “Liên của ta sao?”

“Vâng ta đây.” Mạc Tử Liên tim đau như cắt, rơm rớm lệ nhòa dang tay, dùng sức ôm chầm lấy người thương, ghé đầu mũi vào cổ hắn, cầm bàn tay run run nọ đè mạnh vào ngực mình: “Liên Nhi của ca ca còn sống khỏe đây, thỏ nhỏ trong tim vẫn nhảy tưng tưng đây. Đây hơi thở của ta vừa gấp vừa nóng thế này, huynh có cảm nhận được không?”

“Liên Nhi... sống?”

“Vâng, nếu Liên Nhi không sống thì trên đời còn ai có thể ôm ca ca thế này nữa chứ?”

Toàn thân Quân Huyền bỗng run bật lên, “A! Liên Nhi...” Sau đó sụp xuống như một tòa núi đổ, ngã vào lòng Mạc Tử Liên, hai tay vồ vập ôm lấy từng tấc da thịt y, ép cả người vào ngực y. Nước mắt và máu hòa vào nhau, nhuốm ướt gò má, hắn run rẩy như chim non mới nở, nghẹn ngào gọi: “Liên Nhi... a, hức, Liên Nhi, Liên Nhi...”

“Vâng, ca ca.” Mạc Tử Liên bị ôm chặt đến khó thở, cười méo cả miệng vì ca ca vô tình đụng vào vết thương, nhưng không thể không dùng sức ôm người vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, truyền chân khí xoa dịu ma chướng: “Ta ở đây. Liên Nhi ở bên cạnh Huyền ca ca, không đi đâu hết.”

Sắc đỏ trong mắt Quân Huyền dần tan đi, thần trí rõ ràng lại và các cơ cũng mềm xuống theo sức lực suy kiệt, hai cánh tay buông thõng, sức nặng đè hết lên Mạc Tử Liên, hoàn toàn ngã gục. Y đỡ tay dưới gáy ca ca, chua xót nhìn nước mắt và thương tích của hắn, khẽ nói: “Đa tạ.”

Lý Thương Lan biết là y cảm ơn mình, hắng giọng đáp: “Thực ra chưởng cuối Lý mỗ đánh có hơi mạnh tay, khá chắc Quân đại hiệp bị nội thương rồi nên không dám nhận lời ngọc của Mạc cốc chủ.”

Mạc Tử Liên sắc bén nhìn qua hắn, hỏi: “Minh chủ đâu?”

Thu Nhậm hất cằm về phía sau y, trên trụ tháp xiêu đổ thòng xuống dải lụa màu cùng một bóng trắng lả lướt như hoa lau dập dìu trong gió, Khuynh Tự yêu kiều đáp đất giữa nền bồng bồng gấm hương, bung ô băng qua khói lửa, trầm giọng: “Tôn chủ chạy thoát rồi.”

Mạc Tử Liên chẳng chút lúng túng trước đôi mắt chất vấn của nàng, ráo hoảnh đáp: “Bà ta quá thông minh để mắc cái bẫy nho nhỏ này.”

“Phải không?” Khuynh Tự cười như không cười, cán ô dường như bị bóp sắp gãy: “Tiểu nữ chỉ e có người nói lời chẳng giữ rồi muốn qua cầu rút ván thôi.”

Mạc Tử Liên bật cười khẽ: “Minh chủ có mắt nhìn xa trông rộng, trí tuệ siêu phàm, Liên chỉ là kẻ man rợ, xin thứ cho chẳng thể hiểu hết ý cao xa.”

“Ồ?”

“Được rồi, các vị anh hùng!” Lý Thương Lan biết thế nào Mạc Tử Liên cũng bực vì bị Khuynh Tự công khai thân phận, đành xả thân đập tan bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người: “Mặc dù Tôn chủ đã thoát nhưng chúng ta vẫn thành công được một nửa, nên đừng cãi nhau, phấn chấn lên nào!”

Sau đó Lý Phá Gia đồng thời nhận được hai ánh mắt nhìn kẻ dở hơi. Khuynh Tự nhũn nhặn nói: “Lý các chủ, ngươi chưa đủ thâm niên để có thể dùng ngữ điệu đó với tiểu nữ.”

“...”

Mạc Tử Liên chán ghét ra mặt lườm mắt: “Anh hùng cái đầu ngươi. Bản tọa không mất giá như thế, hừ.”

“...”

Lý Thương Lan rầu rĩ nhìn qua Thu Nhậm: “Sư huynh...”

Thu Nhậm vô cảm cướp lời: “Thời hạn hai tháng còn chưa kết thúc*.”

* Bạn Lan hứa dại cho sư huynh làm suốt hai tháng á.

Ở đây có một bông hoa Lan héo rũ: “...”

Khuynh Tự quay ngoắt tiếp tục chỉ đạo mọi việc, Mạc Tử Liên đau lòng ôm ca ca của mình đi chữa thương trong khi nghe Thập Tam thuật lại toàn cảnh tình hình. Nghe xong, y cũng không mấy bất ngờ với sự xuất hiện của A Dao, chỉ hỏi: “Tam Nhi, ngươi nhớ chính xác A Dao ở đâu lần cuối ngươi nhìn thấy y chứ?”

“Chắc chắn là lan can lầu hai ạ.”

Vậy thì đôi mắt y chạm phải chính là của A Dao. Mạc Tử Liên vô thức kéo tấm áo Tam Nhi khoác lên che kín đi phần vai dù e là A Dao đã quan sát được tất cả. Bất giác y lại nghĩ về giấc mộng chân thực đến rùng mình kia.

Đôi mắt Ti Nguyệt đại nhân có màu vàng kim, rất giống mắt của A Dao. Song gương mặt của Ti Nguyệt lại giống...

Thình lình có một làn sóng kêu rít dữ tợn xé phay không gian. “Chó!”

“Chó dữ! Cẩn thận!”

“Chó quỷ gì to như sư tử!”

Mạc Tử Liên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, nhìn về hướng đó, thấy một cảnh tượng còn tàn bạo hơn hành lang sông máu. Cả chục con chó ngao to khỏe chạy ùa ra tấn công con người bất kể địch ta, ngoác cái hàm chảy nhớt dãi xé nát chân tay như xé giấy, tiếng rít the thé oán hận thay thế tiếng sủa tự nhiên vang trời.

Khuynh Tự cũng hồ như bị sốc trước cảnh tượng này, một con ngao lao về phía nàng, nàng phản xạ nhảy lùi, toàn thân bất ngờ giật bắn, nước mắt ngấn mi. Nữ Minh chủ cắn môi quất lụa cuốn lấy hai chân trước, trói chặt lại, đoạn uốn người nhảy lên kẹp bụng ngao, dùng nhuyễn kiếm khóa mõm nó, nhưng thay vì giết chó, nàng nằm xuống xòe hai tay vỗ về nó: “Đừng sợ, đừng sợ, chị sẽ không làm hại em...”

“Thật là một hình ảnh đẹp nhỉ?”

Thập Tam biến sắc chém ngang: “Tả hộ pháp ngươi -!”

Keng! Phập!

A Dao ung dung rút đao ra, nếm máu trên lưỡi: “Ngươi luôn được che chở để chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp...”

Mạc Tử Liên co rút đồng tử nhìn Thập Tam ngã xuống, giọng đối phương ráo hoảnh bên tai, “Đâu biết địa ngục trần gian là thế nào.” Trái tim chợt đau đớn, y tái cả mặt ôm ngực, cắn môi cong lưng chăm chăm che chở ca ca lùi lại. Chết tiệt! Tác dụng phụ!

A Dao cười nhạt từ từ tiến gần, bỗng mở to mắt, nhìn thanh kiếm đâm vào bắp chân.

“Câm, miệng.” Người được che ở dưới giương kiếm, lạnh lùng gằn giọng: “Y xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp, chỉ vậy thôi.”

Ánh mắt Quân Huyền sắc bén, can trường như ngọc cắt chưa mài, cơ thể căng ra như một thanh kiếm có thể rời bao bất cứ lúc nào, “Cút!”

Rồi chỉ còn lại hắn và y.

Mạc Tử Liên đau tới mức toát mồ hôi lạnh, giọt li ti điểm xuyết trên cằm và quai hàm bạnh chặt lung linh tựa pha lê, gân trên thái dương nảy lên, gai ngạnh dán mắt vào hắn. Quân Huyền vươn tay vuốt má y, say đắm hôn lên môi y, liên tục, liên tục... Cho đến khi y đè tay hắn lại và ập xuống làn nóng nhiệt nồng nàn, nhấn chìm hắn vào biển sâu trong con ngươi y, trói bằng tơ vương giữa hai bờ môi, từng sợi, từng sợi quấn quýt, sống chết dây dưa.

...

..

Mạc Tử Liên ngồi trên mép giường, vấn nửa tóc bằng trâm tẩm quế, hai ống tay áo xắn lên khuỷu, chu đáo vắt khăn lau mình cho ca ca, xong xuôi, y đứng lên bê chậu nước đi đổ.

Y mới ra ngoài chẳng bao lâu thì người trên giường bắt đầu run run mi tỉnh lại. Quân Huyền nhíu mày hấp háy mắt, đưa tay ra trước mặt rồi sờ soạng ngồi dậy, mờ mịt gọi: “Liên Nhi?”

Nhận thấy kinh mạch như ráo hoảnh, các giác quan kém hẳn đi, hắn dâng lên bất an, rờ rẫm thả chân rời giường, đi qua đi lại trong phòng. Mạc Tử Liên quay về thấy hắn, kinh hỷ dang tay ôm chầm lấy ca ca, làm nũng cọ cọ: “Ca ca của ta rốt cuộc cũng hết mê ngủ rồi, ba ngày qua ta nhớ giọng của ca ca lắm. Ui da, huynh ôm nhẹ thôi...”

Quân Huyền như tìm lại được nguồn dưỡng khí, vòng tay siết chặt eo y, đổ người dán vào y mà hít vào hương hoa quế ngọt ngào. Mạc Tử Liên phì cười xoa xoa eo ca ca, tỉ mỉ hôn khuôn mặt hắn rồi ngậm mút bờ môi. Mỗi lần y tính dừng thì ca ca lại tấn tới, hai tay hắn riết lấy lưng y không rời, y sao mà nỡ dừng đây, hôn mãi tới khi gò má đôi bên hồng ửng và trong miệng chỉ toàn mùi vị của nhau.

“Liên Nhi.” Quân Huyền rủ mắt, lần mò cầm tay y luồn vào vạt áo, chen chân vào giữa chân y, thầm thì: “Ta muốn.”

Mạc Tử Liên bấy giờ mới nhớ ra mình chỉ khoác tạm cho ca ca áo ngoài sau khi lau người, bên dưới tầng vải này là một thân thể hoàn toàn trần trụi. Ánh mắt y chẳng tự chủ rơi xuống, chạm phải bắp đùi cọ vào mình liền ngẩng phắt lên, mang tai rực cháy, ấp úng hắng giọng: “Huynh mới tỉnh dậy, cần, cần phải nghỉ ngơi. Ca ca chưa ăn gì cả ngày nay rồi, có đói không ạ?”

“Đói cũng không ăn.” Quân Huyền bất mãn, hai má càng ửng đỏ, sốt sắng tìm cái tay còn lại của y mà bắt hụt. Mạc Tử Liên bất chợt chết trân như bị sét đánh, lập tức đè vai người kia, trầm giọng hỏi: “Ca ca, mắt huynh bị sao vậy?”

Quân Huyền nín thinh, thả tay xuống nắm vạt áo y, Mạc Tử Liên có chút lo hoảng, cao giọng cho mời đại phu. Khám bệnh mất cả buổi chiều mới tạm rút ra kết luận trấn an là mắt mù tạm thời do nội thương, có thể sẽ tự hồi phục... hoặc không. Mạc Tử Liên ngồi lặng nắm tay người bên cạnh, dẫu không phải mình mất thị giác nhưng giọng vẫn nghèn nghẹn như sắp khóc: “Ta đi lấy thức ăn cho ca ca. Huynh phải nghỉ ngơi cho tốt để mau khỏe mới được.”

Quân Huyền thầm thở dài trong lòng, nhất định đồ ngốc của hắn lại tự trách nữa rồi. Bằng đấy năm tháng chẳng bao giờ chịu thay đổi, cứ lỗi sai là nhận về mình, trong khi y rõ ràng chưa từng làm sai, chưa bao giờ làm sai một điều gì cả...

Mạc Tử Liên nặng trĩu lòng ra ngoài một chốc rồi lại gánh nỗi lòng quay về, bất ngờ mở to mắt nhìn lên giường, một thanh âm choáng ngợp thoát ra khỏi cổ họng.

Ca ca của y chỉ khoác độc nhất một tấm áo ngủ dài tới mông, phía dưới không có y trang che chắn. Dáng người thon dài nằm nghiêng, vạt áo cột lỏng lẻo, đuôi tóc chẳng rõ vô tình hay cố ý vắt qua eo, hai chân cong lên khép kín nơi cần che nhưng lại phơi bày bắp đùi mượt mà và bờ mông trần trụi.

Quân Huyền hất cằm, cong ngón tay mời gọi: “Thức ăn: đặt lên bàn, đệ: tới đây làm ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.