“Ôi ca ca của ta…” Mạc Tử Liên chẳng cách nào kìm nổi khóe môi từng chút nhếch cao, con thỏ trong ngực phấn khởi nhảy nhót. Y hồ như ném khay đồ ăn lên bàn – ‘cạch!’, nhanh chân về giường, quỳ một gối ôm chầm lấy hắn.
“Liên…” Quân Huyền đặt tay lên ngực y, mò mẫm tháo nút áo rồi luồn vào, mơn trớn da thịt trần trụi, thăm dò từ trên xuống dưới. Bàn tay y cũng nắn bóp eo hắn, trượt qua xương chậu đến đùi, âu yếm vật giữa hai chân.
Má phơn phớt hồng, Quân Huyền khép bắp đùi nhồn nhột tê tê, bám vào hông đối phương quỳ dậy, lướt môi trên bụng y. Mạc Tử Liên đỡ dưới eo hắn, hơi khom lưng để ca ca dễ vuốt ve mình, ánh mắt động tình rơi trên bờ mông cong mà vạt áo cũn cỡn che có nửa, bụng dưới hưng phấn căng ra.
Quân Huyền chẳng hay biết dáng vẻ mình khêu gợi thế nào, say sưa hôn từng li, tấc da thịt tình nhân, thè lưỡi đảo quanh rốn, đôi tay dò dẫm phác họa dáng người y từ bụng lên ngực, hai điểm nhỏ cũng không tha, như thể ước thân thể y chỉ toàn dấu vết của mình. Lưng eo được xoa tới nóng lên, da dẻ hồng ửng đốt mắt người nhìn.
Mạc Tử Liên thở trầm nặng, yết hầu lên xuống khó kiềm chế, rốt cuộc đè hắn ngửa ra, nồng nhiệt áp môi đến. Y bóp mạnh mông khiến lưng hắn giật run cong lên, rồi trượt tay vào khe, kinh hỉ cười rộ: “Mềm mại quá thể, sao có thể mềm thế này chứ!”
Dứt lời, ngón tay tiến vào cửa mình ươn ướt, y cắn vành tai đỏ rực của ca ca, ngập tràn ý cười hỏi: “Ta đi có bao lâu đâu, ca ca làm sao để nơi này mềm ra như vậy?”
“Ưm…” Quân Huyền rên khẽ dưới sự khuấy đảo của y, mở hờ mắt mê ly, vòng chân quanh hông y: “Nó muốn đệ phát khóc rồi.”
“Ôi chao!” Mạc Tử Liên gục trên hắn cười lớn đến nắc nẻ, mi mày không chỗ nào không vui sướng, vừa cười vừa mở chân hắn mà rút gươm lâm trận, cánh tay riết chặt eo ca ca, nhanh chóng tiến công, thủ thỉ: “Huynh cho ta nhiều kinh hỉ quá…”
Quân Huyền thở dốc cong eo đón hùa các chuyển động, giọt mồ hôi mằn mặn lăn vào khóe môi, trong mắt như mờ sương, rờ rẫm trên người y: “Liên a, ưm… Liên…”
“Vâng ạ?” Mạc Tử Liên yêu thương mút ngực hắn, tay đan vào đè tay hắn xuống hỏi: “Ở bên trong chưa đủ cảm giác ạ? Chứ vì sao ca ca lại tưởng ta ở đâu đâu thế?”
‘Ở bên trong’ ám chỉ gì… Quân Huyền rạng hồng má co thắt, người bên trên đột ngột dùng sức đẩy tới, làm toàn thân hắn run lẩy bẩy, một tiếng nấc mềm mại tót lên cổ họng, biến âm thốt ra ngọt như đường.
Mạc Tử Liên sáng rực mắt, vòng tay qua cơ bụng đẫm mồ hôi xốc eo hắn lên, tốc độ lẫn cường độ đưa đẩy nhanh hơn hẳn, mỗi lần đều tiến vào sâu nhất. Mồ hôi người ấy tựa mưa xuân trút xuống, làm nở rộ những dấu vết diễm lệ trên cơ thể Quân Huyền. Hắn phải chịu kích thích rất lớn, cơ vai co chặt, tóc mai tán loạn, cao độ rên xiết hoàn toàn mất kiểm soát ẩn chứa âm mũi nghẹn ngào: “A, a! Liên… ư!”
Mạc Tử Liên nghe mà như được tắm trong mưa xuân mát rượi, tê dại quyện với sức nóng dưới thân, ‘nơi ấy’ mềm mại ướt át, nhiệt tình siết chặt lấy y, không quên dịu dàng như hàng trăm đôi môi bé nhỏ cắn mút, đem lại khoái cảm tột cùng.
“Ca ca thật là thương ta…” Y vân vê đầu ngực, kéo tay hắn sờ xuống dưới, thủ thỉ, “từ ngoài vào trong, nhất là nơi nóng ướt này, đều cực kỳ, cực kỳ thương ta.”
Quân Huyền như bị điện giật, rên xiết xuất tinh, bên dưới thắt lại hung hăng âu yếm Mạc Tử Liên. Y sướng tê người bật thốt âm ngâm xa xăm đỡ eo hắn, cũng thúc vào thật sâu rồi đè lên người dưới xuất ra. Y nghiêng đầu, thấy mi mắt ca ca khép hờ, dường như vương ánh nước, mặt mũi nồng nàn sắc tình.
Quân Huyền cảm nhận được y lại kéo căng mình, ánh mắt rủ xuống, tự nhiên bật cười.
“Hử?” Mạc Tử Liên dịu dàng nhấp hông: “Ca ca cười gì?”
“Ta đang nghĩ…” Quân Huyền bám vai y quỳ dậy, tóc mai xõa loạn dán vào cơ thể mướt mồ hôi như vẽ, cửa mình ướt át nhả gươm ra, rỉ nước chảy xuống đùi. Hắn duỗi tay về sau âu yếm vật nóng bỏng ấy, chủ động cọ xát nó với khe mông, thổi khí vào tai y: “Miệng đệ nói không nhưng nhóc này lại thành thật, ngoan hơn đệ rất nhiều.”
“Chao ôi, Huyền ca ca của ta hư hỏng quá…” Mạc Tử Liên cắn một cái lên ngực hắn, bất thần trở mình đè người sấp xuống, cười khẽ nâng eo hắn lên: “Phải để bé ngoan này giúp huynh kiểm điểm lại mới được.”
Nơi đó vô cùng hoan nghênh y, mềm mại, dịu dàng mút cắn. Y khép hai ngón tay vuốt từ khe mông lên đầu ngực hắn, trêu hai điểm nhỏ cứng lên, chưa vội động thân mà người ở dưới lại mất kiên nhẫn vặn eo: “Liên, nhanh lên…”
Mưa rào ập xuống thân thể Quân Huyền, áo ngủ dán vào da thịt ửng hồng, hai tay siết chặt ga giường, xương vai vui sướng nhô lên. Mạc Tử Liên phấn khích hơn hồi nãy nhiều, ngón tay trêu chọc ở ngực hắn mãi, trẻ con hỏi: “Bé ngoan làm huynh có thích hơn không?”
Quân Huyền lại bật cười, dưới khoái cảm đê mê làm dại đầu óc hàm hồ đáp: “Thích – thích thế này, ha… Nhưng…”
“Hửm?” Mạc Tử Liên giúp hắn chống tay dậy tựa vào lòng. Ca ca vòng cánh tay y quanh eo hắn, nghiêng đầu tìm kiếm môi y trong khi cong đầu gối chủ động nhấp mình cho y nghỉ ngơi. Giữa lúc y ngồi hưởng thụ thì hắn đột ngột làm một cú mạnh, vách tràng sít sao co bóp truyền lên sống lưng khoái cảm tê dại lan tỏa khắp da đầu, sướng đến trắng xóa cả mắt.
Ca ca ngâm bằng mũi một âm dài, nhả môi y, sợi chỉ bạc dính vào cằm, đuôi mắt say tình mông lung nheo lại: “Nhưng càng thích thế này hơn…”
Rõ ràng đôi mắt ca ca đang mất đi thần thái nhưng hiện tại lại ánh lên tình si tha thiết.
Càng thích đệ mất khống chế vì ta hơn.
Đồng tử Mạc Tử Liên dãn ra hết cỡ, trong đầu như có sợi dây đứt phựt, thần hồn điên đảo rung động, lập tức hóa sói nhào tới nuốt chửng ca ca nhà mình. Quân Huyền run rẩy rên rỉ gấp gáp, cong eo xuất ra rồi ngã nhoài về giường, tiếng nấc nhũn như bùn xuân: “A… ha, a! Liên, chậm. Chậm thôi – ưm!”
Người áp bên trên mãnh liệt làm đến mức hai đầu gối dang rộng trượt về phía trước, mười ngón tay bám vào đầu giường mất cả sắc máu. Mạc Tử Liên đổ mưa nụ hôn trên sống lưng ca ca, xoa bóp bờ mông dụ dỗ: “Gọi phu quân. Gọi phu quân ta nghe nào ca ca.”
Ban đầu Quân Huyền lắc đầu, sau khi xuất lần nữa thì nức nở thành tiếng, đốt sống lưng dưới cổ nhô lên đầy duyên dáng, nghẹn ngào gọi: “Phu, phu quân… a, hức…”
Lần này hắn rơi nước mắt thật, thân thể trở nên nhạy cảm quá đỗi, bị y cào nhẹ một cái cũng phải thở gấp liên tục, câu chữ tan vỡ trong cổ họng, đùi non cọ xát với chăn nệm, bôi ra đầy dịch thể ướt đẫm. Mạc Tử Liên áp sát ngực vào lưng hắn, chu đáo xoa cái eo phía dưới, vì hai người đều đã thấm mệt nên y chỉ nhấp nhẹ, đáp: “Vi phu đang nghe đây.”
Gọi phu quân tức là Quân Huyền đã chịu xuống nước, thế là cong chân làm nũng cọ cọ vào chân y, hai mắt vô thần ướt át ngoái lại: “Phu quân, ưm, hết lần này thôi, không làm nữa…”
“Ôi chao…” Mạc Tử Liên thốt lên, rùng mình đứt dây đàn, vừa thấy ánh mắt đó là tim y nhũn thành nước mất rồi.
Cơm ăn gì cũng đã lạnh cả.
Mạc Tử Liên lo hắn bị cảm, gọi nước ấm lau cho hắn xong rồi muốn giúp mặc y phục. Nhưng ca ca chê phiền, chỉ quấn một chiếc áo ngoài của y, phía dưới cũng lười mặc, gà gật ngả vào gối. Thấy y lại hóa về làm thỏ, Quân Huyền tựa như khám phá ra một trò chơi thú vị, liên tục đòi vị phu quân đang ngượng ngùng gần chết nọ đi đút thức ăn cho mình, lim dim ngủ gật vào vai y.
Mạc Tử Liên bấy giờ mới thở phào ôm trái tim giã trống thình thịch: ôi, ca ca mà còn gọi phu quân nữa thì tim y có thể rung động tới chết mất.
…
..
Quân Huyền mơ màng thức dậy, phản xạ đầu tiên là duỗi tay sờ bên cạnh. Thấy y nằm ngửa say ngủ, hắn chống tay bò dậy, lần mò dang chân gác qua bụng y, cúi đầu chờ y tỉnh.
Mạc Tử Liên lơ mơ mộng xuân mà tỉnh, bắt đầu ngày mới với hình ảnh diễm lệ dường ấy: ca ca mặc áo của y, quỳ ngồi trên người y, mái tóc bung xõa yêu dã, cơ thể đẹp đẽ nở rộ muôn hoa sắc tình.
“Huynh làm gì vậy?” Y tức tốc nóng bừng cả người, đỏ mặt.
“Làm đệ.” Quân Huyền hất vạt áo ra, với tay về sau xoa thứ đã ngóc đầu.
Mạc Tử Liên chống khuỷu tay dậy, hôn ngực hắn, luân phiên liếm ướt hai hạt đậu, ma sát vào giữa cặp mông. Quân Huyền kẹp đùi hai bên hông y, vừa cắn tai y vừa tự mình nhấp nhô, vì đêm qua nên hiện tại hắn mệt rất nhanh, nhũn eo gục vào vai y gọi phu quân.
“Ôi ca ca, thế này thì ta không biết là mình không đủ cố gắng hay là huynh quá khỏe nữa.” Mạc Tử Liên âu yếm xoa eo hắn, nhè nhẹ nhấm nháp bữa sáng bất ngờ. Quân Huyền dụi vào hõm cổ y, chốc chốc lại tự chuyển động, rên hừ như mèo kêu.
Mạc Tử Liên mới thức dậy đã được gột rửa tinh thần thế đấy, mặt mũi sáng láng tươi tỉnh. Ca ca y làm xong thì lại mệt quá thiếp đi, ngủ một giấc đến trưa.
Lần này Quân Huyền tỉnh dậy, sờ qua bên cạnh thì thấy trống rỗng, lập tức gọi: “Liên.”
Y không ở trong phòng, hắn có chút hấp tấp bám cột giường đứng dậy nhưng hai chân chợt nhũn ra, ngã xuống thảm.
“Ca ca!” Mạc Tử Liên vừa mở cửa liền vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy: “Huynh đói phải không? Chắc là đói rồi.” Sau đó y ngồi ngắm ca ca húp cháo, thấy yêu quá, nghiêng đến hôn hai cái lên má hắn, nói: “Lại gọi phu quân ta nghe nào.”
Quân Huyền ‘lườm mắt’ nhéo y.
Mạc Tử Liên cười toe xoa bóp eo ca ca: “Ta muốn mặc y phục cho huynh mà thấy huynh ngủ ngon quá, ngại tay chân mình vụng về nên thôi. Ca ca khỏi mặc thêm cũng được, ta rất thích thế này.”
Quân Huyền lại càng thản nhiên hơn, ăn no rồi lại sờ sờ y, hỏi: “Thương tích của đệ thế nào rồi? Hôm qua ta có va chạm gì không?”
Mạc Tử Liên thở phào: “Dạ không sao.” Y hú hồn, tưởng ca ca muốn nữa thì mình sẽ bị vắt khô mất, song mắt vẫn thích thú ngắm những mảng da thịt lộ ra ngoài của hắn trong dáng vẻ này. Rung rinh tim ôm người vào ngực, y thơm trán và hai má hắn: “Ta xin lỗi. Đã làm ca ca sợ như vậy, xin lỗi.”
“A!” Nhớ lại lúc đó, bả vai Quân Huyền chợt run bật lên, nhíu mày như đau đớn lắm, kích động tóm hai tay y, dùng sức đến mức Mạc Tử Liên kinh ngạc: “Ca ca?”
Hắn mở to đôi mắt mờ mịt, hấp tấp mò mẫm xung quanh tìm kiếm rồi rút thắt lưng người ở dưới, trói tay y vào đầu giường, xong mới thở ra một hơi, nằm đè lên ngực y nói: “Không cho đệ đi đâu cả.”
“Ôi ca ca.” Mạc Tử Liên đau lòng hôn hắn: “Huyền ca ca tin ta, nhất định không có lần sau. Ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ biến mất khỏi huynh nữa.”
“Không!” Quân Huyền ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc bén, cao giọng nói: “Không được tức là không được! Có duyên cớ nào cũng không được! Ta không cho đệ đi đâu cả!”
Nói đoạn hắn quay người lại, lo lắng sờ soạng hai chân y, như không yên tâm, như phân vân, sau đó trút cả tấm áo che thân, dùng nó cột chân y lại, lẩm bẩm: “Đệ không được đi đâu.”
Mạc Tử Liên chua xót tim gan nhìn ca ca kiểm tra các nút trói, đảm bảo chúng đã chặt chẽ rồi mới xuống giường, rờ rẫm đi tìm y phục. Chẳng rõ có phải vì đang rối trí hay kinh lạc trống rỗng mà khả năng cảm nhận mọi thứ của Quân Huyền kém đi rất nhiều, va phải đồ đạc liên tục, chốc lát lại bất an lên tiếng gọi cho y đáp lại, mãi mới đến được giá áo.
Quân Huyền đang lúi húi gỡ áo thì đằng lưng bất ngờ có một tấm chăn bao bọc lấy hắn trong vòng tay vương hương quen thuộc.
“Liên!” Hắn phát cáu giãy giụa.
Bình thường thì chịu thôi nhưng hiện tại Mạc Tử Liên dễ dàng giữ chặt ca ca đang yếu ớt, ngữ khí bồi hồi si ngốc: “Huyền ca ca, trên cơ thể ta đều là dấu vết của huynh, trong linh hồn ta cũng toàn là dấu vết của huynh, huynh bảo ta còn đi đâu mà thiếu huynh được?
“Ca ca ơi… huynh có nhớ rất rất nhiều năm về trước, lần đầu huynh xuất hiện trước ta, ánh hào quang của huynh chiếu tỏa ngợp trời đêm đen, lung linh rạng rỡ. Từ khi được sinh ra cho đến ngày ấy ta chưa từng nhìn thấy một ánh sáng nào đẹp đẽ như vậy. Mà huynh bước ra từ giữa ánh sáng đó, dung nhan, dáng điệu trác tuyệt, khiến lòng ta tựa như có suối nước mùa xuân róc rách chảy vào, khắc ghi thật sâu…”
Quân Huyền lặng nghe y nói rồi tiếp nối: “Sau đó đệ vấp ngã, ngốc nghếch xòe tay hỏi ta có muốn ăn hạt sen không.”
“Vâng, ta ngốc lắm, suốt cả trăm năm không biết mình được vinh hạnh tiếp đón một nhân vật lợi hại đến mức nào.”
Chuyện xưa như mây khói, chờn vờn thoảng ngát hương…
Có một bông hoa sen nhỏ xinh, mềm mềm đột ngột chạy tới trước mặt vị thần tiên tỏa ra hào quang rực rỡ, vấp ngã ‘bịch’ rồi xòe đôi tay be bé ra, ngốc nghếch hỏi: “Ngài có muốn ăn hạt sen không ạ? Hạt sen của ta thơm lắm!”
Hoa sen ngốc không thể tả nổi lúc nào cũng chỉ biết mời hạt sen, làm thần tiên phải bóc hạt sen cả trăm năm, ăn đến ngán tận cổ.
Ngớ ngẩn như thế mà thần tiên vô thức khắc vào tim.
Mạc Tử Liên thấy ca ca đã bình tâm lại, buông tay ra giúp hắn mặc y phục cho ngay. Xong xuôi, Quân Huyền lần nữa ôm riết y vào lòng, hận chẳng thể dung hòa y vào máu thịt: “Đệ là của ta, ai cũng không được động vào.”
“Hì, dĩ nhiên ạ.”
“Ta vẫn muốn trói đệ đấy.” Ca ca giận hờn vì y phì cười: “Còn muốn che đệ lại. Ta không nhìn thấy đệ nên người khác cũng không được.”
“Ca ca ôi, ai mới thật là cây hoa đào ở đây chứ? Ta còn phải đi quét hoa cho huynh đấy.”
Meo meo. Cục than nhảy lên bậu cửa sổ, ngoẹo đầu nhìn hai người.
“Ý, trên vòng cổ của nó có gì đó.” Mạc Tử Liên tính bế nó lên nhưng con mèo tát y, nhảy xuống dụi chân ca ca.
Quân Huyền nhấc cái thân mèo dài thòng: “Mấy ngày nay ta đâu cho ăn mà sao bụng ngươi lại tròn hơn thế này?”
“Cái miếng thịt khét háo sắc này lang chạ ở chỗ Khuynh Tự cô nương chứ đâu, được cho ăn béo rồi còn giúp cô ta đưa thư.” Y lườm bản mặt nghênh ngáo của Bao Hắc Tử, mở thư ra.
Một đốm sáng lẻ loi giữa biển cát mênh mang, màn đêm trên sa mạc như dằng dặc mãi.
Lách tách, tách… Quầng lửa chiết ra dải cầu vồng tròn, lè lưỡi liếm nồi đất. A Dao cầm rau củ xắt thẳng vào nồi, khuấy đều, khêu củi rồi gác tay dựa vào thân lạc đà, mắt hướng lên bầu trời sao. Dư Nhi nằm gần bên, bị bao trong ba lớp áo choàng dày, cuộn mình rúc vào bụng con vật, gò má mơ hồ đỏ ửng.
Mùi thơm dậy lên từ nồi, A Dao vừa khuấy vừa nêm nếm rồi múc ra, bê bát súp thơm lừng hơ dưới mũi Dư Nhi. Khánh Dư chun mũi, cho y ánh nhìn ngái ngủ, A Dao mỉm cười múc súp đưa tới môi hắn, hắn ngoan ngoãn ăn vào.
“Vừa miệng chứ?”
Tạ Khánh Dư gật gật đầu.
“Vết thương còn đau sao?”
Hắn gật đầu.
A Dao múc qua bát thứ ba thì Tạ Khánh Dư lắc đầu không ăn nữa, ngồi thẳng dậy duỗi gân cốt, ánh mắt rơi trên song đao bán nguyệt gần đống lửa. Kiểu dáng cả hai đúc từ một khuôn trừ hình khắc nhỏ trên thân.
“Hình trăng là Trảm Nguyệt, hình hoa là Man Hoa. Dư Nhi có muốn biết vì sao phải phân ra hai thanh như vậy không?”
Tạ Khánh Dư khàn khàn cất tiếng: “Tại sao vậy?”
Đôi mắt A Dao sâu thẳm, “Ta không giết phụ nữ, Nhã làm việc đó thay ta.”
“Dư Nhi có muốn biết vì sao vậy không?”
“Tại sao?”
A Dao ném cành cây vào đống lửa, giọng ráo hoảnh: “Ta chỉ mới giết một phụ nữ duy nhất, đó là người sinh ra ta.”
Tạ Khánh Dư sửng sốt mở to mắt nhìn y. Người ấy bê bát súp, thư nhàn ngả lưng nhấm nháp, tiêu diêu ngỡ nâng chén rượu mời trăng sáng: “Dư Nhi có thấy hối hận vì đã chắn đòn thay ta không?”
“Tại sao phải hối hận?” Khánh Dư rủ mắt, đáp: “Ta không suy nghĩ được nhiều như thế tại khoảnh khắc ấy, nếu là A Dao tấn công sư phụ thì ta cũng sẽ đỡ đao thay người thôi. Cả hai đều là những người ta đội ơn sâu nặng.”
“Thế tại sao Dư Nhi chọn theo ta? Dựa vào đâu?”
“Không có căn cứ, cũng chẳng có lý lẽ, những lựa chọn được quyết định bằng một lựa chọn tại một khoảnh khắc khác, gọi là hệ quả.”
“Tương tự với… số mệnh?”
Tạ Khánh Dư nhắm mắt, mệt mỏi đáp: “Ừ… là mệnh.”
Hắn có vẻ lại muốn thiếp đi song hơi thở ngày càng khò khè, dồn dập với nét ngài khó chịu. A Dao nhận ra bất thường, lay gọi ‘Dư Nhi’ nhưng người chẳng phản ứng. Y nhíu mày áp tay vào trán Khánh Dư, nóng rực, lục lọi trong hành lý không thấy gì khả dĩ dùng được, chẳng nghĩ thêm, A Dao liền bế Dư Nhi trèo lên lạc đà, phi nước đại băng qua miền cồn cát dập dìu, hướng đến vùng trũng.
Đỉnh nhọn của những ngọn tháp mái ngọc dần mọc lên khỏi mép hố, tòa thành nguy nga thắp đèn lưu ly sáng rực trên các bức tường tráng lệ như một người đàn bà khoác áo cánh tiên lộng lẫy. Đó là Địa thành, tòa thành ở dưới lòng đất, một châu báu.
A Dao đánh lạc đà chạy xuống cồn cát, bất ngờ lọt vào vùng cát chảy. Y rút đao, ôm Tạ Khánh Dư đạp lên đầu con thú bất hạnh, lướt cát như bay mà tiếp cận cổng thành. Có kẻ ngáng trở, đao phác, đầu rơi. Khinh binh bị khuấy động, đuốc hồng bùng lên, nhanh chóng bao vây kẻ xâm nhập.
“Bắt lấy hắn!”
A Dao chỉ chờ một câu này để khóa mục tiêu, khóe môi phác ra nụ cười máu lạnh, ánh đao trùng trùng đan xen, bóng vàng chớp nhoáng di chuyển như sao băng. Tơ máu kéo trên thân đao như chỉ hồng, văng lên đèn lưu ly, và mũ giáp, và thương mác rơi rụng thành vũng máu.
Binh lính khiếp đảm thấy người tóc trắng như dạ xoa bật lên trường thành, móc đao vào cổ phó tướng nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn – chữa người trên tay ta hoặc chết.”