Đinh đang, đinh... Chuông gió ngân vang khắp khoảng sân đầy nắng, những dải lụa màu phất phơ quấn quanh dáng hình bé thơ.
“Điệp Nhi! Muội đang làm gì vậy?” Thủy Nguyện lo lắng chạy vội đến dưới gốc cây: “Muội trèo lên đó làm gì? Ngã bây giờ!”
Đứa bé xinh xắn đung đưa cẳng chân đeo lắc bạc, phồng má ngậm cười: “Ta không sợ đâu, có huynh đỡ ta mà.”
“Ta sẽ đỡ muội. Ta sẽ đỡ, nên là, Điệp Nhi mau xuống nhé?”
“Chút xíu nữa thôi ạ. Điệp Nhi muốn xem từ trên đây có trông thấy Tư quốc không?” Nó chống tay lên thân cây, rướn cổ dõi mắt về phương xa.
“Muội muốn nhìn Tư quốc để làm gì?”
Cửu Điệp vô tư đáp vang: “Bởi vì ở đó có tiểu ca ca muốn cưới Điệp Nhi!”
Cái gì? Thủy Nguyện cảm thấy một thoáng chao đảo: nhưng ta mới là người muội được hứa hôn mà... Đứng vững lại, hắn dang tay nở nụ cười méo mó, mơ hồ ngạt thở như bị bóp cổ: “Điệp Nhi, đừng nghịch nữa. Muội mau xuống đây. Ta sẽ... đỡ muội...”
Song - cảnh tượng chớp mắt tối sầm, y bào hóa thành màu chàm sẫm tựa tro tàn, trước mặt hắn là một người áo đỏ nằm sõng soài, tóc tai tán loạn, vải vóc rách tươm lộ ra làn da bị bỏng tới nhầy nhụa máu thịt, lồng ngực phập phù thon thót.
“Đau... quá... Đau chết... mất... Sao... ta - còn chưa... chết?”
Giọng nói vốn êm dịu của y tan vỡ, nước mắt hòa cùng máu chảy xuống khóe mi. Y tựa như một con búp bê bị hỏng, các khớp nối lệch lạc, tròng mắt vô hồn đảo về phía hắn, chất vấn bằng sự im lặng.
“A a a!” Toàn thân Thủy Nguyện run lên bần bật, tinh thần cơ hồ sụp đổ, hắn lao về phía trước ôm lấy y, như thể sợ sẽ làm vỡ con người này, bờ môi run run mấp máy, cảm giác bị bóp cổ vẫn còn đó, nghèn nghẹn nói: “Ta... không cố ý. Xin lỗi... Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”
Ta thực sự không cố ý, lúc đó... lúc đó...
Tòa tháp phát nổ, khói bụi cuốn tung mịt mù vùi lấp khuôn mặt hốt hoảng của các em, gạch mái ùn ùn đổ xuống tan tành, không ai sống sót.
Quốc sư choàng tỉnh, hai mắt trợn trừng đối diện với khung cảnh xa xăm ngoài cửa sổ, gió lạnh lùa vào cổ áo, hóa thành lưỡi kéo cắt xẻ quả tim nát nhừ của hắn. Vẫn còn kinh hồn vì ác mộng, hắn rót trà mà run tay làm vỡ chén tách.
Hắn run rẩy vò tóc, cố xua đi những hình ảnh khủng khiếp về cái chết của các em nhưng càng tránh, chúng càng dồn dập hiện lên, bủa vây, xoay vần xung quanh hắn... Gạch đá đè lên máu thịt lẫn lộn, thân xác dập nát, chi thể đứt gãy. Cả gia đình của hắn tan nát chỉ trong một ngày.
Vẫy vùng trong đau buồn và căng thẳng, sự phản kháng của Cửu Điệp như lửa châm vào ngòi nổ, khiến hắn phát điên lên, không thể kiểm soát được bản thân, trút tất cả vào y: nạt nộ y, giày vò y... rồi sau đó hối hận, tự dằn vặt, muốn dỗ dành y, bù đắp cho y - nhưng y. Vẫn! Cứ! Cứng đầu!
Tại sao y không chịu nghe lời? Tại sao y cứ làm hắn điên lên?
Lịch kịch, lịch kịch...
Con mắt gã ác như thú dữ, tiếng nghiến răng ken két đầy cay nghiệt: “Thủy Nguyện, ngươi ngu hẳn rồi à? Lúc y chịu thuận theo ngươi, mọi thứ của y đều lần lượt mất đi - cả mạng cũng suýt không còn. Y phải ngu xuẩn đến tận cùng thì mới thỏa hiệp tiếp với ngươi.”
“Nhưng bây giờ... ta đã, đã có thể cho y mọi thứ y muốn... Ta đã có thể cho Cửu Điệp mọi thứ...”
“Ngươi không thể bù đắp cho y những gì đã mất! Tất cả đã kết thúc từ khoảnh khắc ngươi xô y ngã! Kết thúc rồi! Buông tay đi, Thủy Nguyện!”
Quốc sư lại choàng tỉnh lần nữa, mồ hôi lạnh ướt rượt người, hơi thở dồn dập, tim đập hối hả, trước mắt là đỉnh giường vắt màn sa, đêm khuya tĩnh lặng.
Mơ trong mơ?
Vuốt khuôn mặt lạnh toát, hắn mệt mỏi ngồi dậy, vặn đèn rồi rót trà uống, cổ họng khô khốc lợn cợn vị đắng chát, cõi lòng không ngừng hốt hoảng và chua xót. Rốt cuộc gần đây hắn đã căng thẳng đến mức nào để rơi vào tình cảnh chật vật này?
“Ư...” Quốc sư che tai, đầu vẫn ong ong cái giọng cay nghiệt của Sầm Canh, cái giọng giống như một mũi dùi đập nát hồn hắn. Gã chết tiệt đó có tư cách gì đi vào giấc mộng của hắn.
Hắn đã buông tay, đã buông tay từ lâu...
Lịch kịch... Quốc sư quay phắt về phía phát ra tiếng động - thì ra đó là âm thanh thật, luồn tay vào gối nắm lấy ám khí. Cánh cửa mở bật ra, gió mạnh hất rèm phất phơ và tấm áo choàng rách nát xông vô phòng, con mắt duy nhất của gã lập lòe đầy đe dọa.
“Bọn thủ vệ của ngươi chán quá, ta bóp một cái liền gục hết, mai sẽ đổi một đám người mới đến đây.” Gã nheo mắt, tiện tay bật cái đèn gần bên lên, nhìn chòng chọc vào lồng ngực lộ ra sau vạt áo ngủ của người trên giường.
“Ngươi coi mình là cái gì mà dám làm vậy?” Quốc sư nhận ra y trang bất chỉnh, vội túm lại cổ áo, chống quyền trượng quay đi khoác áo ngoài, sửa sang đầu tóc. Thật chế nhạo... rõ ràng gã vốn là đầy tớ hầu hạ việc này nhưng hắn lúc nào cũng phải che chắn khỏi ánh mắt khinh bạc của gã.
Cái con mắt thâm trầm mà nóng rực ấy cứ dán chặt vào lưng hắn.
“Ta là kẻ nếu ban đầu không tồn tại thì ngươi đã chết ngắc từ tám đời trước.” Sầm Canh ngang tàng đáp, rút từ áo choàng ra cuốn sách cổ cháy xém. Quốc sư kích động tiến về phía gã, vươn tay muốn cầm lấy nhưng gã cố ý giơ lên cao.
“Ngươi!” Quốc sư với không tới, đỏ mặt tức tối. Song gã tự nhiên rủ mắt, hạ giọng ân cần: “Bao đêm rồi chưa ngủ ngon?”
Sững sờ, ánh mắt hắn lạnh băng, “Liên quan đến ngươi sao? Đưa sách cổ cho ta.”
Sầm Canh huơ huơ sách: “Nói một câu dễ nghe rồi ta đưa nó cho ngươi.”
Quốc sư quất trượng vào cẳng chân gã, trầm giọng: “Thứ nô lệ như ngươi có tư cách gì để ra yêu cầu với ta. Đưa đây, bằng không ta sẽ dùng bạo lực cưỡng chế!”
“Bạo lực?” Gã ngửa mặt cười lớn, bất ngờ gạt chân đá phăng quyền trượng. Quốc sư liền ngã đập vào lồng ngực rắn như tường đồng, vừa giận vừa thẹn trước lời chế giễu của gã: “Ta cũng muốn coi bạo lực của ngươi là thế nào. Đánh ta à? Cào cấu ta à? Mắng chửi như đàn bà à? Hay gọi một tá người vào xem Quốc sư trên triều thì thét ra lửa, về nhà lại chẳng đứng nổi nếu thiếu lồng ngực nam nhân?”
Bả vai đối phương run bần bật, chắc chắn là nộ khí ngút trời, tóc mai lòa xòa che khuất khuôn mặt. Sầm Canh khoái trá cúi xuống muốn thấy biểu cảm của hắn nhưng chợt - 'chát!' một tiếng, mặt gã bỏng rát mà hắn cũng ngã xuống đất. Quốc sư bất chấp tự tôn, cắn răng lê lết cố lấy quyền trượng - suýt với tới lại bị kẻ phía sau kéo chân, ném cả người đập vào tường.
Sầm Canh từ trên nhìn xuống hắn, con mắt thâm trầm đến hãi hùng, các gân guốc trên cơ bắp thắt chặt gồ lên - vẻ như sắp bùng nổ. Quốc sư co rúm người, bụm miệng ho khan hộc máu, trước mặt vang thanh một vật bị ném xuống, áo choàng phất lên phần phật, cuối cùng chỉ còn mỗi tiếng gió thét gào.
Quốc sư cẩn thận lau sạch bàn tay rồi cầm sách cất vào áo trong, rung chuông cho gọi đứa học trò. Nó nhanh chóng chạy đến, vừa bước vào liền hoảng hồn dìu đỡ thầy: “Thầy ơi! Có chuyện gì thế ạ? Sao thầy chảy máu vậy ạ? Thầy đã mời y sư chưa? Vết thương ở chỗ nào vậy ạ?”
Quốc sư nhận khăn tay nó đưa, che miệng nói: “Ta không sao, con đừng làm kinh động đến ai. Yên lặng hầu ta thay y phục rồi đến Thư cấm.”
Sài Lệ đẩy cánh cửa dày của hầm Thư cấm, lanh lợi dẫn trước đốt hết đèn hai bên cầu thang, kéo ghế mời thầy ngồi, không nhịn được bảo: “Cả ngày thầy phải chầu trên điện, chiều rảnh rỗi được một tí thì đám Cựu thần lại kéo đến tranh luận, tối hầu bệ hạ xử lý chính sự - chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi! Đêm khuya khoắt mà thầy cũng không ngủ, giam mình vào Thư cấm cơ!”
Quốc sư chẳng buồn liếc mắt, đọc tên vài cuốn sách cho nó tìm. Sài Lệ vừa rà các nhãn vừa liến thoắng: “Nãy con thấy ai như Sầm phu trưởng ở sân đình, ngài ấy mới trở về ạ? Chẳng biết ngài ấy có ở lại lâu không? Sầm phu trưởng ở đây thì kẻ khác cũng ít gây sự với thầy. Ôi, lúc nào ngài ấy cũng đáng sợ cả, con không biết ai dám đi chọc giận ngài ấy...”
“Sài Lệ, trật tự!”
“Dạ! Híc...” Nó bê sách đến.
Quốc sư cẩn thận đặt sách cổ lên bàn, dùng chổi lông mềm quét sạch bụi bặm, tỉ mẩn hết mức để không làm vỡ các vết cháy xém. Bìa sách vẽ hình chim sẻ ở giữa lưỡng nghi, có nhị thập bát tú vây quanh.
Hắn cũng không nghĩ ngợi lâu về trang bìa, kỹ lưỡng xem xét nét chữ cổ, đối chiếu tài liệu, tập trung tinh thần ngâm cứu, tay cầm bút lia lịa ghi chép, đánh dấu. Âm thanh lật sách và tiếng đầu bút ma sát trên mặt giấy khỏa lấp sự yên tĩnh của Thư cấm. Sài Lệ mài mực toát cả mồ hôi, thầy nó luôn rất thần kỳ, có thể lật giở cùng một lúc bảy, tám cuốn sách để tra cứu với tốc độ chóng mặt, thực đáng ngưỡng mộ.
Nội dung của cổ thư Trường Cửu hoàn toàn không như Quốc sư dự kiến, bên trong chủ yếu là đồ hình và chú thích, chữ cổ cũng mang tính tượng hình. Đa số đồ hình và ký hiệu thuộc về tinh tượng làm hắn khá bối rối, lĩnh vực này chẳng nằm trong khối kiến thức hắn được thụ giáo bao năm qua. Đây là lĩnh vực của các Tư tế.
Mà... nếu là người đó thì cũng có khả năng hiểu được những đồ hình này.
Quốc sư bóp trán, uống liền ba chén trà đắng, trầm ngâm đau đáu nhìn vào sách cổ, trong một thoáng - hắn cảm thấy mình đã nỗ lực tìm về một thứ mê tín và vô ích, tinh thần có chút chùn xuống.
“Thầy ơi.” Sài Lệ hiếu kỳ nhìn vào một trang sách, hỏi: “Con gì thế hở thầy?”
Quốc sư đè tay lên trang sách vẽ một con rắn có đôi mắt đỏ tươi, tín ngưỡng từ xa xưa của người Điệp gắn liền với rất nhiều truyền thuyết, ảnh hưởng đến các quyết định trong lịch sử - nên sử thi thường minh họa những vị thần hay quỷ quái.
Thấy ánh mắt long lanh vẻ tìm tòi của nó, hắn cũng ôn hòa trả lời: “Đây là loài Thiên Bạch Xà, vốn là thú cưng của Thanh Long Thần quân. Nó ỷ mình được sủng ái nên tính khí ngạo mạn - truyền thuyết kể rằng vì nó xúc phạm đến Chiến thần nên bị thần lột da, ném vào hoang mạc cằn cỗi, do không tìm thấy nước, Thiên Bạch Xà bắt đầu uống máu, từ máu động vật cho đến máu người.
“Con xem cái lưỡi của nó, ở đó có một bông hoa phải không? Đó là hoa ảo mộng, Thiên Bạch Xà dùng hương hoa để cuốn hút con người tiến vào ảo giác của nó, sau đó giương nanh cắn vào động mạch cổ, hút sạch máu nạn nhân. Nó trở thành yêu quái bá chủ hoang mạc, mắt và lưỡi đỏ như máu, vảy sắc như dao, toàn thân tỏa ra hương thơm ngát che đậy mùi tanh.”
Quốc sư bất giác nhớ tới hình ảnh 'con rắn trắng quấn quanh cần cổ tái nhợt', ngữ điệu lắng xuống.
Sài Lệ sà xuống dưới chân thầy, làm nũng cười hi hi: “Con tỉnh ngủ rồi, thầy kể tiếp con nghe đi.”
“Xưa ấy có một ngày Bắc Đẩu ngự mây bay ngang qua hoang mạc, Thiên Bạch Xà ngạo ngược chặn đường Tinh quân, mơ tưởng nuốt chửng Tinh quân để quay về trời làm tiên tử. Bắc Đẩu thấy các chuyện ác nó gây ra liền trừng trị con rắn, đâm thủng tim giết chết nó. Máu từ trái tim Thiên Bạch Xà chảy ra hòa cùng máu của Bắc Đẩu, nhuộm lên tiên đan vỡ đôi của nó, hóa thành hai đứa trẻ: Ti Nguyệt và Dao Quang.
“Ti Nguyệt có yêu tính giống như Thiên Bạch Xà, thích uống máu và ăn thịt người, lấy việc giết chóc làm niềm vui. Ngược lại Dao Quang có tiên khí mạnh hơn yêu khí, chỉ uống máu mà không ăn thịt, kiêng kỵ làm hại sinh linh, luôn chịu đựng cơn đói cồn cào suốt cả ngàn năm - chính nhờ vậy nên Dao Quang tu luyện thành thần, còn Ti Nguyệt sa đọa thành quỷ.”
“Thầy, thầy kể thêm về Ti Nguyệt quỷ đi. Dao Quang Tinh quân thì con có đọc qua rồi.”
“Ti Nguyệt hay còn gọi là quỷ che trăng, lúc nào cũng nâng một tán ô lớn đi lại trong đêm, bắt người ăn thịt. Con hỏi tại sao y phải che ô à? Nếu Ti Nguyệt phơi bản thân dưới ánh trăng thì nguyên hình đáng sợ sẽ lộ ra, Ti Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy bầu trời khi xuất hiện trăng máu, đời đời sống trong tối tăm.”
Hình vẽ Ti Nguyệt là một người nam cao gầy, một tay cầm ô, một tay mọc ra móng vuốt dài thòng, nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực một đạo sĩ và treo trái tim người lủng lẳng trên đầu vuốt, khóe môi thỏa mãn nhếch cao.
“Tích kể rằng Ti Nguyệt vô cùng thích ăn tim đạo sĩ, mỗi tháng đều phải ăn một quả, bởi vì tim của người tu tiên có thể giúp Ti Nguyệt gia tăng pháp lực. Cứ vào các ngày không trăng là các đạo quán phải lập pháp trận để tự bảo vệ mình...
“Vào thời khắc đó, có một đạo sĩ trẻ tuổi tự nguyện dâng tim của mình cho Ti Nguyệt...”
Quốc sư chỉ mới kể một nửa, đứa học trò trên đùi đã nghiêng đầu ngủ mất, mái tóc vàng xù xù rủ trên gò má thơ ngây. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, buồn bã nghĩ về các em.
Lật bừa đến những trang cuối của cổ thư, hắn dừng lại ở bức vẽ hình một bông hoa sen.
A Dao đứng dựa vào bức tường, dõi mắt nhìn dây đèn lưu ly rực rỡ được dập tắt, hừng đông chậm rãi chiếu tỏa ánh sáng rạng ngời, đáp lên da thịt y như từng tấc môi ấm áp mà không làm nó rữa nát. Là con người thì không cần sợ ánh mặt trời.
“Thế là con trai ta cũng quyết định quay về nguồn cội.”
Nạp Lan Đại tư tế ngồi thẳng trên ghế bành, râu tóc bạc phơ vấn trong mũ đính, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo dưới nắng nhạt hiện ra vẻ diệu huyền, hỏi: “Quay về làm gì? Ở Hoan Lạc cốc không đủ sung sướng sao? Quay về chốn thị phi tranh đấu này làm gì?”
A Dao không trả lời, dáng vẻ lơ đễnh như chẳng để tâm. Đại tư tế dường như cũng đang độc thoại: “Cửu A Hoan và Minh Âm* đều từng là học trò của ta, ta và Quốc sư lúc ấy* cũng là bạn bè. Song con bé Minh Âm lại cố tình đưa con trai trưởng Thủy Nguyện cho Quốc sư bồi dưỡng, hại ta mang danh lạm quyền. Dĩ nhiên ta phải đi khuyên bạn mình - nhưng Quốc sư tiền nhiệm cứ như trúng tà, khăng khăng bảo vệ Cửu công chúa tới mức trở mặt với ta, sau đó hình thành nên cục diện phu phụ Hậu Hoàng phân tranh... cho đến bây giờ.”
* Tên thời con gái của Cửu công chúa và Thủy phu nhân.
Tức chỉ Quốc sư tiền nhiệm.
Ngừng chốc lát, Đại tư tế tiếp tục: “Vụ việc của Nạp Lan Khan không phải do ta ra lệnh, trong nội bộ Tư tế có những kẻ ngu xuẩn, tầm nhìn hạn hẹp chỉ thấy cái lợi trước mắt là quyền lực mà quên mất tín ngưỡng chân chính của tộc Điệp Cách.”
“Tín ngưỡng của dân tộc ta chính là Trường Cửu.” Ngài dõng dạc nói: “Chín trăm năm trước nước Điệp rộng lớn đã bị gót sắt của quân Tần chinh phục, thế mà thay vì bảo vệ đất nước, cha ông người Điệp Cách đã lựa chọn chôn vùi truyền thống để chạy trốn vào sa mạc - từ một đại quốc, chúng ta bây giờ chỉ còn là một tòa thành! Một tòa thành dưới lòng đất! Trên thế gian còn có dân tộc nào hèn nhát hơn Điệp Cách?
“Hôm nay người Điệp Cách vẫn ngu muội chìm trong của cải xa hoa phù phiếm, chẳng hề hay biết nguồn nước lẫn lương thực đang cạn kiệt và dân tộc đã trên đà tiêu vong. Từ đó ta nhận ra con đường Quốc sư hướng đến rất đúng đắn, chúng ta không cần phải cố chấp giữ những truyền thống bề ngoài - đó chỉ là hành động bấu víu mù quáng để che đậy sự hổ thẹn của quá khứ. Tộc Điệp Cách cần phải thức tỉnh và tự cứu lấy bản thân.
“Ta thực sự... không ngờ Cửu A Hoan nhìn xa trông rộng được đến vậy để lập phái Tân chính.”
A Dao nhìn ông lão ở tuổi thất tuần đắm trong nắng vàng, chỉ ngũ sắc thêu cầu kỳ trên y bào ánh lên lấp lánh, tô điểm thần thái như trai trẻ dù vừng trán già nua và khóe mắt chảy xệ, cái nhìn lửng lơ giữa hư không. Y có ảo giác mình chẳng hề hiện hữu, ông cụ già quá hóa lẩm cẩm nên tự nói chuyện đấy thôi.
“Ta không nói chuyện một mình, chỉ là hơi vui vẻ quá mức khi được gặp lại con trai ta.” Ánh mắt Đại tư tế rốt cuộc cũng đặt lên người A Dao.
Y nhíu mày, không biết phải gọi tên đôi mắt đó là gì, ác ý vạch trần: “Ta chẳng phải con ông, nó chết ngắc từ đời nào rồi.”
“Ta biết. Từ lúc con vừa lọt lòng mẹ, ta đã biết điều đó.”
“Ồ, ông chỉ là phàm nhân, thế mà nhìn ra chân thân của ta cơ à?”
Đại tư tế bình thản đáp: “Tẩy Trần đạo trưởng trời sinh có linh nhãn, nhìn thấu số mệnh. Ông ấy đã cho ta biết con vốn chết yểu nhưng nhờ gặp được quý nhân nên thân xác kéo dài sinh khí...”
“Quý nhân?” A Dao cười phá lên, giễu cợt: “Hay là quỷ nhân? Vậy mà ông chẳng nghe theo lời khuyên bảo bóp chết ta ngay từ khi nằm trong nôi à?”
Đại tư tế nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay ta chỉ nói đến đây. Thời gian của ta không còn nhiều nhưng con đừng lo, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ta sẽ cho con một thân phận, một địa vị không ai có thể xâm phạm, Dao Chước.”
Biết con trai mình bị một con quỷ mượn xác hoàn hồn mà lão vẫn ung dung thế kia, đúng là con người luôn rất thú vị.
Chính bởi vì hồn và xác không tương thích nên từ nhỏ trí nhớ của A Dao đã rối ren, thường xuyên ngơ ngác quên tới quên lùi, thay đổi thất thường, cho đến khi hồn có thể hòa hợp với xác. Khi y bị Nhã hại tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí - tức nguồn sống trong xác hỗn loạn khơi 'bệnh cũ' tái phát, may là có Dư Nhi, nhờ hắn nên y mới hồi phục nhanh chóng.
A Dao cầm tay Tạ Khánh Dư đặt lên môi, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, thầm thì: “Tiểu đạo sĩ, lần nào ngươi cũng là cứu tinh của ta, sao có thể nói mình không phải người ta cần để duy trì sự sống chứ?”