Mạc Tử Liên xỏ áo mới vào tay, chợt nhận ra nó bị ngắn, gấu cũng nằm trên cổ chân, hai mắt liền tỏa sáng nhảy cẫng lên: “Ta cao hơn rồi!”
Quân Huyền đang ngái ngủ nghe vậy liền tỉnh táo, lông mày xoắn tít lại: “Cao hơn? Tới đây coi.”
“Ca ca có vẻ không vui lắm nha?” Y trêu ghẹo khi hắn xụ mặt thừa nhận mình cao hơn, hớn hở đến mức bước đi cũng tung tăng vẩy hai tay như trẻ con, cố ý chờ ca ca cột tóc xong rồi hôn cái 'chụt' lên đỉnh đầu hắn: “Ta cao hơn!”
Thấy y vui như vậy, Quân Huyền đâu thể nào cứ bí xị nên bèn hùa: “Ừ, bảo bối của ta dài ra thêm.”
Mạc Tử Liên đỏ mặt trước biểu cảm hồn nhiên của hắn, câm như hến, ai bảo thỉnh thoảng họ cũng đùa chệch nghĩa cái từ 'bảo bối'.
Dùng điểm tâm xong, y gọi người đến lấy lại số đo toàn thân của mình để may áo mới. Đồ Mi ngồi trên sập cùng thêu hoa với Hữu hộ pháp, nghe báo lại cũng vô cùng vui mừng: “Thật sao?” Rồi nàng cười sờ khung thêu của Đôn Hoàng, nói: “Lúc bé cưng đi nước ngoài thì cứ lo thức ăn không vừa miệng, áo không đủ thay, làm hai ta may một đống y phục để sẵn. Ngờ đâu mới hai tháng mà bé cưng mặc đồ không vừa nữa rồi, ái da, bao nhiêu áo đẹp nên làm sao đây?”
Đôn Hoàng nhìn nàng chốc lát đoạn đặt kim chỉ xuống, thản nhiên nói: “Người đâu. Mang rương y phục màu xanh tới chỗ phu nhân, chuyển lời là ta đa tạ phu nhân chăm sóc cốc chủ suốt thời gian qua.”
Đồ Mi vỗ đùi cười ha hả, khua chân đá rổ chỉ cuộn rơi xuống đất.
An Ca và Nhã Ca mở rương, tròn xoe mắt nhìn nhau, hai đứa thấy chủ nhân ôm mèo trở về. Nhã Ca thưa: “Phu nhân, Hữu hộ pháp gửi y phục mới cho ngài, nói là đa tạ phu nhân chăm sóc cốc chủ ạ.”
Quân Huyền khựng lại, xoa Bao Hắc Tử suy nghĩ nói: “Ừ, xếp vào rồi qua tháp Thận chuyển lời cảm ơn của ta.”
“Vâng.” Hai đứa ngoan ngoãn đáp.
Sáng hôm sau Quân Huyền mới phát hiện y phục mới có vấn đề, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là chúng hơi 'tuồng chèo'... như mấy bộ trang phục gây nhức mắt của Liên Nhi.
Mặc dù giang hồ không câu nệ, rườm rà lễ tiết nhưng hiện tại Quân Huyền vẫn đang mang phận ở rể nên ai cần nể thì phải nể, huống chi xét về tình, về lý thì Hữu hộ pháp và Đồ Mi vừa là trưởng bối Liên Nhi kính mến, vừa là đầu lĩnh trọng vọng của Hoan Lạc cốc. Đây là áo quần hai vị này tự tay làm, dù thế nào hắn đều không thể bác bỏ mặt mũi của họ. Lần đầu tiên trong đời Quân Huyền nếm cảm giác đắn đo lựa chọn y phục để mặc.
Mạc Tử Liên thấy hôm nay ca ca sửa soạn lâu quá, bèn bước vào xem thử, thấy hắn nấp sau bình phong, cứng nhắc quay lại trước y. Quân Huyền thật vất vả mới lựa được một bộ đơn sơ nhất nhưng vẫn mất tự nhiên nói: “Nhìn có ổn không?”
Y 'ai da' một tiếng: “Bộ đồ này...” Hít vào đáp, “làm ta muốn cưới huynh. Xanh ngọc là màu sắc áo cưới truyền thống của chúng ta, ca ca hãy nhớ lấy.” Nói rồi bàn tay vòng qua eo hắn chỉnh sửa chi tiết áo, “Đôn Hoàng cũng bắt đầu làm khó dễ ca ca phải không? Đừng lo lắng, ta ở đây.”
Không ai bắt nạt huynh được. Trong đầu Quân Huyền vang lên lời này, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, thả lỏng trao bản thân vào tay y: “Ừ, đệ tốt nhất.”
Bàn tay y lướt trên người hắn sửa sang, đến tóc cũng bị tháo ra bới lại. Quân Huyền có thấy lạ mà không nghĩ nhiều, cho là y đang cố gắng cứu cánh bộ đồ. Làm xong, Mạc Tử Liên nắm tay dẫn hắn ra ngoài, nắng vàng ấm áp mơn man trên gò má, cao giọng nói: “Cử hành lễ đính hôn!”
Bốn bề tức khắc vang dậy tiếng kèn loa, chuông xa hòa trộn, Quân Huyền thót mình nắm chặt tay y, ngỡ ngàng bước theo. Mạc Tử Liên ôm hông hắn đứng trên ban công, xiêm áo mũ mấn đôi bên óng ánh như sao trời, rực rỡ như bích ngọc mài dũa, mày mắt ngậm cười nhìn xuống đám đông xúng xính lụa là, dịu dàng đặt một nụ hôn trên khuôn mặt cố giữ bình tĩnh đến nghiêm nghị của ca ca trước mắt chư dân, dõng dạc nói: “Hỡi chư vị!”
Tiếng y vừa cất lên, kèn trống rền rĩ tứ phía liền bị áp đảo, như một cơn cuồng phong quét qua làm nhân tâm kinh động, kẻ học võ khiếp sợ trước nội công thâm hậu của Hoan Lạc cốc chủ, người ngoài nghề thì vô thức nghiêm trang.
“Bổn tọa rất vinh hạnh được tiếp đón chư vị tham dự buổi lễ hôm nay. Thật đáng mừng khi bổn tọa biết chư vị đến từ vàn xứ muôn phương, ở đây có người Tư, người Minh, người Yên Hoa, hàng chục huynh đệ dân tộc Tây Vực không kể ra hết và cả mọi người từ tận hải ngoại vượt sóng băng biển đặt chân lên mảnh đất này. Hoan Lạc cốc qua bao đời đã luôn là chốn tụ họp, giao lưu của các dân tộc, không phân biệt sang hèn, màu da, tiếng nói, chỉ cần tuân thủ quy định thì bổn cốc luôn rộng rãi thết đãi chư vị bằng những con dê béo ngậy và rượu nho ủ ngon nhất!” Hoan Lạc cốc chủ dứt lời liền có mấy chục chum rượu được lôi ra, bẩy bật nắp, màu rượu sóng sánh như ngọc, hương thơm mê hoặc tràn lan.
“Trái lại,“ Mạc Tử Liên đột ngột trầm giọng, “nếu ai trong chư vị có điều bất mãn, bổn tọa là người rộng lượng tất sẽ không chấp nhặt, nhưng lỡ có nghe thấy lời không hay thì xin buộc người ấy vào cột sắt nung sám hối hết cuộc đời! Bổn tọa đã cảnh báo chư vị!”
Y dẫn nhập xong thì âu yếm nâng tay người thương xiết bao lên, hết sức trân trọng hôn mu bàn tay hắn: “Và giờ khang lệ* của ta, trước muôn dân tứ phương thiên hạ, hoàng thiên hậu thổ, Tam Thánh làm chứng...” Y tháo một bên khuyên tai đưa ra ánh nắng - rõ ràng đám đông cách y một khoảng khá xa - nhưng có thể cảm thấy từ giọng nói dịu dàng len lỏi khắp mi mày, ánh mắt y, mối tình da diết từ thuở sông hoang đất dại, “Quân Huyền, huynh đồng ý lấy ta chứ?”
* Tiếng gọi vợ chồng thân mật theo truyền thống Điệp Cách, chỉ có nghĩa trong truyện. Từ gốc trong hán việt là “kháng lệ” nghĩa là đôi lứa kết hôn.
Quân Huyền trầm lắng hẳn đi, mặc kệ sự nôn nóng của đám đông mà ghé vào tai Liên Nhi: “Đệ đợi đó.” Rồi mới cầm lấy vật đính ước trên tay y, khóe mắt cong lên như trăng vơi, trong đáy mắt đen kịt chan đầy tia sáng thắm thiết, đáp, “Nguyện cùng quân bạc đầu, trăm năm chẳng lìa xa.”
Nhân gian phồn hoa, trong mắt ta luôn là người.
Và để thỏa mãn sự mong chờ của tất cả nhân chứng, một nụ hôn là khúc vĩ thanh hoàn hảo nhất.
“Khai tiệc!” Mạc Tử Liên sảng khoái dốc cạn sạch ly rượu.
Kèn nhạc hòa tấu, cỗ bàn nườm nượp dọn ra, dê béo và rượu nho, dân ca và vũ khúc, hài kịch và trò xiếc. Tiệc tùng kéo dài từ lúc chưa chính ngọ đến khi trăng lên và tinh hà thức giấc, đèn đóm trên ốc đảo sáng như ban ngày, quan khách mặt đỏ gay, tiếng cụng chén không ngớt... Trước thềm đá hoa cương đã chất chồng đủ thứ châu báu của muôn dân tứ xứ làm quà mừng, chói lọi ánh sáng.
Rèm châu lung linh, rượu nho sánh vào bờ môi mỏng, vị ngọt cay trôi xuống họng làm cháy bỏng ruột gan. Bàn tay Mạc Tử Liên đỡ lấy gáy ca ca, cúi đầu chen lưỡi vào miệng hắn khuấy đảo, giọt nho ép tràn ra khóe môi, trĩu nặng trượt xuống đầu ngực nhỏ xinh. Eo Quân Huyền mềm dẻo quấn lấy bụng dưới y, cặp mông nấp đằng sau suối tóc dài cọ xát trên đùi, cánh tay thon thả mơn trớn cơ thể người thương, cái lưỡi đỏ hồng như rắn trườn lên ngực Mạc Tử Liên. Nhìn từ ngoài tấm rèm mờ ảo, y giống như bị một yêu xà quấn lên người, hưởng thụ sự mê hoặc của nó.
“Phu quân đỡ ta...” Quân Huyền áp sát vào ngực y, đỏ mặt tự chuẩn bị lối vào cho mềm mại, ngón tay ướt đẫm xoa ấn đầu đỉnh, níu cánh tay y mà ngồi xuống. . Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRUмtгц уen.м E ++
“Thơm quá.” Môi lưỡi Mạc Tử Liên men theo dấu rượu trào ra liếm cắn cái cằm, yết hầu, xương quai xanh rồi ngậm vào đầu ngực mẫn cảm. Quân Huyền thở dốc, nhũn bắp đùi, chưa kịp tựa vào cánh tay y thì đột ngột bị cắn điếng cả người, co thắt lại, khàn khàn rên rỉ.
Y càng cao lớn, dáng người càng săn sắt, chắc nịch, mỡ bụng mỡ eo Quân Huyền thích bóp đều không còn nữa. Gần năm tháng đến cốc, hắn cũng rất bất ngờ khi y lớn nhanh như vậy, vui buồn lẫn lộn - vui vì y khỏe mạnh; buồn do luyến tiếc mỡ bụng của y. Song dù y mềm mại, mít ướt hay cứng cáp, mạnh mẽ thì đều là Liên của hắn.
“Đệ dám giấu ta.” Quân Huyền làm bộ bất mãn vói tay nhéo mông y. Y nhướng mi nhấn eo hắn: “Đều vì muốn làm huynh bất ngờ chứ sao.”
Mạc Tử Liên nắm cặp mông hắn, duỗi chân đạp xuống thảm. Quân Huyền bị nâng dậy, sức nặng cơ thể dồn xuống nơi kết hợp làm hai chân run rẩy kẹp chặt hông y, khoái cảm ập đến biến điệu tiếng rên rỉ: “A, a, phu quân...”
Y vén rèm châu lách cách, cũng bị siết đến tê dại khắp người nên bước đi rất chậm, đặt lưng hắn tựa vào tường, trước tiên là thở ra một hơi đoạn trả thù cái nơi chặt chẽ muốn chết kia, cười rộ lên: “Huynh đòi chiếm hữu ta, ta liền cho cả thiên hạ bốn bể biết ta là của huynh. Ca ca còn điều gì bất mãn?”
Mạc Tử Liên hỏi rồi cúi mặt cắn vào ngực hắn, răng nanh mài qua hạt đậu yếu ớt khiến lưng Quân Huyền cong lại, thở hổn hển nắm tóc y xin tha. Y nhả đầu ngực sưng đỏ tới mức tê rát rồi cắn nốt bên kia. Nơi mềm ướt phập phà phập phồng cắn mút nam căn mãnh liệt thúc vào, dần dần nuốt đến độ sâu chưa từng có. Quân Huyền run lẩy bẩy, sướng đau lẫn lộn bật khóc, tới khi cảm nhận được dòng lũ nóng bỏng xuất vào cơ thể thì đã nói không ra lời.
Như có một trận mưa gột rửa tri giác, Quân Huyền nghe thấy tiếng nói cười tràn vào và gió lùa qua mặt - ngay bên cạnh là cửa sổ, giữa hai đùi nhớp nháp dịch thể nhỏ tong tỏng. Mạc Tử Liên thấy toàn thân ca ca đỏ bừng thì cười cười xoa mông hắn về giường ngồi xuống, hai tay sải ra sau: “Huyền ca ca, ta khát nước.”
Quân Huyền cắn răng đẩy y nằm xuống, vươn tay tìm vò rượu nho lúc nãy rồi ngửa cổ đổ vào miệng, tiếp theo uyển chuyển cúi xuống dán sát từng phần da thịt vào y mà mông vẫn chặt chẽ siết tận gốc rễ, kích thích Mạc Tử Liên cứng trong tích tắc rồi lần lữa trao rượu qua môi, hai tay trả thù nhéo đầu ngực y: “Phu quân còn khát chứ?”
Mạc Tử Liên cười cười bóp mông hắn: “Miếng nữa.”
Quân Huyền lườm y, vì thứ trong mình quá cứng nên hắn chỉ nhổm dậy nửa người, ngậm rượu rồi kề ngực dán môi đút y. Mạc Tử Liên trở mình, ép chân hắn xuống, cơ bụng xinh đẹp co dãn theo tần suất đâm rút: “Huyền ca ca biết ta thích nhất điểm nào của thương nhân không? Đấy là hoạt ngôn, chỉ cần cho bọn họ một ân huệ đủ lớn, họ có thể loan tin chúng ta ra khắp góc bể chân trời, tuyên bố với cả thiên hạ huynh là của ta.”
Ngón tay bấu vào lưng y, giọng Quân Huyền run lên, “Đệ lớn rồi.”
Y rút ra, cùi chỏ gập lại, cơ vai và lưng căng ra, vùi mạnh vào nơi nóng ướt, sít sao đến tận gốc, cười khẽ: “Ôi ca ca, bên trong huynh đang tan chảy.” Rồi cánh tay kê dưới eo, nhấc mông hắn lên, làm cho giữa bụng gấp nếp và đôi chân thon dài giơ cao. Tư thế này tạo cảm giác áp đảo lớn hơn lúc quỳ sấp, Quân Huyền như mèo con co tròn trong lòng y, mỏi eo đến khóc nấc: “Phu quân nhẹ thôi... Ha, a!”
Khi y rút ra kéo theo dịch thể dính ướt, dưới dư âm nóng rẫy, Quân Huyền mới ngỡ mình tan chảy thật. Mạc Tử Liên lấy áo ngủ khoác vào cho hắn, bế ca ca mệt lử lên chân, giữa tiếng đàn hát, khe khẽ nói: “Ta cũng muốn cùng huynh trăm năm, vì thế huynh bạc tóc chậm thôi nhé?”
Khi y bới tóc cho ca ca thì lại phát hiện ra vài cọng ngả bạc.
Quân Huyền bất ngờ: “Tóc ta... bạc rồi?”
“Vâng.” Y siết chặt hắn: “Huyền ca ca đã chính miệng nói với chư dân là muốn bên ta trăm năm nên huynh phải chờ ta bạc tóc với nhé? Ta lớn rồi, ta mạnh rồi, ca ca đừng nên một mình gánh vác, ta ở ngay nơi đây nên tóc ca ca đừng bạc nữa...”
Ra vậy. Quân Huyền nhận ra: y lớn lên nhanh đến mức không ai ngờ thế này không chỉ vì chăm chỉ luyện tập mà còn vì bản thân y tâm niệm, thúc đẩy mình phải lớn lên.
“Có phải vì chuyện của Đào nương không?” Kỳ thực hắn tính hỏi về cha mẹ y nhưng chọn cách đi đường vòng. Những vấn đề có thể khiến Liên Nhi che giấu tâm tư đến mức hắn không nhận ra chỉ có vài cá nhân.
Mạc Tử Liên tuy không nhạy bén bằng hắn nhưng lại rất mẫn cảm, nghe là biết ca ca đang uyển ngữ, liền bộc bạch ra mọi suy nghĩ và mối nghi của mình về chuyện Đào nương và Nạp Lan Khan. Y vừa nhắc tới Nạp Lan Khan, mi đầu ca ca liền lóe lên sát khí - rõ ràng là ghim sâu chuyện con rối.
“Thế ra ngày hôm nay là một chiêu cách ngạn quan hỏa* của đệ nhỉ?” Quân Huyền sờ cằm nói.
* Binh pháp Tôn Tử.
“'Cách' cái chi cơ?”
“Đứng cách bờ lửa trông quân địch tự loạn, đệ dùng bữa tiệc linh đình này để đánh động người nào đó phải không?”
“Không!” Mạc Tử Liên nhíu mày đáp lại ngay: “Ta đang muốn ân ái với ca ca thì sao phải nghĩ đến ai khác!”
“Bảo bối.” Vì y đã cao hơn nên Quân Huyền quay sang là đối mặt ngay, hôn y, dỗ y: “Ta không nghi ngờ tấm lòng của đệ, chỉ muốn nói là bảo bối của ta rất thông tuệ. Tuy chưa nói ra nhưng lòng đệ đã hiểu hết căn nguyên rồi.”
Ca ca khẳng định chắc nịch. Mạc Tử Liên đặt cằm lên vai hắn, hai tay luồn vào áo ngủ vuốt ve bắp đùi đàn hồi. Ngoài trời đang bắn pháo hoa, tiếc sao cảnh đẹp chỉ để mua vui cho kẻ khác, người y thương hết dạ chẳng thể thấy, “Khi nào mắt ca ca sáng, ta sẽ cho huynh một hôn lễ rỡ ràng vượt xa hôm nay.”
Quân Huyền nắm lấy tay y: “Ta đàn cho đệ nghe nhé?”
Mạc Tử Liên sải tay ngồi ghé vào mé giường nhìn ca ca chỉnh dây đàn, vén tóc cho huynh ấy, chợt nghe nói, “Cuối năm rồi, sắp tân niên.”
“Vâng.” Y cười đáp: “Ta còn tưởng là huynh nhắc ta sinh nhật mình đấy. Năm mới này sẽ là giao thừa đầu tiên của huynh ở cốc, nhất định ta cũng làm thật linh đình.”
Mười ngón tay gảy huyền cầm, âm thanh du dương làm nhòa mọi phồn hoa hỗn độn ở ngoài kia, chỉ còn hai người. Và một đôi mắt xanh thẳm: chỉ chứa một người.
Nhạc khúc vừa hết, Mạc Tử Liên nghiêng tới ngậm môi ca ca, lòng bàn tay áp vào gáy, vuốt ve trượt xuống khe mông, tách cặp chân thon, chen vào lối mòn mềm mại. Quân Huyền kẹp lấy hông y, đầu ngực sưng đỏ lại bị vân vê đau nhói đến nức nở: “Đừng sờ, đệ đừng...”
Từng có Dao Quang đẹp đẽ như trăng sáng cam tâm bị xích vào vực quỷ, gánh chịu nỗi đau khoét thịt mòn xương để khôi phục hồn phách của y nguyên vẹn như thuở ban sơ, bởi ngài không thể chấp nhận y hồi tỉnh mà không nhớ ngài là ai. Giờ đây lại có Quân Huyền cao lãnh từ trong cốt cách cố chấp tới tận cùng để trói buộc y vào bên mình.
Cảm xúc của Mạc Tử Liên ra sao? Ngoài sự vui sướng khủng khiếp thì hệt như hiện tại chôn trong huynh ấy, giãy giụa còn không nổi chứ đừng nói là trốn ra.
Bên ngoài đàn ca hát múa, bên trong xuân sắc ngập tràn.
Việc Hoan Lạc cốc chủ linh đình đính hôn loan nhanh hơn cả bão sa mạc, khắp Tây Vực suốt một thời gian chỉ bàn tán về uy phong của Mạc cốc chủ và vị hôn thê tích đức mười đời. Mới đính hôn mà cả thiên hạ đã tề tựu ăn mừng, chưa biết chừng hôn lễ chính thức sẽ hoành tráng như yến tiệc trên trời.
Hôm nay, nghe đâu cũng tại ba tiếng 'Mạc cốc chủ' mà Quốc sư bị vương hoàng trách móc, phạt gác cửa đã gần một canh giờ. Có người phiền lòng, có kẻ hả hê, xưa nay sủng thần với quyền thần thì kẻ trước dễ bị ghét hơn nhiều, từng giây từng phút đều bị rủa cho rớt đài tan xương.
Bọn chúng kháo với nhau: “Trưa nay bệ hạ ra trông điền*, lúc đó Sử nữ quan đang trò chuyện với đám đàn bà, nói cái gì đó về Mạc cốc chủ mà bệ hạ vừa nghe liền đùng đùng nổi giận, cho vả miệng nữ quan hai mươi cái rồi đuổi thẳng về.”
* Xem ruộng.
Kẻ khác tiếp: “Sử thị hình như là người được Quốc sư tiến cử phỏng? Bệ hạ cho vả miệng ả ta như vậy thì khác nào tát vào mặt Quốc sư đại nhân?”
“Suỵt, nghe nói Quốc sư đi cầu xin cho cô ả mà cũng bị bệ hạ mắng từ trong điện mắng ra, hiện tại vẫn còn đang đứng gác cửa. Hay là tạt qua liếc một cái xem Quốc sư đại nhân đi gác cửa thì có cao quý hơn tụi dân đen không? Khà khà.”
Tiếc cho chúng là khi giả bộ đến nơi thì cũng đúng lúc bệ hạ tuyên Quốc sư. Trong gian điện lát đá hoa cương và treo đèn chùm nhiều tầng, vương hoàng của tông thất Ô thị dựa vào trường kỷ trang trí xa hoa, mình khoác áo choàng đỏ thẫm, mũ miện lộng lẫy lệch qua một bên, cổ tay gầy gò rủ xuống tay vịn.
Quốc sư chống quyền trượng, đặt tay vào ngực thưa: “Bệ hạ.”
“Bình thân.” Vương hoàng Ô Na Kháp Hiên nói, vẫn giận hờn nhắm mắt.
Quốc sư liếc qua nữ hầu, nhẹ giọng: “Thần kính xin bệ hạ giữ gìn ngọc thể cao quý, đừng vì tức giận mà thương thân.” Hắn dứt lời thì nữ hầu liền uyển chuyển dâng lên chén chè thạch sữa dê rải hạt lựu và lá bạc hà. Vương hoàng thấy, viền mắt chợt đỏ hoe, vẫy tay gọi Quốc sư, bùi ngùi nói: “Ái khanh làm sao lại biết Cửu nữ từng dâng cho cô một bát chè tương tự?”
“Dạ, thần nghe cố mẫu kể.”
Vừa nhắc đến Thủy phu nhân, Hoàng liền tiếc thương ra mặt: “Ôi Minh Âm, Minh Âm, đáng lẽ năm xưa mẹ khanh nên làm vương hậu của cô, thân phận nàng hoàn toàn xứng đáng với vị trí của người phụ nữ cao quý nhất vương thành chứ không phải Cao Yên phụ* thâm độc kia. Thế nhưng nàng lại gả cho một gã thô lỗ... Khụ, khụ, khụ!”
* Người phụ nữ họ Cao Yên.
Có thể vô tư thể hiện lòng ưa thích với mẹ và nói xấu cha của người ta ngay trước mặt đứa con trai e là khắp Tây Vực chỉ có vị vương nổi tiếng vô năng này. Khuôn mặt Quốc sư vẫn thản nhiên, giúp ngài vuốt lưng, “Bệ hạ đang bệnh, chớ nghĩ nhiều mà xúc động. Trước tiên uống miếng chè đã ạ.”
“Ái khanh thật giống Minh Âm, luôn quan tâm đến cô.” Bệ hạ rốt cuộc cũng tươi cười.
Vương hoàng Ô thị đã gần năm mươi, vì quanh năm bệnh tật nên gầy gò, vàng võ, song nhờ bảo dưỡng tốt mà dung nhan có bốn phần giống Cửu công chúa dù già dặn nhưng vẫn rất điển trai. Năm xưa vương hậu Cao Yên thị cũng vì dung nhan của ngài mà vừa gặp đã yêu, ghen tuông với cả Cửu công chúa làm ngài rất bất mãn. Nhưng do tông tộc Cao Yên quá mạnh, rốt cuộc Ô Hiên phải cưới Cao Yên thị làm vương hậu. Hai người sinh được Đại vương tử Ô Ngai chết yểu.
Kỳ lạ là sau khi Ngai vương tử mất, Cao Yên thị trở nên cực kỳ hận Cửu công chúa như thể nàng là người hại chết con bà ta.
Kỳ thực, dù Ô Ngai có còn sống thì đến vương hoàng Ô Hiên cũng chưa chắc muốn lập con trai ruột làm Thánh tử, Ô Ngai mà thừa kế Hoàng vị thì sợ là hoàng tộc sẽ đổi sang họ Cao Yên. Vì thế có tin đồn dám nói Đại vương tử chết yểu là do Hoàng giật dây sau màn. Còn trong mắt Quốc sư, dù vương hoàng ngu dại, vô năng thế nào thì Ô Na Kháp Hiên vẫn chảy cùng một dòng máu với Cửu công chúa. Một dòng máu lạnh thấu cốt tủy.
Vương hoàng 'khà' một tiếng mát họng rồi nói: “Ái khanh có biết tại sao cô vả miệng Sử nữ quan không?” Bàn tay giận dữ đập xuống tay vịn, “Tại vì cô ả dám đặt Cửu nữ và loại lai tạp Tát Phục bên cạnh nhau! Gã Tát Phục kia là thứ gì chứ? Dù có lấy cả Hoan Lạc cốc làm sính lễ thì cũng không xứng với Cửu nữ!”
“Xin bệ hạ nguôi giận.” Quốc sư xoa lưng cho ngài, lòng bàn tay cảm thấy cột sống rõ ràng.
Vì tức giận mà mặt đỏ gay, Ô Hiên đấm ngực nói: “Cô sinh ra đã yếu ớt hay bệnh tật, người khác đều nghĩ cô chẳng ngồi ở vị trí này nổi, duy chỉ có Cửu nữ thân mật hỏi thăm, tự tay nấu chè cho cô. Vậy mà Cao Yên thị và Nạp Lan thị dám hãm hại nàng! Tát Phục chẳng phải tự xưng tài cán sao! Cớ gì không cứu nàng? Do đó hắn không xứng!”
Ngài quát, ném bể nát chén chè xuống chân ghế. Quốc sư ra hiệu cho nữ hầu tiến lên dọn, ôn tồn xoa dịu lửa giận của tôn nhan: “Cao Yên thị đã đổ, Nạp Lan thị đóng cửa sám hối, Tân chính thống trị triều đình, vương thành thực hiện cải cách, bệ hạ nếm mật nằm gai bao năm nay chẳng phải đã thành toàn được tâm nguyện của Cửu công chúa rồi sao?”
“Chưa.” Vương hoàng siết tay vịn, lắc đầu nói: “Vẫn còn Hoan Lạc cốc.”
Quốc sư biến sắc, liền lùi bước ôm ngực quỳ xuống: “Bệ hạ, không thể động vào Hoan Lạc cốc.”