Quỷ, thần thuộc về hai thái cực đối nghịch nên máu của Ti Nguyệt tương khắc với Dao Quang, ngặt nỗi cả hai là song sinh, vì thế máu quỷ mới có thể hòa vào Phá Quân. Máu rắn quỷ ngàn tuổi, một giọt cũng đủ làm thần tiên lảo đảo huống hồ Tinh quân hút độc cho Hoa sen còn bị trúng thêm nọc rắn. Do đó Dao Quang mới không có sức ngã vào ngực yêu tinh, gót chân lâng lâng như đi trên mây: “Ta, không ổn...”
Hoa sen tỉnh táo lại, mặc kệ khuôn mặt đỏ chót như say rượu và hơi nóng bủa vây bế ngài đặt lên giường. Y đi qua đi lại tìm kiếm dù không biết mình muốn tìm gì, đầu óc rối như tơ vò, cố bới tung ký ức kiếp trước tìm cách giải quyết, đột ngột bị nắm cổ áo kéo lên giường.
Dao Quang dùng hết khí lực ghì y xuống nệm rồi lại mềm ra sấp trên ngực yêu tinh, hai chân cong lại gác qua thắt lưng y, búi tóc xõa như thác, đầu lưỡi liếm môi dưới, hơi thở run lên như tiếng nức nở: “Ta... không có, sức. Giúp, ta...”
Cần cổ bị hà hơi bén lửa, đầu óc Hoa sen trống rỗng, bàn tay áp vào eo ngài, trượt xuống thắt lưng, chợt tỉnh táo lại vì cơ thể phía trên mẫn cảm run rẩy. Y để cho ngài bất an mò mẫm trên người mình, nghe tiếng gọi nỉ non 'Liên Hề, Liên Hề', tự nhiên cảm thấy buồn chán.
Y buồn chán về chính mình, cầu người lâu như vậy, nay cũng sắp xuống lỗ rồi mà mỡ dâng lên tận miệng mèo thì vẫn hồ đồ thiếu quyết đoán. Có lẽ ta sẽ phải hối hận... Hoa sen nghĩ rồi hạ quyết tâm trở mình hôn Tinh quân, dùng sức giữ chặt tay ngài lún vào đệm giường đến tái nhợt, khiến Dao Quang vốn đã không có sức mà còn bị bó tay, căng lưng cựa quậy. Yêu tinh thấy rõ mọi biểu cảm của ngài, chua xót: quả là nếu ngài chưa thật sự tình nguyện thì sẽ khó chịu.
Dao Quang từ khi sinh ra đã khắc nghiệt với bản thân, nhờ thế mới có thể lột bỏ thai cốt yêu quái mà tu thành thần. Dục vọng nói chung rất xa lạ với hắn, ham muốn bị khơi dậy ở hiện tại chỉ là bản năng loài do máu rắn kích thích, vì thế có thể nói là cả tâm trí lẫn thân thể Dao Quang đều rất mâu thuẫn.
Trùng hợp Hoa sen tinh cũng là một bé nai tơ vụng về, tất cả kinh nghiệm chỉ gói gọn vỏn vẹn trong ký ức kiếp trước (mà lúc đó còn có Hầu gia tận tình chỉ dẫn), y cũng đang rất mâu thuẫn.
Yêu tinh tiến vào làm Dao Quang đau đến rơi nước mắt. Hoa sen hốt hoảng muốn khóc theo luôn nhưng cả hai mà cùng khóc thì còn làm ăn được gì? Nên y phải nuốt nước mắt, cố gắng nên trò. Có lẽ vì cảm nhận được sự cẩn thận, nâng niu đến dường rụt rè của y, Dao Quang khích lệ nói: “Liên Nhi*, tiếp tục.”
* Tức: “Hoa sen nhỏ”, cách gọi âu yếm.
Nghe vậy, y xúc động suýt khóc: “Vâng.”
Mưa gió vỗ vào cánh cửa sổ, khí lạnh bị hòa tan giữa hai thân thể, tóc mai như thác đổ quấn quít vào nhau, làm qua một lần, đôi bên đều trở nên cháy bỏng hơn, mặc kệ tất cả luân lý, hóa thành thiêu thân lao vào lửa.
Dao Quang tuy đã lấy lại khí lực nhưng không có ý muốn đẩy yêu tinh ra, mười ngón tay cong lại ôm chặt lưng y, cổ duyên dáng ngửa về sau, không ngừng thở gấp, mỗi lần bị thúc vào thì giữa lồng ngực có gì đó mạnh mẽ nảy lên như muốn thoát ra, đôi mắt mông lung cố chấp không rời Hoa sen.
Một tay riết vòng eo thon, kéo bắp đùi săn chắc lên, yêu tinh liếm khóe môi. Phá Quân luồn tay vào tóc, ngửa mặt hôn liên tiếp lên gương mặt y, tiếp theo ngài như điên đảo, nồng nhiệt dính lấy yêu tinh, không nỡ xa y một giây. Bản năng của Dao Quang thức tỉnh, cơ thể linh hoạt, mềm dẻo quấn riết người kia, gắt gao như rắn siết con mồi, uyển chuyển hầu hạ, khiến Hoa sen kinh diễm, vui sướng đến hồn lạc phách bay. Y mạnh mẽ đè tay ngài lại, cũng như điên đảo cúi đầu hôn ngài, hôn mọi tấc cơ thể của ngài, răng nanh cắn vào da thịt làm ngài không ngừng run rẩy thở dốc. Như một giấc mơ.
“Liên Nhi... Liên Nhi...” Khi đã mệt nhoài, Phá Quân rúc trong ngực yêu tinh, tỉ tê gọi một cách cố chấp. Hoa sen vuốt ve eo lưng ngài, dịu dàng đáp: “Ta đây.”
Dao Quang xoa lồng ngực y, hỏi: “Cơ thể của ta không ghét ngươi, tại sao vậy?”
Y cười rầu không trả lời.
Tinh quân lại chạm môi y một cái: “Ta phát hiện ra mình rất thích hôn ngươi, tại sao vậy? Ngươi có vẻ rất hiểu cơ thể ta, tại sao vậy?”
Mưa rơi lất phất, tĩnh lặng như sợi khói say mùi đạo, trong phòng một người tiếp tục hỏi, một người như điếc, như câm. Phá Quân tự ái, bực mình hỏi: “Muốn làm nữa không?”
“Muốn ạ.” Yêu tinh đáp ngay tắp lự.
Dao Quang vừa bực vừa buồn cười, cánh tay gác qua cổ Hoa sen, nằm dưới thân y, eo hông mỏi rã rời đến rơi nước mắt: “Liên Nhi từ từ thôi...” Giữa cơn say tình, ngài chợt hỏi, “Trước đây chúng ta có phải từng quen nhau?”
Hoa sen không kìm nổi nữa, ôm chặt lấy ngài, bật khóc.
Ti Nguyệt đứng gần vực quỷ, nhìn những cái tay tái mét, thối rữa lòi cả cơ xương đang cố ngọ nguậy bò lên. Hai bên mép vực mọc ra hàng ngàn cọng rễ đen đủi, rối bù, càng lên cao càng xoắn chặt vào nhau, tạo thành một cấu trúc lưới xù xì, thân tròn to lớn, đâm thẳng lên trời Minh giới. Ra đây là Vạn Quỷ Đạo, xấu khiếp. Y áp tay vào ngực rồi buồn chán bỏ đi.
Từ lúc có tim, Ti Nguyệt bắt đầu hình thành thói quen này, thấy cái gì đẹp, cái gì xấu, cái gì vui, cái gì buồn... cũng sờ vào ngực coi trái tim nhỏ bé bên trong có phản ứng gì chăng.
Trống rỗng, thật trống rỗng.
Ti Nguyệt bẩm sinh đã khác biệt hoàn toàn với Dao Quang, cơn đói khởi đầu định ra cách sống nhục dục, phóng đãng của y. Từ trước khi đọa quỷ, Ti Nguyệt đã tràn đầy dục vọng, như những cơn đói đòi y phải lấp đầy. Và y cũng luôn thỏa mãn mọi dục vọng: ăn thịt, uống máu, làm tình, giết chóc... Nhưng tất cả hành vi đó chỉ thỏa mãn sự trống rỗng của dục vọng trong nhất thời, cảm giác trống rỗng vẫn cứ lặp đi lặp lại, như cơn đau rát cổ họng của kẻ sắp chết khát trong sa mạc, Ti Nguyệt khao khát thứ gì đó có thể vĩnh viễn lấp đầy sự trống rỗng này.
Y từng cho rằng 'thứ đó' là một trái tim, vì thế luôn tìm ăn tim đạo sĩ, tim của đạo sĩ dày linh khí, là vật đại bổ, mỗi tháng chỉ có thể ăn một quả. Ăn vào thì cả người như nhiễm đạo pháp, lười biếng thấy rõ. Nhưng dẫu có ăn bao nhiêu trái tim nhớp máu thì cảm giác trống rỗng vẫn còn đó. Y sống đã mấy ngàn năm, quá ngán mọi trò nhục dục, giết chóc. Tới khi gặp Tiểu Bảo, y chợt nghĩ đến việc báo ơn, chơi với giống loài thay đổi cảm xúc liên tục này quả là vui hơn nhiều. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Ti Nguyệt nhớ như in bóng trăng ngà trên bầu trời đỏ của sa mạc, lồng ngực y mở toang, máu tuôn ra dơ duốc, trong lòng không có hận, không có ghét, không cầu được sống... chỉ có một mảnh trống trải. Y nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra, ngỡ ngàng như đã qua trăm lần trăng lặn, con rắn nhìn thấy một đạo sĩ, linh khí như tơ triền quanh thân dày đặc, rõ ràng là kẻ sắp thành tiên - thế mà lại cứu một con yêu quái sắp đọa thành quỷ. Người này mặt mũi nõn nà, pháp lực cao siêu, cam lòng bẻ một khúc xương sườn của mình cho y, cười tươi như hoa nở: “Ta tính ra sắp tới thiên kiếp của mình, trong lòng cứ chộn rộn bất an, nay gặp ngươi mới yên tâm được. Ngươi là kiếp nạn cuối cùng của ta nhỉ?”
Ti Nguyệt không rõ thiên kiếp của đạo trưởng xảy ra thế nào nhưng nhìn qua hai kiếp dây dưa thì đủ biết là thất bại rồi. Tu luyện mấy ngàn năm mà vẫn còn là người phải nói là thất bại thảm hại. Y bỗng nhớ đến lúc Minh Dư nằm trên ngực, hung hãn bóp mặt mình nói: “Dung mạo đẹp thế này đúng là sinh ra để làm kiếp nạn của ta.”
Kiếp làm Tiểu Bảo thì là một bé mồ côi giữa loạn ly, mê man được y cứu mạng rồi nuôi nấng nên nảy sinh tình cảm cũng coi như bình thường. Nhưng dù Minh Dư võ không hay, văn không giỏi thì vẫn được mọi người yêu thích, lớn lên trong êm ấm an vui, đã như thế mà tại sao vẫn đem tim trao cho y? Một giống loài thật kỳ quặc.
Không, chính xác phải là bản thân Minh Dư kỳ quặc. Minh Dư kết bạn với yêu tinh, Minh Dư ưa thích tìm hiểu yêu ma, Minh Dư thấy quỷ không sợ, Minh Dư khen quỷ đẹp, Minh Dư muốn tán tỉnh một con quỷ... Bị một con người theo đuổi thật sự rất phiền phức bởi vì loài người thay đổi quá nhanh, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, không cho quỷ kịp tiêu hóa vấn đề gì cả.
Lại nhớ lúc Minh Dư kiễng chân hết cỡ nâng cằm y, làm dáng ông cụ non nói: “Đợi cho ngươi tiêu hóa vấn đề thì đã là tám hoánh ba đời nào, ta đây ôm uất hận chết rục xương rồi. Thế nên ta không cần ngươi hiểu, chỉ muốn ngươi nhớ thôi. A Nguyệt ghi nhớ mọi lời của ta nhé? Tám trăm năm sau hiểu rồi thì đi tìm ta nhé? Mà thôi tám trăm năm lâu lắm, ngươi nhất định phải tìm ta khi có cơ hội nhé?”
Minh Dư qua đời khi còn trẻ, chết cũng rất khó coi, lồng ngực bị xé rách, máu nhuộm đỏ dao đài, dẫu vậy gương mặt rất an bình và thanh thản. Cũng đúng thôi, Minh Dư lớn lên giữa bao nhiêu yêu thương, lúc nào cũng vui vẻ làm điều mình thích, đối với Ti Nguyệt đã hết lòng hết dạ, chết không nuối tiếc.
Duy có một điều lạ lùng, Ti Nguyệt thấy rõ Minh Dư học đạo pháp còn kém hơn một con quỷ như y mà quả tim lại tràn trề khí linh, làm y nuốt xong liền chìm vào giấc ngủ đông gần trăm năm. Thậm chí hiện tại vẫn còn buồn ngủ, nếu không nhờ Hoa sen tinh đánh thức thì chưa biết chừng y còn ngủ thêm mấy trăm năm nữa.
Một khúc xương sườn, một trái tim, y đều lấy từ một người.
Minh chủ đại nhân vân vê một quân cờ vây rồi đặt xuống, nói qua bức rèm châu: “Quả là đã lâu chưa thấy ngươi đi ngang qua Vọng Hương đài, tụi tiểu quỷ còn đồn là ngươi bị đạo sĩ trừ rồi, đến tìm ta chỉ để nằm ngủ một giấc thôi à?”
Con quỷ nằm ườn trên ghế, đuôi rắn cuộn lại dưới đất, chậm chạp mở mắt nhìn hư vô. Minh chủ hỏi tiếp: “Ngươi muốn tu hành sao?”
“Cái gì?” Ti Nguyệt tưởng là lỗ tai hỏng rồi: “Tu hành? Quỷ đi tu? Bà đang kể chuyện cười à?”
“Hửm? Vậy mà gần đây bản chủ nghe bọn yêu ma nói ngươi đổi tính nết, chẳng tha thiết làm gì, chỉ lang thang xuôi theo dòng Vong Xuyên, nam thanh nữ tú ngã vào ngực cũng lười để ý, nằm ngủ suốt ngày...”
“Bà muốn lên giường với ta à?” Con rắn xổ lời tếu táo, lập tức bị âm binh hộ pháp chĩa binh khí thét mắng: “Làm càn!”
Minh chủ thản nhiên nói tiếp: “Năm xưa Phá Quân cũng dựa vào thiền định cấm chế mà chìm vào giấc ngủ dai dẳng để trấn áp bản tính, suốt một ngàn năm không ăn uống hay giao hoan, thành công được Bắc Đẩu độ kiếp tu thành thần. Ngươi muốn bắt chước Phá Quân sao?”
“Uổng cho ngươi là một đại quỷ mà toàn thân lại nhuốm mùi đạo pháp. Ngươi ngang ngược tự mãn, phóng túng đào hoa, máu lạnh vô tình, giờ đây lại vướng vào đạo pháp, tức cười làm sao. Số mệnh thật sự rất thú vị.” Minh chủ cong khóe môi nhòn nhọn: “Ti Nguyệt, ngươi có từng nghĩ là người kia thực chất mới là kiếp nạn của ngươi hay chăng?”
Ti Nguyệt rời khỏi chỗ Minh chủ, bước lên cầu Nại Hà, chạm tay lên ngực nhìn những bóng hồn đi đầu thai nghĩ: Minh Dư là kiếp nạn của ta sao?
Từ thuở xa xôi, Ti Nguyệt vốn là kẻ phải ở lại canh giữ hoang địa - đất do máu thịt của mẹ Thiên Bạch Xà bồi đắp nên, nếu như ở lại, có thể y đã trở thành quỷ vương một phương. Tuy nhiên Dao Quang đã ngăn cản cái tương lai ấy. “Nhân” này là do nó gieo đầu tiên. “Quả” là gì? Ti Nguyệt thành quỷ nhưng là quỷ có xương tiên - tức là không sa đọa 'hoàn toàn' thành quỷ, đó là lý do y vẫn có một chút lương tâm.
Dao Quang lấy tim và xương sườn của y đúc kiếm Tê Nguyệt, có thể chém vạn quỷ âm binh trừ một mình y - vì nó vốn thuộc về cơ thể y.
Em trai không muốn đối địch với anh trai. Hay nên nói là Dao Quang không muốn có bất cứ quan hệ gì với Ti Nguyệt. Một đứa lạnh nhạt. Bởi nó làm vì lòng riêng, không nghĩ đến hậu quả nên trời phạt nó mù mắt. Nó thả Ti Nguyệt tự do rời khỏi hoang địa, gián tiếp hại chết bao nhiêu sinh mạng vô tội, với tư cách là kẻ tu hành, Dao Quang bị phạt là đáng.
Đạo Trời luôn đánh bạc rất sòng phẳng. Ti Nguyệt thầm cười lạnh. Y vì thiếu trái tim, săn lùng ăn tim của bao nhiêu đạo sĩ, rốt cuộc bị đạo pháp nhiễm vào cốt tủy, hoặc phải nói là... bị Minh Dư thuần hóa? Nực cười! Ti Nguyệt ngửa mặt phá lên cười, mắt rắn tràn đầy hung tàn.
Thế còn Dao Quang, kiếp nạn của nó là gì?
Hôm nay Hoa sen thức dậy vẫn chưa thấy Tinh quân về. Cách đây bảy ngày, Phá Quân đã bị Cự Môn vội vàng gọi về thiên cung bái kiến Bắc Đẩu, ngài dặn dò y ngoan ngoãn ở yên tại đây chờ ngài. Hoa sen đang ngồi hì hụi khắc gỗ thì bất chợt có cơn gió mạnh thổi tung cửa sổ, chân mày y khẽ giật - con dao trong tay liền phóng về phía đó. Nhưng bị chặn lại giữa không trung, cơn gió tụ hội thành làn khói vàng, một cái tay nhợt nhạt tung hứng con dao, “Chà, ăn được Dao Quang cái là trở nên to gan hơn nhiều.”
Ti Nguyệt ném con dao găm vào trần nhà, hạ mắt nhìn gông xiềng siết chặt hai chân Hoa sen, chặc lưỡi: “Đáng tiếc Dao Quang bị mù, chẳng thấy được ngươi phải gồng mình lê thứ này bước đi vất vả bao nhiêu.”
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Đến xem ngươi sắp chết chưa.” Ti Nguyệt bóc một quả lựu, hạt đỏ bắt mắt lọt giữa đầu ngón tay tái xám: “Ta có thể nhìn thấy linh hồn ngươi đã gần như trong suốt. Dao Quang có lẽ không về kịp.”
Hoa sen chợt siết chặt lấy khúc gỗ khắc dở: “Ngài ấy đi đâu?”
“Hử, ngươi không đoán ra sao? Bắc Đẩu trở về không phải vì Dao Quang thì còn có thể là vì gì? Ngươi thừa biết kiếp trước Dao Quang vì ngươi mà chém giết quá nhiều, tự phạm vào sát khí của chính mình, Bắc Đẩu bất đắc dĩ nên phải che mờ ký ức của Dao Quang, ta đang nghĩ, Dao Quang tuy lạnh nhạt mà đầu óc lúc nào cũng nhanh nhạy, giả sử nó biết người mới kề da ấp má với nó sắp chết, nó sẽ làm gì đây nhỉ?”
Mưa rơi, hạt mỏng nhẹ như khói hương say mùi đạo, con quỷ nằm ườn trên ghế, bóc lựu thảy vào miệng. Minh Dư từng nói có một loài hoa sen không mọc ở đầm nước, bùn lầy, không thuộc về nhân gian, hấp thụ linh khí thuần khiết nhất của đất trời mà sinh dưỡng, đó là loài Thượng Cổ Khiết Liên mọc trên vạt áo của Thượng thần. Tương truyền loài sen này sau khi bị hái xuống chỉ có thể sống được trên đỉnh Vạn Quỷ Đạo, hạt sen có thể chữa lành bách bệnh.
Nhưng với ma quỷ - loài hoa này đặc biệt hơn gấp nhiều lần. Những linh hồn lầm lỡ sa đọa thành quỷ dưới Minh giới luôn luôn khát khao ánh sáng, Thiên Đạo thương tình, ngẫu nhiên sẽ cho xuất hiện Vạn Quỷ Đạo, ma quỷ kiên trì trèo lên đỉnh Vạn Quỷ Đạo thì gặp Thượng Cổ Khiết Liên, chỉ cần ăn một cánh hoa liền được thanh tẩy, lần nữa trở về làm người. Còn Thượng Cổ Khiết Liên sau khi bị ăn hết cánh hoa thì sẽ biến mất.
Hoa sen tinh chính là loài sen Thượng Cổ này. Chẳng biết có phải bị Thượng thần đánh rơi xuống trần gian hay không?
Ti Nguyệt từng muốn ăn Hoa sen tinh xem có đúng là kỳ diệu vậy không, suy đi nghĩ lại thì thấy lỡ đâu ăn vào cái thành con người thật thì hối hận không kịp nên thôi. Rắn quỷ chạm tay vào ngực đếm từng nhịp tim, ngả đầu thiếp đi.
Hoa sen sử dụng cạn kiệt pháp lực mới lảo đảo trèo lên được thiên cung, lê đôi chân bị gông xiềng đâm xuyên xương tông cửa vào đại điện, quát lên: “Bắc Đẩu!”
Bả vai Thiên Tuyền đang quỳ dưới thềm co giật, nhíu mày nghĩ yêu tinh này ăn nhằm lá gan nào mà dám gọi thẳng tên Tôn sư?
Yêu tinh siết chặt nắm tay, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Bắc Đẩu: “Tinh quân đi đâu rồi? Dao Quang đã đi đâu?”
Bắc Đẩu đĩnh đạc quay đầu liếc y - một áp lực vô hình lập tức giáng xuống Hoa sen, buộc y phải khom lưng uốn gối chạm xuống đất, tuy nhiên ánh mắt vẫn quật cường đâm vào Tôn sư như hai đốm lửa hừng hực, môi bị cắn đến đỏ tươi gằn ra từng chữ: “Ngài ấy ở dưới Minh giới phải không?”
Cự Môn vừa nghe liền hiểu sự tình, kêu lên: “Sư phụ! Ngài không thể ép buộc Dao Quang như thế! Thất đệ tuyệt đối sẽ không vì chuyện đã ngã ngũ mà cam lòng! Đệ ấy luôn công chính nghiêm minh, sao sư phụ có thể làm như vậy?”
“Công chính nghiêm minh?” Bắc Đẩu nhìn xoáy vào Hoa sen, ánh mắt thấu suốt rành rành, lạnh nhạt nói: “Lúc nó động tình với yêu tinh có còn nhớ mình là ai?”
“Cái gì?” Cự Môn ngỡ ngàng trừng Hoa sen, thấy ánh mắt y dao động thì khí thế như xì xuống, tuy nhiên liền cứng rắn trở lại: “Dù thế sư phụ cũng không được làm vậy với Dao Quang! Đệ ấy sẽ hối hận!”
“Hối hận?”
“Sư phụ, xin ngài nghe con. Con đã nhìn Dao Quang lớn lên, con thề với trời là chưa bao giờ con thấy đệ ấy treo ai trên đầu quả tim như yêu tinh này. Ngài đừng ép buộc Dao Quang, con không muốn đệ ấy hối hận...”
Tiếng kêu phía sau thình lình cắt đứt lời Thiên Tuyền, Hoa sen nằm rạp trên sàn ôm ngực, mày cau chặt như cực kỳ đau đớn, mồ hôi lạnh vã ướt áo, ngón tay, ngón chân co quắp lại. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, làn da nõn nà, trắng trẻo dần rút lại, ngả xanh xao, y nhanh chóng già dặn đi như một đóa hoa đang héo rũ.
Yêu tinh mở to mắt, đứt quãng nói: “Rễ ta... đứt, rồi...”
Một giọt lệ trượt xuống bầu má, nhỏ lên tượng gỗ chưa khắc xong. Cự Môn và Bắc Đẩu đều nhận ra gương mặt trên nó.
Thiên Tuyền lòng như lửa đốt, xin vái lạy Tôn sư rồi xuống âm phủ tìm Dao Quang.
Bắc Đẩu trầm mặc phóng tầm mắt vượt ra khỏi trời cao, nhìn thấy dưới dương gian, trên chiếc bàn Hoa sen ngồi trước khi đến đây có hơn mười tượng gỗ khéo léo, tinh xảo, tất cả đều là Dao Quang.
Yêu tinh nằm trên sàn, yếu ớt như héo rũ, Bắc Đẩu vừa thở dài thì Hoa sen bỗng mở mắt, thần sắc bình tĩnh, y chậm chạp đứng dậy, giọng khào khào: “Ta nghe thấy tiếng khóc than của bọn họ...”
“Đúng thế, thần dân của ngươi đang khóc. Với tư cách là một vương tử, ngươi phải cứu bọn họ.”
“Nhưng... bằng cách nào?”
“Nếu tin ta thì ngươi phải biết nếu mình chỉ là một bông hoa, ngươi rất khó cứu được tất cả, vậy nên hãy để chuyện đó cho Dao Quang. Nếu ngươi tin tưởng Dao Quang thì đưa cho nó một thanh kiếm tốt...”
Mạnh Bà vén gấu váy đi dọc ven dòng Vong Xuyên, nhìn thấy Phá Quân lại đến, bèn đưa cho hắn một cái gáo, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục làm việc của mình. Nàng thảnh thơi uống trà, ngắm Phá Quân tuy mù mà ngày ngày kiên trì tìm kiếm một linh hồn tỏa sáng rực rỡ.
Kẻ si nói mộng.
Mối duyên này kể ra cũng là do bông hoa ngốc kia lơ ngơ vò rối tung lên. Phá Quân giáng trần vốn để giúp hoàng đế trần gian gầy dựng cơ nghiệp, Ti Mệnh chép rất rõ ràng trong sổ: năm tám tuổi Cơ Lân bị bắt cóc bán sang nước Điệp làm nô, chịu khổ tám năm rồi được cứu về cố quốc, từ đó lòng mang thù hận; sau khi nhận lại cha mẹ thì quyết tâm cầm binh đánh giặc, mai sau phò tá hoàng đế bình định tám nước chư hầu.
Nhưng giữa đường Cơ Lân bị bắt cóc thì tự dưng nhảy ra một bông hoa sen cứu hắn. Thế là số mệnh chép sẵn bị thay đổi hoàn toàn! Ti Mệnh lúc đó còn hung hăng đi bóp cổ Nguyệt Lão, chất vấn có phải lão tơ hồng giở trò không? Ép Nguyệt Lão phải thề với Thiên Đạo mới chịu buông tha.
Thiên Đạo kỳ diệu vô biên, tuy hiếm có nhưng lâu lâu vẫn xảy ra sự việc thế này nên Thiên đình cũng không lạ lùng. Dẫu có những sự thay đổi nhưng luật nhân quả luôn được bảo toàn.
Cơ Lân được Hoa sen cứu tức là không cần trải qua tám năm làm nô lệ, không mang hận thù, quyết tâm cũng không mạnh mẽ như trước. Vì thế để cân bằng nhân quả, Hoa sen là người phải gánh chịu ba năm đau khổ, gánh chịu nỗi đau và sự day dứt trước cảnh nước mất nhà tan - cũng chính vì y mà Cơ Lân quyết tâm bình định nước Điệp*.
* Tiền kiếp 03 - lúc hoàng đế kêu Hầu gia đánh, Hầu gia đã từ chối thẳng.
Cơ Lân vì Kính Minh mà giết chóc quá nhiều, tự phạm vào sát khí của chính mình nên những linh hồn bỏ mạng trên tay hắn bị lây nhiễm ác nghiệt, hóa ra nửa ma nửa người. Trách nhiệm cứu các linh hồn này hiển nhiên thuộc về Hoa sen, bởi lẽ bọn họ kiếp trước là thần dân của y.
Bắc Đẩu buộc lòng phải che mờ ký ức của Dao Quang vì hắn quá chấp niệm với Kính Minh - đến mức để lại một mảnh hồn phách của mình canh giữ dải tóc của y. Sao Phá Quân vốn cai quản sát khí, Dao Quang lại vì cố chấp mà càng nặng sát tâm, dù che mờ ký ức thì cũng không giấu được bản thân hắn vấn đề này nên Dao Quang mới tìm cách trấn áp sát tâm của mình. Từ đó - hắn lại tìm thấy Hoa sen.
Đi hết một vòng về điểm bắt đầu, tình duyên quả thực rất lạ lùng.
Bắc Đẩu thương tiếc đệ tử, muốn kết thúc duyên nợ của bọn họ nên nói với Dao Quang là Hoa sen sắp bị vực quỷ hút hết sinh lực. Dao Quang liền đi chém quỷ và vô tình làm đứt rễ của Hoa sen. Bắc Đẩu ôm tư tưởng 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', thuận gió đẩy thuyền khuyên Hoa sen hóa kiếm, trao trách nhiệm thanh tẩy những thần dân còn lại dưới vực quỷ cho Dao Quang.
Đoạn duyên này tóm tắt lại là vậy.
Dao Quang không trách Hoa sen bỏ rơi mình, không bao giờ trách y. Duyên nợ này là do y lấy thân gánh chịu khổ sở thay hắn, lấy hai lần tính mạng bện chắc dây tơ hồng, là hắn quên mất y, có ý định hi sinh y... Từ đầu chí cuối, ở mọi thời gian, y chỉ ngốc nghếch cười rồi khóc, cười rồi khóc, dù là Kính Minh cũng chưa từng oán trách hắn, chỉ lặng thinh ôm nỗi đau mà chịu đựng một mình.
Dao Quang miệt mài tìm kiếm trong bóng tối bủa vây, thầm khắc ghi: ngốc nghếch như y, ngây thơ như y, dịu dàng như y, bao dung như y, kiên cường như y, rực rỡ như y... làm sao hắn có thể không rung động?
Bắc Đẩu bị sáu đệ tử lớn ngày đêm ăn vạ thì cũng mềm lòng với đệ tử nhỏ, buồn bực giúp hắn vớt linh hồn Hoa sen.
Linh hồn của y nhẹ như làn gió thoảng, dưới hình hài ánh lửa bạc mỏng manh, mà kiên cường cháy sáng trong dòng Vong Xuyên bấy lâu, như ánh mặt trời rực rỡ độc nhất giữa thế giới bóng tối của Dao Quang. Thật đẹp. Hắn ôm y vào lòng.
“Linh hồn của y đã bị sông Vong Xuyên hòa tan một nửa, cần phải được khôi phục.” Mạnh Bà nói.
“Nhờ ai?”
“Khắp tam giới này chỉ có một vị thần đủ quyền năng để làm điều đó.”
Dao Quang che chở linh hồn y tại trái tim, hắn không đủ sức để bước lên thiên cung của Thượng thần, sư phụ thì dỗi rồi không nhờ được, chỉ còn có thể đi tìm một vị đại nhân.
Chiến thần mình mặc áo vải, chân xỏ dép rơm ngồi trên lưng trâu, tay kéo cần câu, trên chân ôm một con mèo béo múp, xoa cái cằm lún phún râu nhìn Phá Quân trịnh trọng hành lễ, cười như không cười: “Vậy ra đây là đóa hoa năm đó Trường Ly làm rơi xuống nhân gian...”