Mạc Tử Liên ngửa cổ tựa lên vành ghế, hàng mi chớp mở mấy lần trên đôi mắt ánh sắc xanh, ngắm nhìn nhân ảnh cầm kiếm như tranh thủy mạc ngoài khoảng sân đầy lá thu.
Qua nửa tháng, ca ca đã có thể xuống giường đi lại vững. Dù vẫn chưa quen với việc mất đi ánh sáng của đôi mắt nhưng ca ca cũng trấn an tâm tình và luyện tập thích nghi khá tốt.
Có lẽ là nhờ huynh ấy tự an ủi bản thân rằng: “Một xui đổi một may, xem như đây là một trong các lần hiếm hoi ta không bị lỗ vốn.”
Nghe bảo ca ca rất nghèo khiến Mạc Tử Liên vô cùng hiếu kỳ rằng huynh ấy đã sống trên giang hồ như thế nào suốt những năm qua.
Con rắn trắng quấn quanh cổ, gối lên vai y say ngủ. Đôi mắt y chăm chú dõi theo từng chiêu thức điêu luyện của người kia. Mũi kiếm quét qua gót chân lay động những phiến lá khô, vạt áo như sóng, đuôi tóc uốn lượn như rắn.
Khi Mạc Nhất bước vào, hắn thấy cốc chủ đang gác chéo chân lên bàn, thả lỏng người, mềm mại như một bãi nước xuân nửa ngồi nửa nằm trên ghế. Hai tay đặt trên tay dựa, tóc mai được gom về một bên vai kia. Bởi vì người đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài nên từ hướng đứng của hắn, có thể thấy cần cổ cùng chút ít cái gáy màu ngọc trai của y.
Đại mạc cực hiếm ai da trắng, hầu hết tất cả đều rám nắng. Sở dĩ người kia trắng như vậy là vì đã từng nhảy vào hồ Khô Lâu, lột đi một tầng da, về sau không bao giờ có thể bình phục. Da dẻ cứ mãi mỏng manh tái nhợt.
Y đánh phấn thật dày cũng chỉ để bảo vệ da khỏi ánh mặt trời gay gắt của đại mạc.
“Cốc chủ, gần trưa rồi.” Mạc Tử Liên thấy rèm tự nhiên buông xuống, ngửa cổ nhìn Mạc Nhất đang cầm dây, chun mũi: “Kéo ra chút đi, còn sớm mà... kéo ra chút nữa, người ta chưa ngắm đủ mà.”
Mạc Nhất nheo mắt gườm gườm nhưng cũng chiều theo, cẩn thận để bóng rèm phủ lên vầng trán y.
Mạc Tử Liên cười tinh quái hất tóc về sau vai, tiếp tục nghiêng đầu ngắm Quân Huyền.
Mạc Nhất lại nhìn y. Lâu lắm rồi hắn mới thấy ánh mắt cốc chủ rạng ngời ánh sáng như vậy.
Còn nhớ khi Đồ Mi đường chủ nhận được thư tay báo ngày về của cốc chủ, liền nhảy cẫng lên bảo Hữu hộ pháp cõng nàng ra đứng chờ ngoài sa mạc suốt bảy ngày đêm. Lúc trông thấy người đằng xa xa, Hữu hộ pháp to khỏe nhất cốc cũng không kìm được bật khóc rống như sấm rền.
Mạc Nhất nghĩ đoạn, thấy hai bàn chân trần đang gác lên bàn mà thầm phiền cười chua chát, đó đã từng là một đôi chân bị sa mạc thiêu cháy trong khi mải miết tìm đường về.
Y đã làm quá nhiều vì Hoan Lạc cốc.
Vì thế... - Mạc Nhất liếc mắt tới người bên ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh băng âm u. - Hoan Lạc cốc sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ dám thương tổn y hoặc khiến y chịu bất kỳ tổn thương nào, dù là rất nhỏ.
“Cốc chủ.” Mạc Bát gõ cửa gọi rồi bước vào, bình thản như đã thành lệ, tiến đến dốc ống trúc trong ngực áo rồi vỗ nhẹ đuôi để một viên thuốc rơi vào lòng bàn tay Mạc Tử Liên.
Mạc Tử Liên vân vê viên thuốc giữa hai ngón trỏ và giữa, chưa một lần dời mắt khỏi ca ca, thả thuốc vào miệng rồi chợt bảo: “Ta biết mọi người đang nghĩ gì trong đầu...”
Y cắn nát viên thuốc, thuốc của A Dao ca ca luôn ngọt sắc như mật ong để choán hoàn toàn vị đắng, nói: “Ta sẽ không bao giờ coi mọi người như kẻ thù - tuy nhiên luật lệ của Hoan Lạc cốc viết thế nào thì không có ai là chưa biết, ta cứ chiếu theo mà xử sự. Ngày hôm nay ta đã cảnh báo trước, về sau đừng ai ngạc nhiên.
“Mạc Nhất, truyền lại nguyên văn lời của bản tọa. Mạc Bát làm chứng chính miệng bản tọa đã nói ra.”
Nhất thời cả Mạc Nhất lẫn Mạc Bát đều lộ rõ sửng sốt, nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, lập tức - bọn họ quỳ xuống đáp quả quyết: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Lui ra đi.” Thấy ca ca tiến về phía mình, Mạc Tử Liên liền phẩy tay đuổi người, nhanh nhảu ngồi dậy ghé vào bậu cửa, ngoan ngoãn đưa khăn ra, dẻo miệng khen: “Ca ca tập kiếm vẫn đẹp như ngày xưa.”
Quân Huyền nhận lấy khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cong môi đáp: “Ý muội là dù đã qua bằng đấy năm nhưng ta vẫn cứ non kém như ngày xưa?”
“Không, không phải mà.” Y vươn tay vòng qua cổ ca ca, nũng nịu đòi hỏi: “Ca ca mau ôm người ta. Người ta nhìn huynh lâu như vậy mà đến tận bây giờ huynh mới chịu đến.”
Thiếu ánh sáng của đôi mắt, phản xạ của Quân Huyền chậm đi khá nhiều, cứ thế bị người kia quấn lấy. Thoạt tiên hắn cũng có chút lúng túng, sau mới khôi phục lại sự trấn định, một tay cầm kiếm, chậm rãi vòng cánh tay còn lại qua lưng người kia, ấn đầu, ấn vai y tựa vào lòng mình.
Được một càng muốn thêm, Quân Huyền không nén nổi cảm xúc cứ thế ôm chặt Mạc Tử Liên hơn, tham lam mùi hương hoa quế để xoa dịu bao nhiêu bất an trong lòng suốt những năm qua.
“Ca ca, trước kia câu cửa miệng của huynh là 'nam nữ thụ thụ bất thân', hay tránh né ta lắm mà, sao bây giờ huynh lại thoải mái thế này?” Mạc Tử Liên cũng không ngờ ca ca thực sự ôm mình chặt đến vậy. Như thấy nỗi niềm gì giữa mi gian hắn, y khẽ vuốt lên băng che mắt, hỏi: “Ca ca... đã tìm kiếm ta rất lâu phải không?”
“Dĩ nhiên ta phải chuẩn bị cho bản thân mình sẵn sàng.” Quân Huyền không đáp câu sau mà trả lời câu trước: “Ta làm sao có thể để muội đơn phương chủ động? Điều đó rất không đáng mặt trượng phu.”
Nghe ngữ khí nghiêm túc của hắn, đáy mắt Mạc Tử Liên càng rực rỡ hơn, y trêu đùa: “Á à... thế nghĩa là ca ca đã nghĩ về việc sẽ ôm ta như thế nào rất nhiều sao? Mà thực là chỉ ôm thôi à? Huynh có từng nghĩ tới chuyện sẽ đánh dấu ta chưa?”
“Đánh, đánh dấu?” Quân Huyền phát ngượng lắp bắp: “Ta, ta vẫn chưa nghĩ nhiều tới đó. Ta chỉ biết, chỉ biết mình cần phải chủ động, không thể cứ để mình bị ngáng trở trong tâm trí. Ta không muốn bản thân bởi vì hèn nhát mà lỡ mất cơ hội.”
Một điệu cười khúc khích, tiếng chuông trong trẻo với hương quế hoa ngọt ngào khiến hắn cảm tưởng như mình đang trầm trong bể mật đường. “Thế là huynh đã rất cố gắng để trui rèn bản thân suốt mười năm qua chỉ vì ta thôi? Ca ca ngây thơ à... huynh từng bao giờ nghĩ đến chuyện ta sẽ không thích huynh nữa chưa?”
Quân Huyền bất ngờ rồi siết chặt lấy Trường Dạ, đáp: “Từng.”
“Thế nếu -...”
“Nghe này...” Quân Huyền nhẹ nhàng xoa gáy người nọ, trầm thấp nói, “muội không thể đặt ra chữ 'nếu' vào lúc mọi chuyện trước mắt vẫn đang tốt đẹp. Bởi vì những lời khi ấy hoàn toàn trống rỗng, chẳng giúp ích gì khi giả định thực sự xảy ra, muội hiểu không?”
Hắn thấy người kia được xoa nhột quá, cục cựa kêu hừ hừ như mèo nhỏ xíu rồi đáp: “Vâng.”
“Muội muốn biết ta sẽ làm gì nếu muội không thích ta thì đầu tiên buông ta ra trước, thu hồi mọi sự chữa trị ta đang hưởng rồi bỏ mặc ta cứ chống kiếm lần mò giữa đường là được rồi.”
“Không.” Mạc Tử Liên nhăn mày nói: “Ta sẽ không làm thế với huynh.”
“Ta đang giả định...”
“Không, không, không.” Y lắc đầu nguây nguẩy: “Không 'nếu, nếu' gì nữa. Ta không làm thế với huynh đâu.”
Quân Huyền mỉm cười: “Vậy thì muội cũng đừng hỏi ta những câu vô nghĩa nữa.”
“Ừm, ừm.” Lúc này y mới bị cù chịu hết nổi mà chạy thoát khỏi tay ca ca, thấy hắn cười nói: “Để chuyện đó qua một bên, hôm nay muội muốn đánh với ta như thế nào đây?”
Mạc Tử Liên xoa cần cổ vẫn còn vương vất hơi ấm, cầm lấy cây roi da đặt trên bàn, vịn tay ca ca mà bước qua cửa sổ từ trên ghế rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, dùng roi vẽ theo khuôn cằm ca ca, thì thầm ám muội: “Ta ấy à... muốn bắt trói ca ca về làm phu quân.”
Tới lượt Quân Huyền nhột quá phải che cằm lại, hừ cười đáp: “Để xem nào.”
Tiếng mõ báo vọng canh khuya vang lên hai hồi. Quân Huyền cầm kiếm ngồi bên cửa sổ hóng gió, nhè nhẹ tung hứng chiếc chuông nhỏ cướp được trên người ai đó hồi sáng, lưng thẳng như tùng, dải dây thừa của băng che mắt bị gió thổi rung rinh.
Điệp Nhi. Tư Tư.
Không sao, hắn nghĩ, chỉ là thay tên đổi họ thôi. Muội ấy có lý do riêng của mình, không nên ép buộc muội ấy nói ra.
Hôm nay hắn mới phát hiện cây roi da của Tư Tư rất nhẹ, liệu điều này có liên quan gì tới việc muội ấy không chịu cầm kiếm để luyện đánh với hắn không?
Tiếng kẽo kẹt khẽ khàng, tiếng chuông trong trẻo ngân vang, người nọ rón rén chạy đến đằng sau lưng ghế, nhanh nhảu kể công: “Xong rồi ca ca. Mộ đã được dọn xong, đất cũng được đắp bằng phẳng lại và ta cũng chu đáo thắp nhang luôn.”
“Muội vất vả rồi.” Quân Huyền bắt lấy cái tay đang định ghẹo mình của y, đan tay vào tay, giọng nhẹ nhàng mà áp bức: “Tại sao lại lạnh thế này, chẳng phải ta đã buộc áo cho muội trước lúc đi rồi à? Có phải vì thấy vướng nên lại tự ý cởi ra không?”
Mạc Tử Liên nghe vậy liền lanh lẹ chạy ra, quỳ xuống ghé vào chân ca ca, làm nũng nói: “Bởi vì lúc lấp mộ đất vô tình bị hất trúng áo ta, ta thấy bẩn nên ném đi luôn. Ca ca đừng giận mà. Đừng nhé, ca ca?”
“Đứng dậy, nữ nhi mà quỳ dưới đất thế này thì còn thể thống gì?” Quân Huyền nhíu mày mò mẫm chạm tay vào bả vai y, lôi người dậy. Nhưng Mạc Tử Liên không chịu, quỳ lì dưới đất ôm chân, úp mặt vào bụng ca ca.
“Tư Tư, nghe lời... Ngoan, mặt đất lạnh. Mạc cô nương, xin hãy lên ghế ngồi.”
Quân Huyền gọi từ nhẹ nhàng dỗ dành đến trầm giọng phát giận đều không bắt người nọ chịu đàng hoàng lại được, ngồi muốn nóng mông mà cũng không thể đứng dậy, bất lực bóp vai y, nghiêng mặt về phía cửa sổ che trán thở dài.
Thực ra thì xương bả vai của y hơi chút lớn hơn so với tưởng tượng của hắn - dựa trên hiểu biết về những nữ tử từng gặp, nhưng hắn cho rằng vì Tư Tư học võ từ nhỏ nên gân cốt phát triển quá mức là bình thường.
Dù sao Tư Tư vẫn đẹp đến mức khiến hắn lo ngại.
“Mạnh phu nhân đã nhận được tin rồi, nàng ta trông có vẻ lo sợ khác thường lắm. Còn người em chồng nào đó thì tự nhiên biến mất tăm từ hơn nửa tháng trước... Ca ca nghĩ sao?” Mạc Tử Liên di ngón tay vẽ vời trên đùi chọc ghẹo Quân Huyền.
“Yên.” Quân Huyền buột miệng nhắc nhở, trầm tư chốc lát rồi đáp: “Ta thấy Mạnh phu nhân chỉ bị liên lụy, người em chồng mới đáng nghi ngờ.”
“Tại sao vậy, ca ca?”
“Bởi vì nếu như nàng ta thực sự can dự trực tiếp vào án mạng của chồng thì việc tìm đạo trưởng giúp đỡ là vô nghĩa. Tại sao nàng ta lại phải khiến một người chẳng liên quan gì phát hiện ra sự kỳ lạ nơi mộ chồng chứ?”
Quân Huyền tiện đà trình bày toàn bộ dòng suy nghĩ: “Ta cho rằng Mạnh phu nhân thực sự chỉ vô tình phát hiện chuyện kỳ lạ ở mộ chồng. Lần đầu tiên nghe thấy âm thanh quái dị, nàng ta đã quá sợ hãi và khiến em chồng nhận ra gì đó. Từ ấy ta có thể giải thích vấn đề sai lệch về thời gian ở đoạn tiếp theo là - ví dụ, nàng ta không đến mộ vào buổi trưa như lần đầu mà đã bám theo ai - chắc chắn là người quen thân nên nàng ta mới dám rời khỏi nhà và đến tận mộ lúc tối trời - mà thân nhân duy nhất của nàng ta bây giờ chỉ còn em chồng, ta đã hỏi rồi. Và bọn họ hẹn nhau ngày hôm sau sẽ cầm xẻng ra mộ đào thử, vế còn lại hẳn đều là sự thật.”
“Nhưng... ai đã đắp lại ngôi mộ?” Mạc Tử Liên nghịch tóc hỏi: “Nàng ta nói rằng cả hai mới đào được lưng chừng đã sợ quá vứt xẻng chạy về nhà, vậy ai đã đắp lại ngôi mộ?”
“Câu hỏi này,“ Quân Huyền vuốt hoa văn trên bao kiếm, đáp, “có lẽ đi chung với câu hỏi: 'Tại sao Mạnh phu nhân không kể chuyện về em chồng của mình một cách trung thực?'.
“Ngày mai gặp người thì sẽ biết. Bây giờ, Mạc cô nương còn muốn ngồi dưới đất tới khi nào nữa?”
Mạc Tử Liên mỉm cười ngâm 'ứm, ừm', càng vẽ vời càng quá phận, hết sờ với bóp thì sắp mò vào đùi trong của người kia rồi. Quân Huyền thấy nói miệng nãy giờ đều vô tác dụng, sầm mặt tóm lấy hai tay y kéo lên đỉnh đầu.
“Giờ muội có chịu ngoan không?” Ngữ khí của hắn đã nhuốm giận.
Mạc Tử Liên nhìn gương mặt nghiêm khắc của ca ca, đảo mắt một vòng, to gan đáp: “Không.”
Quân Huyền im lặng một chút rồi vòng tay kia ra sau đầu kéo tuột nút thắt của băng che mắt. Mạc Tử Liên thấy quả nhiên ca ca lại dùng cách này, lập tức giãy giụa muốn trốn nhưng Quân Huyền đã quá hiểu cái tính 'chưa thấy quan tài chưa đổ lệ' của y, không tha mà kéo người lên, lật sấp đè vào bậu cửa sổ, vừa căng dây trói vừa nghiêm giọng bảo: “Bởi vì muội không chịu ngoan nên ta đành phải làm thế này để bảo đảm mọi chuyện sẽ không đi quá xa.”
Mạc Tử Liên bị đè nửa nằm sấp trên chân ca ca, nghe vậy thì thoáng ngẩn người rồi nhanh nhảu ngoái đầu hỏi: “Ta mà còn sờ huynh nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Dù Quân Huyền vừa nhắm vừa che mắt nhưng Mạc Tử Liên lại cảm giác như huynh ấy đang lườm mình một cái sắc lẹm. Trói xong, hắn cũng không thả xuống y mà bế lên ném về giường, quay lưng bỏ ra ngoài.
Mạc Tử Liên nằm trên giường cong khóe mắt, phồng má nén nhịn chờ bước chân đi xa hẳn rồi mới lăn lộn cười lớn đầy vui vẻ.
Con rắn trắng trườn ra từ gầm giường nghiêng đầu ngây thơ nhìn chủ mình, thấy y ngoắc ngón tay mới trườn đến bên y, há miệng giúp chủ cắn đứt dây trói rồi theo đà trườn lên cánh tay tới cổ y.
“Bạch Bồng à, sao ca ca lại đáng yêu thế chứ? Chủ ngươi thật quá hận không thể lập tức leo lên kiệu hoa.” Y vẫn chưa cười dứt cơn, vừa ôm bụng vừa lau nước mắt, ánh mắt chợt rơi trên thanh Diễm Dương vẫn đang nằm trên bậu cửa sổ.
Trường Dạ còn không được lau chùi, đánh bóng cẩn thận như Diễm Dương.
Y nằm trên giường, ngả đầu nhìn thanh kiếm cũ của mình, đáy mắt bộn bề muôn vàn cảm xúc.
Lòng nghĩ: rốt cuộc, ta là 'diễm dương' của huynh hay huynh mới là 'diễm dương' của ta đây, ca ca?