Đường xá ồn ào, náo động.
Đôi mắt không thể trông thấy khiến Quân Huyền như bị nhét vào một chiếc hộp đen đang dần thu hẹp lại, lồng ngực bức bối phập phồng, muôn âm thanh hỗn tạp xáo động tâm thần, sinh ra từng đợt triều bất an. Bàn tay râm ran rịn mồ hôi.
“Ca ca.” Tư Tư nắm chặt tay hắn hơn, cười bảo: “Không sao, ta ở đây, ngay bên cạnh huynh đây mà.”
Người bình thường đột ngột đánh mất ánh sáng của đôi mắt, dù là ai cũng sẽ hoang mang lo sợ. Tại chỗ dưỡng thương, vì ít người và không gian yên tĩnh nên Quân Huyền có thể dùng những giác quan còn lại để phán đoán chính xác sự vật xung quanh. Nhưng khi bước ra ngoài, khi bị quá nhiều tạp âm náo động bao vây, hắn liền đánh mất khả năng phân biệt phương hướng và bắt đầu hoảng loạn.
Không sao, ta ở ngay bên cạnh huynh.
Cứ đi theo tiếng chuông thì sẽ không sao... Quân Huyền thầm nghĩ, nắm chặt tay người kia, vận dụng các giác quan để phán đoán xung quanh, tập thích nghi với khiếm khuyết tạm thời.
Dù Tư Tư luôn trấn an hắn rằng tình trạng này chỉ kéo dài tạm thời - nhưng cũng chưa từng khẳng định mắt hắn có thể được chữa, nên hắn biết mình cần phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng với mọi kết quả.
Nhíu mày nghĩ về chuyện đã xảy ra, hắn không tin Quân Tiêu Mặc có thể xuống tay độc địa đến mức độ này. Thực sự kỳ lạ, biểu hiện khi ấy của thiếu niên đôi phần tựa như bị trúng tà.
Mạc Tử Liên nghe câu hỏi của hắn thì khinh mạn hừ một tiếng, đáp: “Kẻ luyện vu thuật phải nuôi 'vu vật' bằng chính máu của mình và đều đặn mỗi tháng trao đổi máu với vu vật để chúng nhớ chủ, bằng không, vu sư hoặc cả đôi bên sẽ bị phản phệ, nặng nhất là đột tử.
“Không phải tự nhiên mà vu thuật xưa nay vẫn luôn bị coi là tà thuật, bởi vì điều kiện trao đổi máu bắt buộc này nên tâm tính của vu sư cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩa là huynh nuôi vật lành thì tâm tính của huynh sẽ lành, huynh nuôi những thứ độc địa, âm hiểm thì tâm tính cũng sẽ trở nên thâm độc.”
“Tư Tư thật hiểu biết nhỉ?”
“Ca ca quá khen người ta rồi, đó là những điều căn bản mà ai trong cốc cũng biết.” Y cười khúc khích vì bị hắn gãi gãi lòng bàn tay.
“Cốc chủ tại nhiệm lúc này của Hoan Lạc cốc là ai vậy?” Quân Huyền bỗng dưng hỏi: “Người đó có... giới hạn thời gian muội đến đây không?”
Mạc Tử Liên quay đầu nhìn ca ca, thấy được tâm tư lộ liễu của hắn mà mỉm cười: “Cốc chủ đương nhiệm tên là Mạc Tử Liên, nói theo cách người Tư thì y là... huynh trưởng của ta. Y chiều chuộng ta lắm, chỉ cần ta nói một câu là y sẽ cho ta rong chơi thêm thôi. Ca ca đừng nên lo nghĩ.”
“Huynh trưởng?” Quân Huyền ngạc nhiên, lại đôi chút bối rối: “Muội chưa từng kể với ta rằng mình có huynh trưởng.”
“Thế thì hôm nay ta vừa kể với huynh rồi đó.” Y hời hợt đáp dù ngữ điệu vẫn mang theo ý cười réo rắt.
Quân Huyền muốn hỏi thêm nhưng lại cảm thấy Tư Tư không muốn tiếp tục đề tài cốc chủ nên quay về với chuyện vu thuật.
“Đám ong vằn xanh đã tấn công huynh chắc chắn không phải của thằng nhãi con kia, ai đó đã đưa chúng cho nó và dạy nó cách điều khiển. Tuy nhiên, theo ta thấy, khả năng cao là nó đã trao đổi máu để chúng nhận chủ rồi.”
Quân Huyền hơi biến sắc: “Có thể cứu được không?”
“Ca ca?” Mạc Tử Liên đột ngột dừng chân, quay phắt đầu lại, ánh mắt như một thanh kiếm sắc: “Huynh còn muốn cứu nó? Huynh còn muốn cứu nó à? Nó khiến huynh thành ra thế này, ta chỉ hận chưa thể móc mắt nó ra -...”
“Tư Tư!” Quân Huyền đanh giọng ngắt, siết chặt lấy tay y, nói: “Tiêu Mặc còn trẻ dại nên dễ lầm đường, ta chưa muốn chấp thì muội cũng không được phép nhúng tay vào.”
Mạc Tử Liên nhíu mày nhìn hắn, bật cười trào phúng: “Trẻ dại? Huynh dám bảo nó còn trẻ dại, trong khi nó xuống tay thâm độc đến mức đó với huynh? Mắt của huynh, và tay của huynh, huynh dám nói mình không biết đi. Thà nó muốn giết huynh thì ta cũng chưa tức giận thế này đâu. Nhưng, nó muốn huynh sống không bằng chết. Ta làm sao có thể tha cho nó được?”
“Yên lặng đi, Tư Tư.” Quân Huyền mạnh tay kéo người nọ tiến về phía mình, cũng đồng thời bước tới, mò mẫm chạm vào bả vai y, nét mặt như có muôn vàn điều muốn nói nhưng không tìm ra ngôn từ, đan xen với một nỗi bi sầu nhàn nhạt. Mạc Tử Liên thấy vậy, nhất thời giận dữ tan chảy như tuyết cuối mùa, vuốt mi mắt dưới lớp vải, hỏi: “Nếu chẳng may mắt của ca ca thực sự không thể chữa trị được, ca ca tính làm sao đây?”
Quân Huyền nắm chặt tay y, trầm tĩnh hỏi: “Tư Tư sẽ vì thế mà bỏ rơi ta sao?”
“Không bỏ.” Mạc Tử Liên đáp ngay: “Tuyệt đối không bỏ.”
Hắn khẽ mỉm cười, tiến đến gục đầu vào hõm vai y, thở ra một hơi, nỉ non: “Thế thì ta cũng không sợ lắm.”
Sợ chứ, Mạc Tử Liên yên lặng thầm nghĩ, ca ca thực sự rất sợ hãi mắt mình không thể chữa khỏi. Từng nghe ai nói chỉ người sáng mắt mới hiểu nỗi đau của người mù, rằng: thế gian tươi đẹp như vậy, hồng trần tráng lệ như vậy, không thể cùng nhau trông thấy là đã thiệt mất nửa phần hỉ hoan.
Y muốn giữ lời hứa cùng ca ca ngắm đầm lầy Đom Đóm.
“Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với muội.” Hắn bảo: “Thực sự nhiều lắm. Muội cũng vậy, phải không?”
Đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, giọng nói ra của y vẫn du dương dịu nhẹ như cũ: “Nếu huynh kể cho ta nghe chuyện của mình, ta dĩ nhiên cũng sẽ từ từ, từ từ kể cho huynh nghe chuyện của ta...”
Mạnh phu nhân vừa trông thấy Quân Huyền liền bật khóc phủ phục xuống dập đầu liên tục: “Nô gia đã hại đại hiệp! Nô gia trăm vạn lần, trăm vạn lần xin lỗi! Đại hiệp muốn bắt tội nô gia thế nào cũng được.”
Quân Huyền vội khuỵu xuống, mò mẫm ngăn cản người: “Phu nhân chớ nói vậy. Chuyện đã lỡ rồi, phu nhân cũng đâu biết gì phải không?”
Nghe hai chữ 'phải không', nửa thân trên của Mạnh phu nhân chợt run bật lên, nàng cắn môi khóc rấm rứt, ngắt quãng nói: “Là tại nô gia... tại nô gia không cảnh báo trước cho đại hiệp. Thực ra, thực ra... vào lần thứ hai đến mộ chồng, nô gia không đi một mình mà là... mà là bám theo em chồng đến mộ... Lúc đó đã gần khuya, nô gia nghe thấy tiếng động giật mình dậy, thì thấy em chồng lấm lét cầm xẻng rời khỏi nhà. Chú ấy ngày thường rất thật thà nên nô gia mới tò mò khoác áo theo dõi, đến mộ thì bị chú ấy phát hiện. Chú ấy cũng nói về những âm thanh quái dị với bộ dạng hoảng hốt, nói mình muốn đào mộ lên xem thử...”
“Được rồi, được rồi, phu nhân hãy ngồi vào ghế trước đã. Âm thanh phát ra từ dưới mộ trong đêm ấy có lớn không?” Quân Huyền nâng người đang không kiểm soát được nước mắt dậy ngồi vào ghế, hỏi xen vào.
Mạnh phu nhân gục mặt hướng xuống chân, run rẩy lắc đầu: “Không lớn hơn ngày đầu tiên mà nhỏ đi, đến gần như không nghe thấy...”
“Vậy hôm sau hai người đào mộ lên thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Thực ra thì chỉ có em chồng đào và nhìn thấy bên trong có gì còn nô gia không rõ lắm vì được giao việc đứng canh người lạ tới thăm mộ. Nô gia chỉ nghe thấy âm thanh gì như chặt gỗ và em chồng kêu lên một tiếng thất thanh, ngã bệt xuống trước mộ, trông như kinh hãi lắm. Đoạn chú ấy vội vàng bò dậy, gấp gáp kéo nô gia chạy khỏi nghĩa trang, về thẳng nhà... Mặt chú ấy vừa xanh vừa trắng, không hé răng kể gì với nô gia. Những ngày tiếp theo vẫn cứ nửa kinh hãi nửa bồn chồn.
“Nô gia vốn bất an trong lòng, cho rằng chú ấy bị trúng tà nên tự ý bịa đặt chuyện đến tìm đạo sĩ cầu cứu. Không ngờ chú ấy khi biết thì cực kỳ giận dữ, lần đầu tiên nặng lời với nô gia rồi nhốt nô gia trong nhà không cho ra ngoài. Nô gia không biết chú ấy đã làm gì trong thời gian trước khi mất tích, chỉ biết lúc thả nô gia ra, chú ấy rối rít xin lỗi và vô cùng khẩn thiết dặn dò nô gia không được kể chuyện lung tung với ai nữa.”
Mạnh phu nhân chùi nước mắt đẫm trên gò má, giọng nghẹn ngào: “Lần này nô gia xin thề, không dám dối gian nửa lời.”
“Được rồi, Quân mỗ thực sự không trách phu nhân, mong phu nhân hãy nén xúc động.” Quân Huyền kiên nhẫn trấn an một lúc rồi hỏi câu cuối cùng: “Hai anh em chồng phu nhân có khi nào thất hòa không?”
“Vâng?” Mạnh phu nhân ngạc nhiên đoạn nghĩ đến gì mà lắc đầu nguây nguẩy: “Không. Hai người họ như mọi cặp anh em bình thường, dù thi thoảng cũng xảy ra tranh cãi bởi vì anh thì thèm rượu, em thích đánh bạc nhưng bình thường họ vẫn hòa thuận lắm. Nô gia xin khẳng định!”
Quân Huyền cảm thấy Tư Tư đặt tay lên vai mình, chắc hẳn là che miệng cười một tiếng cực kỳ khẽ. Hắn cũng không nhiều lời thêm nữa, trấn an ngắn gọn hai câu rồi đứng dậy cáo biệt.
Những câu hỏi trong lòng Quân Huyền đều đã được giải đáp gần hết.
“Tư Tư đói chưa?”
Mạc Tử Liên nghe vậy thì cúi đầu nhìn bụng mình với người ta rồi nheo mắt vươn tay nhéo cằm ca ca: “Gian xảo quá nha. Dù ta có đói thật thì tiền đãi cũng là của ta, huynh muốn ăn chực chứ gì?”
Quân Huyền nắm tay y, nghiêng đầu áp má vào lòng bàn tay, hỏi: “Thế nào? Tư Tư không muốn nuôi ta?”
Mạc Tử Liên cười tít mắt trở tay bẹo má ca ca, phóng khoáng đáp: “Nuôi chứ! Ta biết tìm đâu ra thêm một ca ca tốt thế này chứ?”
Giọng y không nhỏ, một vài tiếng cười vang lên, loáng thoáng nghe cô nương nào trêu ghẹo tướng công: “Mình coi người ta mà học hỏi đi!” Lại có giọng bác gái nào khen: “Nương tử nhà tiểu ca ấy đẹp chưa kìa!” Đâu đó một tiếng than thở: “Công tử tuấn tú như vậy mà lại bị mù.”
Tư Tư dường như cười một tiếng rồi kéo tay dẫn hắn vào tửu lâu. Tiếng chuông trong trẻo xua tan mọi tạp âm, ống tay áo đầy hương quế hoa làm bức nền hứng lấy một cái thở dài thật khẽ...
Vò rượu hoa quế thứ ba đã quá nửa.
“Ca ca, ca ca.”
Quân Huyền đang miên man nghĩ về cái thở dài mình nghe được thì bị tiếng gõ bát đũa đánh thức, bất đắc dĩ vươn tay đè đũa của người kia xuống, lắc đầu nói: “Muội không được gõ bát đũa với nhau, vì nó giống tiếng mõ đi trước quan tài trong phong tục đưa tang của chúng ta. Người xung quanh sẽ khó chịu đấy.”
“Vâng.” Mạc Tử Liên ngoan ngoãn buông bát đũa xuống bàn rồi giận dỗi hỏi: “Ca ca đang nghĩ gì thế? Ta gọi mấy lần đều không chịu phản ứng.”
“Muội ăn được bao nhiêu rồi mà bắt đầu quậy?” Quân Huyền xoay đầu đũa gõ đầu người đối diện: “Ăn vào mau lên, ăn thật nhiều vào, tới khi nào eo lớn hơn vòng tay ta mới được.”
Mạc Tử Liên tự ôm eo mình, phụng phịu nói: “Như thế là mập rồi.”
“Ta cũng không chê.” Quân Huyền tiện tay gắp một con tôm vào chén: “Miễn là người ta ít nhìn muội đi chút.”
Dù chấp nhận lời người ta khen là ý tốt nhưng vì không thấy được ánh mắt thực sự của họ đối với Tư Tư nên Quân Huyền có chút cảm tưởng lan man khó chịu, như là: lỡ đâu lời khen đó thuộc về một kẻ muốn ve vãn Tư Tư?
Mạc Tử Liên cười tít mắt, tự nhiên chống khuỷu tay xuống bàn rướn người dậy, mở miệng nghiêng tới thật nhanh cướp đoạt con tôm đã tới gần sát môi người kia.
Lạch cạch. Tay Quân Huyền run lên, đánh rơi đôi đũa.
Dư hương như mồi lửa, đốt đám rơm vừa bị dính vào môi hắn. Hơi nóng xông thẳng vào tâm rồi thiêu ngược ra ngoài, toàn thân nhất thời như ngồi trong lồng hấp.
Mạc Tử Liên không chút ý tứ nhai chóp chép thức cướp được, ngả lưng gác khuỷu tay lên lan can, quệt qua đôi môi tô chu sa diễm sắc, cười khẽ đắc ý: “Nếu huynh muốn bá đạo, ta cho huynh xem ai mới bá đạo hơn.”
Quân Huyền siết chặt Trường Dạ, ôm mặt lắp bắp: “Tư Tư... Tư Tư, muội...”
Mạc Tử Liên tự đắc vịn tay trên lan can, liếc mắt nhìn sảnh lớn náo nhiệt khách bên dưới rồi vỗ tay vào lan can, tiếng chuông trong trẻo vang lên. Y đá văng giày, vừa vén tà váy vừa duỗi chân trần ra, từ dưới gầm bàn, cọ cọ chân ca ca, ám muội cười réo rắt: “Ca ca nghĩ xem, ai mới xứng đáng chiếm thế thượng phong giữa chúng ta?”
Y càng cọ càng quá đáng, đẩy ống quần ca ca lên mà luồn lỏi ngón chân vào.
Quân Huyền chợt đứng dậy, nét mặt bình thản, chậm rãi bước từng bước vòng qua bàn đến bên Mạc Tử Liên. Người lại cười, tựa như tiếng một vò rượu ngon rót ra chén, ống tay áo đầy hương hoa, không phân biệt được đâu mới là mùi rượu.
“Ca ca...” Y nhẹ nhàng kéo vạt áo người đang đứng.
Quân Huyền vẫn bình thản, thuận theo khuỵu gối xuống, ghé vào lan can, áp bao kiếm vào mặt trong của cái chân hư hỏng vừa rồi, vừa ấn vừa kéo mũi kiếm vẽ một đường mơn man đi lên... hỏi: “Muội thấy ta vẫn chưa xứng giữ thế thượng phong sao? Vậy muội muốn ta phải thế nào mới chịu công nhận?”
Chết thật... Kìm nén cảm giác nhồn nhột kích thích để không rụt chân về, Mạc Tử Liên nhận ra lần này mình đùa hơi sai rồi nhưng lời ra miệng lại cứ cố tình phản bội chính y: “Ta muốn... ta muốn ca ca khiến ta thở dốc.”
Quân Huyền cũng ngẩn ra trước yêu cầu này, vành tai đỏ ửng lên, ngoài mặt tỏ ra điềm nhiên, còn trái tim nơi lồng ngực bắt đầu gia tốc. Bao kiếm đang tiến tới đùi Mạc Tử Liên dừng lại trong sự hồi hộp của y, y lập tức vòng tay ôm cổ ca ca, kề mặt đến, thở gấp ra từng làn hơi ấm nóng, nói: “Ca ca, môi của ta ở đây này...”
Không một lời thừa thãi, đôi môi kia liền dán lên.
Tiếng cười nói ồn ào vang vọng từ sảnh lớn bên dưới như đến từ một nhân gian khác, tới cõi bồng lai trên gác cao.
Quên đi thế tục đơn giản là thế này thôi...
Mạc Tử Liên thuận theo động tác đè xuống của Quân Huyền ngửa cổ dựa lưng vào lan can sơn son, tham lam hút mật ngọt từ cánh môi người kia.
Quân Huyền không còn tâm trí nghĩ về việc hôn thế nào mới đúng, chỉ biết mình muốn cướp đoạt gì đó của người nọ.
Keng. Trường Dạ rớt xuống.
Và đôi người tỉnh khỏi cõi tiên.
Mạc Tử Liên lập tức rụt chân, ôm đầu gối giấu khuôn mặt ửng hồng nghĩ: suýt thì lộ rồi...
Hơi thở loạn, mặt của Quân Huyền cũng nóng như bị hấp, hắn sờ môi một chút, bất giác hỏi: “Trước đây... muội đã từng hôn ai rồi phải không?”