Hẻm hoa phường bạc luôn nhộn nhịp nhất vào gần khuya.
“Huynh hỏi về A Dao ca ca sao? Y mà không khỏe thì chẳng ai trong cốc khỏe nữa. A Dao ca ca là người năng nổ nhất trong cốc đấy, mỗi ngày y mà không tìm ai đó để đổ mười ván xúc xắc là chịu không nổi. Còn không thì y sẽ lôi mười đường chủ ra 'luyện tập' một trăm trận. Y từng tuyên bố rằng ai có thể đổ xúc xắc thắng mình mười ván liên tiếp hoặc đánh bại mình nội trong ba chiêu thì sẽ thoát y tự ném bản thân lên giường của người chiến thắng.”
Kiểu người gì thế này? Quân Huyền lẩm bẩm: “... Tự tin thật.”
“Nhưng mà A Dao ca ca mạnh lắm, chưa ai có thể đánh bại y trong ba chiêu, chưa kể cứ thua là phải công khai với toàn cốc một bí mật xấu hổ của mình. Không biết đến nay A Dao ca ca đã khiến bao nhiêu người thách đấu khóc lóc xuống đài rồi.
“A Dao ca ca còn thích làm đồ ngọt nữa, mỗi lần có hứng y sẽ tự mình vào bếp chiêu đãi mọi người.” Mạc Tử Liên cười khúc khích: “Ta rất thích kẹo mạch nha của y. Mà tự nhiên huynh hỏi thăm A Dao ca ca làm gì? Sao huynh biết y?”
“Ta hỏi nhờ người quen.”
“Người quen? À, tên đạo sĩ kia.” Mạc Tử Liên búng tay, hiếu kỳ vuốt cằm: “Làm sao hắn biết A Dao ca ca ta?”
Quân Huyền nghe y gọi người khác là 'ca ca' nãy giờ, lòng hơi chút phật ý: “Muội có nhiều ca ca thật nhỉ?”
Y lanh lẹ ôm lấy tay hắn, ngọt ngào cười: “Nhưng ca ca để gả thì chỉ có một.”
Hắn chỉ buột miệng nói thôi nhưng tự nhiên muốn chọc Tư Tư nên bảo: “'Ca ca' thì vẫn là 'ca ca'.”
Mạc Tử Liên mím môi cười, mười ngón tay đang ôm cánh tay ca ca không an phận trượt xuống nơi bắp đùi, ám muội vuốt vuốt, đáp: “Thế thì từ nay ta sẽ chỉ gọi y là Tả hộ pháp. Ca ca đừng ghen nữa mà, Tả hộ pháp lớn hơn ta đến mười sáu tuổi, ta không thể thích một ông chú như thế đâu.”
Người tên A Dao lớn hơn Tư Tư tới tận mười sáu tuổi? Quân Huyền nhướng mày ngạc nhiên, hắn nhớ Tạ Khánh Dư cũng chỉ hơn mình có hai tuổi.
Bắt lấy cái tay hư hỏng, hắn thản nhiên ghé vào tai y nói thầm: “Muội không yên như vậy là muốn thế nào?”
Mạc Tử Liên cũng đâu chịu thua kém, cười một tiếng thổi khí vào tai hắn đáp trả: “Đêm tối lại dẫn nữ nhi người ta đến chốn phong nguyệt, ta mới phải hỏi ca ca muốn thế nào chứ...”
“Muội là người nằng nặc đòi theo, bây giờ lại quay qua trách ta hửm?”
“Ca ca là của ta cơ. Ta không theo thì ca ca tính ôm giai nhân nào trải qua đêm nay đây?”
“Bên thân kẻ nghèo hèn này còn giai nhân nào đẹp hơn Diễm Dương?” Hắn vuốt chuôi kiếm bên hông đáp, giữa mi gian lộ ra chút giảo hoạt.
Mạc Tử Liên không ngờ ca ca sẽ đối đáp như vậy, nhất thời đỏ lựng má, nói: “Lần này ta tạm thua ca ca.”
Quân Huyền nghĩ trong đầu: ta hơn muội gần ngàn ngày tuổi, mấy trò trẻ con kiểu này mà không tìm được cách đối phó thì chẳng đáng mặt trưởng bối; nắm tay dẫn y tiến về phía trước, hỏi: “Khinh công của muội tốt không?”
“Đủ tốt để làm bất cứ việc mờ ám nào.” Y tít mắt cười.
“Nép sát vào ta.” Quân Huyền trầm thấp nói, chốn này long xà hỗn tạp, hắn không muốn ai khi phạm đến Tư Tư.
Kỳ thực, hắn không mong muốn Tư Tư cùng điều tra với mình nhưng lại biết bản thân đã không còn khả năng đơn độc hành động. Tư Tư càng hiểu chuyện hơn, trước khi hắn kịp giãi bày điều gì thì y đã tìm được lý lẽ để trấn an hắn rồi.
Dù mắt không thể trông thấy nhưng hắn sẽ không để ai phạm đến Tư Tư...
Phường Ngũ Âm được xây theo dạng lầu thuôn dần lên cao, phía sau có một khoảng viện nhỏ để gia nhân sinh hoạt, cửa trước tiếp khách cực kỳ ồn ào, âm thanh náo động như sóng lớn tràn ra đường khiến ai ngang qua mặt tiền cũng phải hiếu kỳ nhìn vào.
“Bên trong nhiều người thật đó, ca ca!” Mạc Tử Liên sáng rực mắt reo lên: “Đánh bạc thực sự vui đến cỡ kia à? Khi nào ca ca dẫn ta đi chơi thử được không?”
Quân Huyền đáp đanh thép, dứt khoát: “Không. Miễn nài nỉ.” . Ngôn Tình Hài
Mạc Tử Liên le lưỡi rồi quan sát con ngõ nhỏ được tạo bởi bức tường gian viện phía sau và nhà bên cạnh phường Ngũ Âm. Nắm được hướng đi đứng của hạ nhân, y kéo ống tay áo ca ca ra hiệu. Quân Huyền di chuyển theo sự hướng dẫn của y, dù thân mình nhẹ như chim yến nhưng so với Tư Tư, hắn càng phải thán phục khinh công của y, hoàn toàn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra khi y bước đi nhanh chóng trên mái ngói.
Hắn chợt nhớ tới cây roi da nhẹ tênh của y, nó nhẹ như chính y vậy. Một thân thể vừa mềm vừa nhẹ tựa như một tấm lụa đào, đặt vào lòng thì rất khiến người ta muốn nâng niu, bảo vệ.
Da y cũng khá mỏng manh, tuy vẫn có độ dẻo dai và đàn hồi của người tập võ nhưng so với hắn thì mềm hơn rất nhiều.
“Tên đạo sĩ kia muốn chúng ta tìm ai vậy, ca ca ơi?”
“Hắn nói nên chú ý đến một gã bê thùng đựng thức ăn thừa.”
Mạc Tử Liên ghé mắt qua lỗ hổng bị mình lật ngói ra, quan sát thật nhanh con sảnh rộng thênh thang với những canh bạc đỏ đen phía dưới, dõi theo mấy gã hạ nhân bưng bê tới tới lui lui rồi bắt được một kẻ vác một cái chậu lớn đi qua cửa sau.
Y liền kéo tay áo ca ca, cùng di chuyển.
Gã cao và to nhưng dáng vẻ lại lom khom, lúi húi với cái chậu cao gần tới thắt lưng, băng xiên qua khoảng sân hậu viện đến cửa hông vắng vẻ, tối tăm. Gã đặt chậu lên vai rồi đổ thức ăn thừa vào cái chum đầy bã cặn bốc lên mùi ôi chua.
Mạc Tử Liên tung một chiếc chuông trên tay đoạn bắn về phía gã, điểm huyệt.
“Thất lễ, mạn phép hỏi các hạ có phải Mạnh Lục Kiền không?” Quân Huyền ấn vai ra hiệu cho Tư Tư ở yên tại chỗ, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mái ngói, lịch thiệp cất tiếng.
Gã có chút tái mặt vì giật mình, nhanh chóng bình tâm nhìn kỹ hắn rồi đáp: “Chắc khách quan nhận nhầm, ta chỉ là một kẻ nô dịch tại phường bạc thôi.”
Quân Huyền thoáng nghiêng đầu như suy ngẫm rồi hỏi: “Các hạ đã làm ở đây được bao lâu rồi?”
“Ta mới được nhận vào nửa tháng trước.”
“Trước kia các hạ làm gì?”
“Làm nông. Cày, cuốc nặng nhọc.” Gã trả lời gãy gọn, không vấp váp.
Ngữ điệu rất điềm tĩnh, không phải hạng thiển cận.
Quân Huyền chợt im lặng, Mạc Tử Liên hơi nheo mắt đánh giá gã. Mặt chữ điền, mắt xếch, ti hí như lươn, đặc điểm của người gian xảo. Bạch Bồng trên vai y tự nhiên ngẩng cao đầu, đồng tử co lại thành đoạn thẳng.
“Sao vậy?” Y sờ đầu nó hỏi: “Ngươi đánh hơi được gì à?”
Vừa dứt lời, y thấy một đốm sáng màu tím dập dìu bay đến từ đằng xa, đậu lên ngón tay mình. Một con tử điệp.
Y rũ mi mắt đưa nó đậu lên vành tai rồi đặt Bạch Bồng xuống mái ngói, nói: “Bảo vệ ca ca. Ta đi chút rồi về.”
Lăn trải trên giang hồ mấy năm qua khiến Quân Huyền sinh ra một tật xấu là rất ghét nói qua nói lại nhiều lời, không phải vì thiếu kiên nhẫn mà vì hắn đã chứng kiến quá nhiều thủ đoạn đổi trắng thay đen rồi. Hắn trực tiếp cầm lấy bàn tay to bè của gã, sờ soạng từ tay trái đến tay phải rồi nói: “Quả thật các hạ có những vết chai như người cầm cuốc. Dù vết chai giữa tay trái và tay phải có chút khác nhau về vị trí cầm nắm nhưng chi tiết này có thể bỏ qua, chắc hẳn thói quen cầm nắm của các hạ hơi khác biệt. Thành thực mà nói thì những vết chai của các hạ gọn gàng và trật tự hơn so với người làm nông nhỉ?
“Tại hạ đoán mò thế thôi, nếu nhận nhầm người thì tại hạ xin lỗi. Nhờ các hạ, nếu biết người tên Mạnh Lục Kiền thì nhắn với gã là chị dâu của gã rất lo lắng cho gã, đang tìm kiếm gã khắp nơi.”
Quân Huyền chắp tay nhận lỗi rồi điểm tay giải huyệt cho gã. Bất thình lình! Gã vung nắm đấm như cái chày kình tấn công trực diện vào mặt hắn. Quân Huyền lập tức né đầu, bật chuôi Diễm Dương lên bắn trúng khuỷu tay gã đồng thời rút Trường Dạ chém tới.
Gã đánh bật lưỡi kiếm bằng bắp thịt rắn như đồng đoạn sụp xuống muốn ngáng chân đối phương. Nhưng Quân Huyền đã nhảy lên trước, tuốt kiếm sắc lạnh giữa không trung, trở mình đá vào ngực gã rồi nhanh như cắt quét xuống một đường ánh sáng lạnh lẽo, dừng lưỡi kiếm ngay sát cổ gã; tay kia bắt lấy Diễm Dương còn chưa kịp rơi chạm đất, gọn gàng tra vào vỏ.
“Quả không hổ danh là đệ tử của Sinh Kiếm tiền bối.” Gã hừ cười tán thưởng: “Dù mắt không thể nhìn thấy nhưng tài dùng kiếm vẫn diệu nghệ như cũ.”
“Các hạ quá khen.” Quân Huyền dùng chuôi Trường Dạ điểm huyệt gã lần nữa, trầm ổn hỏi: “Bây giờ các hạ đã có thể trung thực chưa?”
“Chậc, được, ta chính là Mạnh Lục Kiền đây. Ta biết Quân đại hiệp tìm ta làm gì, Mạnh mỗ từ chối trả lời mọi câu hỏi, không khiến đại hiệp dây vào.”
“Thế ư? Vậy là các hạ thực đã biết bản thân 'dây vào' cái gì rồi sao?”
Mạnh Lục Kiền hơi nóng nảy gườm mắt nói: “Không phiền đại hiệp quan tâm đến chuyện riêng trong nhà ta. Dù chị dâu ta nghi thần nghi quỷ tìm kiếm đại hiệp nhờ giúp đỡ đã vô tình hại đại hiệp nhưng - người nhận lời là đại hiệp, người tự hành động cũng là đại hiệp. Ngoài ra không còn giao ước nào khác nên chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm về thương tật của đại hiệp.”
Quân Huyền lại im lặng một chút rồi nói: “Già mồm át lẽ phải. Quân mỗ thực không ngờ người dưới trướng Xích trưởng lão lại là hạng tiểu nhân thiếu nghĩa khí thế này.”
Nghe vậy, Mạnh Lục Kiền hơi đỏ mặt, tuy giận nhưng vẫn biết hổ thẹn mà không cãi lại.
“Được rồi.” Quân Huyền thẳng thắn, điềm nhiên bảo: “Các hạ đã không muốn nghĩa khí với ta, ta cũng không cần phải lịch sự với các hạ thêm nữa. Mạnh Lục Kiền, ngươi là kẻ mê đánh bạc, thường xuyên mắc nợ phường Ngũ Âm mà không trả hết được. Bởi vì phường Ngũ Âm thuộc Bồng Vân các và vì ngươi không muốn khiến Xích trưởng lão phải xấu mặt với môn phái khác nên mới luôn sẵn sàng làm mọi việc để trả nợ. Đến một ngày, ngươi phát hiện huynh trưởng của mình tự nhiên có rất nhiều tiền, ngươi thấy hắn ta ngày ngày nhậu nhẹt với bạn bè nên mới ngửa tay xin tiền nhưng bị từ chối. Ngươi giận quá, lại thêm ghen tỵ từ lâu nên dàn xếp xuống tay với chính thân huynh của mình -...”
“Không phải!” Mạnh Lục Kiền chợt run bật lên: “Ta không giết thân huynh! Hắn thực sự bị té ngã mà chết!”
“Vậy tại sao ngươi lại nhốt chị dâu của mình để giấu giếm làm việc mờ ám rồi đánh cắp tiền 'đen' của Mạnh Đại Nghĩa? Phải chăng ngươi đã phát hiện Mạnh Đại Nghĩa vẫn chưa chết sau khi bị đặt vào quan tài nên mới hai lần lén lút đi đào mộ để xóa dấu vết? Ngươi đã lôi chị dâu rời khỏi nghĩa trang và đắp lại ngôi mộ để che giấu vết tích tà ma ngoại đạo của huynh trưởng phải không?”
“Không! Không phải!” Mạnh Lục Kiền trợn trừng mắt như một con thú hoảng sợ khi nghe tới bốn chữ 'tà ma ngoại đạo'.
Quân Huyền trầm giọng hỏi: “Ngươi đã đắp lại ngôi mộ, phải không? Ngươi đã phát hiện ra huynh trưởng của mình dính líu vào tà đạo nên quyết tâm che giấu và tiêu hủy mọi dấu vết. Phải. Không?”
“Ngươi có thôi nói linh tinh đi không!”
“Quân mỗ không dám tự nhận giỏi nhưng quả thật suốt mấy năm qua cũng gầy dựng được chút ít tiếng tăm. Nay gặp phải tai họa, nếu các hạ thực sự không muốn hợp tác thì Quân mỗ đành phải công bố với các thân bằng hữu của mình để bố cáo với giang hồ chuyện này vậy.” Quân Huyền cười nhạt: “Quân mỗ vẫn chưa muốn giang hồ đổi danh hiệu của mình.”
“Ngươi, ngươi...” Mạnh Lục Kiền vẫn trợn trừng đôi mắt vằn tơ máu, tự biết mình đuối lý, thở dốc một hơi đáp: “Ta chỉ muốn bảo vệ danh dự của Xích trưởng lão.”
Quân Huyền không lạ. Xích trưởng lão của Đao Khách trang là bậc tiền bối đáng kính trọng trên giang hồ. Hai huynh đệ họ Mạnh này đều là đệ tử của Đao Khách trang, vai vế của Mạnh Đại Nghĩa cao hơn nên gã mới được chọn làm người đại diện tham gia quản lý bảng xếp hạng của Đại hội danh kiếm. Nay gã dính dáng đến tà đạo, nếu chuyện lộ ra thì uy tín của Đao Khách trang và Xích trưởng lão đều bị ảnh hưởng.
“Ngươi đã lấp lại ngôi mộ sau khi kéo Mạnh phu nhân về nhà phải không?” Thấy gã ta đã chịu thành thật, ngữ khí của Quân Huyền hòa hoãn bớt, xác nhận một lần nữa: “Rồi cầm toàn bộ số tiền kia để trả nợ cho phường Ngũ Âm phải không?”
“Đúng là như vậy.”
Nghe tới đây, lòng Quân Huyền có chút nhẹ nhõm, Quân Tiêu Mặc không phải kẻ canh giữ quan tài.
“Ngươi có biết Mạnh Đại Nghĩa trước khi chết đã gặp những ai không?”
“Ta biết hết bọn họ, đó đều là người đồng môn và thân hữu ở đây. Không có ai làm công việc mờ ám, chắc chắn, ta đã điều tra tất cả rồi.”
“Cứ liệt kê tên bọn họ ra đi. Đừng lo.” Quân Huyền tra Trường Dạ vào vỏ, giải huyệt cho gã, chắp tay: “Tại hạ xin cam đoan sẽ không thiếu nghĩa khí như các hạ ban đầu. Đa tạ vì sự hợp tác. Cáo từ.”
Mạnh Lục Kiền chống tay ngồi dựa vào tường, sờ chỗ bị kiếm áp vào rồi xoa ngực lẩm bẩm: “Quả không hổ danh là 'Tà đại hiệp'...”
Quân Huyền nhảy lên mái ngói, ngoài ý muốn không thấy Tư Tư mà tự nhiên bị con rắn quấn lấy chân, trườn lên tới eo. Hắn xách nó ra trước mặt, hỏi: “Tư Tư đâu rồi?”
Con rắn không thoải mái cong thân, thè lưỡi 'xì xì' kháng nghị cách cầm nắm của hắn.
Quân Huyền đơn độc đứng trên ngói cao trống trải, gió thổi vạt áo và lụa che mắt phất phơ. Bốn phương tám hướng tăm tối như mực, âm thanh ồn ào xông vào lỗ tai khiến bước chân thận trọng của hắn hơi thiếu vững vàng.
Chiếc chuông ở kiếm tuệ vang lên đinh đang nhỏ xíu.
Hắn thả con rắn lên vai, đặt tay lên chuôi Diễm Dương, lại hỏi: “Tư Tư đâu rồi, ngươi biết không?”
Tình cảnh này thật quen thuộc.
Trời đất u ám, cõng rắn trên vai.
Quân Huyền lười nghĩ nhiều, hít sâu một hơi đoạn liều lĩnh bật nhảy thẳng lên ban công lầu trên của phường bạc, hơi khom mình vì suýt bị trượt chân.
Giọng người và tiếng tuốt binh khí phát ra từ phía trước.
“Hai thanh kiếm? Tà đại hiệp! Các hạ từ đâu xuất hiện? Vì sao xông vào phường Ngũ Âm?”
Trường Dạ xuất khỏi vỏ, màu như ánh trăng lạnh.
“Thỉnh, tránh đường.”