Con tử điệp trên vành tai càng lúc càng rung cánh mạnh hơn khi Mạc Tử Liên tiến lại gần địa điểm cần đến. Y vừa đặt chân lên ban công của tầng lầu cao nhất thì nghe một giọng ngâm thơ.
“Tiểu nhạn tà xâm mi liễu khứ, mị hà hoành tiếp nhãn ba lai*. Tại hạ nghe đồn Tây Vực nhiều mỹ nhân đã lâu, nay diện kiến cốc chủ, mới thực sự được mở mang tầm mắt.”
* Mi liễu như nhạn nghiêng cánh, sóng mắt long lanh như ánh trời tà. (Trích từ Tịch thượng hữu tặng - Hàn Ốc.)
Người ngồi bên bàn trà vận lục y thêu cò cổ đỏ, một tay nâng chén trà, một tay cầm sách tỏ ra văn nhã, trong khi lời nói đầy ý tứ trêu ghẹo.
Dù y đang vận nữ trang nhưng hắn biết y là nam.
Tử điệp trên vành tai đập cánh bay vào trong tay áo, Mạc Tử Liên nhếch khóe môi: “Thật cảm kích lời khen ngợi đó. Đáng tiếc, bản tọa không biết ngươi. Người đâu?”
Hỏi chiếu lệ chứ y đã nghe thấy nhịp thở dồn dập và khó nhọc phát ra từ phía giường đang thả màn che xuống.
Kẻ kia vỗ tay thu hút sự chú ý của y: “Chớ vội, trước tiên chúng ta nên giới thiệu với nhau một chút. Xuân phong nhập ỷ la*, tại hạ là Tống Ỷ La, hân hạnh được gặp cốc chủ.”
* Gió xuân thổi vào tay áo lụa. (Trích từ Đại bô nhạc - Hàn Ốc.)
“Mạc Tử Liên.” Y nghiêng đầu vuốt khuyên tai, cười một tiếng: “Bản tọa cũng rất muốn khen lại các hạ một câu nhưng đáng tiếc các hạ xấu quá, không khiến bản tọa dậy hứng thú được.”
“Xấu?” Tống Ỷ La hơi nhướng mày, ngữ điệu hàm chứa ý cười: “Vậy, cho phép tại hạ tò mò một chút, tiêu chuẩn của cốc chủ cao đến mức nào? Hay yêu cầu về mẫu người của cốc chủ rốt cuộc hoàn mỹ ra sao? Hoặc là tại hạ nói ngắn gọn, Quân đại hiệp thực sự cuốn hút tới vậy ư?”
Đáy mắt của Mạc Tử Liên nhất thời lạnh xuống, y tiến lại trước mặt Tống Ỷ La, hất đám tóc xõa trên vai về sau lưng rồi chống tay xuống bàn, đổ bóng lên kẻ kia. Y nắm cằm hắn, móng tay chầm chậm bấm vào da thịt, trầm thấp đáp: “Phải. Chút ít tư sắc này của ngươi làm sao sánh bằng? Hay ngươi có gì thú vị khi ở trên giường?”
Mùi hương bay ra từ ống tay áo y ngày càng nồng, ngọt ngào như một loại thuốc xuân. Tống Ỷ La cũng hơi hồng má nhưng nét mặt vẫn thản nhiên đùa cợt, liếm môi dưới đáp: “Nếu cốc chủ muốn thử, tại hạ rất sẵn lòng.” Hắn nheo mắt ngâm khẽ: “Xuân nhập mi tâm lưỡng điểm sầu*, đóa mai này của cốc chủ nở ở nơi đó thật không may, báo trước một đời phải rỏ huyết lệ. Thật sự không may...”
* Xuân len vào mi mày, mắt càng buồn gấp bội. (Trích từ Xuân tứ - Bạch Cư Dị.)
Đoạn hắn cợt nhả nói tiếp: “Cốc chủ xinh đẹp như vậy, chẳng biết khi bị đặt dưới thân ta thì sẽ rên rỉ mê người tới mức nào đây?”
Mạc Tử Liên chăm chú nhìn vào mắt Tống Ỷ La một lúc rồi đột ngột vươn tay cầm vạt áo hắn lột xuống tận cẳng tay, chỉ khâu bục ra thành tiếng.
Đồng tử y hơi co rụt lại, đôi mắt phản chiếu màu đỏ thắm của hình vẽ nửa hoa bỉ ngạn bao trùm bả vai hắn.
Trong lòng tự nhiên bùng lên lửa giận ngút trời, y siết vạt áo của đối phương, nghiến răng, tựa như muốn xé phay ra.
“Từ từ đã nào, cốc chủ đâu cần phải gấp gáp như vậy...” Tống Ỷ La chống má dựa lên bàn, vươn ngón tay chọt vào thắt lưng Mạc Tử Liên, nói: “Tại hạ chỉ mới luyện Mạn Châu Sa đến tầng thứ tám nên hình vẫn chưa được đẹp lắm, cốc chủ đừng chê cười...”
“Ai?” Y nén giận hỏi: “Kẻ nào đã đưa ngươi Mạn Châu Sa thập cửu thức?”
Tống Ỷ La cười khẩy, lộ ra răng nanh bên trái: “Vậy ai đã đưa cho cốc chủ Mạn Châu Sa thập cửu thức?”
Roi da trên thắt lưng chớp mắt bị rút ra, lưỡi dao bán nguyệt sắc lẹm ở đầu cuối roi kê vào yết hầu Tống Ỷ La, Mạc Tử Liên đè đầu hắn xuống mặt bàn, thâm trầm hỏi: “Ngươi lấy được bí tịch Mạn Châu Sa từ kẻ nào?”
Tống Ỷ La nằm trên bàn điềm tĩnh nhìn y, cầu hòa: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Tại hạ cảm thấy Mạc cốc chủ nên quan tâm tới người đang ở trên giường kia hơn.”
Lúc này Mạc Tử Liên mới để ý rằng tiếng thở ban đầu đã yếu đến mức sắp không nghe thấy nữa. Y gọi: “Ngũ.”
Gã im lặng xuất hiện, toàn thân đồ đen lạnh lùng, bước tới xé tấm màn giường xuống. Sửng sốt.
Một người đang hấp hối. Một thi thể bị cứa cổ.
Tống Ỷ La đột ngột xông đến tự cứa cổ vào lưỡi dao của Mạc Tử Liên. Y giật mình, vì còn chưa hết kinh ngạc nên phản ứng không kịp. Hắn nhân sơ hở đó vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của y, thoắt nhảy tới ban công bên ngoài, mặc kệ máu từ cổ tuôn chảy thấm ướt áo mà vỗ lan can cười một tràng dài hàm chứa nội lực làm kinh động bốn phương đoạn ngẩng phắt mặt lên, gãy gọn nói: “Giờ tý ngày mai. Lầu Tích Ngọc. Sinh Tử bội đổi thuốc giải.”
Hắn dứt lời, lập tức đạp chân gieo mình rơi khỏi lầu.
Một chuỗi tiếng bước chân rầm rập vang lên, đám người nhao nhao mở bật cửa: “Chuyện gì vậy? Đường chủ có sao không!”
“Chết tiệt!” Mạc Tử Liên thực sự không trở tay kịp, vận nội lực vung roi đánh về phía cửa một chưởng mạnh đẩy lùi bọn họ, quát: “Mang nó đi!” Mạc Ngũ phối hợp ném đạn khói rồi xoay mình tóm thiếu niên đang mê sảng trên giường, hai bước bật nhảy khỏi ban công, lẩn vào màn đêm.
Mạc Tử Liên cũng nhanh chóng quay đầu thoát thân, vừa mới đạp lên lan can lấy đà thì cổ chân chợt ăn một mũi tên. Nhớ ra Bồng Vân các sử dụng nỏ, y nghiến răng cười nhảy khỏi lầu.
Đằng sau vang lên giọng nữ cao vút. “Mau đuổi theo y! Bắt lại y cho ta!”
Mạc Tử Liên đáp lên mái ngói đối diện, phất tay áo gạt đi đám tên bắn tới, che mặt bỏ chạy. Đệ tử của Bồng Vân các đuổi sát sao, tên lên nỏ liên tục. Y vừa chạy vừa đạp ngói bể ra mà đá về phía sau, đánh ngã một số đệ tử. Vì gót chân bị thương nên chợt trượt, y lập tức rút roi, theo đà xoay mình quét những mũi tên bay tới văng ra.
Một nữ tử ở giữa bọn thấy vậy liền phóng thanh đoản đao giắt hông về phía y.
Ngay giây phút y biết mình tránh không kịp thì một luồng ánh sáng bất ngờ sượt qua khóe mắt, làm bật đoản đao ra và cắm xuống giữa hai bên.
Chuôi kiếm đen tuyền, góc dưới điểm hai gợn sóng.
“Trường Dạ!” Nữ tử ném đao thốt lên rồi ngẩng phắt đầu nhìn về phía kiếm tới.
Quân Huyền bước đến chắn trước mặt Mạc Tử Liên, bình tĩnh rút Trường Dạ ra nhưng chưa vội tra vào vỏ, hỏi: “Chẳng hay các hạ có chuyện gì với sư muội của Quân mỗ?”
Y thấy bắp tay và eo áo ca ca bị cắt chảy máu, vạt áo lấm tấm màu đỏ, tấm lưng trước mắt thẳng tắp, vững vàng.
“Sư muội?” Nữ tử kia ngạc nhiên nâng cao giọng: “Trước nay ta chỉ mới nghe Sinh Kiếm tiền bối nhận Quân đại ca làm đồ đệ duy nhất. Huynh có sư muội từ khi nào?” Rồi nàng chú ý tới băng che mắt của hắn, càng kinh ngạc hơn: “Quân đại ca, mắt huynh bị sao vậy?”
Quân Huyền nhận ra giọng của nàng ta, lịch sự thi lễ: “Chúc cô nương, nếu có hiểu lầm gì, tại hạ mong chúng ta sẽ giải quyết trong hòa bình.”
Chúc Sênh thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, lại xưng hô xa cách, gò má trắng trẻo hơi xấu hổ đỏ lên rồi nhanh chóng lấy lại phong thái cao ngạo, hỏi: “Trục đường chủ của chúng ta vừa mới được phát hiện chết bất đắc kỳ tử tại phòng nghỉ. Quân đại hiệp, mạn phép hỏi nữ tử sau lưng huynh là ai? Tại sao bỏ chạy khỏi phòng nghỉ của Trục đường chủ? Tại sao...” Giọng nàng trầm xuống, “lưỡi dao của y lại dính máu?”
Quân Huyền không quay đầu, hỏi người: “Tại sao vậy, Tư Tư?”
Mạc Tử Liên thấy bàn tay ca ca đặt trên lưng ngoắc mình, liền tiến đến, vừa kín đáo viết vào lòng bàn tay hắn kể lại sự tình vừa đáp lời: “Ta không biết gì cả. Đường chủ của các người đã chết trước khi ta bị tiếng động lạ thu hút tới.”
“Tiếng động lạ?” Chúc Sênh nhíu mày: “Tiếng động gì?”
“Tiếng đồ vật vỡ.”
Ấm trà trên bàn đã bị Tống Ỷ La làm rơi khi tự cứa cổ.
Mạc Tử Liên e ngại làm ảnh hưởng đến thanh danh của ca ca, tiếp tục biện minh: “Thỉnh các hạ xem xét thật kỹ, đường chủ của các hạ chắc chắn không yếu ớt đến mức có thể bị kẻ khác ám hại trong thời gian ngắn - khi mà căn phòng vẫn gọn gàng như vậy.”
“Vậy thì máu trên lưỡi đao của các hạ thuộc về ai?”
“Thủ phạm.” Y viết xong, định rút ngón tay về thì chợt bị ca ca giữ lại, ôm gọn bàn tay, “Trong thời gian các hạ lãng phí ở đây thì có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi -...”
“Xảo biện*!”
* Khéo dùng lời nói để bàn cãi.
Một hán tử trung niên đột ngột quát xen vào, nhảy từ mái bên kia qua, lưng rộng và gù, thân mình như một chiếc gông, mắt quắc thước, trợn trừng bắn ra một vật gì đó vào tay Chúc Sênh.
Hán tử kia mang dép rơm, dặm mười ngón chân to bè xuống mái ngói, ồm ồm mắng: “Thật đáng xấu hổ cho sư phụ ngươi, Quân Huyền! Uổng công bấy lâu giang hồ xưng ngươi là 'đại hiệp', ngày hôm nay lại dám làm chuyện phản đạo! Tương trợ tà giáo giết hại người vô tội!”
Quân Huyền nhíu mày: “Hà đại hiệp là bậc lão làng trên giang hồ, không nên ngậm máu phun người như vậy.”
“Ngậm máu phun người? Ha! Ngươi nói ta ngậm máu phun người à!” Hà Khoan cười lớn một tiếng: “Sênh Nhi mau ném cho hắn xem bằng chứng!”
Chúc Sênh hơi do dự, lại không thể không vâng lời trưởng bối nên đành ném thứ trong tay qua: “Bên trái huynh.”
Quân Huyền chụp được theo chỉ dẫn, vân vê bằng năm ngón tay, càng nhíu chặt mày khi nghe tiếng đinh đang nho nhỏ.
Một chiếc chuông bạc dính máu.
Thần sắc Mạc Tử Liên trầm xuống, y siết chặt roi da.
“Nhận ra chưa? Hả? Cái chuông đó có giống với những thứ cô ả kia đang đeo trên người không?” Hà Khoan đắc ý nói oang oang: “Ngươi định tiếp tục lẻo mép ra sao khi biết cái thứ ấy được tìm thấy bên cạnh xác chết còn ấm của một người làm trong bản phường?”
Quân Huyền mím môi: “Xin hỏi danh tính của người chết?”
Hà Khoan chau mày vỗ đầu một cái, đáp: “Chậc, ta không thể nhớ hết được tên tuổi của người làm... Ai cha, hình như, hình như... Á! Hắn hay đi đổ thức ăn thừa ấy!”
Biểu hiện này chứng tỏ rằng gã chẳng hề quan tâm tới người xấu số mà chỉ chăm chăm đi kết tội người ta.
Chúc Sênh vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhất thời không dám nhìn thẳng vào mặt Quân Huyền, cắn môi.
Hà Khoan còn chưa biết liêm sỉ, cứ to mồm: “Quân Huyền, thế nào! Ngươi có chịu phục không? Hay cần ta thuật lại những gì ngươi đã làm? Đây! Đầu tiên là ngươi với ả ta mai phục ở gần phòng nghỉ của Trục đường chủ! Khi thấy mục tiêu đã đi vào phòng, ngươi liền đột nhập bằng cửa hông, vô tình bị tên xui xẻo kia phát hiện nên giết người diệt khẩu. Tiếp theo, ngươi xông vào bản phường chế ngự các đệ tử nhằm dãn thời gian cho ả ta giết Trục đường chủ. Quá đúng phải không? Ngươi còn chưa mau nhận tội!”
Quân Huyền dùng ngón cái vuốt tay Mạc Tử Liên trấn an, xoa kỹ chiếc chuông bạc rồi mấp máy môi nói nhỏ.
Y cảm thấy sự tức giận kìm nén trong giọng ca ca.
“Tại hạ không phục.” Quân Huyền tự nhiên cất tiếng, ngữ khí không hoảng không loạn: “Tại hạ không thể phục trước một lời buộc tội phát ra từ kẻ chẳng hề có sự đau buồn với cái chết của đồng môn mà tràn ngập hả hê khi người gặp họa như thế được.”
“Ngươi -!” Hà Khoan trợn mắt quát.
“Tại hạ đang có việc rất cấp bách.” Hắn thủ thế kiếm, lễ độ mà lạnh lùng nói: “Nếu các hạ thật sự không muốn để chúng ta đi thì Trường Dạ đã rời vỏ, sẵn sàng tiếp chiêu.”
Chúc Sênh chẳng ngờ Quân Huyền bình thường luôn dĩ hòa vi quý sẽ động thủ nhanh như vậy, chưa kịp can thì Hà Khoan đã nóng nảy xông lên trước.
Vũ khí của gã là một sợi dây xích có một đầu móc ba lưỡi đao mở ra như tay gấu, đầu kia móc một chiếc lưỡi câu.
Tiếng binh khí va chạm ngân vang một góc trời.
Lạ thường... Mạc Tử Liên nhíu mày, dù biết ca ca khi luyện tập với mình đánh rất tốt nhưng y thật không ngờ lúc đối đầu với người khác, ca ca cũng đánh tốt như vậy.
Mắt tối nhưng lại chẳng khác gì đang sáng.
Hà Khoan không tin được một kẻ mù lại có thể đánh với mình lâu đến mức này mà còn như đang chơi trò mèo vờn chuột, từ từ bào mòn nội lực của gã khi hắn cứ liên tục tạo ra sơ hở để dụ gã tấn công vào rồi dễ dàng phá chiêu thức.
Dư quang của đường kiếm như lưỡi trăng sắc lẻm.
Qua tầm gần hai khắc, mồ hôi tuôn nhễ nhại trên trán và lưng Hà Khoan mà vạt áo lấm tấm máu của đối thủ vẫn khô ráo. Gã thấy rõ mình đang trên đà thua quá nhanh, thẹn quá hóa giận, quay phắt về đám đệ tử, mắng: “Còn đứng tồng ngồng ra đó làm gì! Không mau bắt con ả đã giết Trục đường chủ lại!”
Ngay khi gã dứt lời, đám đệ tử chỉ mới rục rịch chạm tay vào nỏ thì Quân Huyền lập tức vung kiếm đánh thẳng về phía gã một chưởng như cuồng phong, tung cả cát bụi.
Hà Khoan cố lắm mới không bị đánh văng, hộc máu ngã sõng soài xuống đất.
“Hà sư thúc!” Chúc Sênh la lên, nhảy xuống dang tay can: “Đại hiệp xin hãy thủ hạ lưu tình!”
Đám đệ tử lập tức chĩa hết nỏ về phía Quân Huyền nhưng tên chưa kịp lên thì một trận gió chợt thổi hương thơm quái dị vây lấy chúng. Nhất thời tứ chi chúng mềm oặt như bùn.
Chúc Sênh hốt hoảng nhận ra nãy giờ hai người họ thực sự vẫn luôn nương tay, trông gương mặt tuấn tú của vị đại hiệp mình thầm mến mộ mà tự nhiên nảy sinh sự sợ hãi.
Không phải vô cớ mà hắn bị giang hồ gọi là 'Tà đại hiệp'.
“Chúc cô nương.” Quân Huyền tra kiếm vào bao, chắp tay nói: “Quân mỗ thực sự đang có việc cấp bách nên không thể giải thích rõ ràng, mong cô nương lượng thứ. Về chuyện của Trục đường chủ, bất cứ khi nào Bồng Vân các cũng có thể tìm tại hạ, nếu giúp được, tại hạ tuyệt đối không từ chối.”
Đoạn hắn bật người lên mái ngói, đưa tay đỡ cô nương áo tím bị thương ở chân kia nhảy xuống.
Mặt hoa da phấn, khóe mắt điểm son.
Nàng dựa dẫm tựa vào lòng hắn, đi được quãng khá xa bỗng nhiên hơi ngoái đầu, dường như cười một tiếng.
Quân Huyền cảm thấy người nọ vòng tay riết lấy eo mình, thì thầm: “Của ta.”