Họa Mục

Chương 22: Chương 22




Mạc Ngũ không phải người biết ăn nói, thấy Mạc Nhất thì lập tức bước tới, điên cuồng vỗ vai an ủi người ta với bản mặt cực kỳ nghiêm túc.

Mạc Nhất lộ ra ý cười khổ: “Cốc chủ đâu thực sự cắt chức của ta, ngươi lo như vậy làm gì?”

Gã ngẩn ra, nhíu mày, chằm chặp nhìn hắn tỏ vẻ chưa hiểu.

Mạc Nhất bảo: “Gần đây mắt của cốc chủ hơi dễ chảy máu, có lẽ vì Tư quốc sắp sang đông. Cốc chủ sai Mạc Tứ trở về cốc ắt hẳn để báo cho Tả hộ pháp biết chuyện này với sự việc đã xảy ra để y kịp thời ứng phó.”

“Không phải vì người ngoài?” Mạc Ngũ đột ngột hỏi.

Mạc Nhất chìm vào im lặng. Vì tính nóng nảy nên Mạc Tứ mới thất kính phản ứng ra mặt chứ thực chất trong lòng bọn họ ai cũng khó chịu khi thấy cốc chủ chăm sóc người ngoài tận tâm như vậy.

Tay phải của y đến một ấm nước đầy còn không nâng nổi mà lại dìu người kia suốt quãng đường rồi ôm hắn nhảy thẳng lên lầu.

Kinh mạch không chịu nổi vận công quá sức nhưng y vẫn giúp hắn điều khí.

Bôn ba vạn dặm từ Hoan Lạc cốc tới Tư quốc tìm Sinh Tử bội mà y lại vì hắn chịu lấy ra trao đổi thuốc giải cho người lạ.

Nhìn trân bảo ở trong cốc được nâng niu như trứng, như hoa tự nhiên đi chăm sóc một người xa lạ bọn họ chẳng biết gì thì làm sao không khó chịu được?

Nhưng y chưa từng phản ứng mạnh như vậy.

Mạc Nhất thở dài một tiếng rồi đập vai Mạc Ngũ, định kêu gã trở lại vị trí nhưng bị Mạc Bát bê canh nóng xuất hiện ở đầu cầu thang cướp lời: “Nếu hắn là Quốc sư thứ hai thì hắn đáng chết thật thê thảm... Tả hộ pháp nói vậy. Nhiệm vụ của chúng ta cũng chỉ là như vậy.”

Rồi cô nhìn Mạc Nhất: “A Bát thực sự không dám tranh vai vế với huynh. Nhưng vì cốc chủ đã hạ lệnh nên A Bát đành chấp hành.

“Mạc Nhất, giờ tý ngày mai, hãy cầm Sinh Tử bội đến lầu Tích Ngọc đổi thuốc giải. Mạc Ngũ đi theo phục kích.”

Mạc Nhất chắp tay nhận lệnh cùng Mạc Ngũ rồi bảo: “Mang canh cho cốc chủ đi, đừng để y chờ lâu sinh mệt mỏi.”

Khi Quân Tiêu Mặc hồi tỉnh, nó thấy một con rắn to dài đang trườn trên ngực mình, hoảng quá chống tay lùi lại, hớt hải huơ tay hất con vật ra. Đầu va vào thành giường cái 'cốp' vang dội, nó xuýt xoa ôm đầu, đau muốn khóc.

Bạch Bồng đang ăn ngon tự nhiên bị hất xuống đất, quay trái quay phải rồi lại mon men trườn lên. Quân Tiêu Mặc suýt thì trượt ngã vì tứ chi kiệt quệ, thấy con rắn dài tầm ba thước* mà thất kinh, gắng gượng rúc vào sát tường, vơ lấy gối ném nó.

* Một thước: ba mươi centimetres.

Bạch Bồng bị đập trúng, lắc lắc đầu rồi quay đuôi bỏ chạy.

“Ồ, dám bắt tay với tà đạo mà lại sợ rắn cơ à?”

Lại là người đó, y phục lả lướt khoác lên dáng người mảnh dẻ, phục sức đính chuông, mỗi bước đi đều ngân vang tiếng đinh đang. Quân Tiêu Mặc nhất thời không phân biệt được y là nữ hay nam.

Nếu là nữ thì nên giũa bớt đôi phần gai ngạnh, nếu là nam thì lại nên bỏ đi một chút yểu điệu. Tuy nhiên, nghe giọng y cao và trong, không lẽ là nữ?

“Ngươi là ai?” Quân Tiêu Mặc nhớ tới thứ công phu tà ma của y, như con mèo xù lông gồng hết mình mẩy lên, trừng mắt đề phòng.

Bạch Bồng tủi thân trườn đến bên chủ, ỉu xìu vung vẩy đuôi.

“Chậc, uổng công ta để nó hút máu độc trong người ngươi ra, ngươi lại xử sự vong ân như vậy. Biết trước thì ta thà kệ ngươi chết quách cho rồi.” Y khuỵu gối đón con vật trườn lên vai.

Quân Tiêu Mặc thấy y vô tư để rắn tròng qua cổ mà rợn người, vừa kinh ngạc vừa không tin tưởng: “Cô, cô nương cứu ta?”

“Không cứu nữa, bây giờ giết.” Y nói đoạn thực sự mang con rắn tiến lại gần nó. Bốn chiếc răng nhọn hoắt của Bạch Bồng vẫn còn dính máu, con rắn thụt lưỡi ra vô, hung hãn khè Quân Tiêu Mặc. Thiếu niên tái mặt dán lưng vào sát tường, vì không muốn mất thể hiện trước nữ tử nên nó cắn răng, nhắm tịt mắt hù lại một tiếng.

Người kia ngẩn ra, hỏi: “Ngươi đập đầu ngu rồi à?”

Quân Tiêu Mặc đỏ lựng cổ, hận không thể đào hố chui xuống, cằm như muốn chạm ngực.

Đột ngột, y cúi đầu, áp lại càng gần nó, bàn tay nâng con rắn đưa sát tới. Nó giật hoảng mình, qua khóe mắt thấy quai hàm liền với cần cổ y, ngượng chín người, trong đầu rối rắm nghĩ: thơm quá... sao lại thơm như vậy?

Mạc Tử Liên nhận thấy khi nó mở mắt ra thì không còn trông giống ca ca nữa, nhất thời muốn đánh nó ngất lại để bớt ghét hơn.

“Mới nhìn qua thì ngươi cũng xinh xẻo đấy...” Y duỗi ngón tay chỉ vào phần da dưới cổ của nó, đầu móng tay cào ra một vệt đỏ thẫm, “nhưng đáng tiếc, da non thịt mềm thế này thì nhai chẳng bõ dính răng.”

Quân Tiêu Mặc có chút tê mê, linh cảm mùi hương của y thật kỳ lạ, nơi bị cào dưới cổ thay vì đau thì lại nóng rực lên. Nó e dè liếc qua, thấy vệt son nơi đuôi mắt y như là cánh hồng mai nhập vào, đỏ chói mắt.

Tiếng đẩy cửa vang lên. “Tư Tư.”

“Ca ca!” Người kia lập tức đứng dậy, nhanh nhảu chạy tới ôm tay người bước vào.

Vừa nhận ra hắn, Quân Tiêu Mặc gần như phản xạ đặt tay lên thắt lưng tìm bội kiếm* nhưng không thấy, đề phòng rụt thân vào góc, nắm chặt chăn. . ngôn tình hoàn

* Bội kiếm: kiếm đeo bên người.

“Quân thiếu chủ đã tỉnh rồi sao?” Quân Huyền lịch thiệp chào hỏi: “Trên người các hạ có chỗ nào bất ổn không?”

“M - mắt...” Quân Tiêu Mặc bật thốt ra, “mắt ngươi?”

“À,“ Hắn đặt đầu ngón tay lên môi người áo tím, đáp, “thương nhẹ. Chỉ là mất hơi lâu để bình phục.”

“Nói dối!” Thiếu niên đột nhiên gắt lên: “Mắt ngươi chắc chắn không còn nhìn thấy được! Đừng có nói dối! Ta không cần sự khoan dung giả tạo của ngươi! Ngươi đừng có mà tỏ ra thanh cao như lúc ở trên Lôi đài! Ai mượn đồ dối trá, thứ con hoang như ngươi giúp đỡ chứ!”

Đột ngột, người áo tím nhíu mày trừng nó và nó như bị cái gì đó ụp lên đè chặt, lập tức không thể cử động. Nhưng nó cũng không chịu nhượng bộ, hung hăng quắc mắt.

Quân Huyền thoáng ngừng lại rồi búng trán Mạc Tử Liên nói: “Đừng chọc cậu ấy nữa.”

Mạc Tử Liên che trán, có chút ngạc nhiên: “Làm sao ca ca biết ta đang chọc nó?”

“Buột miệng đoán.” Hắn đáp rồi đặt tay lên Diễm Dương, lặp lại câu hỏi, giọng vẫn lãnh tĩnh như vậy: “Quân thiếu chủ còn cảm thấy chỗ nào không khỏe chăng?”

Quân Tiêu Mặc cứng đầu đáp: “Ngươi biến đi thì ta sẽ lập tức khỏe.”

Vì đây là lần đầu tiên Quân Huyền chân chính mặt đối mặt nói chuyện với Quân Tiêu Mặc nên cần thời gian để sắp xếp ngôn từ chốc lát mới có thể điềm nhiên đối đáp: “Quân phu nhân là con nhà danh gia vọng tộc, tri thư đạt lễ*, sao lại quên dạy dỗ thiếu chủ phải lễ phép với người lớn tuổi hơn thế này?”

* Hiểu biết và lễ phép.

“Không được nhắc đến mẹ ta! Ta cấm ngươi nhắc đến mẹ ta!” Tự nhiên cánh tay đau nhức dữ dội, Quân Tiêu Mặc tái ngắt cả mặt nhưng thà chịu đau đến chết còn hơn để thất thố: “Ngươi không có tư cách!”

“Tại sao lại không thể? Quân phu nhân đâu phải một nhân vật vô danh tiểu tốt trên giang hồ? Ai cũng biết Quân thiếu chủ là ái tử* của Quân phu nhân, gặp được thiếu chủ thì người ta sẽ tự nhiên nhớ tới Quân phu nhân, làm sao ngăn được? Mà hôm nay tại hạ bắt gặp thiếu chủ như vậy, càng phải thắc mắc phu nhân đã trông coi thiếu chủ thế nào.”

* Con trai cưng.

Quân Tiêu Mặc biến sắc, hiểu thâm ý trong lời hắn, tức thì vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, bèn chấp nhận thất thế: “Ngươi, ngươi muốn ta làm gì thì mới không tiết lộ chuyện này ra?”

Quân Huyền nghiêm túc đáp ngay: “Cư xử lễ độ, nghe lời một chút. Người lớn đang nói thì không được ngắt, hỏi gì thì đáp đó, bớt lời mỉa móc không hay đi. Không được đòi hỏi, không được kén chọn, không được than vãn, không được...”

Mạc Tử Liên tròn mắt nghe ca ca liệt kê một đống tật xấu của nhóc con, ngộ ra là nó bị chiều chuộng đến hư hỏng.

Quân Tiêu Mặc nghe hắn liệt kê một tràng dài mà không ngắt nghỉ, không vấp váp, càng nghe càng thẹn, rốt cuộc hóa giận lớn tiếng ngắt lời: “Ai cho ngươi quyền cấm ta? Ngươi không phải cha ta!”

“Im lặng.” Quân Huyền dập chuôi Diễm Dương vào bao kiếm, nói: “Không được lớn tiếng nữa. Cha thiếu chủ không dạy cho thiếu chủ những điều này thì để tại hạ truyền thụ.”

“Hành tẩu giang hồ, tương ngộ cơ duyên là điều thường tình, quan trọng là có dám chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình hay không. Nếu thiếu chủ ưa thích trốn trong mai rùa thì tại hạ cũng không giữ, mối ân này xin trả cho Quân phu nhân, thiếu chủ tự mình giải quyết việc tư. Bằng không,“ Hắn nhấn giọng, “kính nhờ thiếu chủ tuân thủ những điều tại hạ vừa liệt kê.”

“Ngươi... ngươi...” Quân Tiêu Mặc đau tới toát mồ hôi lạnh, tự biết mình đuối lý nên cắn môi không nói nữa, hơi thở suy yếu, mãi mới bật ra giọng nhỏ xíu: “Được...”

Nó biết, biết chứ. Biết mình đã lầm lạc vướng vào tà đạo. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì thanh danh của phụ mẫu sẽ bị ảnh hưởng. Không còn cách nào khác ngoài lựa chọn quy phục.

“Thiếu chủ không khỏe chỗ nào sao?” Nghe tiếng thở của nó, Quân Huyền nhíu mày hỏi.

“Máu độc chưa được hút ra hết nên quá trình phản phệ tiếp tục diễn ra thôi.” Lúc này Mạc Tử Liên mới cất tiếng, ôm chặt lấy cánh tay ca ca như của riêng, liếc thằng nhóc: “Đụng vào thứ gì không đụng, ngươi lại đụng trúng vu thuật. Cái mạng nhỏ xíu của ngươi là do ca ca cứu về mà ngươi còn chưa biết cảm ơn một câu, lại còn hất Tiểu Bạch Nhi của ta xuống đất. Ta thèm vào cứu ngươi nữa đâu.”

Quân Tiêu Mặc cắn răng nén tiếng rên rẩm, vô thức nhớ đến mùi hương vừa nãy thì ửng đỏ mặt, lòng nghĩ: ta, ta, ta cũng thèm vào!

“Tư Tư.” Quân Huyền trở tay nắm tay người nọ, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay y, hỏi: “Quân phu nhân có ơn với ta nên cứu cậu ấy, được không?”

Y vừa bị gãi trên tay, vừa bị giọng nói trầm thấp của ca ca gãi vào lòng, suýt thì chưa đánh đã hàng, làm giá nói: “Rắn của ta, thuốc của ta không miễn phí.”

“Thế thì chốc nữa ta sẽ trả cho muội một yêu cầu bất kỳ được không?” Quân Huyền nhẹ nhàng dỗ.

“Nào cũng được chứ?” Lòng Mạc Tử Liên tức thì như con thỏ nhỏ nhảy cẫng lên.

“Miễn là trong giới hạn khả năng của ta.”

“Một lời đã định nhé!” Mạc Tử Liên liền hớn hở, lanh lẹ nâng Bạch Bồng tiến đến trước giường, tóm lấy cánh tay mà Quân Tiêu Mặc đang giấu sau lưng. Y mặc kệ cái trừng mắt của nó, thẳng tay điểm huyệt rồi đè nó nằm xuống, vạch ống tay áo ra để Bạch Bồng há miệng cắn vào, tiếp tục hút máu độc.

Y còn trêu chọc bẹo má nó, mà bẹo cũng không nhẹ, như có hận thù với mặt nó. Nó đau muốn ứa cả nước mắt. “Ngươi gặp may là độc ngấm còn nông, chứ mà nặng hơn thì gân mạch đi tong hết rồi. Cố gắng lên nè, tầm nửa năm mới giải được hết độc đó.”

Sắc mặt tái ngắt của Quân Tiêu Mặc nhanh chóng phục hồi lại chút hồng hào. Ánh mắt nó nhìn y tuy hơi thả lỏng nhưng vẫn tràn ngập phòng bị.

Rồi nó dán mắt vào Quân Huyền, nửa như thấp thỏm nửa như đang chờ đợi gì đó.

Cảm nhận được đường nhìn ấy, hắn liền chắp tay, cất tiếng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Quân mỗ dù không dám nhận mình là quân tử nhưng xin cam đoan rằng xưa nay rất hiếm khi đánh lén người khác, thiếu chủ cứ yên tâm dưỡng thương. Đến giờ sẽ có người đưa bữa trưa cho thiếu chủ. Cáo từ.”

Mạc Tử Liên không kiêng nể gì cười khúc khích ra tiếng, Quân Tiêu Mặc đỏ lựng mặt. Khi đôi người kia đến cửa phòng, nữ tử áo tím không quên quay lại, nháy mắt dặn dò: “Tiểu Bạch Nhi của ta ăn no thì sẽ buồn ngủ, cảm phiền thiếu chủ đừng tiếp tục ngược đãi thú cưng vừa cứu mình nhé?”

Quân Tiêu Mặc vẫn cứ trừng mắt nhìn cánh cửa phòng khép kín, cơn tức trong bụng không biết xả thế nào. Nó ghét nhất cái kiểu quân tử nửa vời của Quân Huyền, hành động thì hữu lễ mà lời nói lại toàn đâm chọc người ta!

Mạc Bát đang bê điểm tâm lót dạ chiều thì tự nhiên bị cốc chủ giành mất khay, thấy điệu bộ y hân hoan khác thường hướng tới phòng của Quân đại hiệp. Trước khi mở cửa, y còn nghiêm túc đặt ngón trỏ lên môi với cô.

Mạc Tử Liên bước vào liền thấy ca ca đang ngồi trên ghế lau kiếm, tiến lại kê khay bánh lên đầu hắn, gọi: “Ca ca!”

Quân Huyền không bất ngờ, mỉm cười đáp: “Ừ?”

“Ca ca đã nói sẽ thực hiện một yêu cầu của ta.”

“Muội muốn ta làm gì đây?”

Y liền bê khay bánh sà xuống dưới chân ghế, gối lên đùi hắn mà ngước mặt ngắm quai hàm góc cạnh thanh thoát, cười tới cong tít mắt: “Ta muốn ca ca ôm ta lên chân mà đút ăn điểm tâm.”

Động tác lau kiếm lập tức khựng lại, nụ cười cũng biến mất, Quân Huyền nhất thời chìm vào trầm tư. Mạc Tử Liên chờ hồi lâu không thấy ca ca phản ứng, nét mặt vẫn ngưng trọng như cũ, nhen nhóm lo lắng rằng yêu cầu của mình quá phận, ca ca không thích. Y đang định tự biết khó mà lui thì tiếng đặt kiếm xuống bàn vang lên, khay bánh bị nhấc ra khỏi tay.

Quân Huyền vẫn ngồi bất động, nét mặt vô cảm, nâng tay đặt lên đầu y xoa nhẹ, nói như ra lệnh: “Đứng dậy.”

Mạc Tử Liên không chắc chắn về tâm tình của hắn nên ngoan ngoãn vâng lời. Bàn tay từ trên đầu y rơi xuống thắt lưng thon gầy, bình thản ôm lấy. Cái chạm nhẹ này khiến y nhất thời cảm thấy xương cốt của mình nhũn ra, lại còn nghe giọng ca ca ấm như men rượu nồng: “Muốn thì tự ngồi lên đi.”

Y chẳng chút chần chừ, vội vàng ghé vào lòng người kia, mềm mại không xương đặt toàn bộ trọng lượng lên chân hắn, cảm nhận hơi ấm từ thân thể ấy, cúi đầu sát trán, khe khẽ gọi: “Ca ca... Điệp Nhi muốn ăn bánh huynh đút.”

Đầu ngón tay lẫn mi mắt đều run lên, Quân Huyền thực sự bị sự bạo dạn của y làm cho kinh ngạc không ít, trong lòng cũng ngượng, tứ chi nóng tới mức tê dại. Nhưng hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, thở dài ôm ngang eo, nhéo chóp mũi y: “Muội... Chậc, làm sao có thể quậy thế này? Về sau không được tùy tiện ngồi lên chân của nam nhân, nghe chưa?”

“Chân ca ca của ta, sợ gì chứ?” Y vòng tay qua cổ sờ vào vùng da dưới gáy hắn, không an phận xê dịch người, tỉ tê hỏi: “Ca ca sẽ không làm gì với ta đâu... nhỉ?”

Người kia im lặng một chút rồi chậm rãi nâng bàn tay sau lưng y, hứng lấy những lọn tóc mượt mà, rồi ấn gáy y xuống, ngửa cổ hỏi: “Điệp Nhi không phải người làm tướng, sao am hiểu kế sách lấy lùi làm tiến như vậy? Ta vốn dĩ chẳng muốn làm gì nhưng Điệp Nhi lại dụng binh quá lợi hại...”

Lời chưa dứt mà môi đã chạm vào nhau.

Lời tác giả: Tôi sâu sắc nhận ra khi đôi trẻ ve vãn nhau thế này thì còn kích thích hơn bất kỳ cảnh nóng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.