Mạc Tử Liên biết ca ca có tâm sự nên mới tìm chuyện để chọc vui hắn. Vì dù thế nào thì y vẫn là 'diễm dương' của ca ca mà.
Y vừa hôn vừa trượt tay vào cổ áo người kia, vuốt ve vùng da dưới gáy rồi sờ lên vai, thấp giọng 'ưm' một tiếng từ mũi, đầu ngón tay mơn man phác họa hình dáng vết sẹo của ca ca.
Quân Huyền chau mày gặm môi y thêm vài lần rồi đẩy người ra, hít thở hai hơi nói: “Chưa thể được.”
Thấy môi dưới hắn dây ra một vệt chu sa, Mạc Tử Liên đưa tay tới định lau, giọng nhỏ như tỉ tê: “Sao lại chưa được?”
Quân Huyền không đáp mà kéo tay y lau qua vệt son rồi cầm một khối bánh ngọt đưa tới môi y, nói 'a'. Mạc Tử Liên ngoan ngoãn cắn một nửa, vừa nhai vừa ngắm ca ca. Hắn im lặng, y cũng chẳng nói gì, bầu không khí chợt rơi vào trầm mặc. Một tay ca ca đút y ăn, một tay vẫn ôm eo, nhè nhẹ ấn hông y, tự nhiên hỏi: “Muội ăn ít lắm phải không?”
Y nhấm nháp vị ngọt trong miệng, lắc đầu: “Mỗi bữa ba chén cơm đầy, không gọi là ít được.”
“Có ăn nhiều thịt không?”
“Sao lại không chứ, cơm thiếu thịt thì còn gì vui nữa? Ta không thích ăn chay.”
Quân Huyền bóp eo y, tùy tiện gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Tự dưng Mạc Tử Liên cảm thấy hai tiếng 'ăn chay' này có hàm ý khác. Y nghiêng tới ăn miếng bánh cuối cùng, vô tình ngậm nom nửa đầu ngón tay ca ca. Mi mắt run lên, Quân Huyền lập tức rụt tay về, tỏ ra thản nhiên tự liếm bột dính trên ngón tay.
Đoạn hắn bất ngờ xốc người trong lòng lên khiến y giật mình bám lấy vai hắn, hỏi: “Tư Tư chạy đến làm phiền không phải vì muốn biết ta đang trầm ngâm gì à? Sao vẫn chưa thắc mắc?”
“Thế thì ca ca đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Y xuôi chiều nép vào lòng hắn, bật cười khúc khích.
Ngón tay Quân Huyền nhàn rỗi quấn quấn tóc y, thưởng thức hương quế hoa cùng vị ngọt trên đầu lưỡi, nhẹ giọng nói: “Ta rất muốn một kẻ trên giang hồ phải chết...”
“Đó là ai? Để ta giúp huynh giết kẻ đó.”
Ca ca liền bóp eo y, bất đắc dĩ trách cứ: “Chưa biết đầu đuôi sự tình mà đã đòi chém giết. Ngoan ngoãn nghe ta nói trước. Kẻ này cực tai tiếng trên giang hồ, có thể nói là hắn gặp mười người thì hết chín người muốn trả thù hắn, đi tới đâu cũng bị người ta đòi giết. Dù võ công chỉ tầm trung nhưng khinh công của hắn quả đáng xưng 'đệ nhất', khả năng hóa trang và ẩn nấp cũng tuyệt diệu nên qua bằng đấy năm, Võ Lâm minh vận động đến ba đại phái vẫn không bắt được. Hắn bắt chước và đóng vai cực giỏi, thân nhân của ai bị hắn giả mạo còn không phát hiện ra điều bất thường.”
“Hắn thực sự lợi hại đến ly kỳ như vậy?”
“Ta lừa muội làm gì?” Quân Huyền cầm lấy khối bánh thứ hai đưa tới môi y, nói: “A.”
Trong lòng Mạc Tử Liên trỗi dậy xúc động muốn 'a' nuốt luôn ca ca vào bụng. Nhưng ngoài mặt vẫn lấy dịu ngoan làm đầu, y ôm tay ca ca cắn bánh, thấy vị thơm ngọt chảy vào tận tim, hỏi: “Kẻ đó rốt cuộc đã gây ra những chuyện gì?”
“Hắn là một tên bại hoại, nhưng không phải loại bại hoại bình thường. Bởi vì hành tung xuất quỷ nhập thần nên giang hồ đặt cho hắn danh xưng 'Quỷ Ảnh'. Không ai biết tên thật hay xuất thân của hắn, chỉ thấy rằng hắn cực kỳ căm ghét chính đạo và những trang hào kiệt trên giang hồ. Hắn bắt đầu làm nên tên tuổi từ một chuỗi những lần lẻn vào các môn phái tầm trung đập phá từ đường của môn phái, viết thẳng lên bài vị ngôn từ sỉ nhục người quá cố. Sau đó hắn đi săn tìm các chuyện riêng tư không tốt của những người uy tín trên giang hồ rồi công bố với thiên hạ để nhục mạ bọn họ.”
“Một kẻ ngông cuồng.”
“Chính xác là một kẻ bại hoại ngông cuồng rất xảo quyệt. Tư Tư, nếu chỉ như vậy thì Võ Lâm minh chủ không cần phải vận động tới tận ba môn phái lớn để bắt hắn. Cách đây bốn năm, Quỷ Ảnh đã đột nhập vào hai môn phái, động tay động chân với bí tịch tu luyện của trưởng môn và kết quả là hai vị trưởng môn đã tẩu hỏa nhập ma, mất tỉnh táo tàn sát môn đồ, đệ tử dã man. Nội trong một đêm, hơn trăm mạng người đã vong.”
“Vô lý quá. Làm sao bí tịch bị chỉnh sửa mà trưởng môn không biết được?”
“Thế mới nói Quỷ Ảnh rất xảo quyệt. Hai vị trưởng môn hoàn toàn không phát hiện dị thường, sau đêm ấy, một vị dập đầu tạ tội trước xác vợ con tới chết, một vị bị tà công ép cho phát điên. Một trong hai môn phái tan rã.”
Mạc Tử Liên ôm tay ca ca ăn bánh như con sóc nhỏ, nhíu mày hỏi: “Huynh có ân oán gì với hắn ta?”
Quân Huyền vân vê lọn tóc trong tay, cười nhạt nhẽo đáp: “Ta là người may mắn gặp được Quỷ Ảnh mà cả giang hồ truy bắt mãi không được ba lần. Lần thứ nhất, hắn đánh bằng hữu của ta bị thương nặng; lần thứ hai, ta chỉ thiếu một li là cắt đứt yết hầu hắn. Lần thứ ba...”
Bàn tay đặt tại eo y tự nhiên bóp chặt, y nhận thấy mi tâm ca ca tỏa ra sát khí nồng đậm, ca ca nói như gằn giọng: “Hắn trả thù ta vì đã suýt giết hắn.”
Mạc Tử Liên nhíu mày, kinh nghi nghiệm ra một điều: “Hắn là kẻ đã phá huynh, khiến huynh tẩu hỏa nhập ma phải không?”
Nghe vậy, Quân Huyền lâm vào im lặng, hơi thở có chút nặng nề, buông nắm tay xoa eo y, cầm lấy khối bánh khác đút cho y. Y ăn rất ngoan, vừa ăn vừa gọi: “Ca ca? Ca ca? Ca ca ơi...”
Đoạn ca ca tự nhiên nhét một khối bánh nguyên vào miệng y, buột miệng cười ảm đạm: “Muội thật khiến cho ta chẳng biết phải làm sao.”
Rồi người kia gục mặt vào cánh tay y nỉ non: “Muội nhẹ quá... Tư Tư. Phải cố gắng ăn nhiều thêm nữa.”
Mạc Tử Liên ngậm bánh trong miệng, muốn nói mình thực sự rất chịu ăn, ăn rất đầy đủ nhưng thân thể chỉ tới mức này thôi.
“Tư Tư, trên lưỡi của Trường Dạ dính máu, muội ngửi thấy mùi tanh không?” Hắn nhẹ nhàng rầm rì.
Mạc Tử Liên ngây ra rồi chợt sửng sốt: “Ca ca, huynh cảm thấy Trường Dạ dính máu sao?”
“Dính máu. Lau bao lâu cũng chưa sạch. Chẳng những Trường Dạ, ta thấy cả thân thể mình đều dính máu.” Quân Huyền như kìm nén lắm chau mày, não nề thở dài: “Tâm ta có ma... Tư Tư, tâm ta có ma, không cẩn thận sẽ khiến muội bị thương mất.”
Hai má hắn bỗng bị lòng bàn tay ấm áp ôm lấy, người nọ nói: “Chúng ta song tu đi!”
Quân Huyền ngây đờ, tay chân lập tức nóng bừng đến tê rần, hoàn toàn không giữ được sự bình tĩnh lắp bắp: “Muội, muội, muội, muội nói cái -...”
“Tâm pháp ta tu luyện không sợ tà ma, công lực của ta có thể chuyển hóa thành sức lực nên ca ca không cần lo kinh mạch của ta bị tổn thương. Song tu cùng ta đi, ca ca. Ta giúp huynh xoa dịu tâm ma...” Giọng y trầm mà du dương, xen lẫn vài âm cười ngâm nga, rót vào tai như mật đường pha với rượu nồng khiến người ta thần hồn điên đảo.
Mắt tối khiến cảm thụ về thân thể mềm mại không xương xê dịch trên đùi càng rõ rệt gấp bội. Nhất thời Quân Huyền cảm thấy mình đặt tay ở đâu cũng sai, chưa kịp rút về thì bị y nắm lại. Mười ngón tay thon, trơn mịn như rắn nước trượt vào ống tay áo hắn, ám muội vuốt qua những vạch hơi gồ trên bắp tay hắn.
Quân Huyền tức thì biến sắc, Mạc Tử Liên cúi xuống dùng môi đẩy hết mọi lời hắn muốn nói ngược về bụng. Đầu lưỡi đưa vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, sức nóng của hơi thở nhục dục hòa quyện vào nhau.
Quân Huyền nhíu mày, vô thức ôm chặt hông Mạc Tử Liên, trí óc hỗn loạn, không muốn thua kém sự điêu luyện của y hơn là muốn dừng lại.
Trên tay hắn có sẹo, là những vết sẹo tự hại vì nỗi ám ảnh thơ ấu, là những vết sẹo được tạo ra để giữ mình tỉnh táo khi tâm ma trỗi dậy. Nông sâu có đủ.
Quân Huyền rốt cuộc mạnh tay giằng mình khỏi y, trái tim đập hối hả, nói: “Bởi vì trân trọng nên không muốn xúc phạm.”
Mạc Tử Liên như cành liễu đung đưa, ghé vào tai hắn, thở nhẹ tựa hồ run rẩy: “Nếu là ca ca thì ta không bao giờ cảm thấy bị xúc phạm...”
Một khắc ấy, tâm ma suýt chiến thắng hắn.
Dư hương hoa quế ảm vào trên tóc, trên môi.
Y tiếp tục kéo vạt áo hắn thầm thì: “Ca ca thực sự không muốn song tu với ta sao?”
...
..
Đột phá rồi. Khẽ vén lọn tóc ướt, Mạc Tử Liên ngửa tay phải sờ vào cổ rồi vuốt xuống bả vai, nhắm mắt mường tượng ra hình dáng đóa bỉ ngạn nở rộ tại đó.
Bạch Bồng trườn lên đùi chủ vẫy đuôi.
Y thở nhẹ và chậm ra một hơi dài để tiêu trừ chút ít dục niệm còn chưa tan.
“Chúc mừng cốc chủ đột phá thành công Mạn Châu Sa tầng thứ mười một.” Mạc Nhất khoác cánh tay Mạc Ngũ qua cổ dìu gã đẩy cửa bước vào. Y phục của gã dù tối màu nhưng vẫn có thể nhìn kỹ ra được chỗ thấm máu khô.
“Tống Ỷ La đả thương Ngũ?”
“Không phải.” Mạc Nhất lắc đầu đáp: “Kẻ khác, dường như là đồng phạm của Tống Ỷ La, khinh công rất giỏi, chúng thuộc hạ đuổi theo không kịp. Hắn ta còn khiêu khích quay lại đánh lén Ngũ rồi chạy trốn thật nhanh, thưa cốc chủ.”
Mạc Tử Liên mở bừng mắt nhìn hai người đang quỳ, tâm thần khẽ động: khinh công cực tốt, tính khí ngông cuồng? Sao lại trùng hợp đến vậy?
“Có xác thực được Tống Ỷ La luyện Mạn Châu Sa không?”
“Thưa cốc chủ, công phu đó đúng thật là Mạn Châu Sa.” Mạc Ngũ cảm nhận được ánh nhìn chằm chặp của y, đè giọng nói: “Thuộc hạ vô năng.”
Mạc Nhất thấy y im lặng nhìn bọn họ quá lâu, kỳ lạ gọi: “Cốc chủ?”
“Ta chợt nhớ ra một chuyện.” Y nghịch chiếc chuông nhỏ trên khuyên tai, bảo: “Bốn năm trước lúc Thủy phu nhân lâm bệnh nặng, Nạp Lan sư phó từng tặng Thủy Kính trang một lọ thuốc quý xuất xứ từ bên kia biển Yên Hoa, ta nghe họ nói hình như nó có thể giúp cải thiện đôi mắt lão của bà. Nhưng Thủy phu nhân không dùng nhiều lắm, hiện tại có lẽ lọ thuốc ấy vẫn còn ở Thủy Kính trang.”
Mạc Nhất nghe những lời này, linh tính bất an về ý định của y.
Nhưng y không tiếp tục chuyện đó mà lái sang việc khác: “Có thông tin mới về khối Sinh Tử bội kia không?”
“Thưa cốc chủ, Nhị và Tam chưa báo cáo gì mới, thuộc hạ nghĩ Tru Thiên lão nhân vẫn còn giữ khối Sinh Tử bội đó bên người và với hành tung bất định của ông ta, chúng thuộc hạ thực sự khó lòng điều tra.”
Trước lúc y ngồi đây như bây giờ, y đã phái một đường chủ tới thăm dò tình hình giang hồ đất trong theo diện khách mời dự khán Đại hội danh kiếm. Tất cả thông tin y biết được về ca ca đều nhờ đây. Mọi thông tin y thám thính lúc đó không có gì đáng lưu ý - nhưng khi y đến Tư quốc, những sự trùng hợp kỳ dị bắt đầu phát sinh quanh ca ca.
Từ lúc một Tống Ỷ La dính dáng đến Mạn Châu Sa và Sinh Tử bội xuất hiện, y đã có thể kết luận rằng mọi sự việc xảy ra đều nhắm vào mình.
Tự dưng lòng y dâng lên cảm xúc giễu cợt, đừng nói cha y lại nợ tình với ai nữa nên người ta lập mưu đòi nợ.
Sự tê lạnh của cánh tay càng rõ ràng hơn.
“Ngũ lui xuống chữa thương đi.” Chờ gã rời khỏi phòng, Mạc Tử Liên mới thả mình dựa vào lưng ghế, thấp giọng lầm bầm: “Hôm nay Nhất nói chuyện với ta cẩn thận quá nhỉ?” Ngón tay vuốt đầu con rắn, ấn nó ghé vào cổ tay tái nhợt của mình, “Ta có lòng chân thật, không phải mê muội hay mù quáng. Đừng lo lắng quá.”
Mạc Nhất cúi đầu nói: “Cốc chủ chân thành nhưng chưa chắc người kia đã chân thành. Nếu như hắn là Quốc sư thứ hai -...”
“Đừng bao giờ so sánh ca ca với Quốc sư.” Y trầm giọng, Bạch Bồng trên đùi giật mình nhả cổ tay chủ ra. Vuốt đầu nó, y hỏi: “Mọi người cứ 'nếu' thế này, 'nếu' như nọ thì có thay đổi được lòng ta không?”
Mạc Nhất không đáp, nắm tay siết lại thành đấm.
Mạc Tử Liên nâng Bạch Bồng lên vai, ngân nga giọng: “Phải cố gắng tìm được khối Sinh Tử bội kia, bằng không thì ta biết lấy thứ gì để trao đổi với Quốc sư lấy lọ thuốc đó đây? Nhất, ta đành dựa cả vào huynh.
“Tử Liên có Hoan Lạc cốc sau lưng, dù trước mắt là bao nhiêu kẻ thù cũng sẽ không sợ hãi.”
Mỗi lần trao đổi máu với Bạch Bồng, y đều bị đau nhoi nhói ở thái dương. Vì tóc vẫn còn ướt nên y quyết định thong thả tản bộ một chút, trông thấy cửa sổ phòng ca ca từ trên hành lang còn lập lòe ánh đèn dầu.
Ca ca lại lau kiếm. Lại lau Diễm Dương.
Từ lúc gặp lại ca ca, y chỉ toàn thấy hắn lau chùi Diễm Dương. Hầu hết thời gian Trường Dạ luôn bị chủ nhân lạnh nhạt bắt ở yên trong vỏ. Trong khi nó là một thanh kiếm cực tốt, đặt bên Diễm Dương rất không tương xứng.
Ấy, đèn tắt mất rồi.
Y hụt hẫng trong lòng, ngón tay vuốt qua lưỡi đao bán nguyệt trên roi da, tiếp tục tiến ra ngoài sân.
Mới bước xuống bậc thềm, y liền nghe giọng ca ca ngay bên tai: “Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?”
Quân Huyền đang khoanh tay đứng dựa vào cửa từ bao giờ.
“Không phải ca ca cũng thế à?” Mạc Tử Liên cười rộ lên, đáp: “Đêm hôm còn đi ẩn nấp hù con gái người ta, huynh âm mưu chuyện mờ ám gì nha?”
Quân Huyền gật đầu: “Ta sai rồi, ta trở về ngủ ngay đây.”
“Không.” Mạc Tử Liên cười khanh khách ôm thắt lưng hắn nói: “Ta đã là người của ca ca rồi, ca ca phải chịu trách nhiệm với ta.”
Vành tai Quân Huyền lập tức ửng đỏ. “Nói bậy bạ.”
“Ta đâu có nói bậy. Người Tư các huynh khắt khe về chuyện lễ tiết nam nữ ghê lắm mà, nắm tay cũng không cho. Ta và ca ca đã ôm, đã hôn, còn song tu thân mật như vậy nữa. Nếu ca ca không chịu trách nhiệm với ta, ta sẽ đi khóc lóc loan tin cho cả thiên hạ biết ca ca phụ bạc ta -...”
Quân Huyền trực tiếp nuốt xuống mấy lời còn lại của y, chau mày nhéo eo y, hỏi: “Học cách ăn nói từ ai mà dẻo miệng như vậy?”
Mạc Tử Liên bị nhột co rúm hai vai, cười trêu đáp: “Phải dẻo dai thì mới chịu nổi sự mạnh mẽ của ca ca chứ?”
Quân Huyền mất một lúc mới hiểu lời y, nhếch môi cười lãnh đạm thả y ra, lùi về sau chắp tay: “Xin thứ lỗi, tại hạ buồn ngủ rồi, Mạc cô nương cũng nên sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền vận khinh công thoắt biến bỏ đi. Mạc Tử Liên bắt hụt tay áo hắn, vội vã xắn váy đuổi theo: “Ca ca, Điệp Nhi sai rồi. Ca ca ơi, chờ Điệp Nhi với...”
Quân Huyền không thèm quay đầu, về đến phòng chợt dừng lại trước cửa, chờ y đuổi tới thì tự nhiên cởi áo ngoài ra.
Mạc Tử Liên giật mình nuốt về hai chữ 'ca ca', chưa kịp hiểu gì thì bị áo phủ lên đầu.
Quân Huyền vươn tay xoa đầu y, nhẹ giọng nói: “Ngoan, trễ rồi, về ngủ sớm đi, đừng để bị cảm.”
Y tức thì thấy gò má mình như nóng lên, đáp khẽ: “Vâng.”