Những lọn tóc đen nhánh chậm rãi tản ra trên mặt nước, từng đốt sống lưng ẩn hiện qua làn áo mỏng. Đôi tay trơn mịn kéo theo ống tay áo đẫm nước nhỏ giọt tí tách vén làn tóc dính sát trên người hất về đằng sau.
“Ca ca?” Mạc Tử Liên quay đầu gọi người còn đang đứng trên mép bể tắm, e lệ hỏi: “Sao ca ca không vào?”
Quân Huyền chỉ mặc mỗi áo trong, tóc dùng dây vải cột lỏng lẻo trên vai, mím môi đứng nguyên tại chỗ. Áo thô màu trắng phối với tóc đen trông như một bức thủy mặc vẽ tùng thẳng tắp, cương trực.
“Ca ca ơi?” Y lại gọi, bước tới nắm lấy cổ chân hắn, ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh kia, bảo: “Ca ca mau vào với ta đi. Ca ca ơi...”
Hắn nghe y gọi tới lần thứ ba mới hơi cúi đầu, như đang 'nhìn' y bằng một cảm quan khác của bản thân rồi khuỵu xuống tiến vào làn nước ấm nóng. Ngâm cơ thể vào nước ấm giúp mạch máu dãn nở đồng thời cũng thư giãn gân mạch, như thế công lực của hai người song tu sẽ dễ được kiểm soát trong khi luân chuyển giữa đôi bên.
Hắn ngồi đối diện với người nọ, ngửa hai bàn tay trên đầu gối ôm gọn lấy đôi tay y, điều chỉnh nhịp thở chậm xuống, dài ra. Y cách hắn không xa cũng chẳng gần, chân xếp bằng vừa vặn chạm vào nhau nơi đầu gối.
“Chúng ta bắt đầu nhé, ca ca?” Mạc Tử Liên cũng nhanh nhẹn vào trạng thái chuẩn bị, hơi thở có chút loạn vì dáng vẻ ướt át của người đối diện.
“Ừ.” Quân Huyền hơi chau mày gật đầu, mơ hồ cảm thấy nước thật nóng.
Song tu là sự giao hòa của hai luồng nội công giữa hai người, tức là 'khí' của người này đi vào kinh mạch người kia và ngược lại. Hai luồng nội công đó luân chuyển tương hỗ đến khi hợp nhất - trung hòa hoặc gia tăng lẫn nhau. Điều kiện để song tu thành công là nội công giữa đôi bên tham gia bên phải có sự tương đồng và không khắc chế nhau, bằng không sơ suất rất dễ dẫn đến hậu quả khôn lường.
Dù song tu có thể gia tăng công lực nhanh và khá an toàn khi hai người coi sóc lẫn nhau trong quá trình luyện công. Nhưng nhược điểm của song tu khiến nhiều người tập võ ngại luyện công theo cách này là vì nó kích thích rất mạnh vào dục vọng người luyện. Bởi lẽ đó nên hai người luyện song tu thường là một cặp quyến lữ để tùy lúc khó nhịn, giúp nhau giải quyết.
Vì từng bị tẩu hỏa nhập ma nên nội công của Quân Huyền rất dễ lâm vào hỗn loạn khi bị kích thích, hắn lo thân thể Tư Tư sẽ khó chịu, không dám làm gì vội. Ngặt nỗi tu luyện càng chậm, thời gian càng dài thì dục vọng bị dấy lên càng cao.
Quân Huyền càng lúc không thể kiểm soát được nhịp thở của mình, cứ có ảo giác nước đang nóng dần, như ngồi trong cái nồi đất treo trên đống lửa. Mồ hôi tích thành hột rơi xuống rồi lặn tăm vào làn nước. Khí nóng tụ về huyệt Khí Hải* nhiều tới nỗi căng tức.
* Đan điền, nằm dưới rốn tầm ba centimetres.
Thậm chí những gợn sóng nước nhè nhẹ vỗ vào người cũng khiến hắn bị kích thích.
Đúng giây phút chết người này, người nọ tự nhiên khàn giọng bật ra một câu mềm yếu: “Ca ca nhanh lên một chút, ta cũng không nhịn được...”
Tầm mắt tối tăm của Quân Huyền tự nhiên biến thành màu đỏ tươi, chân khí bị dồn nén tại đan điền đột ngột phóng ra. Tâm ma đại động. Nhưng cũng ngay phút này, dòng nội công của Mạc Tử Liên lập tức ồ ạt tuôn đổ vào kinh mạch hắn. Như một cơn lũ quét cuốn sạch dòng khí hung tợn chạy loạn, nhất thời kinh mạch của hắn trở nên rỗng tuếch hoàn toàn.
Tâm ma chợt tan biến.
Quân Huyền còn đang kinh ngạc bần thần thì nghe người kia thở hắt ra, run rẩy than một tiếng khó nhọc. Mặt nước như bị gì đó văng vào làm động, mùi tanh nhạt bốc lên. Hắn biến sắc đưa tay nắm lấy thân thể liêu xiêu của Tư Tư, lo hoảng gọi: “Tư Tư, muội sao vậy!”
Mạc Tử Liên không ngờ khí loạn của hắn lại 'dữ' đến mức này nên không cẩn thận bị nó đánh nội thương nhẹ. Công lực của Mạn Châu Sa chưa kịp nuốt luồng tà công vừa hấp thu, tròng mắt y hơi vằn đỏ, dựa vào thân thể người tâm niệm, y không giữ vững được tỉnh táo, vô thức trở tay ôm chặt lấy má hắn, lỗ mãng dán môi tới.
Y hôn khá mạnh, răng lẫn môi của Quân Huyền đều đau, lưỡi len vào quậy phá lung tung. Qua cơn mờ mịt, hắn tức thì hiểu ra mục đích song tu của y, giận đến run người, liền mạnh mẽ đẩy y rồi điểm huyệt toàn thân. Đoạn hắn bế thốc y dậy khỏi bể, nước ào ào chảy xuống từ thân thể cả hai, mặc y trang bất chỉnh mà bước vội lên bờ.
Mạc Tử Liên đã lấy lại được tự chủ, sắc đỏ trong tròng mắt tan đi gần hết, mềm oặt như bùn dựa vào lòng ca ca. Y ngước mắt thấy mày ca ca nhíu chặt, nét mặt tức giận rõ ràng, khí nóng và hơi lạnh trong ngoài thân thể đối kháng nhau khiến y tự dưng trào dâng cảm xúc tủi thân, nhỏ tiếng nói: “Ca ca... ca ca đừng tức giận mà...”
“Yên lặng!” Quân Huyền quát khẽ, hít sâu một hơi để tạm trấn tĩnh mới tiếp tục nhanh tay nhanh chân bồng y rời khỏi phòng tắm, mò mẫm tìm khăn khô bọc y lại.
Mạc Tử Liên bị quát cho ngoan, yên lặng để hắn bọc mình lại, ghé chóp mũi vào tóc hắn hít thở, tập trung vận công làm dịu luồng tà công trong người. Tà công này rất mạnh, bất giác bả vai y cũng run rẩy, thực đúng là chẳng phải tự nhiên mà ca ca phải chọn cách tự tổn thương mình để áp chế nó.
Quân Huyền cảm nhận được y run run mà đau lòng, ôm chặt y băng qua hành lang, vừa đi vừa nói: “Quân mỗ biết các hạ đã nhìn thấy hết, các hạ còn chờ gì nữa mà không mau chuẩn bị chăm sóc Tư Tư?”
Khi đến cửa phòng, Mạc Tử Liên hé mắt thấy Mạc Bát đã cầm áo quần sạch trên tay và mở cửa sẵn. Quân Huyền ôm y bước qua cô, tiến thẳng tới giường đặt người xuống, nước trên vạt áo ướt đẫm nhỏ giọt tí tách. Hắn rút khăn ra lau sơ qua tóc rồi trải dưới gáy y, tay định chạm vào vạt áo liền vội đưa lên vầng trán y, hỏi: “Trong người cảm thấy thế nào? Đau không?”
“Dạ không.” Y đáp, vì bị điểm huyệt nên mới tạm nằm im chứ kinh mạch gần như ổn định rồi, cõi lòng ngọt ngào, cười đùa: “Nội công của ca ca thật thâm hậu. Ta đánh tay đôi với ca ca thì thua là cái chắc.”
Quân Huyền không đáp lời đùa của y, thấy người tạm ổn nên đứng dậy đắp chăn lên mình y rồi gọi Mạc Bát vào giúp y thay y phục ướt, bản thân cũng đi lau người.
Khi hắn bê canh gừng làm ấm người từ tay Mạc Ngũ quay lại, Mạc Tử Liên đã hoàn toàn tiêu trừ được luồng tà công hấp thu từ hắn, khô ráo thơm tho ngồi trên giường đung đưa chân.
Vì vội vàng, tóc Quân Huyền chưa kịp cột, ẩm ướt xõa trên vai. Hắn bước tới trước giường, búng trán y một cái. Mạc Tử Liên bị đau che trán, tủi thân gọi: “Ca ca...”
“Dụ dỗ ta song tu để hấp thu loạn công vào người mình, muội cũng giỏi lắm.” Quân Huyền lạnh lùng bảo.
Mạc Tử Liên lén nắm lấy tà áo hắn, kéo nhè nhẹ nói: “Điệp Nhi biết sai rồi. Ca ca đừng giận. Lần sau ta không dám lừa huynh như thế nữa.”
Quân Huyền đặt mạnh bát canh xuống, gằn giọng: “Muội còn muốn có lần sau?”
“Ca ca!” Mạc Tử Liên cũng bắt đầu cáu: “Tâm pháp ta tu thực sự không sợ tà công. Tâm ma của huynh quá mạnh, huynh áp chế nó không nổi đâu. Lần này tại ta bất cẩn chứ huynh cứ để tâm ma âm ỉ trong lòng mình, khi nào nó bộc phát vượt mức thì lại tự tổn thương thì cầm cự được bao lâu? Huynh thừa biết là lần bộc phát sau của tâm ma luôn mạnh hơn lần trước. Đan điền cũng chỉ trữ được lượng 'khí' giới hạn, huynh dồn tất cả loạn công vào nó thì tới một lúc bất kỳ, đan điền sẽ phải vỡ ra! Huynh chết vui vẻ lắm nhỉ? Hẳn là ta không buồn -...”
Quân Huyền đột ngột bóp má y kéo mặt ngửa lên, thần sắc có chút sầm sì, tay kia cầm lấy bát canh đổ một ngụm vào miệng đoạn cúi xuống ngậm lấy môi y.
Mạc Tử Liên thoạt tiên ngây đờ, tới khi trong miệng ngập tràn vị canh gừng mới tỉnh, chẳng biết trời cáu hay trăng cáu, chú tâm hôn đã rồi tính sau.
Quân Huyền thấy y nhiệt tình đáp lại, cõi lòng đang cứng rắn mềm mại đi, đầu mày dần dãn ra, thầm nghĩ: dễ dụ thật.
Được đút xong ngụm canh này, Mạc Tử Liên vẫn khư khư cầm tay áo hắn, ra vẻ thẹn thùng hỏi: “Lần... lần nữa được không, ca ca?”
Y phản ứng không ngoài dự đoán của Quân Huyền. Lần nữa thì lần nữa.
Tự nhiên khi này hắn mới nhận ra rằng son môi của y cũng có vị ngọt như chính y.
Hết sạch bát canh thì Mạc Tử Liên chẳng còn biết mình đang cáu vì chuyện gì nữa. Quân Huyền xoa đầu y, vừa vui thầm vừa có chút bất đắc dĩ hỏi: “Muội rốt cuộc ưa thích hôn môi ta tới mức nào vậy?”
“Đâu chỉ môi ca ca.” Y cúi đầu hưởng thụ bàn tay hắn xoa xoa, cười tít mắt đáp: “Ta còn thích hôn nhiều chỗ trên người ca ca nữa. Không tin thì ca ca nằm xuống để ta chỉ huynh xem các vị trí từ đầu xuống chân luôn.”
Quân Huyền không biết liên tưởng tới điều gì mà hơi đỏ mặt, gõ trán y nói: “Nói năng đàng hoàng.” Rồi hỏi tiếp, “Thân thể còn khó chịu không?”
Y lắc đầu: “Dạ không.”
Lúc này Quân Huyền ngồi xuống bên y, bắt đầu nghiêm chỉnh hỏi chuyện: “Không muốn bị đòn thì ăn ngay nói thật ta nghe, tâm pháp và công pháp muội tu luyện rốt cuộc là gì?”
Trong đầu Mạc Tử Liên nhất thời chỉ vang vọng vế câu 'không muốn bị đòn thì...', ca ca lặp lại câu hỏi lần thứ hai, y mới nghe vào. Tự vỗ trán hai cái, y có chút nghĩ vẩn vơ mân mê môi đáp: “Tâm pháp ta tu luyện tên là Mạn Châu Sa. Mạn Châu Sa vốn là một điệu múa dẫn hồn cổ xưa trong các nghi lễ tế thần của tộc Điệp Cách. Qua thời gian, tiền nhân đã cải biến nó thành một quyển tâm pháp cũng như công pháp. Luyện Mạn Châu Sa có thể gia tăng công lực nhanh chóng mà ít rủi ro tẩu hỏa nhập ma, công lực của Mạn Châu Sa có thể...”
“Hấp thu công lực của người khác phải không?” Quân Huyền hơi chau mày.
Mạc Tử Liên làm như không nhận ra tâm trạng ca ca thay đổi, vẫn vô tư nghịch môi dưới đáp: “Vâng, có thể nói vậy.” Chớp mắt một cái, y tiếp tục: “Nhưng nói là không cũng đúng. Bởi vì công lực của Mạn Châu Sa không thể đồng hóa công lực của người khác. Tức là dù hấp thu bao nhiêu công lực bên ngoài, ta cũng chẳng được lợi lộc gì cho công lực của mình. Bản gốc của tâm pháp Mạn Châu Sa là một điệu múa dẫn hồn về cõi âm ty mà, thế nên nó sẽ nuốt chửng tất cả dòng công lực bên ngoài đi vào trong ta, dù xấu dù tốt, và chuyển hóa thành sức lực thể lý.”
Quân Huyền nắm lấy bàn tay y, có chút giật mình nói: “Khoan đã. Vậy... nếu muội mà bị tổn thương nguyên khí thì hết cách chữa ư?”
Y nghiêng nghiêng đầu như ngẫm ngợi rồi đáp: “Vâng, đúng vậy. Nếu bị tổn thương vào nguyên khí thì về sau ta chỉ có thể làm phế nhân.
“Huynh biết không, khẩu quyết của Mạn Châu Sa là 'bất quy' đấy, một khi đã chọn luyện nó thì không thể bỏ được. Với lại vì bản thân Mạn Châu Sa đã là một nửa tà công nên nó cũng chẳng nể sợ gì loạn công hay tà công của ai hết. Huynh thấy ta có lợi hại không?”
Y bật cười khúc khích: “Thế nên ca ca cứ yên tâm mà tiếp tục song tu với ta, lần sau chúng ta sẽ dẫn công lực từ từ thôi. Ta hứa với huynh sẽ không lại bất cẩn nữa đâu. Để chắc chắn thì chúng ta giống như hồi xưa móc ngoéo đi?”
“Tư... Điệp Nhi,“ Quân Huyền không vui đan tay vào tay y, “tại sao muội lại chọn luyện thứ tâm pháp nguy hiểm và đầy rủi ro này?”
Trước mắt Mạc Tử Liên bất giác lại hiện lên hình ảnh mặt hồ Khô Lâu đỏ đen phẳng lặng cùng với bãi xương trắng mờ ảo ở tận cùng đáy hồ. Y rụt vai khi nhớ đến cảm giác thở không nổi, tứ chi chết lặng, buông xuôi vùng vẫy vì đau đớn khi chìm trong lòng hồ. Rồi y lại nhớ tới ảo giác về những bàn tay u hồn đặt vào lưng, ngăn bản thân chìm sâu xuống.
Y không biết những cảm nhận đó là ảo giác hay sự thực. Y chỉ biết việc mình còn sống sót sau khi nhảy vào hồ Khô Lâu thực sự là kỳ tích.
Mạc Tử Liên nhắm chặt mắt rồi lại run mi mở mắt, tự dưng nói: “Ca ca nhớ chuyện ta kể về hồ Khô Lâu không? Ca ca có cảm thấy những binh sĩ chìm dưới đáy hồ thật sự rất đáng thương không? Ta muốn nói là - dù ta biết chiến tranh khó tránh khỏi nhiều việc buồn đau nhưng chúng ta không bàn tới điều ấy ở đây, bọn họ tử trận vì quốc gia của mình, xác đã không được đưa về để an táng trên đất mẹ mà còn bị bộ tộc khác sử dụng làm vũ khí bảo vệ một lãnh thổ xa lạ và có thể xác của họ còn phải đối đầu với chính đồng bào của mình. Cuối cùng thì họ bị ném đi như vứt rác - không có lễ truy điệu, không một nén hương. Những binh sĩ ấy vĩnh viễn phơi thây ở nơi đất khách quê người, dưới làn nước đen đỏ lạnh như băng. Ta tự hỏi hồn của bọn họ có siêu thoát được không?
“Huynh biết không, tộc Điệp Cách lúc nào cũng cho rằng bản thân được thần linh phù hộ nên mới có thể cô độc, kiêu ngạo đứng vững giữa ba đại quốc mà ngu muội không nhận ra Địa thành đang suy yếu dần và sẽ đến bờ vực sụp đổ nếu cứ tiếp tục như vậy. Dẫu ta chảy trong mình một nửa dòng máu Điệp Cách nhưng ta thực sự ước rằng Tư, Minh, Yên Hoa - nước nào cũng được, mau dẫn quân đi đánh Địa thành một trận để tộc Điệp Cách nhận ra rằng mình đã yếu ớt đến mức nào rồi...”
Thực ra, tất cả lời đó đều thuộc về Quốc sư. Thủy Nguyện còn nói: 'Tộc Điệp Cách nào có được thần linh phù hộ, chúng ta bị nguyền rủa mới đúng. Bởi vì quá ngạo mạn, quá độc ác.
'Dẫu biện bác thế nào đi chăng nữa thì Điệp Nhi cũng không thể phủ nhận dòng máu hoàng thất trong huyết mạch mình. Cửu công chúa có phạm trọng tội thì vẫn là công chúa của tộc Điệp Cách. Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn mẫu quốc sụp đổ?'
Nhưng từ đầu tộc Điệp Cách đã ruồng bỏ y trước, vậy cớ gì y phải cứu bọn họ?
Ngươi nói ngươi yêu một con hồ điệp mà lại không ngừng đè lên cánh nó hết gánh nặng này tới gánh nặng khác.
“Điệp Nhi...” Quân Huyền cảm nhận được tâm tình của y, dịu dàng luồn ngón tay vào chải mái tóc ướt của y, nhẹ giọng hỏi: “Điệp Nhi đã trải qua nhiều chuyện phải không?”
Mạc Tử Liên dựa vào lòng hắn, đáp khẽ: “Vâng.”
“Có thể kể cho ca ca nghe không?”
“Chuyện đã qua.” Y dịu ngoan lắc đầu: “Không muốn nhớ lại.” Ai nha, mãi mới giải được tâm ma lần này của huynh, bây giờ kích thích huynh bộc phát nữa thì thành ra công cốc à?
“Thế thì không cần nhớ.” Quân Huyền mỉm cười hôn đỉnh đầu y, ôm eo y nói: “Ở đây có ca ca thương Điệp Nhi.”
Kết thúc quyển 01.
Lời tác giả:
Công lực gồm hai thành phần là nội công (chân khí) và ngoại công, bản chất của nó là những luồng khí nên tôi gọi chung ba khái niệm này bằng từ “khí“.