Họa Mục

Chương 29: Chương 29




Vân Hà Tán Công tam chưởng là công phu Lý Thương Lan tự sáng tạo ra và cũng là chiêu thức thổi bùng danh tiếng của y trên Lôi đài sáu năm trước khi đối đầu với Tịnh Nhân thiền sư đến từ Thiếu Lâm tự.

Quân Huyền lúc ấy chỉ mới ra giang hồ chưa tròn hai năm, đã rất kinh ngạc trước công lực của vị đàn anh trẻ tuổi này. Một năm sau đó, việc Lý Thương Lan trở thành các chủ của Bồng Vân các càng khiến hắn khâm phục vô cùng. Tuy nhiên, giang hồ lại đàm tiếu rằng lý do y có thể trèo lên cái ghế Bồng Vân các chủ là vì vào thời điểm các chủ tiền nhiệm lâm chung, Thu đường chủ - Thu Nhậm là sư huynh của y, đang bận bế quan nên mới bị y tranh thủ thời cơ đoạt mất cái ghế trưởng môn.

Giang hồ từng đồn thổi chuyện này một khoảng thời gian khá dài, đồn như thật, đồn như thể núp dưới giường Bồng Vân các chủ tiền nhiệm nghe lén. Ác khẩu tới mức biến Lý Thương Lan trở thành một kẻ tham vọng ngút trời, tâm cơ sâu không thấy đáy. Nếu lúc đó Quân Huyền không quen biết Chung Ly Toái trước để nghe về con người nguyên bản của Lý Thương Lan thì đã hẳn cũng bị lừa cho hiểu nhầm.

Hình như từ khi ấy, nhiệt huyết của hắn với giang hồ cũng bắt đầu nguội lạnh dần.

Đống lời đồn ác khẩu về Lý Thương Lan chỉ thực sự bị dập tắt khi Thu Nhậm xuất quan, trực tiếp lên Lôi đài tuyên bố rằng ai còn nói xấu y, hắn sẽ xem như người ấy muốn khiêu chiến với mình và cam đoan sẽ 'nồng hậu' tiếp đón.

Nếu Quân Huyền chưa biết về những chuyện ấy thì chắc chắn sẽ cho rằng Lý Thương Lan đánh mình ba chưởng sắp tới đây chỉ để báo thù cho hả giận. Nhưng vì đã hiểu nên hắn rất bình tâm và thậm chí, hoan nghênh.

Oán thù trên giang hồ, đánh mấy chưởng rồi xong là chuyện bình thường.

Chúc Sênh đang làm việc êm lành đột nhiên bị Hạ Cẩn xông vào kéo đi xem đánh nhau. Con bé hớn hở nói: “Sênh tỷ! Sênh tỷ mau ra coi sư phụ đánh chết người trong lòng của tỷ!”

Chúc Sênh: “...” Đây là một lời rủ rê lành mạnh ư? Các chủ dạy đồ đệ thế nào vậy?

Khi nàng cùng con bé chạy ra sân thì ai nấy đều vào hàng ngũ cả rồi, xôn xao nghển cổ quan sát. Hạ Cẩn chen lấn rất sung, vỗ bôp bốp vào lưng vài người như dùi đập vào mặt trống là thoắt cái chiếm được hàng đầu. Chúc Sênh phải chắp tay rối rít xin lỗi các đồng môn đang gập lưng, run rẩy nhăn nhó. Rồi nàng quay lại và thấy nam tử ấy đơn độc đứng phía đối diện, nét mặt điềm nhiên, tư thái nhàn nhã.

Hướng nội mà vẫn khoáng đạt, khiêm tốn nhưng không đánh mất kiệt ngạo.

Chúc Sênh bị chính khí chất này kết hợp với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trên Lôi đài của Quân Huyền tại lần đầu trông thấy đánh gục. Tương tư đã hai năm.

“Im lặng.”

Hai tiếng của các chủ như lệnh trời ban xuống, tất cả mọi âm thanh liền câm bặt.

Quân Huyền nghiêng tai tỏ ý lắng nghe.

“Chưởng thứ nhất.” Lý Thương Lan thong dong duỗi ngón trỏ nói: “Vì là thù trên Lôi đài nên các hạ có quyền dùng kiếm đỡ, nhưng đến chưởng thứ hai, thứ ba thì không được nữa. Các hạ có phục không?”

Quân Huyền lập tức rút Trường Dạ khỏi lưng, cầm kiếm thủ lễ đáp: “Phục.”

Chung Ly Toái nghe vậy thì hơi siết chuôi đao lại, căng thẳng thay người sắp chịu trận.

Vân Hà Tán Công gồm ba chưởng liên tiếp, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước gấp bốn công lực, Tịnh Nhân thiền sư từng miêu tả chúng như tường đồng vách sắt dày nặng giáng vào người, đến xương cốt cũng chấn động.

Nhưng Vân Hà Tán Công chẳng đặc biệt nếu chỉ như vậy.

Lý Thương Lan nheo mắt mỉm cười: “Thỉnh.” Đoạn phất tung tay áo đánh ra chưởng đầu tiên.

“Thứ nhất.”

Động tác tay của y tuy uyển chuyển nhẹ nhàng mà chưởng lại như gió mạnh, đánh vào thân kiếm Trường Dạ tạo ra một hồi âm ngân vang rất dài. Tà áo lẫn đuôi tóc của Quân Huyền đều bị hất tung về phía sau, các đốt ngón và cổ tay chấn động tê nhức, bắp tay, bắp chân như bị gậy sắt đánh vào. Nhất thời cơ thể rơi vào trạng thái bâng lâng như đánh mất trọng tâm.

Chưởng đầu tiên, làm loạn nội lực ở các huyệt khiến đối thủ khó mà tụ lực để công kích.

Quân Huyền vẫn đứng vững, hít sâu một hơi rồi tra Trường Dạ trở về bao.

“Thứ hai.”

Chưởng thứ hai, phân tán toàn bộ nội công chống đỡ của đối thủ.

Chúc Sênh trợn mắt che miệng, suýt thì kêu ra tiếng.

Quân Huyền khom lưng lùi ba bước ho khan, cổ họng trào lên vị tanh ngập trong miệng, một dòng chất lỏng chảy xuống từ mũi. Lồng ngực khó nhọc phập phồng. Tứ chi buông thõng rệu rã như thực sự vừa bị một bức tường sắt nặng giáng thẳng vào.

Mọi người thầm bàn tán nội thương của hắn chắc chắn không nhẹ, Lý các chủ xuống tay chẳng hề lưu tình. Quân Huyền thở dốc liên tục mấy hơi để duy trì tỉnh táo rồi lại đứng thẳng dậy.

Lý Thương Lan nhướng mày, đếm: “Thứ ba.”

Chưởng thứ ba, kết liễu đối thủ đang chỉ còn kinh mạch rỗng không.

Chúc Sênh hốt hoảng ôm mặt kêu lên: “Đừng -!”

Chết người mất! Chung Ly Toái biến sắc, suýt thì xông ra cản. Nhưng một bóng ảnh từ bên ngoài bất ngờ xen vào. Ống tay áo lụa tím phất phơ tung lên bao lấy nam tử liêu xiêu, chưởng thứ ba đánh thẳng vào tấm lưng mảnh mai của người ấy. Hai chuỗi dây bạc đứt đoạn, từng chiếc chuông lóe sáng thi nhau rơi xuống mặt đất đinh đang, đinh đang thanh thúy.

Hương thơm hoa quế ngang ngược như cái ôm đột ngột xông vào xoang mũi Quân Huyền. Hắn thất kinh ôm lấy y, thốt lên: “Tư Tư!”

Mạc Tử Liên ôm cổ hắn ho khẽ một tiếng, ngả người ra vẻ bản thân yếu ớt trượt xuống, mũi chân kín đáo đưa lường, đá một chiếc chuông lăn đến chân Chúc Sênh. Thoáng liếc qua nàng ta.

Ánh mắt đó như một chiếc gai cắm ngập vào tim Chúc Sênh, chuông ngân nga tựa tiếng nói: 'Ta tưởng cô cũng thích huynh ấy?'

Nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tư Tư. Ngốc nghếch... muội có sao không?” Quân Huyền vừa giận vừa lo ôm y, quên khuấy luôn thương của mình.

“Im lặng đi, ca ca!” Mạc Tử Liên phát cáu tóm cổ áo hắn, quát lại: “Con mẹ nhà huynh! Huynh mà dám chết thì ta sẽ lập đàn chiêu hồn, mỗi ngày đem một nam nhân khác nhau đến trước đàn, ép buộc hồn phách huynh phải xem chúng ta ân ái! Ta sẽ quấy phá không cho huynh được siêu thoát an ổn tới khi nào ta chết luôn!”

Chung Ly Toái 'luôn hành động trước cái đầu đang định đi tìm đại phu' và những người xung quanh: “...”

“Cái. Gì?” Quân Huyền tức đến mức gân xanh co giật bên thái dương, bóp cằm người trong lòng, thâm trầm hỏi: “Muội vừa mới nói cái gì? Mới nói gì đó? Lặp lại ta nghe!”

Mạc Tử Liên nghe được đích xác bốn chữ cuối là ca ca nghiến răng ken két mà nói ra, kết hợp với lực tay đang bóp má mình khiến con hổ trong lòng y nhút nhát bé lại thành em mèo con, rưng rưng giọng đáp: “Dạ... dạ không. Không dám...”

“Lý các chủ.”

Bị ngữ điệu thâm trầm đến rợn người này điểm danh, Lý Phá Gia suýt thì cũng đáp 'dạ' nhưng kịp nuốt về, đằng hắng hỏi: “Các hạ có yêu cầu gì với Lý mỗ?”

“Tại hạ cần một phòng riêng tư, tốt nhất là có giường, để dạy dỗ lại tiểu sư muội.” Quân Huyền cau có vô cùng, vừa nói vừa kéo tuột băng che mắt, cứng rắn trói tay người trong lòng.

Chung Ly Toái thấy cô nương kia phản kháng thì định tiến lên can nhưng bị con bé Hạ Cẩn kéo lại. Nó nghiêm túc nói: “Đây là thời khắc để bộ mặt thật của một nam nhân bị vạch trần.”

Mạc Tử Liên bất chợt nhận ra đây quả là thời cơ tốt để đánh dấu chủ quyền, liền nhập vai tiểu nương tử đáng thương rơm rớm nước mắt, thút thít cầu xin: “Muội biết sai rồi... Hức, ca ca đừng phạt muội như thế đó mà...”

Y chỉnh giọng trở nên mềm mại đáng thương, cố tình nén chữ 'đó' thành tiếng nức nở trong họng - kết hợp với dáng vẻ yếu ớt như cánh sen nhỏ bé giữa đầm sâu gieo vào tai người nghe ý nghĩ không thể đàng hoàng, trong sáng nổi.

Quân Huyền chỉ cho rằng y cảm thấy mất mặt vì hình phạt trẻ con sắp chịu, nghiêm khắc đáp: “Dạy muội bao nhiêu lần mà ăn nhằm gì đâu, ta đúng là chưa đủ mạnh tay.”

Ngoài mặt rưng rưng đáng thương nấc một tiếng, trong lòng Mạc Tử Liên điên cuồng vỗ tay: đúng, đúng, đúng! Ca ca của ta thật quá giỏi! Nói gì cũng đúng!

Bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần là bao nhiêu lần? Mọi người bắt đầu thả bay trí tưởng tượng.

Chung Ly Toái cũng không nhịn được phải dùng đến đầu óc cũ kỹ của mình: trước giờ Quân huynh nổi tiếng không thèm rượu chè, không ham nữ sắc, từ khi nào lại trở nên sa đọa thế này?

Quân đại hiệp 'đang bị nội thương không nhẹ với khóe môi còn ẩm ướt máu' nhẹ nhàng bế tiểu sư muội đang thẹn thùng giấu mặt vào tóc mình đứng lên, nói: “Xin mời dẫn đường.”

Lý Thương Lan run tay đẩy vai một đệ tử đi mà làm.

Chúc Sênh xiêu hồn lạc phách nhìn đau đáu theo bóng lưng của người mình thương thầm, bất chợt cảm thấy muốn khóc vì vỡ mộng.

Hạ Cẩn thương quá kéo kéo vạt áo nàng: “Không sao, chúng ta không cần loại nam nhân như vậy.”

Nghe thế, Chúc Sênh càng muốn khóc hơn.

Lý Thương Lan vỗ vai nàng, an ủi nói: “Nam nhân tốt còn một đống ngoài kia, hôm nào ta sẽ hốt mấy sắp về cho ngươi từ từ chọn.”

Hạ Cẩn véo tay sư phụ: “Nếu Thu chết tiệt biết người ra ngoài tìm nam nhân thì hắn sẽ mang cái giường gai -...”

Lý Thương Lan vội vàng bịt miệng nó khi thấy Chung Ly Toái đi tới. Hắn mờ mịt hỏi: “Ta tưởng Quân huynh đang bị trọng thương?”

“Ấy trời, ấy trời...” Lý Thương Lan phẩy phẩy tay: “Ta đâu đánh thật đâu. Ta tránh hết mấy yếu điểm của Quân Huyền mà, làm hắn bị nghịch chân khí để trào máu họng, khó chịu chút thôi chứ không có nội thương gì hết. Quân Huyền đã nhớ nhẹ tay với người của Bồng Vân các thì ta đâu có lý do gì để ép uổng hắn? Hắn đau nhức tầm tầm nửa ngày là hết ấy mà. Ta làm sao có thể giết người để phá tan thanh danh 'dở hơi, phá gia' của mình được?”

Dở hơi và phá gia là thanh danh? Chung Ly Toái lại phải chau mày vận dụng đầu óc của mình.

“Thôi!” Lý Thương Lan dang tay tính theo thói quen khoác vai Chung Ly Toái nhưng giữa đường tự nhiên nhớ tới cái giường gai thì vội vàng rụt tay về, hắng giọng trước ánh mắt khó hiểu của hiền đệ, nói: “Chúng ta cùng vào trong uống miếng trà, ăn miếng bánh chờ cặp sư huynh muội kia đi!”

Vào trong phòng, Mạc Tử Liên nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần bị ném lên giường nhưng thay vì vậy, ca ca lại nhẹ nhàng đặt y xuống nệm êm, lo lắng hỏi: “Có đau ở đâu không?”

Y mở mắt, vươn tay lau vết máu trên mặt hắn, vừa đau vừa dỗi trách cứ: “Đau ở trong lòng nè. Ca ca còn làm ta đau thì ta sẽ không muốn thích ca ca nữa.”

Thần sắc của Quân Huyền tức thì sầm xuống, truy vấn: “Không thích ta nữa? Muội tính không thích ta nữa thì sẽ thế nào? Như lời muội nói lúc nãy sao? Tư Tư!” Hắn nghiến răng: “Đừng làm ta thất vọng về muội!”

“Ca ca khi tức giận vì ta lúc nào cũng đáng yêu.” Mạc Tử Liên nằm nghiêng vòng tay ôm hông ca ca, tựa trán vào lưng hắn, nhỏ nhẹ nói: “Nhưng nếu ca ca chết rồi thì ai sẽ trách cứ hoặc cấm đoán ta chứ? Ta thích làm gì thì làm thôi. Ca ca không thể ngăn cản ta được. Ca ca mà trở thành một hồn ma thì quả thật là chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ta tự hủy hoại bản thân...”

Quân Huyền đặt bàn tay vào gáy y, hơi nâng đầu y đồng thời cũng cúi xuống, ghé sát chóp mũi y thở ra nhè nhẹ, trầm thấp nói: “Muội biết không, ta chỉ cần cong ngón tay một chút là sẽ bẻ gãy cái cổ xinh xắn này.”

Mạc Tử Liên chớp mắt một cái rồi cũng vươn tay chạm vào yết hầu kề sát, bảo: “Ta cũng chỉ cần cong ngón tay một chút là sẽ xé rách yết hầu khiến người ta muốn cắn quá này.”

Y dứt lời, ca ca liền ngậm lấy môi y. Nghiến lấy. Chiếm đoạt. Y tất nhiên mãnh liệt hôn đáp trả ca ca, lòng say mê, tâm trí bay bổng lửng lơ trên tầng mây cao nhất.

Mạn Châu Sa là nửa tà công, hấp thu khí loạn của người khác để đột phá qua các tầng gia tăng công lực, bản chất vốn dĩ là tâm pháp song tu. Nhưng nhờ Thủy phu nhân đã cải biến nên Mạn Châu Sa được luyện đến tầng mười một mới cần song tu. Khi y chỉ qua một lần song tu với ca ca mà đột phá tầng mình nấn ná đã lâu, y rất ngạc nhiên về công lực của ca ca. Nó loạn tự nhiên, như thể trong lòng ca ca lúc nào cũng kích động, bất an.

Y luôn canh cánh về chuyện này, cho đến ngày hôm nay nghe Quỷ Ảnh giải đáp: sát tâm của ca ca bẩm sinh quá nặng, thích hợp luyện tà công.

“Tư Tư...” Quân Huyền cắn nhẹ môi y, thầm thì, “tập trung vào ca ca.”

Mạc Tử Liên liền ngoan ngoãn cuốn lấy lưỡi hắn, bấy giờ mới nếm được vị máu tanh tràn vào khoang miệng.

Quân Huyền triền miên mãi một hồi lâu, thở gấp cọ xát chóp mũi với y, thâm tình khen: “Ngoan lắm. Đã không sợ miệng ca ca đầy máu tanh thì mai này ca ca có làm quỷ, Điệp Nhi cũng không được ghét ta... Nhược bằng có một ngày ta phải chết thì ta sẽ giết Điệp Nhi trước, được không? Chỉ tưởng tượng tới cảnh Điệp Nhi thân mật với nam nhân khác là ta đã thấy giận sôi đến chừng có thể bật mồ sống dậy rồi...”

Mạc Tử Liên ôm hông hắn chặt hơn một lúc rất lâu, khóe môi, khóe mắt như trăng non vẽ nên nụ cười cực kỳ thỏa mãn, sung sướng hận chưa thể đè ca ca xuống hôn cho thỏa thích từ đầu tới chân. Y trút hết sự phấn khích của mình vào vòng tay ôm ca ca, mãi mới nói: “Nên khám thương thôi ca ca.”

“Khám xong thì tiếp tục phạt muội.” Quân Huyền vén tóc, hôn xuống vành tai nhạy cảm chưa gì đã ửng hồng của y, dịu dàng xoa bóp lưng y: “Với lại đừng có nói ca ca đáng yêu, muội mới đáng yêu.”

“Vâng.” Mạc Tử Liên 'thẹn thùng' vùi mặt vào hông ca ca, âm thầm tính toán chút nữa mình nên khóc lóc và van xin thế nào cho 'chân thực'.

Quân Huyền không biết gì hết về âm mưu của y, còn vô tư xin người ta một cây roi mây, khiến 'tiểu sư muội' bị trói tay đang nép mình trong góc giường rưng rưng, đỏ mặt thổi trí tưởng tượng của bọn họ bay cao, bay xa.

Ái chà chà, thật không ngờ Quân đại hiệp luôn gây ấn tượng với người khác bằng bảy bảy bốn chín từ ngữ tiết độ, cấm dục lại có kiểu 'sở thích' thế này đó...

Kỳ thật, bọn họ cũng nào biết lý do thực sự khiến Quân Huyền phải sống cực kỳ tiết độ: không uống rượu, không tìm vui.

Đơn giản là vì hắn nghèo thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.