Họa Mục

Chương 30: Chương 30




Đỉnh đầu Hạ Cẩn túm hai nhúm tóc lại thành hai cây cau, phần tóc còn lại thì buộc đuôi ngựa. Chung Ly Toái nhìn chằm chằm vào hai cây cau nhỏ trên đầu nó đã được một lúc.

Chúc cô nương đã bị mấy tỷ muội đồng môn kéo đi ăn để xoa dịu nỗi đau thất tình.

“Ực!” Hạ Cẩn sảng khoái dốc hết bình hồ lô đựng nước của sư phụ, đưa tay chùi mép vừa khéo chạm mắt với Chung Ly Toái. Nó tự nhiên đề phòng vươn tay bảo vệ đĩa bánh bơ trước mặt mình.

Chung Ly Toái bình tĩnh dời đường nhìn qua Lý Phá Gia đang tỏ vẻ thâm sâu khó lường tủm ta tủm tỉm uống trà. Thấy thế, y buông chén trà, ngửa cổ vươn vai buông một câu hỏi vẩn vơ: “Hai người kia lâu ra quá ha?”

Chung Ly Toái nhìn thấu sự phấn khích trong mắt y, trầm mặc tự hỏi tại sao mình lại còn ở đây? Rồi hắn nắm đao đứng dậy. Lý Thương Lan tròn mắt hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”

Chung Ly Toái vỗ ngực áo đáp: “Gặp Võ Lâm minh chủ truyền thư của Quỷ Ảnh. Đi sớm về sớm.”

“Không tò mò về cô nương gia kia à?”

“Không liên quan.” Chung Ly Toái quay đầu đáp, đi thẳng.

Không lâu sau, cặp sư huynh muội mờ ám kia cũng chịu bước ra. Lý Thương Lan lợi dụng việc Quân Huyền không thể trông thấy mà mở to mắt mèo nhìn chòng chọc vào nữ tử e lệ đang nép sau lưng hắn.

Mày lá liễu, mắt hẹp dài với dải đuôi xếch điểm nét son thắm, lông mi dày ướt át - một đôi mắt ẩn chứa xuân tình, mê hoặc vô cùng. Tuy nhiên, sống mũi thẳng tắp phối với bờ môi mỏng cùng đường nét quai hàm góc cạnh lại xen vào chút ít dương cương như nam tử.

Mục đích của lớp trang điểm nhẹ dường như là để mềm hóa sự cứng rắn ấy. Phấn nền được đánh hơi quá tay khiến khuôn mặt đánh mất đôi, ba phần huyết sắc kết hợp với son môi đỏ tươi làm dung mạo tuy diễm lệ mà quỷ mị. Trông lướt qua thì rất đẹp nhưng nhìn càng lâu, càng thấy cổ quái.

Đường nét vốn đã như xuân sơn, nàng tẩy trang đi sẽ ưa nhìn hơn.

Thân hình nom thon dài, vai rộng mà mảnh mai, người cao mà yêu kiều, ba phần cứng rắn hòa với ba phần yểu điệu hài hòa. Nếu dùng một câu để miêu tả thì y tựa như cành gỗ vừa chớm nụ hoa xuân hiên ngang, cứng cỏi vươn mình trong gió đông chờ người tới hái.

Lý Thương Lan nhìn trái nhìn phải, nhìn xuôi nhìn ngược y hai, ba lần rồi tự tát má một cái: chẳng lẽ ta đây sống gần ba chục năm trên đời rồi mà không thể phân biệt được nam với nữ!

Nhưng thế quái nào mà y thật sự không phân biệt được!

Đó là nam hay nữ? Nam hay nữ? Nữ hay nam? Từ từ, hình như ngực nàng hơi nhỏ...

Lý Thương Lan lại tự tát mình cái nữa: lương tâm ngươi không cho phép ngươi động vào nỗi tủi thân của một nữ tử.

Hạ Cẩn chỉ mới trông thấy nửa người của y nhưng ngửi hương hoa quế phả đến, hai mắt lập tức sáng rực lên: tiểu tỷ tỷ thơm tho như kẹo mứt mọng nước, khỏi nhìn cũng biết là đẹp!

“Tư Tư, ngồi vào đây.” Quân Huyền kéo ghế cho Mạc Tử Liên, chu đáo vươn tay xoa thắt lưng y bởi lo y vẫn còn đau nhức vì trúng trọn một chưởng của Lý Thương Lan.

Dáng vẻ gò má ửng hồng và mi mắt ướt át của y lại thổi bay ý nghĩ của người ta đến nơi khác. Lý Thương Lan điên cuồng tự tát mình trong tâm trí, thầm niệm: ta là chính nhân quân tử, ta là chính nhân quân tử, ta là chính nhân quân tử... Không được nghĩ bậy nghĩ bạ nữa!

Dưới lớp da thẹn thùng, dịu ngoan, Mạc Tử Liên đắc chí ngút trời, cực lực kiềm chế ham muốn gác hai chân lên bàn, búng tay kiêu ngạo khoe khoang với thiên hạ là ca ca thương mình như thế nào.

Mỗi mình Quân đại hiệp lòng mang đại sự, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất quân tử tự nhiên, ngồi xuống bên tiểu sư muội, giới thiệu song phương với nhau: “Lý các chủ, đây là sư muội của tại hạ, Mạc Tư Tư. Tư Tư, vị này là các chủ của Bồng Vân các.”

“Tư Tư hạnh ngộ Lý các chủ.” Mạc Tử Liên thủ lễ theo như ca ca dạy.

Lý Thương Lan mỉm cười tao nhã: “Thương Lan hạnh ngộ Tư Tư cô nương.”

Quân Huyền tự nhiên nhíu mày, không hài lòng bảo: “Lý các chủ, tuy người giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng nam nữ đôi bên chỉ mới gặp lần đầu, thân sư còn đang ngồi đây, các hạ gọi thẳng tên xá muội như thế thì không được... phải phép cho lắm.”

Lý Thương Lan mất một chút để tiêu hóa lời hắn rồi búng tay trong lòng: á à, ý là muốn nói rằng 'ta còn đang ngồi đây thì ai cho ngươi gọi thẳng tên sư muội ta ra' chứ gì?

Khà, vị huynh đài này khá lắm. Y mà gặp kẻ nào đồn Quân đại hiệp đoạn tụ nữa thì sẽ tát ba trăm cái cho biết điều!

Mạc Tử Liên hiểu ra lời ca ca thì đành phải nâng chén trà lên uống để mượn ống tay áo giấu nụ cười sung sướng. Hạ Cẩn ngồi đối diện để ý thấy khóe mắt cong cong và một chút mép môi cười thỏa mãn của y, hai cây cau trên đầu bỗng dựng lên cảnh báo: tỷ tỷ xinh đẹp này không hiền lành!

Quân Huyền lại là người đưa bầu không khí nhộn nhạo này về với đại sự nghiêm túc: “Thỉnh Lý các chủ mở bức phác họa Tống Ỷ La ra để xá muội xem xét.”

Lý Thương Lan đằng hắng làm theo, vừa trải tranh ra vừa thuật lại những gì mình đã bàn tính với Chung Ly Toái cho hai người nghe.

Mạc Tử Liên đè ngón trỏ lên một góc giấy, chăm chú quan sát bức tranh rồi nói: “Vẽ đúng rồi. Không có gì phải chỉnh sửa.”

“Thế thì thật sự kỳ lạ, đệ tử của Bồng Vân các đâu thể nào treo mắt lên đỉnh đầu hết mà không một ai nhìn thấy y? Đó còn là phòng của đường chủ. Nếu y dịch dung để thâm nhập vào thì chắc chắn phải lưu lại dấu vết.” Lý Thương Lan chau mày đắn đo: “Làm sao mà y có thể tự nhiên đến và tự nhiên đi sạch sẽ như vậy được?”

“Mê hồn thuật.” Mạc Tử Liên nói.

Lý Thương Lan ngẩn ra, nhíu mày chớp mắt: “Mê hồn thuật... là thứ công phu của Tây Vực tên Nhiếp Hồn thuật đấy sao?”

Y chợt thấy ánh mắt Mạc cô nương vót thành một mũi gai sắc lẹm. Nàng che miệng cười dịu dàng - như ánh mắt lúc nãy chỉ là ảo giác: “Thỉnh Lý các chủ đừng hiểu nhầm như vậy, Nhiếp Hồn thuật quả thực là mê hồn thuật nhưng mê hồn thuật thì không chỉ có mỗi Nhiếp Hồn thuật. Tây Vực có loại độc tên Tơ Tình Triền kiểm soát thần trí con người bằng tiếng sáo; lại có loại cổ trùng được nuôi dưỡng trong đầu người sống, ở phía gáy này này, mà hút tủy sống khiến nạn nhân đâm ra ngu đần, chỉ biết tuân theo sự chi phối của vu sư... Còn có một thứ độc rất lợi hại dùng kết hợp với thôi miên khiến nạn nhân chỉ có thể nhìn thấy 'thế giới ảo giác' được vu sư dựng nên, tỉnh như mê, mê như tỉnh, đến chết may ra mới được giải thoát. Tất cả những thứ này đều là mê hồn thuật. Nhiếp Hồn thuật chỉ là bề nổi cực kỳ nhẹ nhàng của mê hồn thuật thôi. Tư Tư mong Lý các chủ hiểu được.”

Lý Thương Lan nghe y nói thế thì sửng sốt giật mình: “Mạc cô nương là tà đạo sao?”

“Ta tà đạo đó...” Mạc Tử Liên duỗi ngón tay sờ môi dưới, đáp, “thì thế nào?”

Lý Thương Lan vô thức dựng nên chiến lũy phòng ngự trong lòng, liếc qua Quân Huyền rồi nể nang chắp tay đáp: “Chính tà tuy rằng cách biệt nhưng miễn chúng ta không làm chuyện thương thiên hại lý thì tất cả mọi người trên giang hồ đều là đạo hữu với nhau.”

Khóe miệng y cũng gượng nhẹ khi nói như vậy.

“Các chủ nói rất hay.” Mạc Tử Liên vỗ vỗ tay, cười đến là ngọt ngào: “Bốn chữ 'thương thiên hại lý' này thực sự rất nặng, ta mong rằng tương lai chính đạo sẽ không tự ý chất lên đầu ai trước khi suy xét kỹ lưỡng.”

Lý Thương Lan che giấu bất an với mùi hương của y, cười lịch sự đáp: “Lý mỗ nhất định.”

“Về Tống Ỷ La, y theo chính hay theo tà thì ta không biết, nếu các hạ thực sự tin tưởng vào canh phòng của mình như thế thì ta chỉ có thể gợi ý mê hồn thuật cho các hạ. Lý các chủ nên đi rà soát lại chúng đệ tử xem có ai uống hay hít phải mùi hương lạ không? Dù chỉ chút ít. Hoặc là kiểm tra có ai gần đây bị mất ngủ, khó chịu trong người, chán ăn... bất cứ biểu hiện khác lạ, thì khả năng cao người ấy đã xui xẻo trúng mê hồn thuật. Ta gợi ý thế thôi.” Mạc Tử Liên vươn tay nắm góc áo ca ca, tay kia lau đi vết son dính lên viền chén trà: “Việc của ta và ca ca đến đây là hết, nếu các chủ không có gì giữ lại chiêu đãi.”

Quân Huyền cầm lấy tay y, hỏi: “Lý các chủ còn điều nghi vấn gì nữa không?”

Lý Thương Lan hơi hạ mắt bận tâm tới động tác nhỏ của Mạc Tư Tư, nghe thế thì đứng dậy làm thủ lễ, cười nói mấy lời cảm ơn, mây mây rồi tiễn khách ra về.

Lúc này Hạ Cẩn mới dám tùy tiện ườn ra ghế nhai bánh chóp chép thành tiếng nhưng sư phụ tự nhiên chặn tay nó lại.

“Sư phụ?” Nó thắc mắc.

Lý Thương Lan cướp lấy đĩa bánh trên tay đồ đệ rồi cao giọng gọi đệ tử thủ hộ bên ngoài vào, ra lệnh giặt rửa hết chăn nệm và đồ đạc Mạc Tư Tư đã động vào, kiểm tra những nơi nàng đi qua, nếu có mùi thơm quế hoa thì phải lau chùi thật sạch sẽ.

“Tốt nhất là gọi đại phu đến khám cho tất cả những người đã ngửi mùi thơm trên người Mạc cô nương luôn đi.” Lý Thương Lan hơi nhíu mày xoa xoa trán, lẩm bẩm: “Sao Quân đại hiệp lại dính dáng tới tà đạo rồi?”

Mạc Tử Liên thừa biết đám chính đạo kia sẽ tất bật làm gì sau khi tiễn chân y và ca ca nên đã rất tích cực đụng chạm vào đồ đạc của họ.

Quân Huyền thấy y vừa bước đi vừa dựa dẫm cánh tay mình, quan tâm hỏi: “Mệt sao? Thắt lưng còn đau?”

“Không có. Lạnh cơ.”

“Ừ nhỉ, sang đông rồi, sắp năm mới rồi.” Quân Huyền hít vào phế quản một hơi khí lạnh lẽo, vòng tay ôm y, nói: “Trước khi rời thành thì mua cho muội mấy chiếc áo bông nhé? Ta tiết kiệm được chút tiền để đón năm mới. Muội muốn về nhà trúc không? Nếu năm nay Thanh Đàm không đón sư cô, sư phụ ăn tiệc tân niên tại Tiêu Dao cung thì có thể bọn họ đều sẽ ở trên núi.”

“Về chứ. Nhưng ta có tiền mà, không cần ca ca mua áo.” Mạc Tử Liên cười khúc khích vươn tay che đi đôi mắt nhắm nghiền của hắn: “Ca ca thực sự không cần che mắt nữa sao? Ca ca sẽ không tự ý mở mắt ra chứ?”

“Muội xem thường ta như vậy?” Hắn nhéo mũi y, “Áo do ca ca mua cho không phải là càng đáng quý hơn sao?”

Không khí khô hanh đã bắt đầu đóng một lớp váng giá buốt mềm mịn cọ xát với da thịt, sắc trời đã nên đổ chiều, tầng cao hẳn cũng như mọi ngày tràn lan những lớp màu cam, vàng lẫn lộn chồng lên nhau. Nhưng hắn không trông thấy được cảnh sắc đó, cũng như không biết khi Lý các chủ nhìn chòng chọc vào Tư Tư thì đã thấy một giai nhân như thế nào.

Mắt hắn không tốt, đã không thấy rõ được người khác mà còn mau quên dung mạo của họ. Dù rất cố gắng nhưng hắn cũng chẳng thể phác lại khuôn mặt của Tư Tư vào ngày hội ngộ.

“Ca ca nói đúng!” Tư Tư đột ngột vòng tay ôm chầm lấy hắn, cười khanh khách nói: “Mọi người ra mà xem ca ca thương ta thế nào này! Ca ca đang chuẩn bị dùng hết tiền tiết kiệm mua áo ấm cho ta đấy!”

Bốn phía tức thì vang lên tiếng nói cùng giọng cười rộn ràng cổ vũ: “Tiểu nương tử khéo chọn phu quân lắm! Người dù tàn mà không phế. Thương tức phụ nhỏ bị lạnh đến mức ôm suốt một con đường. Hôm nào tiểu nương tử đến quán chỉ ta cách dạy phu quân đi, ta miễn phí cho!”

Lúc này Quân Huyền mới nhớ ra hai người đang ở bên ngoài mà ôm ấp nhau trước mắt bàn dân thiên hạ, tức thì máu toàn thân sôi lên, ngượng thành con tôm luộc, vội vàng nắm tay Tư Tư bỏ chạy thật nhanh trong tiếng cười rộn rã của người dân. Mạc Tử Liên nhìn vành tai và cái gáy muốn chảy máu của hắn, rũ mắt cười.

“Á!” Y chợt va phải ai đó, Quân Huyền nghe tiếng người quen bèn dừng lại: “Tạ huynh?”

Tạ Khánh Dư làm ăn ế ẩm đang nóng đầu biên soạn ba trăm câu mắng kịp thời phanh lại, tặc lưỡi nói: “Làm gì chạy như ăn cướp vậy? Khinh công ở đâu rồi? Tung tăng bay nhảy trên mái nhà không phải là bớt đụng người ta hơn sao?”

“Ta đang tìm huynh đây.” Quân Huyền giới thiệu Mạc Tử Liên với hắn rồi bảo: “Ta dự định rời khỏi thành hôm nay nên đến tạm biệt huynh.”

Tạ Khánh Dư nheo mắt: “Chứ không phải khoe người thương à?”

Quân Huyền ho một tiếng, ngay thẳng đáp: “Một phần.”

Tạ đạo trưởng thật muốn nhặt cây băng rôn lên đập vào đầu hắn nhưng kìm nén lại hỏi: “Truyền lời giúp ta chưa?”

“Tả hộ pháp A Dao khỏe lắm. Rất khỏe.” Mạc Tử Liên khoanh tay, mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta tò mò ngươi làm sao mà quen biết Tả hộ pháp anh minh thần võ của Hoan Lạc cốc chúng ta được nhỉ?”

Tạ Khánh Dư chưa gì đã cảm thấy con người này tỏa ra mùi vị khó ưa rồi, tự nhiên liếc thấy thanh kiếm y giắt hông liền ngạc nhiên thốt lên: “Tế Khứ?” Hắn nhìn chằm chằm vào kiếm, lẩm bẩm 'phải không', ôm đầu đào bới ký ức rồi trừng to mắt thốt lên: “Đúng là Tế Khứ! Làm sao ngươi có được nó?”

Quân Huyền nhíu mày nghiêng tai: “Tạ huynh biết thanh kiếm này ư? Huynh biết chủ nhân của nó sao?”

“Tế Khứ là kiếm của bá phụ* ta, từng là kiếm của bá phụ ta...” Tạ Khánh Dư cau mày đáp, đáy mắt ngấn lên nồng đượm xót xa, nói: “Ngài ấy là họ hàng xa nhưng vì cha ta rất ngưỡng mộ bá phụ nên thuở xưa thường dẫn huynh đệ nhà ta đến thăm ngài ấy.”

* Bác của cha.

“Nếu chủ nhân của Tế Khứ là bá phụ của huynh” Quân Huyền chớp lấy manh mối, “thì phải chăng huynh có một vị chú nhỏ tên là Tạ Lương Bích?”

Tạ Khánh Dư biến sắc, giọng trầm xuống: “Sao ngươi biết cái tên đó?”

Quân Huyền im lặng một chút trước hai thái độ khác biệt giữa Chung Ly Toái và Tạ Khánh Dư khi nhắc đến cái tên Tạ Lương Bích rồi thuật lại sơ lược những gì mình biết được.

“Ha hả!” Nghe xong, Tạ Khánh Dư đột ngột cười phá lên, Mạc Tử Liên để ý thấy khóe mắt của hắn và Quỷ Ảnh có chút tương đồng, hắn mỉa mai: “Hay cho ba chữ 'Tạ thiếu tướng'! Kẻ vì tư tình hại chết toàn gia! Lại còn vong ân bội nghĩa đẩy những người đã cứu hắn vào chỗ chết! Hắn chẳng xứng được đứng ngang hàng phụ thân mình với chữ 'tướng' đó!”

“Tạ huynh... Tạ huynh.” Thấy hắn kích động, Quân Huyền nhíu mày: “Xin hãy bình tĩnh. Chúng ta đang lắng nghe đây.”

Tạ Khánh Dư bị gọi hồn trở về, ậm ừ chớp chớp đôi mắt hoe hoe mấy cái rồi 'hừ' một tiếng muốn cười lạnh nhưng đôi môi phản chủ lại mím chặt khiến hắn trông như mếu máo. Hắn dụi dụi khóe mắt ẩm ướt, hạ giọng nói: “Ngươi hỏi ta làm sao mà quen biết A Dao à? Y giống như một cơn gió vô duyên vô cớ phất qua mặt ta rồi rời đi không để lại dấu vết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.