Sao Bắc Đẩu treo cao trên vòm trời, tiếng ngâm nga nho nhỏ văng vẳng nơi tháp chuông.
Người chết hóa hồ điệp
Một trăm đôi cánh tản mác
Bay đến muôn nơi, muôn nơi...
“Say rồi sao mà trốn lên đây? Dưới kia vẫn còn uống hăng hái lắm.”
Như hóa thân từ hư không, A Dao cong ngón tay gõ nhẹ thân chuông.
Mạc Tử Liên dựa đầu vào cột chống, chớp chớp mắt nhìn mái tóc bạc như tơ nhện của A Dao, quan sát đôi con ngươi của y, cất tiếng hỏi: “Ta là ai?”
Một tia bối rối rất nhỏ chớp nhoáng sượt qua nét mặt A Dao, y lập tức đáp: “Cốc chủ.”
“Tên ta là gì?”
Người kia im lặng, nét bối rối lại hiện lên giữa đầu mày, rồi bị sự an tĩnh trầm mặc rửa trôi. A Dao nhìn y, lại tựa như không nhìn gì hết, đôi mắt xa xôi mờ mịt như kéo sương mù che phủ.
“Không tệ.” Mạc Tử Liên nghiêng đầu cười mỉm: “Lần này nhớ được Liên Nhi là cốc chủ. Xem ra tên đạo trưởng kia không vô dụng.”
“Đạo trưởng?” A Dao nhíu mày ngẫm ngợi, chớp chớp mắt với Mạc Tử Liên như ra hiệu xin phép điều gì rồi vén tay áo ra xem chữ viết trên tay, bừng tỉnh nói: “A, Dư Nhi. Dư Nhi đang uống thi với Xà Cừ.”
Lúc này y mới thoát khỏi cơn mơ, hồi phục phong thái của Tả hộ pháp, nheo mắt cười: “Hai người không hiểu ngôn ngữ của nhau mà vẫn mắng nhau như hát được.”
Gió đêm sa mạc mang theo mùi cát thổi vào tháp cao, vạt áo tung bay phần phật, phục sức bạc va chạm đinh đang.
“Liên Nhi.” A Dao chậm rãi bước đến, đưa tay ra, nhíu mi bảo: “Đừng ngồi ở chỗ cao như vậy, không khéo đệ ngã xuống thì sao? Mau lại đây.”
“Tả hộ pháp,“ Mạc Tử Liên duỗi thẳng cánh tay trỏ vào những cồn cát nối liền dập dềnh như sóng ở phía trước, “hướng này là Tư quốc.” Quay sang bên trái hỏi, “Hướng này?”
A Dao hơi giật mình vì động tác của y, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh hồng y mờ nhạt, đáp: “Minh quốc.”
“Không.” Liên Nhi lắc ngón tay, ma mãnh cười chỉnh sửa: “Tộc Miểu.” Rồi y tiếp tục quay trái, gió thổi tóc mai che khuất sườn mặt tinh tế, đôi mắt sáng rực như chòm Bắc Đẩu trên vòm trời, trỏ ngón tay nói: “Địa thành.”
“Chúng ta đều biết bởi vương hoàng quá vô năng nên quyền lực gần như hoàn toàn nằm trong tay Quốc sư và họ Nạp Lan. Phu thê hậu hoàng phân tranh những năm qua quả là trò cười của thế nhân. Thế lực của Quốc sư còn bành trướng mạnh mẽ không ngừng, nâng đỡ cho thánh tử dưới gối đầu. Mà thánh tử không bởi vương hậu sinh ra từ lâu đã là cái gai cắm trong tâm bà ta đến máu chảy đầm đìa, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
“Quốc sư có hai con mắt thì một chỉ chứa đựng thánh tử, một chỉ chứa lãnh thổ Địa thành, chú trọng trấn giữ đất ven ngoại phiên, mở rộng giao lưu. Những năm gần đây, chính sách này diễn biến rất tốt... khiến vương hậu đỏ mắt.”
A Dao đã nắm bắt được phần nào dự tính của y, nhướng mày cười nhạt: “Cốc chủ muốn phá Quốc sư?”
“Không. Ta muốn mượn đao giết người...” Mạc Tử Liên nghịch khuyên tai, đáp: “Giết chết vương hậu và tiện thể khiến Quốc sư chao đảo một phen.”
“Khụ, khụ...” Một chuỗi tiếng ho khan bỗng dưng xen vào hai người, “Dự tính của cốc chủ, nghe... có vẻ hấp dẫn - khụ, khụ, khụ...”
Đại hộ pháp quấn kín cổ bằng khăn quàng lông sói, nói xong liền ho tới tối tăm mặt mũi, yếu ớt khoát tay từ chối sự giúp đỡ của Tả hộ pháp. Cằm thon, mũi thẳng, môi tựa đào tươi, tu mi nho nhã, nếu nước da không tái nhợt như tử thi thì hắn quả là mỹ nhân.
Hắn rút khăn lau khóe môi dính máu, vịn tay vào thân cột gần nhất gắng sức đứng thẳng, cất tiếng: “Hoàng đế Tư quốc vừa mới về trời, thái tử kế vị nhỏ hơn cốc chủ đến tận hai tuổi. Tộc Miểu dưới thời tiên đế của họ đã phải khuất phục hoàng triều lâu nay làm sao có thể bỏ qua thời cơ tốt thế này? Người Miểu nổi tiếng thiện chiến, dai sức trên sa mạc - còn là dân du mục sống bằng cướp bóc nên rất dễ bị thuyết phục, mua chuộc.”
Mạc Tử Liên nghe thế thì cong mắt cười: “Đúng là Y Nhân am hiểu bổn tọa.”
Y Nhân liêu xiêu chắp tay: “Cốc chủ quá khen.” Đoạn tiếp tục dựa tường che miệng ho khan, lông mi cụp xuống run rẩy.
Nghe hai người phân tích sơ lược, A Dao đã nắm được đại ý, nói: “Tức là cốc chủ muốn lừa gạt vương hậu mượn tay người Miểu diệt trừ thế lực của Quốc sư, nhằm khiến Địa thành đắc tội với Tư quốc? Vương hậu sẽ xuẩn ngốc đến vậy sao? Ta hơi hoài nghi.”
“Chúng ta không bao giờ biết được một kẻ tới đường cùng sẽ làm gì để tìm kẽ sống.” Mạc Tử Liên mân mê môi: “Chó cùng rứt giậu thôi. Thế lực của Quốc sư quá mạnh, bà ta còn không hành động là chắc chắn chết, dù phải dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh của chính mình.”
“Còn Tư quốc thì sao? Nếu người Miểu hợp tác với vương hậu thì chắc chắn các vu sư cũng sẽ tham gia, đến khi ấy, Tư quốc đối phó với vu thuật như thế nào?” A Dao đặt nghi vấn.
Y Nhân dùng khăn ngăn lại vài tiếng ho khẽ, đáp: “Chúng ta có thể báo trước, hoặc trợ giúp họ khi cần thiết. Kế hoạch này nghe khá tốt. Tuy nhiên, thưa cốc chủ, Tư quốc là nước lớn, e rằng vương hậu không dám chọc vào con hổ dữ.”
“Không.” Mạc Tử Liên phủ nhận lần nữa, cắn nhẹ móng ngón tay đang sờ môi: “Bổn tọa đã nói rồi, vương hậu rất kiêu ngạo và nếu bị buộc phải dẫm đạp lên niềm kiêu hãnh của mình, bà ta chắc chắn sẽ tìm cách vớt vát chút ít tự tôn.”
Ngữ khí A Dao hờ hững mà ánh mắt nghiêm khắc, bảo: “Liên Nhi, không được cắn móng tay.”
Liên Nhi đặt ngón tay lên môi, nói: “Ta cho hai huynh biết một bí mật thú vị này, đó là: tân đế của Tư quốc là con lai đấy.”
“Đệ nghe từ đâu?” Y Nhân nghi hoặc.
“Từ một vị đại đại mỹ nhân dữ ơi là dữ!” Y huơ hai tay quá đầu làm như mô tả một vật lớn, đung đưa chân cười cong tít mắt: “Thế nên Địa thành chắc chắn sẽ đắc tội với Tư quốc thôi. Tới lúc đó, chúng ta chỉ cần ngồi vắt chân chữ ngũ xem trò vui.”
“Vì kế hoạch này sao, Liên Nhi?” A Dao nhíu chặt mày, không nhìn nổi nữa bước đến kéo Liên Nhi lùi khỏi mép đá, hỏi: “Vì kế hoạch này nên Liên Nhi sẽ đi Địa thành?”
Ánh mắt y vừa mê man vừa lo lắng. “Ta, ta cảm thấy Địa thành không an toàn. Hình như Liên Nhi từng ngã xuống từ một tòa tháp cao...”
Hồng y, hồ nước đen, xương trắng.
“Dao ca nằm mơ à?” Mạc Tử Liên đột nhiên vươn tay bẹo hai má y, trêu chọc nói: “Liên Nhi có khi nào ngã từ đâu đâu? Liên Nhi lúc nào cũng được Dao ca bảo vệ kín như bưng mà. Dao ca đừng mơ như vậy nữa nhé?”
Bởi vì chỉ cao đến sống mũi A Dao nên Mạc Tử Liên phải ngửa cổ lên mới nhìn vào được mắt đối phương. Đối với người Tư, y được coi là cao ráo nhưng tại Tây Vực thì chỉ là tương đối cao.
Làn sương mù âu lo nơi đôi mắt vàng kim của y dần tản đi, nét mặt dịu xuống, y quay về là Tả hộ pháp, cười cười gật đầu: “Ta lo nghĩ lung tung quá.”
Màu tóc bạc mơ hồ óng ánh dưới ánh trăng toát lên một vẻ bi thương khó tả.
“Dao ca ới ời!” Dưới tháp vang lên tiếng gọi của Mị Nhai. “Dư Nhi của huynh uống say quá nên bắt đầu lật tung cốc lên tìm huynh kia kìa! Hắn bị người ta kìm giữ lại thì dùng chiêu khóc toáng lên, không ai ngăn được! Dao ca mau ôm Dư Nhi về!”
“Dư Nhi?” A Dao lại ngẩn ra, nghe đến câu thứ hai mới nhớ lại và giật mình: “A! Dư Nhi. Thôi chết, uống nhiều như vậy thì tối nay lại không chịu ngủ mất!”
Nội công của Tả hộ pháp thâm hậu nhất nhì cốc, y nhảy hai, ba bước trên cành cây liền đi xa.
Y Nhân vẫn ho muốn rũ rượi, lẳng lặng dõi theo bóng lưng y, hỏi: “Trí nhớ của Tả hộ pháp cứ mãi chập chờn vậy sao?”
Rồi hắn tự đáp: “Mà cũng tốt. A Dao thế này giống con người hơn.”
Không phải một thanh kiếm, không phải một trọng đao lãnh khốc khát máu, vô tâm vô tình.
Ngẫm về biểu hiện gần đây của A Dao, Y Nhân gật gù: “Liều thuốc hình người kia thực sự hiệu quả đấy, kích thích được Tả hộ pháp lộ ra những biểu cảm khác nhau.
“Nếu cốc chủ biết y sẽ bị gợi nhớ về chuyện đã quên, sao còn cố tình ngồi trên tháp chuông?”
“Ta thích những nơi cao, lộng gió... Gió càng thổi mạnh càng thích.” Mạc Tử Liên lại dựa đầu vào cột đá, khép hờ mắt đáp: “Bởi vì khi ấy có thể nhắm mắt tưởng tượng mình đang ở trên một mũi đá nhô ra biển lớn, nhìn thấy một người, một kiếm... Hoặc là ảo giác rằng một lúc không đề phòng, mình sẽ bị gió thổi bay khỏi lầu cao, hóa thành một trăm con hồ điệp, muốn bay đi đâu thì đi...”
Y Nhân thoáng giật mình khi nghe vậy, cố đè ngực nén về cơn ho, cõi lòng dâng lên não nề dời mắt xuống phía hai cổ chân y, nơi đó vẫn còn lờ mờ nhìn ra dấu vết của một cặp xích sắt.
Không biết suốt những năm tháng bị cầm tù, đã bao nhiêu lần y đeo dây xích ngồi trên bệ cửa sổ của tòa tháp cao ấy, ngóng trông về phương xa thế này... Nhắm mắt nghĩ đến một người, một kiếm.
Mạc Tử Liên vẫn đang bần thần thì bỗng được choàng qua cổ một bộ lông xám mượt mà, ngạc nhiên quay lại: “Y Nhân?”
“Liên Nhi ngồi yên.” Y Nhân xoa xoa đầu y, cởi luôn áo bông bên ngoài đắp lên trước người y, vừa ho khan dữ dội vừa nói: “Tháp cao nhiều gió độc, cẩn thận, đừng ngồi lâu, nhớ về ngủ sớm.” Đoạn lập tức run rẩy quay đi, nhảy khỏi tháp chuông.
“Mạc Tứ!” Mạc Tử Liên giật mình gọi.
Mạc Tứ lập tức xoay mình đón được Đại hộ pháp xinh đẹp tái nhợt như cánh sen trắng run rẩy giữa gió lạnh, chưa kịp chớp mắt đã bị quạt tát vào mặt: “Tiên sư đám suốt ngày phơi nắng dầm mưa các ngươi! Đã lau tay chưa mà chạm vào người bổn hộ pháp! Ngươi coi đi, y phục bụi ơi là bụi, bao lâu chưa giặt đồ tắm rửa rồi? Chết tiệt! Mau gọi đệ tử đun cho ta mười bồn nước nóng, ta phải tắm gấp! Khụ, khụ, khụ, khụ... Ngươi làm ô nhiễm mũi ta rồi!”
Đây là nguyên nhân Đại hộ pháp luôn nhốt mình trong phòng và chán ghét bị đụng chạm, hắn mắc bệnh sạch sẽ nặng, đến mức hít bầu không khí ở nơi đông người cũng sẽ khó chịu.
Mạc Tứ trợn mắt cắn môi, thở phì phò nén giận ôm cái gã mỹ nhân ốm yếu này về phòng trong tiếng mắng và ho khan như sắp chết của hắn.
Cung điện Điệp Cách được trang hoàng bằng đá quý các loại khảm vào tường gạch, ghép nên những hình tượng đặc trưng cho hoàng tộc, dưới nắng vàng óng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Một bộ bàn ghế, một bộ trà cụ, Quốc sư trong áo bào chàm thêu họa tiết cầu kỳ tự rót tự uống, khuyên vàng óng ánh trên vành tai, quyền trượng dựa vào cạnh ghế.
Người tựa như bước ra từ trong tranh. Núi xa làm mày, mắt tỷ trời trong, tuấn tú thoát tục. Tiếc rằng chưa ai từng thấy Quốc sư mỉm cười, dù chút xíu.
“Quốc sư đại nhân.” Tùy tùng kính cẩn khom lưng thông báo: “Người đã đến.”
Ngón tay đang chạm vào mép chén hơi co giật, Quốc sư nắm tay lại, chờ người lại gần mới từ tốn quay đầu.
Bóng hình hồng y phản chiếu vào trong đôi mắt xanh biếc tựa như một đốm lửa rực rỡ cháy bùng lên giữa đầm nước đen tối lạnh băng.
“Tham kiến Quốc sư đại nhân.”
Thật đẹp... Bao nhiêu lần trông thấy y trong bộ hồng y, Quốc sư đều nghĩ như vậy.
Bỗng y cảm thấy thật đau đầu khi đối diện với con người mình đã tự nhủ với lòng bao nhiêu lần là suốt quãng đời còn lại sẽ không bao giờ trùng phùng.
Người ấy vén vạt áo ngồi vào ghế, cổ tay mảnh mai trắng đến dường như tái nhợt lộ khỏi ống tay áo đỏ rực tạo ra hình ảnh tương phản chói mắt mà hài hòa cuốn hút.
Thoắt cái, trước mắt chớp nhoáng hình ảnh cổ tay người ấy bị bẻ gãy trước khi với tới một cây bút... một cây bút gỗ nứt nẻ, vô giá trị.
Một thứ đồ vô giá trị lại quan trọng với người ấy như vậy.
Càng hồi tưởng càng đau đầu kinh khủng nhưng Quốc sư lại không ngăn bản thân được. Cứ đưa mắt nhìn người ấy là đầu óc liền quay cuồng, choáng váng tựa như bóng ma bản thân rất cố gắng lãng quên đột nhiên dồn dập xuất hiện trong tâm trí.
Góc tối tăm nơi cõi lòng lại bắt đầu rục rịch.
Tóc đen như mực nửa vắt lên bả vai mảnh mai, khuyên tai lưu ly phai màu. Mắt lam sẫm, hoa mai đỏ. Nét mặt lạnh nhạt, một câu 'Quốc sư đại nhân' nối tiếp một câu.
“Tại sao?” Quốc sư bất chợt ngắt lời y, dù đầu đang đau điếng và mồ hôi lạnh dấp dính áo trong, phong thái ung dung dửng dưng đã được khắc sâu vào máu thịt vẫn tự nhiên hiển hiện ra ngoài.
“Tại sao cốc chủ lại tự dưng xin ta Giao Nhân Lệ? Mắt của cốc chủ vẫn còn tốt mà, xin Giao Nhân Lệ là vì ai vậy?”
Mạc Tử Liên bình thản hỏi ngược lại: “Chuyện đó liên quan gì đến Quốc sư?”
“Vật sở hữu của ta, ta không được phép biết nó về tay ai sao?”
“Ý trung nhân của ta.” Mạc Tử Liên nhấn mạnh từng chữ, lạnh lùng: “Được không?”
Nhất thời trước mắt hiện lên hình ảnh người ấy dùng cánh tay còn lành lặn đào bới đống than đỏ, vô vọng tìm kiếm dù chỉ là một mảnh nhỏ sót lại trong đống tàn tro của cây bút gỗ vô giá trị.
Quốc sư nhận thấy bóng tối trong tâm tưởng phình to ra.
Thật muốn cầm tù người trước mắt một lần nữa...
“Vậy cốc chủ định lấy thứ gì ra để trao đổi với ta? Sinh Tử bội chăng?” Quốc sư đỡ tay áo nâng chén trà đắng nhấp một hớp đầy nhằm đẩy lùi bóng tối đang xâm chiếm cõi lòng.
Vị đắng bao trùm khoang miệng, lưu lại thật lâu, tâm trí thanh tỉnh đôi chút.
“Ta không có Sinh Tử bội, ta chỉ có vạn lượng hoàng kim, trân châu bảo vật, thế mạnh người tài và...” Người ấy hơi buông mi mắt ướt át, “bản thân ta đây.”
Quốc sư âm thầm siết chặt nắm tay, bấm móng tay vào da thịt để đẩy lùi cõi âm u, đáp: “Bản nhân dư thừa hoàng kim, trông đã mòn mắt với muôn thứ bảo vật; thế mạnh ta đã sẵn, người tài ta không thiếu - huống hồ các ngươi là người ngoài không đáng tin cậy.
“Bản nhân muốn ngươi, Mạc Tử Liên.”
Thậm chí khi thốt ra lời này, trái tim của Quốc sư rất kích động, bóng tối trong tâm trí nỉ non rằng nhốt y lại, nhốt y lại...
“Ngươi nói xem, Quốc sư à, trên thế gian này có bữa tiệc nào không tàn? Ta và ngươi thỏa hiệp rồi tranh cãi, thỏa hiệp rồi lại tranh cãi không biết bao nhiêu lần, đã sớm mệt mỏi tới nỗi nhìn nhau không đặng, thể xác lẫn tinh thần đều rã rời... Hà cớ ngươi vẫn cố chấp như vậy?”
Quả thật, từ đầu cuộc hội thoại đến lúc này, đôi bên đều tránh thấy mặt nhau.
Quốc sư cảm thấy đầu gối cũng bắt đầu đau: “Ngươi... không hận nữa sao?”
Ta bẻ gãy cổ tay ngươi, ngươi đá vỡ khớp gối ta.
“Ta mệt quá rồi, không còn hơi sức để tranh cãi với ngươi nữa, chỉ mong ngươi hiểu rõ, chúng ta đang giao dịch. Không hơn không kém một li.”