Quân Huyền cáu kỉnh chằm chặp ôm eo tình nhân, không để y lại gần Tiết ông miệng lưỡi nhăng cuội kia. Mạc Tử Liên bóp vỡ thuốc giải Thi độc trên đầu Tế Khứ rồi dùng vải thấm nước băng bàn tay bị rạch tại Lôi đài cho ca ca.
Trái đào cặp song sinh đưa Quân Tiêu Mặc thật sự chứa thuốc giải Thi độc, nhưng nó vẫn chưa chịu ăn. Đó là lựa chọn riêng của nó.
Tiết Trần lại ho ra máu, lần sau nhiều hơn lần trước, máu mang màu nửa đen nửa đỏ không may. Ai thấy cũng biết ông trúng độc nhưng ở dưới vực này thì làm gì được hơn?
“Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Chờ người tới cứu.”
Mạc Tử Liên tròn xoe mắt: “Tiền bối cũng không biết cách để thoát khỏi vực?”
“Chỉ có một lối vào.” Tiết Trần dường như ngày càng mệt mỏi, thều thào nói: “Trong này không thể mở đường thoát ra. Bằng không ta đã chẳng ngồi thừ ở đây nửa tháng qua. Ta có phó mặc cho một đệ tử thân tín, nếu hiện tại y vẫn bình an thì ắt hẳn đang tìm cách cứu ta. Trái lại thì...” Ông nhún vai, “cầu trời vậy. Hoặc giả như hai đứa cảm thấy mình đủ sức trèo thì cứ đi, đi - khụ! Khụ, khụ...”
Nhắc tới leo trèo, Mạc Tử Liên lại nhớ đến Tru Thiên, nhất thời lâm vào suy tư, hàng mi như quạt hấp háy. Y nâng tay áo, thả ra một sắp hồ điệp, dùng đầu ngón trỏ điểm chút phấn thơm vào đầu mỗi con, chúng đồng loạt bay ra ngoài. Ca ca ấn eo y, cất tiếng hỏi Tiết Trần: “Người đã đến Lôi đài là ai?”
Tiết Trần ảm đạm thở ra một hơi: “Anh vợ ta.”
“Tức là ông và Quân tiền bối hoán đổi thân phận với nhau? Vì sao phải vậy?”
“Vì ta giống con.”
Quân Huyền im lặng: lần rối loạn hai năm trước, bản thân Tiết Trần cũng trúng tà thuật ma chướng. Bởi vậy nên ông không thể đích thân tham dự Lôi đài mà phải nhờ Quân Tam Trinh đi thay. Tức 'Tiết trưởng môn' đã không may qua đời đích xác là Quân Tam Trinh.
“Thế ra... lời đồn ông và Quân tiền bối không hòa thuận là giả sao?” Quân Huyền có chút không hiểu bản thân đang làm gì, hẳn là kiếm chuyện giết thời gian.
“Đâu, sự thật đấy. Chính vì không hòa thuận nên chúng ta mới thường tìm nhau giao thủ, đánh mệt thì ngồi xuống ghế uống trà nghỉ ngơi, xong rồi đánh tiếp. Đánh nhiều đến mức thuộc lòng kiếm pháp của đối phương với mấy thói quen vặt vãnh, thế nên hầu như chẳng ai phát hiện chúng ta hoán đổi. À, trừ Tiểu Bình phu nhân của ta...” Nói tới người đầu ấp tay gối của mình, tình cảm nồng nàn len vào đôi mắt ông thấy rõ.
“Hai đứa không biết Tiểu Bình gửi cho ta bao nhiêu lá thư đe dọa suốt hai tháng đi đến Lôi đài khi phát hiện ra ta lừa nàng đâu. Mỗi lần ta với anh vợ đánh nhau, toàn nhờ nàng vác kiếm đập nhừ tử hai chúng ta thì mới dừng lại được, ha ha... Ta biết nàng luôn nhận ra ta. Ta biết nàng - khụ!” Máu đen đặc sệt vãi ra.
“Còn Tiêu Mặc... thì sao?”
“Tiêu Mặc luôn làm ta lo lắng.” Tiết Trần khẽ thở dài: “Mặc Nhi vẫn còn là một đứa nhóc. Ta đã chuẩn bị một thanh kiếm phù hợp cho Mặc Nhi tự mài giũa bản thân. Khụ, khụ... Sinh thần sắp tới của nó -...”
Uỳnh! Một rung chuyển mạnh chợt xảy đến, giống như tòa núi này vừa nhăn các khe rãnh của mình mà hắt hơi một cái, nhổ đất đá văng ra.
“Chuyện gì vậy?” Quân Huyền sửng sốt bảo hộ Mạc Tử Liên.
Răng rắc... răng rắc. Mạc Tử Liên ngẩng phắt đầu, thấy những rãnh nứt trên trần chạy gấp khúc thật nhanh như ai đang cầm hai mảnh động muốn xé toạc ra. Bụi đất và đá vụn đổ xuống đầu cổ họ ngày càng nhiều trong dư âm của cái hắt hơi chấn động. Tiết Trần thảng thốt quát: “Ra ngoài mau!”
Ông còn chưa dứt lời thì một tiếng 'uỳnh' xuyên thủng màng nhĩ lại nổ ra và đất trời càng thêm chao đảo. Quân Huyền gần như mất khả năng phân biệt phương hướng vì sự chấn động của mặt đất và tiếng ồn. Hắn lảo đảo đứng dậy kéo tay người thương chạy về hướng nước chảy.
Rầm, rầm! Tùm! Đá tảng sau lưng đổ sụp và một luồng kình lực đánh tới khiến hai người mất thăng bằng trên bãi đá ven sông trơn trượn, ngã xuống dòng nước lạnh thấu xương.
“Ưm!” Quân Huyền co giật người, chân bị thứ gì như cái móc mắc vào, lại bị dòng nước chảy xiết cuốn đi làm cảm giác đau đớn càng gấp bội. Hắn không giãy ra được, không thể bơi lội, cắn răng đẩy thân thể Mạc Tử Liên ngóc lên khỏi mặt nước. Y sặc sụa dữ dội, vội vàng hít thở, run rẩy với tay bám lấy bờ đá nhưng nó lại quá trơn. Y đành há miệng lấy một hơi dài, ngụp xuống nước hôn ca ca, bọt khí lọt ra giữa hai đôi môi nổ bong bóc. Lần này y trồi lên, vòng hai chân quanh eo ca ca lấy sức đâm lưỡi kiếm gãy của Tế Khứ vào đá tạo nơi bám. Nhận thấy y đã bám được, Quân Huyền lần nữa nâng y lên. Mạc Tử Liên gắng sức lê nửa thân trên ướt sũng ra khỏi dòng sông nhưng không leo lên bờ hẳn mà kéo tuột dây cột tóc, buộc tay hắn với chuôi kiếm Tế Khứ. Đoạn y lấy hơi lần nữa tiếp sức cho ca ca, lần theo y phục hắn lặn xuống lòng sông. Bàn tay trên mặt nước của Quân Huyền siết chặt dây cột tóc của y đến mất cả sắc máu.
Ùng ục... Ùng ục... Nước xông vào mũi, vào miệng, cái lạnh và sức nước cuồn cuộn khiến Quân Huyền khổ sở thực khó chịu nổi. Mạc Tử Liên chỉ thấy một màu đen, mò mẫm tìm kiếm tác nhân làm đau ca ca. Y bị một vật cứng cắt phải, dáng như cái móc. Y tìm thấy chân ca ca, nhẹ nhàng xoa xoa nó để xem xét dáng cái móc đoạn dứt khoát rút ra.
“Hộc! Hộc! Hộc...” Quân Huyền lập tức trồi lên khỏi mặt nước hít thở. Không gian đã yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nước chảy như thú dữ đang nhai ngấu nghiến.
“Liên?” Qua một hồi, sau khi tỉnh táo hơn, hắn mới nhận thấy bất thường, thâm tâm bắt đầu âm ỉ nỗi kinh hoảng, cao giọng vẫy vùng gọi: “Liên! Đệ đâu rồi? Liên! Liên! Mạc Tử Liên!”
Soạt. Trên vách đá bất chợt hiện lên một đốm sáng đang trượt xuống, người ấy đáp vững vàng trên bờ đá lổm nhổm, râu tóc bạc trắng. Chao đèn dầu trong tay hắt lên gương mặt già nua đậm một vẻ bàng hoàng chết lặng.
Đôi mắt mang một cái trợn đầy ám ảnh, Tru Thiên nói: “Nó rất sợ nước, từ nhỏ đã sợ, nên không biết bơi...”
Quân Huyền lại nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát, điên cuồng vẫy vùng đôi chân, đập tay xuống nước quát: “Liên! Liên! Mạc Tử Liên! Đệ đừng có đùa với ta! Mau ngoi lên đây! Liên!”
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng nước gầm dữ. Nước chảy quá xiết, nếu không bám thì chắc chắn sẽ bị cuốn trôi ngay, Quân Huyền gọi đến khản tiếng cũng không thấy chút động tĩnh gì. Hắn thực sự cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Rõ ràng hắn ở gần y như vậy, tại sao không giữ được y? Tại sao hắn không giữ lấy y trước rồi mới trồi lên? Đang khi cổ họng đã bỏng rát, cổ chân hắn đột ngột khua trúng một dáng như ngón tay. Lập tức bàn tay đó nắm lấy chân hắn, khó nhọc lê mình trườn lên.
“Liên? Liên!” Quân Huyền kinh hỉ gọi thất thanh, vươn tay hết cỡ vào nước, thực sự nắm được một mỹ nhân ngư không biết bơi, suy yếu dựa vào ngực hắn nhổ nước ra, thở hổn hển. Mạc Tử Liên run lẩy bẩy khoác tay qua cổ hắn, đứt quãng nói: “Ta... ta bị... xoáy nước hút vào... Khi, khi ta rút... cái móc... ra, dưới, dưới sông... hình thành xoáy nước... Lạnh, lạnh quá...”
Tru Thiên thấy cháu vẫn bình an vô sự, mừng rỡ nhẹ nhõm tới mức đặt đầu gối quỳ xuống, ôm mặt lẩm bẩm: “Tạ ơn trời, tạ ơn trời, tạ ơn trời...”
Dưới sự trợ giúp của lão, Quân Huyền run rẩy ôm Mạc Tử Liên ra khỏi nước. Y hấp háy mắt, nhờ ánh đèn mà chợt giãn đồng tử hết cỡ, mấp máy môi nói: “Ca ca... ca ca, Tiết trưởng môn... Hang động bị lấp...”
Một lần nữa Quân Huyền cảm thấy trái tim bị dằm đâm vào, nửa hốt hoảng nửa lo âu chậm rì dìu y đi về hướng đó. Bỗng, nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc, Tiết Trần nằm ngửa trên bờ đá, nửa bụng chếch về bên phải bị đá đè dập nát, thở thì không còn hơi nhưng sức đùa vẫn dồi dào: “Ô nè, máu ta trở lại màu bình thường rồi kìa... Khụ. Hai đứa ướt quá nhỉ? Đúng lúc ta cũng khát, xin một giọt được không?”
Quân Huyền nghe Mạc Tử Liên mô tả, tái nhợt cả người, gấp tới mức dậm chân: “Ông... ông... Nằm yên để ta giúp!”
Tiết Trần ngó đám đá đè lên chân và bụng bản thân, chế giễu hỏi: “Giúp... kiểu gì? Con tính dùng tay di dời... hay, đâm đầu vào đá cho nó vỡ?”
Quân Huyền nào biết được, còn nước còn tát, dìu Mạc Tử Liên ngồi xuống rồi tiến đến sờ soạng chồng đá, tìm cách cứu Tiết ông. Hai bàn tay hắn vùi vào bãi đá, đào bới những viên nhỏ, cong ngón cố di chuyển mấy viên to, da thịt bị ma sát đến đỏ ửng. Tiết Trần kiên nhẫn nhìn hắn giở đủ mọi trò vô ích, cười châm chọc: “Ta thấy, con lấy miếng nước... cho ta uống thì đỡ phí thời gian hơi đấy.”
“Tru Thiên tiền bối.” Quân Huyền làm lơ ông, chắp tay nói với Tru Thiên: “Thần Thông Chỉ của người có thể giúp vãn bối tạo ra lỗ hổng không?”
“Không được. Làm thế chắc chắn sẽ khiến đá nứt vỡ, phía trên ép xuống phía dưới, chúng có thể lăn xuống đè lên vị trí khác. Rủi ro rất cao. Với lại máu chảy nhiều như vậy... Chậc.”
Tiết Trần lại làu bàu: “Ta xin nước nãy giờ mà con chưa chịu lấy cho ta...”
“Ông im lặng đi!” Quân Huyền tức giận quát, lung lay dựa vào vách đá mới đứng vững được với bàn chân bị thương, cáu tới mức gồng hết mình mẩy: “Muốn chết thì cũng đừng có phiền người khác trông thấy! Ông tưởng ai cũng vô tình như ông à! Biết Tiêu Mặc khóc thảm thương như thế nào khi cứ nghĩ ông chết rồi không! Không muốn ta lo lắm chuyện thế này thì ban đầu sao chẳng quản lý con trai ông cho tốt đi! Ông đừng có tưởng ta không biết ông ngoài mặt đạo mạo nhưng thâm tâm thì lại cực kỳ cơ hội! Ông nghe Tiêu Mặc ở với ta là an tâm để ta dạy cậu ta cách sống trên giang hồ luôn chứ gì! Tiêu Mặc là con ông hay con ta? Ta đã nghèo mà còn phải nuôi thêm con ông, sính lễ ta chưa chuẩn bị được món nào mà đã phải nuôi dạy con người khác! Ông thấy trên đời này có chuyện gì vô lý như thế không? Ta không chấp thì thôi, ông còn định lên mặt với ta!”
Quá nhiều sự uất hận được Quân Huyền trút ra trong một lần, bản thân hắn cũng chẳng nhận thấy lời lẽ của mình có vấn đề gì. Thói xấu của Xuyên Sơn trưởng môn nổi tiếng đứng đắn cứ thế bị hắn lột trần hết.
“Phì.” Tiết Trần há miệng cười ha ha, ói máu chảy xuống khóe môi, nói: “Thế... tức là trong lòng con, đã coi Tiêu Mặc như đệ đệ rồi. Ta mừng đến sắp chết rồi này... Khụ, khụ... Ta đâu xấu tính tới mức đó, bởi vì thấy Tiêu Mặc ác cảm với con quá, nên ta mới tạo cơ hội, cho nó thay đổi suy nghĩ... Ngờ đâu... Ngờ đâu con nhỏ mọn thế này... Thôi thì, mấy thứ sính lễ cưới gì đó... sau này Xuyên Sơn chuẩn bị thêm mười xe... góp vào với con... khua chiêng đánh trống... cho toàn giang hồ biết con cưới Liên công tử là được... chứ gì?”
Mạc Tử Liên co ro ôm vai bật cười: “Xuyên Sơn làm nghề giáo mà cũng giàu thế sao, tiền bối?”
“Con... trai ta cưới... cưới người tốt vậy... thì phải làm thật lớn... Thật lớn chứ. Được rồi,“ Tiết Trần bắt đầu cảm thấy tứ chi lâng lâng mất hết cảm giác đau đớn nóng lạnh, gượng nói, “cho ta chút nước... được chưa?”
Sau khi được thỏa nguyện, ông có sức níu mình lại nhân gian thêm chút nữa, nói: “Ba lạy thành thân, hai đứa... lạy trước một đi. Lạy xong... lạy này thì - khụ, về sau muốn động phòng lúc nào cũng được... Khụ, khụ! Ta cổ hủ lắm đó, chưa cưới mà đòi - nấu cơm là ta không vui đâu... Nhanh...”
Quân Huyền bất ngờ, sau đó thì đỏ mặt, Mạc Tử Liên bật cười khanh khách níu áo hắn. Quân Huyền lúng túng tay chân quỳ xuống, nâng người thương quỳ dậy. Y mệt, hắn cũng mệt, hai người liêu xiêu dựa vào nhau mà xếp tay quỳ trước Tiết ông.
Tru Thiên đứng ở đằng sau, vốn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chắp tay sau lưng cười buồn, đang khi Quân Huyền định hô thì chợt quay đầu nói: “Xin tiền bối cũng đứng vào đi ạ.”
Tru Thiên kinh ngạc, chần chừ ngó qua cháu trai. Mạc Tử Liên khẽ cúi đầu như thẹn thùng: “Kìa ông.”
Lão liền hăm hở nhảy một bước qua đó luôn, nhưng lòng hơi chùn xuống vì không thấy được ánh mắt của cháu nội. Dù vậy lão vẫn thật cao hứng phất tay áo hô: “Nhị bái cao đường!”
Phu phu liền khom lưng dập đầu, dưới đáy vực thăm thẳm tối tăm, lạnh lẽo, sông vỗ nhạc, đèn dầu sắm vai nến đỏ, cảm tạ các đấng sinh thành se mối lương duyên... Khi ngước mặt lên, Tiết ông đã trút hơi thở cuối cùng.
Một tiếng 'uỳnh' lớn lại nổ ra, Quân Huyền phản xạ ôm chầm người bên cạnh. Mạc Tử Liên kéo hắn lăn vào một góc chồng đá, đè trên hắn chắn hết bụi đất và đá vỡ. Khi không gian tạm yên tĩnh lại, Quân Huyền nếm được vị tanh nhiễu xuống môi, vội ôm Mạc Tử Liên dậy, không có thời gian để đau buồn nên tùy tiện băng chặt bàn chân bị thương nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Mạc Tử Liên nhẫn nhịn thương tích trên lưng, nhìn đám đất đá vì chấn động vừa xong đã vùi chôn Tiết ông, sờ lên ngực đáp: “Ừm.”
Quân Huyền vịn vách đá khập khiễng bước đi, mò mẫm chiếc thang xích. Đúng lúc này, một tràng tiếng quạ 'quang quác' la ó vang lên ầm ĩ trong lòng vực. Mạc Tử Liên thất kinh ngẩng phắt đầu, co rút đồng tử trở mình kéo ca ca ngã nhào xuống sông lần nữa.
Dưới lòng nước ùng ục, trước khi bị cuốn trôi, Quân Huyền kịp nghe thấy một chất giọng như thể không thuộc về cõi dương gian này: “Ả đàn bà dị tộc kia bảo lão phu có thể tìm thấy cổ thư Thiên Trường Địa Cửu dưới đây, sao vật còn chưa thấy tăm hơi mà đã gặp một lão già đáng ghét rồi?”
Tru Thiên quệt môi đứng dậy, trợn mắt bẻ khớp tay răng rắc: “Con quạ đen kia, ngày hôm nay lão tử không vặt mỏ ông rồi cắm vào cái mông đó, lão tử không mang họ Mạc nữa...”
Ô Dạ Đề cười khinh khỉnh một tiếng, căm giận bóp gãy mắt xích mình vừa nhảy xuống: “Suốt thời gian bị giam dưới đây, ông cứ trêu ngươi lão phu miết, hôm nay lão phu cũng quyết róc thịt ông làm mồi nuôi quạ...”
Rắc! Một luồng sáng phóng lên từ dưới mặt nước đâm ngập vào trần đá phía trên. Quân Huyền và Mạc Tử Liên cùng ngoi lên, vừa ho sặc sụa vừa gấp rút hít thở.
“Ta xin lỗi vì đột ngột làm vậy. Ca ca không sao chứ?” Y vươn tay cầm chuôi kiếm với hắn.
Hắn không đáp mà gắt gao ghì y vào lòng, thầm thì: “Lần này ta giữ được đệ. Lần này ta giữ được đệ... Không sao.”
“Vâng.” Mạc Tử Liên bật cười hôn hắn rồi rảo mắt nhìn quanh nơi bọn họ bị nước cuốn trôi tới, mừng rỡ huýt sáo một tiếng. Hai con Ngải điệp từ phía trước liền dập dìu bay đến bên y. Y đỡ lấy chúng, nói: “Ca ca, xuôi theo dòng nước chảy, chúng ta có thể thoát ra ngoài và ta tin nó cũng dẫn tới đạo quán trước kia của lão Ô Dạ Đề.”
“Làm sao đệ biết?”
“Ngải điệp luôn biết cách tìm đường đến các chỗ khô ráo. Khi bị nước nhấn chìm, ta sờ thấy... sờ thấy rất nhiều xương người dưới đáy sông. Ta tin chúng chính là 'phần còn lại' của những Thi cổ luyện thất bại hoặc 'hết hạn' của Trường Sinh giáo cũng như những Thi cổ còn sót đã bị chính đạo giành thắng lợi xử lý. Hạc Thiên đạo nhân thật sự rất giỏi, ngài đã thiết kế những cơ quan tạo xoáy nước để giữ đám xương cốt bị vùi lấp dưới đáy sông chứ không bị cuốn trôi đến hạ nguồn. Ban nãy bầy quạt của Ô Dạ Đề bay từ hướng này tới nên ta tin lão đã từng lợi dụng cơ quan Hạc Thiên thiết kế để phi tang dấu vết làm ác.”
Nghĩ đến việc đã nốc một bụng nước ngâm 'cái thứ trong lời y' Quân Huyền kìm nén cảm giác buồn nôn, vận công làm ấm người cũng như sưởi ấm cho y, không lắm lời nữa mà lập tức xuôi tay bơi theo tiếng hồ điệp vỗ cánh.
...
“Khụ! Khụ! Hộc...” Hai người thực sự xuôi theo dòng nước bơi ra ngoài được, dìu dắt nhau kéo lê thân thể mệt mỏi và cóng lạnh bò lên bờ, không nhịn được hít một hơi thật sâu đầy mùi nắng và cỏ cây. Chưa tới một ngày mắc kẹt dưới vực mà họ đã nhung nhớ mặt trời thế này rồi.
Mạc Tử Liên vui vẻ đè lên Quân Huyền đang ngả lưng trên bãi cỏ, hôn hắn thật sâu, hắn cũng nồng nhiệt xoa eo y. Hai người hôn đến mức cơ thể đều nóng nực mới chịu buông nhau ra, ngửa cổ cười rộ một trận. Thỏa mãn rồi, y ngước mắt nhìn về phía đạo quán hoang phế đằng trước, ngoài dự kiến bắt gặp một thân người cao lớn. Liếc qua, y liền sửng sốt nhận ra gã: “Sầm... Canh?”