Đó là một cơ quan chưa hoàn thiện. Nên khi bị cưỡng ép kích hoạt, nửa tảng núi trên đỉnh khu bế quan liền sụp đổ, gây ra một cơn địa chấn đủ mạnh làm rung chuyển tòa núi. Ba hang động cũng nứt vỡ, vách sập và trần nứt nẻ.
Xuân Phong chậm chạp chống đôi đầu gối bàng hoàng nâng Ỷ La bò dậy, phủi bụi đất trên lưng y: “Không sao chứ?”
“Chuyện gì... thế này?” Tống Ỷ La chưa hoàn hồn sau cơn kinh hãi khi chứng kiến một tảng núi lớn như vách thành trì sụp đổ, vò tóc lẩm bẩm: “Mộ Bạch Thủ lừa ta sao? Không... không thể nào. Hắn muốn cứu sư phụ và Lan Mân nên không thể lừa ta... Vậy thì cơ quan này bị kích hoạt sai hay ta bị kẻ khác gài bẫy? Xuân Phong?”
Xuân Phong bỗng trầm mặt che miệng y lại, ánh mắt ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, gập khuỷu tay ép yết hầu Ỷ La mạnh đến mức y ngạt thở.
“Xuân... Phong?”
“Phối hợp, Ỷ La.” Hắn đáp, cưỡng ép lôi y bước đi theo hắn. Ỷ La gục đầu rũ mắt, đôi chân lê trên mặt đất đầy sự không cam nguyện. Xuân Phong kéo y đến sát mép vực, ngón tay đặt vào còi súng hiệu. Ỷ La thấy vậy, thâm tâm càng chìm nổi bất an.
Nhiệm vụ tìm kiếm cổ thư lần này của y khác biệt rất nhiều so với các nhiệm vụ trước đây vì y và Xuân Phong gần như hoàn toàn độc lập hành động mà chẳng nhận được sự hỗ trợ nào của 'trên kia' về mặt thông tin. Bọn y hoàn toàn mù tịt với cái nơi quái quỷ ẩn chứa đủ thứ cơ quan hung hiểm này. Ỷ La đã bất an về nhiệm vụ hiện tại ngay từ ban đầu nhưng lời hứa hẹn tên 'tự do' quá sức quyến rũ - ví như một liều thuốc phiện ngấm chậm vào thịt máu y qua từng bước đi khiến y mê muội đâm đầu vào.
Dù sở hữu khinh công cực giỏi nhưng địa hình nơi này thật sự là điểm chết của Xuân Phong và y... Y không biết 'trên kia' liệu có âm mưu gì chăng? Hay họ đang sử dụng bọn y làm cặp tốt thí?
Ngay thời điểm y vừa nghĩ vậy, từ dưới bậc thang ồ ạt trào lên một làn sóng người. Y trang trắng tinh thêu trúc xanh, họ cầm trường kiếm sáng loáng trong tay, nhanh chóng rẽ ra hai nhánh bao vây y và Xuân Phong. Cao Trí Tâm đầy mặt giận dữ tuốt kiếm, đứng sau ông là hai người nữa không mặc môn trang Xuyên Sơn. Ông tiến ra phía trước, phẫn uất nói: “Ác tặc Quỷ Ảnh! Ngươi đã gây ra bao nhiêu chuyện gian ác, nay lại còn dám tới làm loạn ở Xuyên Sơn! Hãm hại tôn sư, đệ tử của chúng ta! Bây giờ trời không muốn tha cho ngươi, sai chúng ta hành đạo! Có Trầm Minh chủ và Tạ thiếu hiệp tại đây! Hãy mau bó tay chịu trói để còn được khoan hồng!”
Tạ Lương Bích tựa như không thể nghe nổi mấy lời đậm chất 'chính đạo', hơi nghiêng đầu chặc lưỡi một cái. Trầm Trác Sơn huých vai y, ánh mắt chứa đựng đầy cảm xúc phức tạp nhìn hai người ở sát vực. Hắn và Tạ huynh bởi vì sinh nghi với các vị trí có mai phục trong rừng lúc bắt gặp truy bắt nên đánh liều đột nhập vào Xuyên Sơn, phát hiện nam đệ tử bị tra tấn thảm thương họ Mộ đang hấp hối. Cứu người như cứu hỏa, bọn họ liền lộ diện để tìm kiếm giúp đỡ. Sau đó nghe được việc tôn sư của Mộ Bạch Thủ bị ám hại, sư muội bị bắt làm con tin, Mộ Bạch Thủ còn nhìn chằm chằm vào Cao sư bá rất lâu, môi mấp máy tựa hồ muốn nói rất nhiều nhưng lại không cầm cự nổi. Sau đó nữa, khi đã được bàn tính về mọi chuyện đã xảy ra thì hắn và Tạ huynh đều đang ở đây.
Tống Xuân Phong nghe lời của Cao Trí Tâm, ngửa mặt cười to một tràng rồi thẳng thắn bắn pháo hiệu lên trời. Toán sát thủ áo đen như một đàn kiến tràn ra phía mép vực đối diện, gác báng nỏ lên vai, vào tư thế sẵn sàng chờ lệnh. Hắn ép cổ của Ỷ La, khinh khỉnh đưa tay lên cao nói: “Rặt một lũ giả tạo thích lấy trời làm bệ chống lưng đạo lý...”
“Lan Mân sư tỷ!” Các đệ tử lo âu gọi.
“Lập thành trận pháp!” Cao Trí Tâm biến sắc phất tay áo lệnh. Đám đệ tử của hai cánh cung liền nhanh chóng gom lại thành bốn vòng tròn, nghênh chiến trận mưa tên bay đến. Trầm Trác Sơn và Tạ Lương Bích hiển nhiên cũng không thể cứ đứng im, rút vũ khí tách ra.
Tống Ỷ La kín đáo quan sát diễn biến trước mắt, nghiến răng ken két: “Quả nhiên chúng ta bị gài...”
Làm gì có chuyện Phó gia tha cho ai chứ?
Trận pháp của Xuyên Sơn tên là Tứ Trọng Thuẫn, xoay chuyển nhịp nhàng đánh văng mọi nỏ tiễn bắn đến. Bốn vòng người lại hợp thành một trận lớn hơn, phối hợp chặt chẽ dùng chính vũ khí của kẻ địch để đánh gục chúng. Kiếm pháp tuyệt diệu này minh chứng Xuyên Sơn không hổ là phái đứng đầu trong Ngũ đại. Xuân Phong nhân thời cơ, vận khinh công nhanh như Di Hình Hoán Ảnh chạy tới cửa động Nhai thất Ỷ La đã mở được. Nào ngờ lại bị một sợi dây xích dày nặng cắt ngang qua mặt, chủ nhân của nó xông qua bãi đá hỗn loạn tựa một mũi thương. Xuân Phong đỏ mắt nghiến răng lùi lại, mạnh tay ép yết hầu Ỷ La, quát: “Cút khỏi lối ta đi, còn không nó chết!”
Trầm Trác Sơn thu lại dây xích, thanh đao to bản trong tay đặt xuống bãi đá vô tình bổ vỡ cả chồng, nghiêm nghị nói: “Thả người trước.”
“Hộc...” 'Lan Mân' bỗng ói ra một búng máu, suy yếu cong tay cào Quỷ Ảnh, run lẩy bẩy ngước đôi mắt rã rời lắc lắc đầu như muốn minh chủ đừng coi mình là gánh nặng. Xuân Phong biết Ỷ La lại cắn đầu lưỡi giả vờ làm nạn nhân nguy kịch.
Và trình độ diễn xuất của y luôn đủ tốt để mọi gã chính đạo e dè. Quả thực mi gian Trầm Trác Sơn liền hiện ra chần chừ, hắn siết chuôi đao, nhắm mắt hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi: “Xuân Phong? Là Xuân Phong phải không?” .
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
Tống Xuân Phong không hề quan tâm đến lời hắn, lập tức rút hộp ám khí trong người ra, tóm con tin lao tới tấn công. Trầm Trác Sơn dồn hết cảm xúc hỗn loạn vào tay cầm đao, thần sắc bình tĩnh lạ thường chống trả, ép buộc đối thủ không ngừng lùi bước. Hắn đè lưỡi đao trên vai Xuân Phong kiệt sức kháng cự, giải thoát con tin về sau mình, giận dữ chất vấn: “Tại sao!”
“Vì một đao đã là quá đủ rồi!” Tiếng quát cay đắng này chẳng thuộc về Xuân Phong trước mắt. Trầm Trác Sơn bất chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói. 'Cô nương con tin' hắn vừa cứu cầm đoản kiếm đâm lút cán vào ngực hắn, ánh mắt ngập tràn căm phẫn, nghiến răng quát: “Ngươi có biết vết đao ngươi chém ta đau thế nào không!”
Uỳnh! Không để ai kịp đề phòng, một cơn địa chấn nữa thình lình xảy đến khiến bờ đá dưới chân ba người họ nứt vỡ, lung lay.
“Ỷ La!” Xuân Phong biến sắc đạp chân với tay muốn nắm lấy Ỷ La lay đổ trên bờ đá tách rời. Trầm Trác Sơn nhanh như chim cắt tóm lấy đôi tay đẫm máu của Ỷ La, vòng cánh tay còn lại đánh Xuân Phong một chưởng tránh khỏi bờ đá đoạn ấn Ỷ La vào khuôn ngực dày rộng, mất thăng bằng rơi xuống vực đen.
“Ỷ La!” Xuân Phong kinh hãi bò dậy trên đất, sắc mặt tái trắng như thể cực độ hoảng sợ, kêu gào như xé rách cổ họng: “Ỷ La! Ỷ La!”
“Tên đần!” Tạ Lương Bích chưa kịp suy nghĩ đã đạp chân phi đến muốn cứu người. Nào ngờ chợt xuất hiện một dải lụa ngũ sắc phóng tới quấn lấy chân y lôi ngược lại, lụa tuy mỏng mà dai chắc, lôi một nam tử trưởng thành thân cao vai rộng cũng chẳng sứt chỉ.
“Đâm đầu đi chết đều là kẻ ngốc.” Chủ nhân của dải lụa nhíu mi đón Tạ Lương Bích vào lòng. Thư sinh thấp hơn Tạ Lương Bích rất nhiều, đỉnh đầu phải nhón lên chút mới vừa đụng mũi y, tư thế ôm giữa hai người nom giống một con sóc nhỏ ôm gốc cây cưng của nó. Tạ Lương Bích sa sầm mặt: “Bám ta đến tận đây, chậc. Chẳng còn thể thống gì, mau buông ra.”
“Không buông.” Người nọ bướng bỉnh chôn mặt vào ngực y.
Tạ Lương Bích lạnh lùng cắt đứt lụa, đẩy thư sinh lảo đảo tách ra đoạn quay đi muốn vượt trận địa giao chiến xem xét Trầm Trác Sơn. Tống Xuân Phong ôm ngực, cong lưng khạc ra máu vì nội thương, đôi con ngươi phản chiếu vực sâu đen kịt, ngũ quan dần trở nên vặn vẹo, tròng mắt vằn đỏ mang dấu hiệu phát cuồng...
Đã luôn dặn lòng rằng xuân phong nhập ỷ la, nếu không còn Ỷ La thì Xuân Phong phải về nơi nào?
Quân Tiêu Mặc cầm trái đào cắn dở trên tay, mím môi lưỡng lự, đắn đo nhìn mẹ vẫn đang hôn mê trên giường. Thình lình một cơn địa chấn ập tới làm cậu chao đảo đánh rơi trái đào, nó lăn lóc dưới sàn, đụng vào thanh trọng kiếm bản hẹp của mẹ và bị ghim luôn ở đó.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Cậu quay phắt ra kéo rèm cửa sổ nhìn mấy gương mặt ngơ ngác của đệ tử bên ngoài đoạn lập tức quay vào nhặt trái đào, chần chừ chớp mắt hai cái rồi cầm lấy trọng kiếm nặng trịch của mẹ tông cửa chạy ra, la với nhờ vả Hồ sư huynh: “Huynh để mắt đến mẹ giùm ta nhé!”
Hồ Thư gọi to: “Đệ định đi đâu đấy?”
“Đi tìm Quân đại hiệp ạ!”
Rầm! Quân Tiêu Mặc tông cửa xông vào phòng, nhìn thấy hai người lạ và một người quen. Cậu chưa kịp ngạc nhiên thì đột ngột một lưỡi liềm móc lấy cổ cậu từ phía sau. Khẩu âm khác lạ nói ngôn ngữ cậu chưa bao giờ nghe vang lên: “Con chuột nhỏ này có nằm trong mệnh lệnh của cốc chủ không?”
Quân Tiêu Mặc căng cứng sống lưng, gần như nín thở vì mức độ đe dọa của đối phương. Mạc Nhất là người duy nhất ở đây thiếu niên biết nâng một con hồ điệp tím trong lòng bàn tay, cũng trả lời bằng tiếng Điệp Cách: “Cốc chủ luôn muốn giải quyết mọi việc bằng cách êm đẹp và gọn ghẽ nhất. Chúng ta cần một người phát ngôn.”
Mạc Lục nhướng mày, cũng thừa hiểu Mạc Nhất đâu tự nhiên để nhóc con này xông vào, nhấc lưỡi liềm xa khỏi cổ nó chút đỉnh. Lúc này Quân Tiêu Mặc mới dám thở ra một hơi, đè trái tim hồi hộp hỏi: “Các người đều là thuộc hạ của Liên công tử sao?”
“Đúng vậy đấy, ôn con.” Người lạ đứng bên trái Mạc Nhất bất ngờ đáp bằng giọng của Liên công tử. Nhất liếc Tam một cái, gã liền che miệng núp sau lưng Nhị, Nhất bảo với Quân Tiêu Mặc: “Trong số các đệ tử của cha thiếu chủ, có phải một ai đó đang mất tích?”
“Đúng thế.” Quân Tiêu Mặc mở tròn mắt, đáp ngay tắp lự: “Ta cũng đang lo lắng cho Mộ sư huynh đây. Ta mang theo trọng kiếm của trưởng môn tiền nhiệm, không ai dám nói dối trước kiếm này.”
Mạc Nhất gật đầu: “Nghe hữu ích đấy.” Rồi bảo bọn Nhị, Tam, “Các ngươi đi cùng Quân thiếu chủ tìm kiếm nhân chứng cốc chủ cần.”
“Đánh lẻ à? Ngươi định đi đâu?”
“Trước giờ cốc chủ hay gặp những tên khốn nạn, cứ tách khỏi y một chút là ta không an tâm.”
Tam gác cùi chỏ lên vai Nhị nhìn theo Nhất, mắng: “Ngốc.”
...
..
Sột soạt. Tí tách. Quân Huyền vắt y phục đẫm nước, hỏi: “Một mình Tru Thiên tiền bối đối phó với Ô Dạ Đề ổn chứ? Liên?”
Mạc Tử Liên bâng quơ đáp: “Vâng, ông nội rất mạnh.”
“Chuyện gì vậy? Đệ đang chú ý đến gì, Liên?”
“Không. Không có gì quan trọng.” Tiêu cự trong mắt y dần tụ thành một ánh nhìn kiên quyết, khốc liệt. Y mỉm cười nắm bàn tay ca ca đưa lên môi hôn nhẹ, bảo: “Phía trước có một người quen của ta, ta muốn đi chào hắn, chỉ một mình. Được không ạ?”
Quân Huyền trở tay xoa gò má y, nói ra lời ngược lòng mình: “Cẩn thận, có chuyện thì gọi ta một tiếng.”
Rừng lá trúc tươi tốt hòa với màu nắng chiếu vào tạo nên một sắc xanh rạng rỡ, mát mắt. Sầm Canh nâng cánh tay quá đầu, nhờ ánh sáng xuyên qua tấm bản đồ nguệch ngoạc trong dây bó cổ tay, đối chiếu địa hình tại nơi này rồi nhét lại vào cổ tay.
Xào xạc. Tiếng lá khô đột ngột vỡ khiến gã phải quay đầu lại và kinh ngạc trước người tới.
“Tại sao chủ nhân của ngươi lẫn ngươi đều mang nét mặt như thấy người chết sống lại khi nhìn ta?” Mạc Tử Liên châm biếm hỏi bằng tiếng Điệp Cách.
Sầm Canh giấu đi cảm xúc, không hề kiêng kỵ thất lễ mà trầm mặc đưa đôi mắt như sài lang chòng chọc quan sát người đối diện, trong ngữ điệu vẫn còn chưa nguôi bất ngờ hàm chứa mấy phần chế giễu: “Năm năm rồi mà ngươi chẳng thay đổi chút gì, phu nhân.”
Mi mày ấy, dáng dấp ấy vẫn hệt như ngày y hạ kiệu bước vào Thủy Kính trang. Thiếu niên mười sáu tuổi e ấp, thanh lệ như nụ hoa xuân khuất dưới hồng trang, y khi ấy quá rực rỡ khiến lòng ai cũng vô thức khắc ghi. Sầm Canh dừng lại trước dòng hồi tưởng, sau đó nói: “Dù bao nhiêu năm tháng trôi đi, ngươi vẫn mang một dáng vẻ. Thật dị thường.”
Mạc Tử Liên đột ngột cười phá lên, nhại lại: “Thật dị thường... Thật dị thường... Quả thật là rất dị thường vì ta không thể cao hơn, không thể phát dục thêm, không thể trở thành một nam nhân hoàn chỉnh. Thật dị thường... Thật dị thường vì ta rơi vào hồ Khô Lâu mà vẫn còn sống, lành lặn đứng ở đây nói chuyện với ngươi. Quả thật quá dị thường. Ta sống là dị thường trong mắt các người và ta chết mới đúng là bình thường. Cứ là ta thì các người đều cảm thấy dị thường. Chỉ vì ta đã chẳng chết khi rơi xuống hồ Khô Lâu.”
“Sầm Canh... à, hay là chó con nhỉ? Ngươi ngày càng thay đổi nhiều quá.” Y đè lại bờ môi: “Khi ta rời đi, ngươi vẫn chưa mất chân. Nay vì sao mà cứ tàn phế dần như vậy?”
“Rơi vào hố cát lún với một vài con bọ cạp cực độc, thế là 'rắc' thôi.” Sầm Canh thản nhiên nói về chuyện tự chặt chân.
“Vậy ra là Quốc sư cố chấp tới mức đó... Ta thực sự rất không hiểu Địa thành vì sao lại quan trọng với Quốc sư đến thế. Cơ mà, cứ là thứ Quốc sư coi trọng thì ta càng muốn đạp nó dưới chân. Đầu tiên là Địa thành, thứ hai sẽ là con búp bê câm kia.”
Đáy mắt Sầm Canh tối xuống. “Ta tưởng chúng ta đã lập một thỏa thuận?”
“Chó con à, không có ta thì không có Quốc sư, cũng không có ngươi ở hiện tại.” Mạc Tử Liên dửng dưng cười nhạt: “Vì ta mà ngươi thành ra người ngợm như ma quỷ thế này nên ta có thể bảo đảm giữ đúng giao ước với ngươi. Nhưng đó vốn dĩ là do ngươi lựa chọn, ta đâu cần ngươi cứu ta? Nói vậy vì muốn làm rõ với ngươi là ta đảm bảo sẽ không phá vỡ giao ước từ trước giữa chúng ta nhưng ở đây có 'mức độ'... Tức là ta muốn phá Quốc sư thì ta phá theo ý thích nhưng sẽ không dồn Quốc sư vào đường cùng.”
Sầm Canh nở nụ cười thâm trầm: “Ồ, về mặt này thì ta thực sự rất thích cách hành động của ngươi.”
“Ngươi đã tìm đến tận đây nghĩa là Quốc sư cũng mò ra được kha khá manh mối rồi, hừm... Tự nhiên ta cảm thấy thật đáng tiếc. Sầm Canh, ngươi đã có không ít hơn vài chục cơ hội làm một con sói ngoài sa mạc và thậm chí Hoan Lạc cốc từng mở rộng cửa mời ngươi. Nhưng ngươi khăng khăng cúi đầu làm chó của Quốc sư đến thân tàn ma dại. Thật đáng tiếc.”
“Ngươi mới chẳng hiểu gì về chúng ta. Thủy Nguyện từ lâu đã không muốn giữ ta ở gần mình, ta mới là kẻ đang bức ép y phải chịu đựng ta. Ta đang chờ đợi, chờ đợi một ngày y thật sự đạt được sở nguyện, sau đó chôn sống y dưới cát, bắt y tìm lại Thủy Nguyện trước kia của ta...”
Sầm Canh nhìn sâu vào y một hồi, nụ cười sau cái rọ sắt méo mó mang một vẻ tàn ác, ngông nghênh: “Nãy giờ ngươi đang câu giờ hay muốn lừa ta phân tâm nhằm chiếm đoạt thứ giấu trong đây?” Gã choãi ngón cái trỏ vào đạo quán cũ.
Mạc Tử Liên hờ hững cười khẽ một tiếng: “Trong đó không có thứ ngươi muốn tìm, ta chắc chắn.” Bỗng đổi chủ đề, “Ngươi nghe ba chấn động ban nãy không?”
“Nếu không phải ngươi bày trò thì ta là tin ngươi muốn ám chỉ rằng có phe khác ngoài chúng ta đang khống chế tình hình?” Sầm Canh nheo mắt xem khuôn mặt thản nhiên kia, cân nhắc hồi lâu, đáp: “Được rồi, vòng vo nãy giờ. Tóm lại, ngươi muốn ta rút tay khỏi chuyện này, bằng không thì Ô Khê nhất định sẽ không xong với ngươi. Ta đồng ý.”
Mạc Tử Liên điểm môi nghĩ: thế là xong một nửa.
Gã dùng cánh tay duy nhất quấn dây áo choàng rách quanh cổ, hời hợt bổ sung: “Dù sao thì ta cũng không quan tâm đến mấy cuốn sách nát trong cung điện...” Ánh mắt gã chợt chạm phải một dáng hình đằng xa, gần con sông hẹp, miền xa xăm nào trong ký ức lóe lên một ánh chớp phác ra hình bóng thiếu niên quật cường cầm thanh kiếm gãy.