Họa Mục

Chương 93: Chương 93: Chương 87




Dù Quân Huyền đang ở đâu, thiệp chúc năm mới của Thanh Đàm cũng không sớm thì muộn được gửi tới hắn, trước đây hắn không ít lần phải bất ngờ cho đến khi biết về mạng lưới thư tín của Cái Bang phái và Tiêu Dao cung. Chỉ cần bìa thư ghi rõ danh tính người nhận và được đóng dấu niêm phong của Tiêu Dao thì cứ tùy tiện gửi cho một gã ăn mày dọc đường, thư sẽ tự khắc bay đến tay người nhận.

Một tháng sau tiệc thưởng trà, tiệm Chước Đào trình làng một số màu sắc và kiểu mẫu sơn móng mới, ngoài ra cũng giới thiệu vài loại xà phòng thơm ngậm cánh hoa. Ban đầu Đào nương còn không ưa đối tác, sau khi thấy phản ứng của khách hàng thì hai mắt cong thành mảnh trăng lung linh, thân thiết cầm tay Hồng Thu thị như tỷ muội kim lan.

Đợt này tỷ muội Ôn gia cũng dắt nhau đến ngắm nghía, Đào nương ra chiều cực kỳ hoan nghênh các nàng, nhiệt tình giới thiệu, bâng quơ dò xét. Mạc Tử Liên không thấy gã anh trai đi theo nên từ bỏ ý định mặc nữ trang, nghĩ ngợi chọn ra từ tủ đồ một tấm áo trắng thêu chỉ nhiều màu, tia nắng chiếu vào óng ánh phối với áo trong màu trầm. Y búi tóc đơn giản, trang điểm nhạt, ngoài đôi khuyên tai bất ly thân thì không đeo trang sức khác, nếu hình xăm sau đuôi mắt bớt nổi bật một tí thì hoàn toàn ra dáng công tử phong hoa.

Quân Huyền đọc xong thư thăm hỏi của sư đệ thì thấy ai kia đang rướn mình soi vào gương, vẻ mặt nghiêm túc. Mạc Tử Liên cẩn thận bôi kem lên đuôi mắt che đi hình xăm rồi dặm dặm phấn để nước da trông tự nhiên, ca ca tiến lại từ bao giờ giúp y chỉnh sửa nét vẽ chân mày nhân tiện nếm thử son môi y dùng hôm nay.

Mạc Tử Liên vui vẻ hỏi: “Thế nào ạ?”

Quân Huyền ngẫm nghĩ: “Mùi như quả quýt.”

Y bật cười ngất trong khi ôm eo hắn đứng dậy. Sờ sờ bả vai ca ca, phát hiện chất vải may áo lâu ngày đã hơi thô ráp, y chợt hân hoan nảy ra một ý tưởng: “Ca ca, chúng ta đi mua y phục mới cho huynh đi.”

“Hửm? Y phục...”

“Đúng ạ, đầu năm vừa qua đến gấp quá nên chúng ta không kịp sửa soạn gì cho huynh, bây giờ ta muốn tự tay lựa y phục cho ca ca! Nghĩ là thấy vui rồi! Nha, ca ca?”

Mặc dù Quân Huyền khá quan ngại về sở thích thẩm mỹ của Mạc Tử Liên nhưng cũng không nỡ dập tắt niềm vui trong đôi mắt long lanh này, lưỡng lự ba giây đoạn gật đầu cái rụp: “Ừ.”

Mùa đông của quan ải cát vàng tuy khắc nghiệt mà chóng qua, khí trời đã ấm lên rất nhiều, tuyết giáng trần chạm vào chóp lá cây liền tan thành nước, đường xá ẩm ướt có chút trơn trượt. Mạc Tử Liên lại hắt xì một tiếng, sụt sịt chóp mũi ửng hồng ướm một mẫu áo lên người ca ca, hỏi: “Huynh thực sự rất, rất là lười lựa chọn y phục mới phải không? Cho nên đến hiện tại, huynh vẫn luôn trung thành với một kiểu áo?”

Quân Huyền ngập ngừng mấy hồi: “Ừ.”

Y làm mặt nghiêm trọng nhéo má hắn: “Ca ca, kiểu áo huynh đang mặc đã lỗi thời hơn tám năm nay rồi.”

Không xét đến nhiều vấn đề liên quan khác thì đối với giang hồ và kiểu người sống tối giản tới mức không cần tiền bạc rủng rỉnh dự phòng như Quân Huyền, chỉ cần dăm ba bộ quần áo sạch sẽ, lịch sự để mặc là được rồi, đâu phải chú ý trau chuốt cũ mới hay kiểu dáng thời thượng thế nào. Với lại người sống lang bạt, mang nhiều y phục thì nặng hành lý chứ chẳng được lợi gì.

Do đó Quân Huyền không hề cảm thấy mình thiếu tiện nghi nhưng Mạc Tử Liên lại âm thầm quan ngại sâu sắc quan sát từ trên xuống dưới ca ca của mình, sau đó mang dáng vẻ người xả thân vì đại nghĩa lôi kéo hắn đi lột sạch rồi tân trang lại toàn bộ.

“Tiền của ta, người của ta! Sao ta có thể tiếc tiền tiêu cơ chứ!” Y hùng hồn dùng một lời này gạt phăng mọi can ngăn của hắn.

Quân Huyền vô cùng bất đắc dĩ, đành chịu y thích làm gì làm nấy.

Mạc Tử Liên khoanh tay ngắm nhìn ca ca của mình một hồi lâu, sau đó gật gật đầu ra chiều tạm hài lòng, búng tay gọi chưởng quỹ đến thanh toán. Chưởng quỹ cười đến không khép được miệng gảy gảy bàn tính nói ra một số tiền mà Quân Huyền nhắm chừng mình ăn đủ ba bữa trong nửa năm, y phẩy tay cho Mạc Bát mặc thường phục đem ra một hộp gỗ đựng thoi bạc trắng xóa.

Rời khỏi cửa tiệm một quãng khá xa rồi, Quân Huyền vẫn ngơ ngẩn chìm trong trầm mặc với đống tiền trên người. Nghe Mạc Tử Liên lại hắt xì, hắn hồi thần vươn tay vỗ về lưng y, nói: “Quậy phá đủ rồi thì tìm chỗ ăn trưa thôi.”

Y sụt sịt mũi gật đầu.

Mạc Bát chuẩn bị cho hai người một nhã gian trên gác lửng, Mạc Tử Liên lúc nào cũng thích ngồi trên gác lửng. Y giống như đã kiềm chế hết nổi, vừa rời khỏi ánh mắt người ngoài là nhào vào lòng ca ca của mình, cả người mềm nhũn như kiệt lực, lẩm bẩm: “Ta hối hận rồi...”

Quân Huyền ôm y khỏi mặt sàn, nhướng mày hỏi: “Hối hận về gì?”

“Lỡ tay chưng diện ca ca anh tuấn bất phàm, thu hút muôn người ngoái nhìn.” Y nằm gục trên vai hắn, rầu rĩ đáp. Hắn bật cười ôm y xoay một vòng rồi đặt người ngồi xuống đệm, hôn thật sâu, bảo bối của hắn lập tức vui vẻ trở lại.

Mạc Tử Liên thích thịt, thích ăn cay, ăn mặn, lại còn ăn nhiều, Quân Huyền dễ nuôi hơn, chẳng kén bất kỳ món nào, chỉ không hợp với đồ cay cho lắm. Hắn ăn xong trước, buông đũa chờ người kia chén nốt hai món cuối trong sự thỏa mãn, y đỏ mặt chùi mép, xoa bụng bịa lý do hợp tình: “Ca ca, ta chính là một bé ngoan thức thời, đang cố gắng tự vỗ béo mình để giữ gìn bản thân khỏi ong bướm.”

Quân Huyền phì cười run cả vai, gõ gõ bàn liếc tấm bình phong đằng sau y rồi đứng dậy, thản nhiên áp sát: “Vậy thì ta cũng chính là người có tư cách giám sát quá trình này nhất.”

“Ca ca! Hông mà, đừng sờ!”

Mạc Tử Liên kháng cự như mèo quào, nhanh chóng thất thân. Quân Huyền nghiêm túc nắn nắn, bóp bóp eo, bụng, hông y, sau đó nhíu mày nhìn khuôn mặt quẫn bách đỏ ửng kia, bảo: “Liên, đệ cần phải tập thể lực nhiều hơn.”

Y bị sốc: “Ca ca nói ta mập?”

“Không phải mập.” Hắn suy nghĩ, chọn lọc từ: “Mà là da thịt dày lên.”

“...”

Mạc Tử Liên vẫn chưa hết sốc sau khi nghe nói 'thịt mình dày lên', ngơ ngẩn để ca ca dắt bản thân rời khỏi tửu lâu, mũi tiếp xúc với hơi lạnh lại bắt đầu sụt sùi. Quân Huyền quay người chắn gió trước y, bảo đứng yên rồi rút ra từ tay áo một tấm mạng màu trắng, giúp y đeo lên mặt, nhéo chóp mũi y hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Y lại bổ nhào vào hắn, thình lình ngửa mặt cách một tấm vải hôn môi ca ca cái 'chụt', ngay giữa đường phố, thậm chí một cô nương trùng hợp vừa mở cửa nhà ở phía sau y phải trợn tròn mắt nhìn hắn.

Quân Huyền ngây ra, tay chân như đông cứng, đang khi sắp bộc phát thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên chặn đứng cơn xúc động lại: “Sư huynh?”

Mạc Tử Liên liếc mắt nhìn, thấy một gương mặt bốn phần quen, sáu phần lạ. Trán rộng, cằm đầy, hai bầu má thu gọn, đôi mắt hẹp về đuôi, mày cao, có vẻ như là một người hòa đồng dễ chịu. Hắn búi gọn tóc, chiếc áo trên người quá khổ tới nỗi tay áo chấm đất, đang dắt một con ngựa treo thịt thà, rau dưa.

“Huynh đến đây từ bao giờ vậy?” Nam tử mừng rỡ hỏi Quân Huyền, rồi đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Mạc Tử Liên chằm chằm. Y cũng chưa nhớ ra dung mạo thơ bé trong ký ức, chậm rì rì vươn tay chĩa vào mặt hắn.

“Xì!” Một cái đầu rắn trắng lưỡi đỏ thình lình nhảy bổ ra.

“Á! Rắn!” Hắn sợ đến nhảy dựng ngã vào thân ngựa, té phịch xuống đất.

“Ha ha ha!” Mạc Tử Liên ôm cánh tay ca ca cười rộ, nhìn gương mặt xanh mét của hắn, vẫy tay chào: “Lâu rồi không gặp, nhị sư huynh.”

Thanh Đàm muốn tiếp người thân nên không đi qua cổng lớn nhằm khỏi báo cáo với đệ tử canh gác, hắn đưa ngựa cho người chăn rồi tay xách nách mang dẫn hai người sư huynh, 'sư muội' đến viện của mình.

Tiêu Dao cung tọa lạc trên một mảnh đất rộng lớn ở vùng ngoại ô cách thành chính hai canh giờ đi bộ, tường ngoài sơn ngà viền vàng, ngói cong kiểu cũ của tiền triều từ đỏ đã phai thành cam, xa xa nhìn như một biệt trang cổ kính phảng phất hơi thở rực rỡ, huy hoàng từ thời nào. Nhưng, kỳ thực, tất cả người trên giang hồ đều biết Tiêu Dao cung bây giờ không bằng một góc Tiêu Dao cung ngày xưa.

Hay phải nói rằng, trải qua triều đại của Quỷ đế, Tiêu Dao cung đã không còn có thể vực dậy được nữa.

Đường tới viện của Thanh Đàm băng qua một đoạn cắt ngang dài, Quân Huyền có cơ hội được quan sát những tàn tích vinh quang thuở nào đã hao mòn, bám bụi của nơi này. Đa phần đệ tử Tiêu Dao đều ăn bận khá tùy tiện, không mặc môn trang thống nhất, mỗi người chỉ đeo một tấm mộc bài đơn giản để thể hiện sư môn ra ngoài, những ai mang vẻ chức sắc hơn mới mặc môn trang nghiêm chỉnh.

“Chậc.” Mạc Tử Liên bỗng đụng vào vai hắn, thầm thì: “Tiêu Dao cung này nghèo đến mức không may nổi môn trang cho các đệ tử.”

Vừa bước qua cánh cửa mục rớt cả tay nắm, Thanh Đàm chợt chạy vụt lên gọi leo lẻo: “Tiểu Ly, Tiểu Ly, chúng ta có khách nè!”

Một người nam trẻ tuổi mặc áo xanh lơ mở cửa phòng sách, nhanh chân tiến ra giúp Thanh Đàm xách đồ. Da y rất trắng, mi mục mang sắc nước trong trẻo, dịu dàng của nét vẽ bằng mực pha loãng, môi căng ửng hồng, toàn thân nặng một gánh thăng trầm bấp bênh đặc trưng của kẻ xuất thân chốn phong trần. Mạc Tử Liên liếc mắt liền nhận ra.

Tới Quân Huyền mà cũng nghiệm thấy thân phận trước kia của người này, có chút không giấu được sửng sốt nhìn nhanh qua sư đệ đoạn bình tĩnh lại. Thanh Đàm vỗ lưng nam tử, cười nhe cả mấy chiếc răng khểnh giới thiệu: “Sư huynh, đây là Lưu Ly, bằng hữu đệ mới kết giao không lâu, y rất chu đáo. Tiểu Ly, huynh ấy là sư huynh giỏi giang mà ta luôn tự hào, còn người bên cạnh huynh ấy là, là... Thôi, là gì không quan trọng.”

Mạc Tử Liên trừng mắt, rắn trắng cũng dựng vảy cổ lên, nói: “Ta là ai? Ta là ai mà ngươi bảo không quan trọng? Gia sản của ta dư thừa để đè sập cả vùng biệt trang này đấy!”

“Ngươi cũng chỉ là kẻ có tiền!” Thanh Đàm lùi lũi tránh khỏi rắn, cậy gần nhà mà hung dữ: “Thứ lỗi! Cái viện rách nát của ta không xứng để tiếp đón ngươi!”

“Được rồi, Liên Nhi.” Quân Huyền bất đắc dĩ bước ra trước mặt y. Lưu Ly cũng ôn nhu cầm tay người đứng trước, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đàm, hiếm khi sư huynh ngươi ghé thăm.”

Thanh Đàm phổng mũi hừ một tiếng, Lưu Ly mang đồ tươi sống vào nhà bếp rồi đun trà nóng bê trở lại phòng khách, vốn định rời đi nhưng bị bạn hữu khăng khăng giữ lại, đành phải gượng gạo ngồi xuống bên cạnh hắn. Y rũ mắt, hai bàn tay căng thẳng siết chặt.

“Hả? Nếu mà đệ biết sư huynh đến Tây Quan trước cả giao thừa thì đã mời huynh cùng đón tân niên ở đây luôn rồi.

“Đệ có nhận được thư của huynh, cũng viết cho sư bá một bức để người an tâm rồi. À, sư phụ đệ gửi cho huynh hồng bao nè.”

“Mắt huynh thực sự đã tốt rồi sao ạ?” Thanh Đàm đột ngột ghé sát đầu vào mặt Lưu Ly, ngây thơ không nhận ra bạn hữu mất tự nhiên cứng cả người, chỉ trỏ hỏi: “Huynh nhìn xem đây là mắt của đệ hay mắt của Tiểu Ly.

“A, gõ cái đầu đãng trí này, khoảng hai tháng trước bệnh của sư bá lại tái phát, vừa qua đệ nghe nói sư phụ đã đưa sư bá về phía nam dưỡng bệnh.”

Quân Huyền nhíu mày: “Có nghiêm trọng không?”

“Đệ không biết nữa.” Thanh Đàm gãi tai: “Sư phụ không viết rõ, chỉ nói là 'bệnh cũ tái phát'...”

Quân Huyền không tiếp tục hỏi, giữa hắn và sư phụ luôn có sự ngầm hiểu về giữ khoảng cách giữa hai thế hệ, giữa người ở trong với người xa lánh giang hồ. Mối quan hệ giữa sư đồ bọn họ ăn ý đến mức nếu ai đó sắp hấp hối, có lẽ cũng lười thông báo cho người kia biết.

“Sư huynh, thực ra đệ có một chuyện muốn nhờ huynh giúp.” Thanh Đàm tự nhiên hơi đỏ mặt, lúng túng cười: “Huynh có bạn thuộc Cái Bang phải không? Vận may với nhân duyên của đệ không tốt lắm, đệ muốn nhờ huynh hỏi thăm bọn họ về án diệt môn của một môn phái tên Lưu Ly bảo vào mười ba năm trước.”

“Tại sao vậy?”

“Đệ cũng không giấu huynh.” Thanh Đàm lộ ra phiền não, vỗ bả vai Lưu Ly: “Tiểu Ly đây chính là người con trai may mắn sống sót của Lưu Ly bảo chủ năm đó bị truy sát.”

“Ê, Mạc Tử Liên và Quân Huyền đều đang ở chỗ Thanh đường chủ của bổn cung kìa.”

“Thì sao?” Thu Nhậm không mảy may chớp mắt, lười biếng đáp. Y vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tạm thời phải ngồi xe lăn, đang cần mẫn sửa chữa một hộp ám khí. Hồng Tùy thấy y thờ ơ, cũng ra vẻ èo uột dựa cột, gấp gấp xòe xòe tán quạt gồm nhiều lá sắt mỏng được chắp ghép bằng thủ pháp tuyệt diệu.

“Ngươi và Lý Thương Lan cũng sắp bước sang tuổi ba mươi rồi đấy.”

“Ờ?”

“Chớp mắt trước hai ngươi còn đang đuổi đánh tuột quần nhau mà chớp mắt sau đã ở bên nhau lâu đến mức này. Ta cũng bỗng nhận ra mình và Nhiên Nhi làm vợ chồng lâu như vậy rồi, không hiểu sao hiện tại nhớ về ngày xưa lại chẳng thấy được cảm giác yêu nhau nồng nhiệt khi đó. Giá mà... ta có cùng nàng một đứa con, nếu sinh được một đứa trẻ để cùng học cách kiên nhẫn chăm con, có lẽ ta và nàng đã không nhanh chóng nguội lạnh thế này.”

“Ông có ý gì thì nói thẳng ra. Não đây ngắn, không suy nghĩ được nhiều.”

“Chậc, thằng ranh này. Ta muốn nói là hai đứa bay già đầu cả rồi, có khúc mắc gì thì hai mặt một lời với nhau chứ giận dỗi hoài chỉ tổ phức tạp hóa mọi chuyện. Lý Thương Lan biết ngươi từ nhỏ chịu nhiều thiệt thòi nên tính cách cứng rắn, trước giờ vẫn luôn nhường nhịn ngươi nhưng bản thân hắn mấy năm nay cũng chưa từng rời đầu ngọn gió, che tai chắn tiếng cho ngươi. Thôi, bổn cung không tiện nói nhiều, tự ngươi hiểu lấy đi.”

Chính giữa khoảng sân sạch sẽ trước mặt hai người có một cây quế lớn cành lá sum sê, quanh chân tường là mấy chục chậu lan dại, khóm râm bụt, dây tường vi... cùng lỉnh kỉnh đồ làm vườn dính bụi đất ẩm ướt. Thu Nhậm biết Lý Thương Lan thích nhất là làm vườn, xoay hộp ám khí cũ trong tay, y khẽ vuốt nét khắc trên đó.

“Nếu thế gian này không thể tặng cho sư huynh một bông hoa thì phàm là nơi sư huynh nghỉ ngơi, ta sẽ biến chỗ ấy thành một rừng hoa.”

“Thương Lan biết hi sinh của mình bỏ ra chẳng đáng một góc của sư huynh. Thương Lan đứng ở đầu ngọn gió chịu tai tiếng, sư huynh ở sau lưng Thương Lan chống đỡ một khoảng trời.”

“Sư huynh.”

“Úi.” Thấy người đang đứng ở cửa, Hồng Tùy nép vào cột, cực lực thu nhỏ sự hiện diện của mình. Lý Thương Lan giống như con cún nhỏ cụp tai, dậm dậm bước trên ngưỡng cửa mà chưa dám bước qua, bị trừng mắt, hắn lập tức quỳ phịch xuống, ăn năn cúi đầu, sầu mi khổ kiếm nói: “Thương Lan biết lỗi rồi, về sau sẽ không nói lời hạ lưu vô sỉ, bại hoại thuần phong mỹ tục làm bẩn tai sư huynh nữa, cũng không động chạm thứ gì kỳ quái vào sư huynh. Thương Lan xin hứa sẽ quỳ từ đường một tháng rưỡi và chép phạt năm mươi bản Bát Nhã Tâm Kinh -...”

“Ha ha...” Thu Nhậm cười lạnh, cả giận vỗ tay ghế nhanh dần, quát mắng: “Ngươi nghĩ ta ngu sao! Quỳ từ đường? Ngươi hứa đi xuất gia ta còn tin hơn! Chép phạt? Ngươi tính chép ở đâu? Trên ngực? Trên bụng hay lưng ta? Hả? Ta còn chưa hiểu ngươi quá đi! Mỗi lần ta dự định làm gì ngươi đều sẽ hỏi ngươi muốn hay không trước, ngươi không muốn ta cũng chẳng ép. Còn ngươi? Lần nào cũng viện cớ lỡ tay! Lỡ tay con mẹ nhà ngươi! Sao ngươi không lỡ tay bẻ gãy mệnh căn của mình luôn đi! Lý Thương Lan, cút khỏi mắt ta!”

Y lớn tiếng quá, ngay sau đó phải cúi đầu ôm ngực ho.

“Sư huynh! Huynh không sao chứ?” Lý Thương Lan tranh thủ thời cơ chạy vọt tới, tức khắc vô hiệu hóa đôi tay y, khom lưng dí sát mặt lo lắng hỏi han. Thu Nhậm giơ chân đá hắn, lại bị bất ngờ đẩy ngược chiếm lấy môi. Sau đó Thương Lan tiếp tục vô sỉ diễn tuồng quan tâm nói: “Sư huynh đừng có tức giận mà. Huynh còn đang bệnh, hỏa khí hại thân lắm.”

Hồng Tùy thầm nghĩ: trình độ vô sỉ này còn hơn cả ta.

Lý Thương Lan bất chấp gai góc trên người sư huynh, ghé sát nói nhỏ vào tai y: “Sư huynh, Thu quan gia qua đời rồi.”

Tâm linh Thu Nhậm lập tức bị gió đông quét sạch độ ấm, bả vai y giật run lên: “Ngươi nói gì?”

Một mẩu chuyện nhỏ:

Dù sống lang bạt nhưng mỗi năm Huyền vẫn chăm chỉ xuôi về phương nam thăm quê, quét tước nhà trúc của sư phụ, sư cô để các ngài có thể trở lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Ở quê có một bà chủ tiệm may nhỏ là phường láng giềng quen biết với sư phụ, Huyền luôn đến đó đặt may y phục mới nếu cần.

Bởi vì khách quen sẽ được giảm nửa giá.

Sen xòe một tay ra, duỗi ngón trỏ đếm: Từ sau bốn năm ở Địa thành, ta hầu như chưa bao giờ phải mặc lại một chiếc áo hai lần.

Huyền:...

Sen thương tiếc ôm ca ca vào lòng: Ta có tiền, về sau ta nuôi huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.