Lý Thương Lan vừa tròn mười bốn tuổi lần đầu nằm mộng xuân, kinh hồn tỉnh giấc, trước mắt vẫn còn dư ảnh của khuôn mặt trong mơ. Cậu kẹp chặt hai chân, lớp vải ở giữa ướt át, dấp dính vào đùi trong không ngừng dấy cao sự hoảng loạn nơi tâm hồn non trẻ. Trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, cậu rón rén rời giường, cẩn thận hết sức để không đánh thức các đồng môn, ôm quần chạy đi rửa ráy.
Trăng chưa lặn, bốn phía trống hoác yên tĩnh, Lý Thương Lan không dám thả lỏng tinh thần, cắm mặt xông vào nhà tắm, sập kín cửa đồng thời thở hắt ra. Bất chợt, một giọng nói như âm rung của tiếng mõ xa vang lên dọa cậu giật bắn mình: “Thương Lan?”
Lý Thương Lan căng mắt ngẩng phắt mặt lên, trái tim đánh 'thịch' một cái, lại cúi gằm xuống, lùi bước đụng vào cánh cửa, lí nhí gọi: “Sư huynh.”
“Sao hôm nay đột nhiên dậy sớm vậy?”
“À, ừ... Hình như tối qua đệ ăn phải đồ thiu, chuông chưa kêu mà kẻng bụng đã đánh quá trời, phải đi xả gấp, ha ha...”
“Thế sao?” Ngữ khí của y rất hờ hững.
“Vâng, vâng, vâng.” Lý Thương Lan cúi cằm đã sắp chạm ngực, đè tay lên trái tim loạn nhịp, nín thở, gom can đảm sải dài bước chạy nhanh qua sư huynh, suýt trượt chân nhào đầu vào ang nước. Cậu lật đật gỡ tay chân co cứng để máng đồ sạch rồi xách ghế ngồi xuống, sau lưng vang lên tiếng sư huynh xối nước lấp đầy nhà tắm im ắng, lấp đầy cả tâm trí cậu. Một sức nóng kỳ lạ buộc chặt cơ thể co rúm của Thương Lan, sự nhớp nháp trên bắp đùi cuốn linh hồn cậu lìa khỏi vị trí vốn dĩ, theo nhịp nước róc rách phía sau, con ngươi dãn ra như thể phản chiếu lại dáng vóc trần trụi ướt đẫm, tái ngắt màu trắng xanh của ánh trăng vừa rồi.
Đó là lần đầu tiên Lý Thương Lan nhìn thấy thân thể Thu Nhậm.
Bả vai y ngoài thực tế xương hơn, ngực của y ngoài thực tế gầy hơn, eo y thon như trong giấc mơ, cặp đùi kia săn chắc hơn cả trong mơ và vùng tam giác còn thưa thớt nọ khác hoàn toàn so với cậu tưởng tượng. Hình ảnh vật ấy ngủ vùi dưới bụi lông ẩm ướt... cực kỳ gợi tình.
Ý nghĩ này hiển lộ với một cơn phấn khích sôi sục chạy qua thân dưới Lý Thương Lan, chậm rãi phồng lớn, kéo căng sự dính dấp. Phía sau đã không còn ai nữa, cậu gục đầu thở hổn hển, tiếng thở được không gian kín của nhà tắm phản xạ lại, cộng hưởng, kích thích thần kinh cậu ảo giác như cả gian nhà đang phát ra tiếng thở khàn đục. Điều này làm cậu kinh hãi giật mình, co quắp cả người, gắng sức nín thở đến mức bật khóc.
Y là sư huynh của mày. Người mày luôn kính ngưỡng.
Tại sao mày lại có thể nảy sinh suy nghĩ thế này với y?
Sư huynh.
Hai tiếng này đối với Lý Thương Lan giống như một khoảng trời xanh nhạt nắng, điểm vài cụm mây, càng ngắm càng thấy cao xa, trong sạch không tì vết của những ngày đầu thu.
Sau đêm chiêm bao hoang đường ấy, Lý Thương Lan vô cùng day dứt, không dám nhảy nhót trước mặt Thu Nhậm như thường lệ, bồn chồn vô cớ suốt cả ngày, ở gần sư huynh thì lóng ngóng hỏng việc, nói chuyện với y thì lắp bắp tịt lưỡi, phong độ trong lúc luyện võ giảm sút thấy rõ. Mấy đứa đồng bạn thân thiết đâm chọt cậu vài câu xong thì cũng nghĩa khí bày trò cho anh em giải khuây, giúp cậu phân tán sự chú ý, bớt thời gian lẩn quẩn nghĩ về sư huynh, qua bốn ngày là khôi phục lại khí thế hùng hồn.
Chỉ duy nỗi cậu vẫn vô thức tránh né, không dám thân cận sư huynh.
Vào đầu thu, sông suối trên núi đã bắt đầu hòa tan cái giá rét, nước theo hệ thống máng dẫn xối xuống mặt một đám trai trần truồng nhảy dựng lên la 'lạnh' um sùm.
Thu Nhậm chưa bao giờ tắm chung với bọn Lý Thương Lan dù tất cả đều là sư huynh đệ sinh hoạt, học tập cùng nhau. Trước đây Thương Lan còn buồn buồn vì bị xa lánh, hiện tại lại âm thầm hoan hỉ, 'lần ấy' cậu phát hiện ra trên ngực sư huynh có một nốt ruồi son. Dù chỉ nhìn thoáng qua trong chớp mắt nhưng cậu cảm thấy nó rất đẹp, đẹp đến mức muốn giấu nhẹm đi, chỉ dành cho bản thân được thưởng thức.
Ý nghĩ này tựa như có rễ, bám chặt vào tâm trí Thương Lan.
Thu Nhậm rất kín tiếng, ít giao lưu với các đệ tử khác, nhiều đồng môn cứ nửa thật nửa đùa nói đại sư huynh tuổi trẻ tài cao, kiêu ngạo lạnh lùng, xem thường đám bùn loãng khó trát tường bọn họ, chỉ có nhị sư huynh mới đủ trình được y đặt vào mắt. 'Nhị sư huynh' tức chỉ Lý Thương Lan, bởi vì cậu và sư huynh là đệ tử của trưởng môn nên xét cấp bậc, hai người chính là cặp đệ tử đứng đầu trong Bồng Vân các, tất cả môn đồ khác đều phải xưng hai tiếng 'sư huynh'.
Lý Thương Lan không chấp bọn xấu bụng tị nạnh, những ai ở cùng phòng với cậu và sư huynh đều biết y rất dễ chịu, hễ thắc mắc gì, cứ hỏi ra thì y sẽ trả lời tận tình đúng trọng tâm, khi không ai bắt chuyện, y cũng kín miệng như ngậm vàng.
Giấy tre, thước và thỏi than là ba thứ bất ly thân Thu Nhậm, y luôn dùng thời gian rảnh rỗi để thiết kế cơ quan. Vì kim loại đắt tiền và cần kỹ thuật cao nên y chủ yếu sử dụng gỗ và đá, đồng thời lượm, xin đồ thừa hoặc bộ phận bị lỗi từ nhà xưởng. Có một gốc cây quế y rất thích gối đầu nằm ngủ ở sau lưng sân tập, Thương Lan tìm kiếm mười lần thì hết tám lần sẽ thấy y tại đó, hai lần còn lại thì y không đi ngủ mà tiếp tục luyện tập trong sân.
Cậu ngồi xổm ngoài rìa sân tập, núp đằng sau bụi cây dại nhìn lén sườn mặt sư huynh. Y duỗi hai chân mở ra trên bãi cỏ úa vàng, lưng hơi khom, dụng cụ xếp thành hàng bên đùi phải, trong tay cầm búa và đục cần mẫn đẽo gọt một bánh răng đá. Làn tóc tơ lướt qua gò má nghiêm nghị chạm vào khóe môi mím chặt cho thấy y đang tập trung tới mức nào.
Dù lông mi của y nhìn ngang đẹp thật, dù biết là không phải nhưng cậu vẫn cứ tủi hờn: mình không đi tìm sư huynh lảm nhảm, y cũng chẳng thèm tìm mình hỏi lý do...
“Nhị sư huynh ơi! Huynh đang rảnh không? Bọn đệ có chỗ thắc mắc nghĩ mãi chưa thông!”
“Ờ, tới ngay!”
So với đại sư huynh 'cao lãnh', đám sư đệ vẫn ưa thích và thân cận nhị sư huynh hoạt bát, vui tính hơn. Lý Thương Lan cũng thuộc lứa chúng nó, tâm tính hòa hợp, cả ngày túm tụm chém gió thành bão, thi thoảng vừa cười phá lên, cậu giật mình nhìn về phía sư huynh, thấy y nhíu nhíu mày, tay vẫn thoăn thoắt vẽ vẽ viết viết, bĩu môi, rõ ràng không thích ồn ào nhưng cũng chẳng bắt bọn họ nhỏ tiếng lại.
Thấy chưa - những lúc đó, Lý Thương Lan thường cố tình làm một cái quay đầu đáng chú ý, âm thầm muốn cho bạn bè biết: đại sư huynh tốt bụng thế cơ mà.
Nhưng có vẻ như bọn óc quả nho này không bao giờ có thể nhận ra các điều kỳ diệu về đại sư huynh như cậu.
Đám thiếu niên đôi bảy đang tuổi dương khí thịnh, khó tránh khỏi tò mò về chuyện tình dục. Chẳng biết thằng lỏi thập tam sư đệ bé như hạt tiêu ấy đào dưới gốc cây nào ra một vò rượu, nhân lúc trong phòng vắng đại sư huynh liền chuyền cho cả đám uống thử, có mùi men rồi, ai cũng bạo gan hơn, nó tiếp tục trịnh trượng rút ra khỏi ngực áo một cuốn sách tranh. Tất cả vừa trông thấy hình ngoài bìa, lập tức đỏ mặt trố to mắt. Riêng Thương Lan nghe thấy tim mình đánh 'thịch' to đùng.
Cả bọn không hẹn chụm sát đầu vào nhau, trái tim mỗi đứa đều như được buộc vô một sứ mệnh nặng trình trịch, thận trọng từng hơi thở nhìn theo bàn tay đứa đảm nhận nhiệm vụ giở sách.
Lý Thương Lan sĩ diện lớn, dù muốn trốn nhưng vẫn bấm móng tay vào đùi ép bản thân xem cho bằng hết. Đêm đó đứa nào đứa nấy mặt đỏ tai hồng, tay chân khép nép đi ngủ, Thương Lan nén nhịn hỏa khí trằn trọc không yên, những hình ảnh càn quấy cứ hiển hiện quay vòng trong đầu, bất giác lại nghĩ tới sư huynh mình nhớ nhung bấy lâu, cái thứ giữa hai chân phập phù như sống. Cậu bứt rứt khó chịu lắm, nhưng cảm giác tội lỗi lớn hơn cả, đành cắn răng, kiên quyết kẹp chặt chân cố ngủ, sau đó cũng ngủ thật.
Thương Lan lại mộng mị, lần này trước ngực sư huynh có một nốt ruồi son, nét mặt luôn nghiêm túc mềm ra với những đợt giật mày run rẩy, vòng eo sư huynh vặn vẹo như trốn tránh nhưng tay cậu niết lấy đùi y càng lúc càng mạnh, các cử chỉ diễn ra hài hòa, sinh động từ nhịp điệu chậm rãi đến mãnh liệt. Cơ thể sư huynh hiện ra rõ ràng, mang màu trăng tái ngắt, tiếng thở trầm nặng của cả hai cộng hưởng với nhau, cảm giác dính dấp ở thân dưới và âm thanh mồ hôi nhỏ tí tách... hoàn hảo như thật.
Cậu kinh hồn thức dậy, mõ canh ba* vừa dứt, mọi người trong phòng ngủ say sưa, có ai đó còn nói mớ, sự ướt át ở đũng quần rất quen thuộc - mà chưa hết: cậu vẫn đang cương. Trước khi cảm giác sai quấy kéo đến, bàn tay cậu đã len lỏi vào quần, ban đầu chỉ muốn bóp chết nó nhưng càng sờ soạng càng không thể dừng lại được.
* Một giờ sáng.
Vào khoảnh khắc lòng bàn tay hứng đầy dịch thể xuất ra, Lý Thương Lan phát giác nước mắt đã đầm đìa mặt.
Ngay giường dưới chính là sư huynh.
Cậu bất lực vùi mặt vào gối, kìm nén tiếng khóc, há to miệng rưng rức không dám phát ra âm thanh. Cậu không hiểu bản thân bị làm sao, lâu nay cậu với sư huynh vẫn luôn thuận hòa như tay chân, lòng trí cậu lúc nào cũng kính trọng sư huynh, chưa từng quá phận, hà cớ cứ nảy sinh ý niệm khốn nạn này với y?
Nhờ vùi đầu vào việc luyện công, Lý Thương Lan nhanh chóng tạm thời trấn tĩnh, sau một tháng thì công lực có bước đột phá, sư phụ hoan hỉ thưởng hồng bao, đám bằng hữu lập tức lôi kéo đòi cậu thết đãi.
Duy mỗi Thu Nhậm không nói gì cả, dù chỉ hai tiếng 'chúc mừng'. Hôm ấy Thu Nhiên tỷ tỷ về thăm y, nàng đã gả chồng từ lâu, mỗi tháng đều đặn tới Bồng Vân xem em trai. Nàng luôn ăn mặc rất đẹp, trang điểm tươi tắn như muốn cho y thấy mình sống hạnh phúc thế nào. Lý Thương Lan đứng phía xa xa nhìn nàng cười rạng rỡ và chiếc gáy hơi cúi của sư huynh, bờ vai y buông trĩu như lúc nào cũng cõng một gánh nặng, tự nhiên lòng tràn ngập chua xót.
Cậu đã nghe về hoàn cảnh của bọn họ, Thu Nhiên tỷ tỷ ít ra cũng được gả vào nhà tốt nhưng... tại nơi đây, ngoài bản thân mình ra, sư huynh chẳng còn gì khác.
Bản thân cậu cũng chưa từng giúp đỡ gì cho y.
Một lớp bông mỏng quấn quanh cần cổ Thu Nhậm, tuyết li ti bám trên mi mày, y đang lắp ráp bộ phận trong ruột một chiếc hộp thiếc chữ nhật. Suốt ba tháng mùa thu qua, Lý Thương Lan thấy được y dành rất nhiều tâm huyết cho thiết kế này.
“Sư huynh!” Hít sâu một hơi, cậu bộp chộp ôm lồng hấp há cảo nóng hôi hổi sà tới trước mặt y, chùi tuyết dính trên mặt, há miệng đơ như cây cơ mất một giây rồi cứng nhắc nói: “Ăn - cơm - trưa!”
Y chậm rãi chớp mắt rồi liếc liếc như hoài nghi. Cậu đỏ ửng mặt, hấp tấp lặp lại: “Đến, đến giờ cơm trưa rồi ạ!”
Thấy sư huynh nhìn qua lồng hấp, cậu liền nhanh nhảu mở nắp, bày hết ra: “Toàn bộ đều mới ra lò đấy ạ! Tay nghề của bếp trưởng là khỏi chê!”
Tuy miệng cười hết cỡ, Thương Lan lại rất lo lắng y hờn giận mình tránh mặt, sẽ từ chối.
“Ừm.” Một hồi lâu sau, y mới đặt dụng cụ xuống. Thói quen của y khi ăn là đầu tiên luôn húp một ngụm canh nóng trước, chẳng sợ bỏng lưỡi, canh không nóng sẽ làm y mất khẩu vị.
Chẳng rõ vì duyên cớ gì, Lý Thương Lan thấy y chịu ăn thì bỗng nhiên vui đến suýt rơi lệ, tảng đá to bự chèn lên trái tim suốt cả tháng qua rốt cuộc cũng được dỡ xuống. Một tháng, lần đầu tiên tới tận một tháng cậu không nói chuyện với sư huynh, làm sư phụ lo âu hai đứa cãi nhau. Thật may mắn sư huynh không giận, cậu bất giác cười hề hề xích tới gần y hơn.
“Sư huynh, cái hộp đó là thiết kế huynh sẽ mang đi tham dự kỳ thi mùa xuân sao?”
“Ừm.”
“Nó có thể làm được gì thế?”
“Đến kỳ thi thì biết.” Khi y cắn cắn đũa, phần môi trong đỏ hỏn ướt át lộ ra. Tim Lý Thương Lan chệch nhịp, ánh mắt vội vàng dời xuống, phát hiện mu bàn tay y trầy trật, đầu ngón tay bầm tím, giật mình hỏi: “Tay huynh sao vậy?”
Thu Nhậm giấu tay trái vào lòng, gắp tiếp một miếng há cảo, thản nhiên đáp: “Đục đẽo không cẩn thận đâm vào tay.”
“Huynh bôi thuốc chưa? Đệ còn lọ thuốc nhà gửi chưa dùng bao nhiêu... Đây!” Thương Lan lục lọi trong ngực áo đưa ra: “Huynh bôi đi, nhà đệ còn nhiều. Đừng có khách khí! Đôi tay quan trọng lắm! Tay huynh lại càng quan trọng, huynh còn phải giúp sư phụ chỉnh sửa bản thiết kế nữa!”
Y lặng im nhìn cậu rồi cúi đầu, nở một nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn.”
Vào mùa xuân thường niên, Bồng Vân các có kỳ thi Thiết kế Cơ quan, mời gọi tất cả các đệ tử đủ năng lực khắp nơi tham dự, phần thưởng không giới hạn, tùy theo độ xuất sắc của mỗi năm, càng nhiều thành phẩm đạt giải, phần thưởng càng hậu hĩnh.
Chỉ cần tham gia, đại sư huynh chắc chắn đạt giải. Điều này gần như đã trở thành hiển nhiên với chúng sư đệ, đến nỗi rất ít người thực lòng muốn chúc mừng y, Lý Thương Lan 'may mắn' thuộc số ít đó.
Mùa xuân là mùa lười biếng của Thu Nhậm, y vừa ngồi xuống gốc quế là hai mắt díu lại. Thương Lan làm như không nhận ra, leo lẻo nói: “Bánh hoa quế này trong nhà mới gửi cho đệ, mẹ đệ là đầu bếp giỏi nhất trần đời đấy, sư huynh nhất định sẽ thích cho xem. Đây là vài lọ thuốc trị thương em trai đệ bào chế, nó giỏi lắm, chăm chỉ hơn đệ gấp mười lần, hai năm nữa sẽ báo danh thi Hương, cha mẹ đệ đang ki cóp tiền cho nó... Sư huynh, tỉnh tỉnh.”
Thu Nhậm bất mãn trừng cậu, vì đang buồn ngủ nên đôi mắt nhập nhèm ấy chẳng uy hiếp chút nào, ngược lại còn như hờn dỗi. Cậu mặc kệ thái độ ấy, cầm một miếng bánh chọt chọt chọt vào môi y, nói liên thanh: “Ăn mừng, ăn mừng, ăn mừng, ăn mừng...”
Bực quá, sư huynh hung hăng ngoạm một miếng to, tới nỗi cặp má phồng lên, chau mày nhai kỹ, nuốt từng chút. Sau khi y nuốt hết, cậu xòe hai tay reo: “Chúc mừng sư huynh đạt giải!”
Y nheo nheo mắt nhìn cậu một lúc đoạn khép vai, nghiêng đầu vào thân cây, híp mắt muốn ngủ tiếp. Lần này Thương Lan không làm phiền, nhích mông qua chỗ bên cạnh, thoải mái dựa lưng, cầm lên phần còn lại của miếng bánh sư huynh vừa cắn, bất chợt đỏ mặt rồi nhắm tịt mắt bỏ vào miệng.
Quả nhiên đồ mẹ nấu luôn là nhất! Cậu vuốt vuốt đôi mắt sáng rỡ, kiềm chế đóng hộp bánh lại rồi đặt xuống cạnh túi thuốc mình dành cho sư huynh. Y thở đều đều, tóc tơ khẽ đáp trên vừng trán cao cao, lông mày rậm nhạt màu, sống mũi mang một dáng cong tuyệt đẹp, bờ môi đầy đặn mím chặt, bờ môi ấy...
Thương Lan chưa một lần chạm vào môi y trong những giấc mộng, những giấc mộng tố cáo ý niệm xằng bậy lặp đi lặp lại và các cơn khoái cảm lén lút chậm rãi, như từng liều thuốc phiện tăng dần lượng, ăn mòn tinh thần minh mẫn, xóa nhòa rối rắm, luyện thành thói quen khó bỏ.
Lục lọi trong người tìm thấy một chiếc khăn tay, cậu đau đáu nhìn nó rồi trùm lên tay, hít sâu nín thở vươn ra chạm vào môi sư huynh, khoảnh khắc vừa chạm tới, tim cậu nhảy cẫng lên sung sướng. Sau một hồi đứng yên, ngón tay cậu tiếp tục cử động thăm dò, sư huynh vẫn ngủ say, quầng thâm dưới mắt y như kim châm vào lòng Thương Lan, tay y lại bị thương, lúc nào cũng bị thương, những dấu máu xiên xẹo nhức nhối mắt cậu.
Tự nhiên cậu cảm thấy thật hổ thẹn, thu tay lại, dúi khăn vào ngực rồi ngồi im với sự day dứt.
Bản thiết kế hộp ám khí của Thu Nhậm đã được trưởng môn thông qua và đưa vào nhà xưởng chế tạo hàng loạt, Lý Thương Lan biết chuyện liền cực kỳ mừng rỡ đi tìm sư huynh. Y cũng không lấy gì làm vui vẻ, trong khi cậu làm huyên náo thì y chỉ híp mắt gà gật.
“Sư huynh, tỉnh tỉnh. Sư huynh, ban đêm huynh mải mê làm gì mà sao sáng tỏ thế này lại cứ buồn ngủ?”
Y mơ màng đáp: “Đang là mùa xuân.”
“Là mùa ngủ của huynh hả?”
Thế mà y thật sự gật đầu, cũng không hất tay cậu ra, dần dần ngủ mất. Lý Thương Lan âm thầm rầu rĩ, chống cằm ngắm y ngủ, sau đó ngã lăn ra đất thở dài.
Ngoài khoảng thời gian ngủ ngày, Thu Nhậm vẫn là đại sư huynh tâm cao khí ngạo lừng danh của chúng đệ tử. Y thích dùng vũ khí dài có thể kết hợp tối đa lực của cả hai tay, bị đồng môn lén gọi là 'kẻ phá đài'.
Dường như tất cả sự tinh tế của y đều dồn vào việc thiết kế bản vẽ nên khi đánh nhau, y cực kỳ phá hoại, vũ khí gãy qua ba chiêu là chuyện cơm bữa. Y chẳng biết nương tay là gì, đã đứng đối diện với ai trên võ đài là y sẽ tận lực dùng lễ đối thủ mà đối đãi. Hầu hết mọi người đều không dám mời y giao thủ lần hai.
Lý Thương Lan lần nữa thuộc nhóm thiểu số. Sự thật là chỉ có cậu mới đỡ nổi qua ba đòn phủ đầu của y mà sau đó vẫn đứng vững vàng, xét về công lực thì sư huynh không bằng cậu nhưng với chiến thuật lại là chuyện hoàn toàn khác. Sư huynh có khả năng tính toán cử động của đối thủ chính xác đến đáng sợ, họa chăng cậu hơn y chỉ ở điểm phản xạ cực nhanh, nhanh tới mức có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.
Điều này cũng phần nào lý giải nguyên nhân bản năng tự nhiên của cậu rất mạnh mẽ.
Tay sư huynh lại bị thương, thanh kích gãy đôi ngay vị trí nắm, dằm gỗ đâm sâu vào tay y đầm đìa máu. Đây là lần đầu Lý Thương Lan thấy y bị thương nặng như vậy, lo sốt vó phi lên võ đài dùng khăn bông quấn chặt tay y rồi đưa y tới bệnh xá, may mắn vết thương không ảnh hưởng đến gân cốt.
Những ngày đầu hạ nóng như lồng hấp, Lý Thương Lan chạy một mạch, nhấp nhổm ngồi một chút là lưng áo đã sũng nước, quạt quạt tay vừa làm mát vừa đuổi muỗi. Gò má sư huynh cũng hơi đỏ ửng, mồ hôi rịn ướt chân tóc, xuôi theo chiếc gáy tái nhợt vào trong cổ áo... Ô kìa, muỗi cũng dám cắn sư huynh nhà ta, đúng là bọn không biết sợ trời, sợ đất. Thiết nghĩ dầu có là hoàng đế thì muỗi vẫn dám cắn thôi, cậu tự nhiên thấy bọn này ngầu phết!
Không gì khổ hơn nạn muỗi vào mùa hè, trưởng môn luôn nhiệt huyết lấy đó làm động lực khuyến khích các đệ tử chăm chỉ luyện công ra một thân mình đồng da sắt, nhưng Lý Thương Lan cảm thấy sư huynh mà còn bị muỗi cắn thì đám sư đệ bên dưới tập luyện đến chết cũng vô vọng thôi.
Từ lúc đôi tay Thu Nhậm bị thương, sư phụ bảo cậu giúp đỡ y sinh hoạt hàng ngày, mọi thứ đều ổn ngoài việc tắm rửa ra.
“Thương Lan, tới đi.” Sư huynh đưa lưng cho cậu, dang ngang hai tay, bình tĩnh nói.
Lý Thương Lan: “...”
Dù sư huynh rất tâm lý tắm vào buổi tối cho cậu đỡ ngại, cơ mà... Cậu nuốt nước bọt, hít thở sâu, chậm rãi vòng tay ra trước cởi thắt lưng sư huynh, từng lớp áo một trượt ra khỏi bả vai phơi bày thân thể cậu tơ tưởng từ lâu. Sống lưng thẳng tắp khéo uốn mình vào trong nơi xương cụt rồi lại cong mẩy ra ngoài, đôi chân hiên ngang với bắp đùi nở nang săn chắc, sải vai rộng nhấn nhịp cơ tuyệt đẹp làm nổi bật vòng eo tưởng như mảnh mai. Dáng hình thực tế của sư huynh in vào mắt cậu đẹp hơn tất cả mọi cơn mơ hão huyền, nhất thời miệng nóng lưỡi khô, bụng dưới sôi sục, cậu chỉ muốn ngay lập tức áp đảo sư huynh xuống sàn nhà tắm, thực hiện khát khao của mình.
Nhưng, dĩ nhiên không. Dĩ nhiên chưa phải bây giờ.